Già Thiên

Chương 1852

Người nói chuyện diện mạo bình thường, bình thường đến không có gì kỳ lạ, đúng là Tnrơng Bách Nhẫn, phàm thể của một giới, thế nhưng tu vi chân thật lại sâu không lường được, lai lịch thần bí không người nào biết rõ.

- Đẻ cho người chờ mong mà nhiệt huyết sôi trào chiến một trận nha! Sau chiến dịch này kết cục nhân gian sẽ hoàn toàn sửa lại!

Lại một người nữa xuất hiện, đứng ở phương xa, nhưng cũng không có lại đây.

- Lão già kia! Cuối đời các ngươi tới rồi!

Dương Hi kêu to, ngày nay hắn là Thánh thể đại thành, kim thân bất hủ, bắt đầu khời động ra huyết khí cực kỳ bằng bạc, quyền lực có một không hai.

Hẳn ở trong chiến trường, di chuyển chung quanh, công liên tiếp bốn cửa trận, muốn làm tan rã đại trận.

"Ầm!"

Mà đúng lúc này, chính là thời điểm Lão Phong Tử phát cuồng, tóc lão từ trắng xoá đen lại đến tuổi trung niên, tiếp đến là thiếu niên... chuyển hóa rất nhanh khiến người ta ngạc nhiên. Nhưng khí tức của lão lại càng đáng sợ! Năm đại bí cảnh đều phát sáng, đều tự ngồi xếp bằng một cái "chân ngã", Ngũ Hành Thần Quang kinh thiên, xé rách vòm trời.

Lão Phong Tử thiếu niên đường hoàng mà khí phách, đầu đầy tóc đen dựng thật thẳng, một quyền đánh tới phía trước, chấn động vòm trời vũ trụ mênh mông, đánh tới hướng Linh Hoàng!

"Hu hu..."

Ngân đao thánh khiết gào thét, đâm vào Lão Phong Tử, một linh long đầu màu bạc hóa hình mà ra, phóng tới trước.

"Phù" một tiếng, Lão Phong Tử thiếu niên để mặc cho ngân long xuyên qua thân thể, vận chuyển bí quyết chữ "Hành" tốc độ nhanh hơn, trực tiếp tới sát bên Linh Hoàng, tung một quyền cái thế đánh trên người hắn, lập tức hoa máu bắn tung toé.

Máu của hai người nhuộm đỏ thiên địa, có thể nói phi thường thảm thiết, đây là chiến pháp lường bại câu thương, Lão Phong Tử vì để giết địch không hề quan tâm tới sống chết.

Trên thực tế, đây cũng là biện pháp hữu hiệu nhất, bởi vì bí thuật cấm kỵ và thủ đoạn của Hoàng thái cổ cả thế gian khó sánh, duy nhất không đủ chính là huyết khí, như vậy cứ liều mạng công kích chính là hữu dụng nhất.

Hai người đều mang thương tích thối lui ra ngoài, lưu lai từng chuỗi dấu chân máu đỏ.

Dương Hi trông thấy Lão Phong Tử thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền, lập tức mừng rỡ buông xuống, cùng với lão chung sức công kích Linh Hoàng, muốn trong một kích đánh chết đại địch.

- Sát!

Thân thể của lão Phong Tử thiếu niên phát sáng, năm đại bí cảnh ngồi xếp bằng năm "chân ngã" tất cả đều mở mắt, đúng lúc này khí tức vô hình chấn nhiếp thế gian, lão hóa thành một thân ngũ hành, đại chiến với Linh Hoàng.

Cộng thêm Dương Hi đánh tới, Linh Hoàng lập tức bị động, trong máu tươi tuôn chảy lộ ra vẻ cười tàn nhẫn, hàm răng trắng như tuyết kinh người.

- Thẳng hoa cực hạn, giết chết toàn bộ các ngươi!

Linh Hoàng nổi giận, là người thứ nhất bộc phát ra khí tức khủng bố, lực lượng của cao thủ Hoàng Đạo không sứt mẻ tràn ra.

- Giết toàn bộ bọn chúng! Hút nhân thế đại dược!

