Già Thiên

Chương 1767

- A...

Diệp Phàm như là một con dã thú bị thương, đầu đầy đầu bạc rối bù, trong mắt lại rơi lệ pha với máu, các bằng hữu tốt nhất đều chết trận, mấy đệ tử yêu thích nhất đều điêu linh.

Còn có con gái, bé là thông tuệ đáng yêu như vậy, mới chỉ có mấy tuổi a, lại ở nơi đó giãy giụa, đã không có con đường phía trước.

Mà Tử Nguyệt lại ngay cả thi triển ra loại bí pháp truy tìm nguồn gốc này cũng không nhìn thấy gương mặt phút cuối cừng của nàng, chỉ có nhiều vết máu trong đống đổ nát kia cùng với một góc áo tím... tim hắn như bị đao cắt, nước mắt tuôn trào.

Diệp Phàm chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy thê lương như hiện tại, là thống hận chính mình như vậy, vì sao không ở bên cạnh bọn họ? Mà lại xa cách cả một thời đại.

Trời xanh vì sao tàn nhẫn như thế, để cho hắn trông thấy hình ảnh như vậy, lại không có cách nào đi tham chiến, tràn ngập cảm giác bất lực.

- Nương... nương đừng bỏ con, Tiểu Tử sợ lắm!

Truyền đến thanh âm non nớt, cái khe nứt hư không khép kín, nhưng bé cũng chưa được truyền tống đi.

Bởi vì hai bàn tay to kia giam cầm thời không, không có người nào có thể đi thoát. Mặc cho Tiểu Tùng hao hết tâm lực, một kích cuối cùng cũng không thể đánh xuyên qua một cái khe nứt thời không.

Khi Diệp Phàm nhìn thấy hai bàn tay to kia cùng một lúc chụp vào hư không đồng thời bao phủ ở nơi đó, hắn nhắm hai mất lại, nước mắt thực mặn, chảy vào trong miệng hắn.

Từ khi tu đạo tới nay, lần đầu tiên hắn mệt mỏi như vậy, không kiềm nổi khóc thảm. Quá khứ hắn cũng từng đau lòng, cũng có tiếc nuối, nhưng không có tuyệt vọng như lần này.

- Phụ thân! Người ở nơi nào, Tiểu Tử sợ lắm... nương mất rồi... hu hu...

Lời nói non nớt này như mũi đao nhọn đâm vào tim Diệp Phàm, khiến toàn thân hắn đều run rẩy, hắn nắm chặt nắm tay.

- A...

Diệp Phàm bi thương rống lên, rít gào, phẫn nộ đánh lên hướng bầu trời, đón đánh hai bàn tay to kia. Hắn muốn ngăn cản hết thảy chuyện này, không thể dễ dàng tha thứ có người làm thương tổn con gái của mình.

Một quyền của hắn dập nát bầu trời, làm cho hai bàn tay to kia vỡ nát, biến mất không thấy, nhưng đây... chỉ là hình ảnh vỡ nát mà không phải là thật sự vượt qua vạn năm chiến một trận.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở nơi đó, Tiểu Tử nức nở, bất lực mở to mắt to nhìn lên bầu trời.

Cứ như vậy, hết thảy đều vỡ nát, biến mất, không nhìn thấy tương lai, không thấy kết quả.

Diệp Phàm cũng không nhẫn tâm nhìn Tiểu Tử lần thứ hai, trái tim hắn vỡ nát, sớm bi thương đến mức không kềm chế được, máu dồn trên nắm tay, gân xanh nổ tung, phá vỡ lớp da bên ngoài thân.

Lực lượng của hắn tuôn tràn ra, chấn động vũ trụ, làm cho tàn tích này đều rung chuyển, rất nhiều tinh tú vỡ ra rồi tiến thêm một bước nát vụn.

Diệp Phàm bi thương, hận muốn điên lên, hắn cố nén thương đau, từng bước một đi vào chỗ sâu trong di tích. Đây là vùng đất lành hắn từng thủ hộ, từng sinh sống, nhưng ngày nay lại cái gì cũng không còn lại.

Gạch ngói vụn, binh khí gãy đoạn, vết máu, tỏ rõ trận chiến năm xưa ấy thảm thiết biết bao. Ngày nay lại thê lương đến mức nào.