Mặt khác ba người kia cũng tuyên bố lạnh như băng. Hiện tại không thể trì hoãn nữa rồi, còn tiếp tục như vậy bọn họ ắt phải chịu thiệt.

Chiến trường thần thoại sôi trào, bốn đại chí tôn điên cuồng hấp thu tinh khí vòi trụ, hấp thu từ trong hư không, điều động từ trong vạn vật, vô cùng khủng bố, toàn bộ phát sáng như trăm vạn hằng tinh nổ tung.

Địa phương này khiến người ta không mờ mắt ra được, hoàn toàn tan chảy.

Thần lực như biến chảy xuôi, khí tức vô thượng tràn ngập. Hầu tử, Nhân Ma... mọi người gặp phiền toái lớn! Bốn đại chí tôn vang dội cổ kim, loại khí tức thần thánh này lan rộng làm cho bọn họ đều cảm giác tim đập nhanh từng hồi.

Đây chính là tới một hồi huyết chiến, sẽ phi thường thảm thiết!

"Ầm!"

Đột nhiên, trong đại trận cũng bộc phát ra một cổ khí tức chí cường, Diệp Phàm đang phá vây, bởi vì bốn chí tôn lựa chọn đồng thời thăng hoa cực hạn, quấy nhiễu thiên địa vũ trụ, chính là Trận đồ đều bị áp chế, đình trệ trong chốc lát.

Hơn nữa, mấy người Lão Phong Tử, Nhân Ma, Hầu tử, còn có Tiểu Tùng bay xuống nhất trí làm ra một quyết định anh minh, đột nhiên đồng lòng oanh kích vào một cửa trận.

Ông một tiếng, nhiều người như vậy ra tay, lợi dụng cơ hội chí tôn không rảnh lo cho nó, làm tan biến trận văn chỗ này, vả lại còn vận chuyển bí quyết chữ "Binh". "Kena" một tiếng thu xuống một thanh Tiên kiếm.

- Hỏng rồi!

Đại Bằng Hoàng cả kinh, đại trận xuất hiện khuyết điểm, bị phá là chuyện sớm hay muộn.

Hẳn cả thân thể tản ra kim quang vạn trượng, cầm trong tay Hoàng Kim Tiên bổ tới phía trước, đánh vào mọi người, muốn với thân phận cường giả Hoàng Đạo cái thế đánh gục mọi người.

"Ầm ầm ầm!"

Trời sụp đất nứt, một cái nắm tay màu vàng từ trong đại trận đánh ra, đánh vào với Hoàng Kim Tiên kia, bùng phát ra uy thế Cực Đạo, hoàn toàn nổ tung cửa trận.

Diệp Phàm vươn ra nửa người, toàn thân đều đang bắt đầu khời động khí cơ khủng bố, chiến khí cuồn cuộn mãnh liệt, thánh khu tạo ra thiên địa thần thoại, chảy xuôi vầng hào quang rực rỡ, lộ ra khí thế chí cường.

- Cút trở về đi!

Đại Bằng Hoàng quát to! Tóc màu vàng tung bay dựng thật thẳng, ánh mắt đều dựng đứng lên, quyết không thể để Diệp Phàm thoát vây. Bởi vì bọn họ quả thật thấy được hắn đáng sợ, đây là một dị số, không có thành Đế nhưng cũng tuyệt đối có thực lực chiến với cường giả Hoàng Đạo không sứt mẻ.

- Cút!

Diệp Phàm cũng rống to, chỉ có một chữ, khí tức càng cuồng bạo. Giờ khắc này hắn vận chuyển bí quyết chữ "Giai", cả người đều sáng lóng lánh lên, như là vị Thần ngọc lưu ly vàng ánh, ngay cả máu lưu động đều có thể thấy được rõ ràng.

"Ầm!"

Một quyền này bá tuyệt thiên địa, cái thế vô song, đánh ra một kích mạnh nhất từ khi hắn xuất thế tới nay, cả cuộc đời này có hay không đạt tới cảnh giới này lần nữa hắn cũng không biết.

"Rắc!"