Chân đạp lên khúc đầu của lang nha bổng, làm cho trong mắt hắn lại toát lên vẻ bi thương, đây là binh khí của dã nhân, kết quả này cũng không bất ngờ, cũng trong suy đoán thật đáng buồn.

Nếu Thiên Đình bị huỷ diệt, thì nơi đây vốn không có mấy người có thể sống sót, từng kề vai chiến đấu, các bằng hữu cùng sinh cùng tử, đều ly biệt, vĩnh viễn mất đi.

Diệp Phàm như là một cô hồn đi lai trong phế tích tĩnh lặng, nước mắt nóng chảy xuống, không nói lời nào, không có thanh âm, không muốn dừng lại chỉ nghĩ vẫn đi tiếp.

Vì cái gì? Hắn không thể tham gia một trận chiến ngày xưa. Loại tiếc nuối này không bù lại được!

Hắn muốn khóc lớn, nhưng lại nghẹn trong cuống họng, hắn muốn rống to, nhưng há miệng lại là khàn khàn như vậy, lúc này hắn chỉ có thể nhìn phế tích, lòng đau như đao cát, yên lặng chịu đựng.

Tại sao có thể như vậy? Diệp Phàm nắm tóc của mình, hắn bắt đầu thống hận chính mình, vì sao phải rời khỏi, như thế nào một lần bế quan chính là vạn năm?

Bước đi trong tinh không lạnh như băng, tìm không được ấm áp ngày xưa, Diệp Phàm như là một người mất hồn, đần độn, cả thân thể lạnh lẽo, loại vết thương đau này khó có thể khép lại.

Hắn rơi vào trong tự trách thật sâu, vì sao không ở bên cạnh bọn họ, vì cái gì bỏ lỡ trận chiến ấy? Điều này không thể tha thứ!

Diệp Phàm thất hồn lạc phách, nếm mùi chua xót trong cô độc, ở trong yên tĩnh nhấm nuốt nỗi giày vò, một mình một người không ngừng đi tới phía trước, không muốn dừng lại, trong lòng hắn đau thương, tổn thương thần khí.

Nếu lớn tiếng khóc, có lẽ còn có thể dễ chịu một ít, nhưng hắn lại không làm được, nhiều người như vậy a, đều mất đi.

Tử Nguyệt tươi cười sáng lạn kia lại táng thân ở dưới đống đổ nát, chỉ có vết máu; Tiểu Tử khóc lớn ô ô, mất đi vẻ bướng bình ngây thơ; Bàng Bác thân thể hùng vĩ, lại không chịu nổi một kích của đầu sỏ Địa phủ, chỉ để lại một màn máu đỏ tươi đẹp mà thê lương...

Diệp Phàm như một con rối gỗ, máy móc cất bước, nước mắt không tiếng động chảy xuống, tim đau nhói và khó chịu như vậy, trơ mắt nhìn lại không về lại được quá khứ.

Hắn như là một âm hồn quanh quẩn một chỗ ở trong này rất nhiều ngày, không có ánh mặt trời, không có ánh trăng, nơi này chỉ có bóng tối, bởi vì hết thảy đều bị đánh nát.

Cuối cùng, Diệp Phàm giống như một đứa nhỏ, quỳ ở trong này lớn tiếng khóc ròng.

Hắn đã không còn trẻ tuổi, đầu tóc bạc tung bay, nếp nhăn như vết đao khắc sâu, để lại trên người hắn dấu vết của năm tháng không thể xóa nhòa.

Một lần ngồi xuống một vạn năm, quay đầu lại bao nhiêu yêu hận bi hoan cừu, đều thay đổi theo dòng chảy của thời gian.

Có thể nào cam tâm, sao có thể chịu đựng, Diệp Phàm ngửa mặt lên trời gào khóc, hắn như một con sói đơn độc, một mình gào rống trong cảnh thê lương màu máu này, điên cuồng kêu tới đầu bạc, nói không hết phiền muộn, nói không hết bi ai.

Đây là một loại đau thương đến mức nào, sau ngày ly biệt đó liền không bao giờ có thể gặp lại nữa, chỉ có thể cách thời không nhìn thấy kết thúc bằng máu đổ mà không đủ sức ra tay.

Diệp Phàm một người cô độc ngồi ở chỗ này rất nhiều ngày, đã không còn nước mắt, không còn nói gì. Rất nhiều ngày sau hắn mới đứng dậy, thi triển đại pháp lực từ chỗ sâu trong tinh không di dời đến một viên lại một viên tinh tú, luyện hóa, ngưng súc đến rất nhỏ, rồi sau đó chồng chất lên ở trong này xây dựng một tòa tinh mộ, hết thảy Thiên Đình đều mai táng trong đó.

Phế tích, tàn huyết, mảnh xương vụn... Hắn không biết đâu là con gái, đâu là Tử Nguyệt, đâu là bằng hữu, trong lòng chỉ có vô tận bi thương.

Nếu Thiên Đình bị huỷ diệt, mọi người đều chết trận cùng nhau, vậy cứ một tòa phần mộ thật lớn như thế để mọi người vĩnh viễn ở chung cùng một chỗ, mai táng dưới tinh không muôn đời này.

Sau đó, Diệp Phàm dứt khoát xoay người đi hướng tinh không, hắn muốn đi chiến một trận!

Địa phủ ở phương nào, Hoàng Sào ở nơi nào?

Trong cơ thể Diệp Phàm máu ù ù vang động, chiến khí sôi trào, hắn hận không thể đánh lên tới trời để xoay chuyển hết thảy trở về quá khứ.

Chỉ là, hắn đi ở dưới tinh không, lại không nhìn thấy một người nào, tất cả sinh linh đều chết trận rồi sao? Rất nhiều cổ tinh đều bị đánh cho tàn phế, bao gồm rất nhiều sinh mệnh cổ địa hắn từng đi qua.

Tìm không được một người sao?

Vũ trụ mênh mông này, trong vô tận tinh hệ, có chăng chỉ là tàn phá, nhìn không thấy chỗ nào nguyên vẹn, hắn muốn tìm Địa phủ và Hoàng Sào báo thù đều không thấy cửa nào có thể đi vào.

Rốt cục, hắn phát hiện một chỗ cổ địa có sinh mệnh, nhưng không nhìn thấy một cao thủ nào, gần như đều có thể xưng là "phàm nhân". Có tu sĩ, nhưng lại không ra khỏi tinh tú của mình, căn không thể đi vào trong vũ trụ.

Thế giới này làm sao vậy, ngay cả một tu sĩ cường đại đều không tìm được sao?

Diệp Phàm đạp khắp tinh vực, tìm kiếm từng cổ địa, nhưng gần như tất cả đều bị đánh cho tàn phế, hắn cảm nhận được vết tích dao động cấp Đại đế, lại thêm một lần đại chiến với hắc ám sao?

Mặc dù ngẫu nhiên tìm được một viên Sinh mệnh cổ tinh, cũng không thấy được thánh hiền, càng không nhìn thấy một người cùng thế hệ nào, thế giới này là xa lạ như thế, hắn có vẻ không phù hợp với đời này.

Diệp Phàm đầu bạc, trên khuôn mặt đã già đi tràn ngập thương cảm, đã kết thúc một thời đại, người thành tựu một đời trước chính là hắn sao?

Diệp Phàm dựa theo ký ức ngày xưa đi tới ranh giới Địa phủ từng thống trị, bôn ba qua vô tận chặng đường rồi nhìn thấy một vùng hoang vắng với từng mảng lớn tàn tích.

- Ngay cả nơi này đều bị đánh nát, là cô bé sau khi thức tỉnh hay sao, nàng đại quyết chiến với các chí tôn cổ đại Minh Hoàng tạo thành cái dạng này hay sao?

Diệp Phàm quét ánh mắt nhìn một vòng, hắn đi tới phía trước. Mặc dù không biết vị trí chính xác của Địa phủ, cũng muốn tìm ra một chút manh mối.

Sự thật ra ngoài dự kiến của hắn, khi đi sâu vào một mảnh vỡ tinh hải, hắn gặp được một khu vực âm vụ, bao phủ chư thiên, đó là một khu Âm phủ lớn, tinh tú như đom đóm, thỉnh thoảng rơi xuống chìm xuống dưới.

Âm phủ bị tàn phá, nơi đó có một tòa tháp cổng chính nghiêng ngả, một tấm biển đồng gãy đoạn dính máu của Cổ Hoàng đáng sợ, phủ đầy bụi bậm, mặt trên có hai chữ "Địa Phủ".

- Là nơi này, nhưng lại không còn gì!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Phàm không có mừng rỡ, không có kích động, chỉ có vô cùng phiền muộn, ngay cả tự tay báo thù cũng không được sao?

Tất cả bằng hữu, thân nhân đều mất đi, hắn còn sống còn có ý nghĩa gì? Chống đỡ hắn chính là một nỗi bi phẫn, phải một đường đánh giết đẫm máu đến cùng, tiêu diệt Địa phủ và Hoàng Sào.

Hắn bước đi cô độc, bước qua Âm phủ, đi xuyên qua, nơi này trở thành phế tích.

Hắn lại đi tiếp trên tinh không, đạp thiên lộ mà đi, mấy chục năm sau tìm được Hoàng Sào, nhưng sào huyệt này sớm đã vỡ nát, bị người đánh vỡ nát tan tành!

- Cái gì đều không còn tồn tại...

Diệp Phàm cũng không có vui sướng vì đại cừu đã báo, có chăng chỉ là vô tận thương cảm, có bao nhiêu chuyện cũ có thể còn cho tới bây giờ?

Có bao nhiêu người mất đi, không bao giờ... có thể gặp lại nữa, hắn không kiềm nổi rống to, hết thảy đều kết thúc như vậy, không thấy được cố nhân, không nhìn được kẻ thù.

Giờ khắc này, cả thế gian mờ mịt hắn không tìm được chốn quay về, càng cảm thấy cô độc.

- Cũng không gặp lại nữa rồi! Các ngươi đều bỏ ta mà đi...

Diệp Phàm cười bi thảm, đối mặt với trời cao, trên gương mặt già nua tràn ngập thống khổ và đau thương.

Chỉ là một lần bế quan mà so với truyền thuyết cổ đại càng sâu sa, trong động bảy ngày trên đời đã ngàn năm, cách nói này còn nói chưa đủ, thoáng cái đã trôi qua vạn năm a!

Yêu hận tỉnh cừu của hắn, bước thăng trầm của hắn, nỗi hận muốn điên lên của hắn... đều chôn vùi ở quá khứ, ở kiếp này đã không có một người quen biết.

Đi Bắc Đẩu, tiến vào cấm địa Sinh Mệnh!

Diệp Phàm xông vào tới nơi này, đáng tiếc như trước là tàn tích, nơi này tinh hà cũng đều sớm vỡ nát, cái gì cũng không thấy.

Hắn là một người lữ hành cô độc, vừa đi chính là trăm năm, thân thể từ từ già cả, Địa phủ đều biến mất, nguyền rủa lông vàng lông đỏ của hắn cũng không hề xuất hiện.

Đi không mục đích, không có tương lai, khó gặp cố nhân, ngay cả cừu địch đều chết sạch... những chuyện này là ở sâu trong nội tâm hắn sợ hãi nhất, ngày nay thật sự đã xảy ra.

- Ta cả đời này cứ như vậy đã xong rồi sao?

Diệp Phàm đã mất hết can đảm, cảm thấy đã không còn có ý nghĩa để sống tiếp. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ta không cam lòng mà! Ngay cả Tiểu Tử cũng không thể giữ lại, ngay cả bạn tốt, thê tử cũng không bảo hộ tốt, còn tính là nam nhân gì nữa chứ?!

Diệp Phàm gầm nhẹ.

Nguyên vốn đều đã mê mang, vốn hai mắt đã không còn có sinh khí, nhưng giờ khắc này ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, chiếu ra chùm tia sáng thiêu đốt chín tầng trời.

- Ta cả đời này quyết không nên từ đó kết thúc, con của ta, bạn tốt của ta, bọn họ không nên chết đi như vậy, ta phải đánh vỡ bất hủ đi đến cuối trường sinh, để hỏi trời xanh đến tột cùng vì sao!
Bình Luận (0)
Comment