Cây Hoàng Kim Tiên kia đương trường tấc tấc nổ tung, hóa thành một mảng sáng hoàng kim khủng bố, cuốn ngược quay về, không ít mảnh vờ đâm vào thân thể cường kiện của Đại Bằng Hoàng, máu tươi bắn lên rất cao.

Một quyền này khiến mọi người khiếp sợ: Diệp Phàm trực tiếp hủy diệt một kiện binh khí Hoàng Đạo, uy thế như thế xưa nay hiếm thấy, chỉ có mấy người có hạn mới có thể cương mãnh như vậy.

Chỉ một kích mà thôi nha!

Nên biết rằng, đó là binh khí dùng Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, có dạng như thần kiếm, có hai mươi tám đốt, khắc vào đạo văn đáng sợ nhất trong thiên địa... kết quả cứ như vậy bị hủy diệt.

- Ah...

Diệp Phàm rống to một tiếng, chấn động lục hợp bát hoang. Hắn từ trong sát trận đệ nhất cổ kim lao ra, cả thân thể đều thoát vây, tóc rối bay tung, ánh mắt sáng lạnh như đao. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Ta nói rồi, đó là đại thế hoàng kim! Hiện tại các ngươi còn khãng khăng một mực, vậy kết thúc điêu linh đi!

Một tiếng rống to này truyền khắp vũ trụ, chấn động các tộc vạn vực, mọi người đều kinh hoàng trong lòng không thôi. Mọi người biết Thánh thể Diệp Phàm nhất định đã chiếm cứ thượng phong! Quả thật là vô địch cái thế.

Diệp Phàm như một Thiên thần, từ trong sát trận thoát ra, từng bước một bức đi tới phía trước, phải đại chiến với Bằng Hoàng. Loại uy thế vô địch này làm cho mỗi người đều tim đập nhanh.

- Giết hắn!

Bốn đại chí tôn đều thăng hoa cực hạn, rống giận, cùng nhau công kích lại đây. Vốn bọn họ dự tính không cần phải hao phí tinh huyết như vậy, bởi vì sát trận của Linh Bảo Thiên Tôn là đủ rồi. Thế nhưng hiện tại lại bị bức tới nước này, chỉ có thể quyết một trận tử chiến!

- Sát!

Hầu tử, Nhân Ma, Lão Phong Tử thiếu niên... một người so với một người lợi hại, tự nhiên không có khả năng để Diệp Phàm một người một mình chiến đấu, tất cả đều phóng tới phía trước.

"Xoạt!"

Diệp Phàm vung tay lên, phóng Tiên hỏa do phù văn tạo thành cho Diệp Đồng, cho đại đệ tử dùng làm binh khí, bởi vì kiện này rất phù hợp với Thần thể chí dương của hắn.

"Xoạt xoạt!"

Diệp Phàm tiếp tục vung tay, đưa Tiên Trân đồ cho Dương Hi. Vị đệ tử này dũng mảnh có thừa, mà phòng ngự không đủ, cầm bức Tiên đồ này vừa lúc chinh chiến hoàn hảo.

về phần Hầu từ và Nhân Ma đều có binh khí tuyệt thế nơi tay, không cần lo lắng. Còn Lão Phong Tử cũng không phải tay không, thanh Tiên kiếm đầu tiên bị đoạt được lóng lánh huyết quang, bị mọi người hợp lực tế luyện, đã nắm trong tay lão.

Một đám mảnh nhân như vậy xung phong tới phía trước, thanh thế kinh người, không kém gì mấy người đối diện, lập tức làm cho nơi này sôi trào.

về phần Tiểu Tùng thì quay chung quanh đại trận, hắn biến ảo như tiên, không giống với người khác, quả thực có thể dẫn động tâm của thiên địa. Lúc này lại đang kêu gọi Trận đồ, muốn đoạt vào tay.

Bốn đại chí tôn dĩ nhiên khiếp sợ, không có khả năng để hắn thu được, bằng không tình thế sẽ rất nguy cấp. Vì thế vừa chiến đấu vừa thúc động Trận đồ cản trở hắn.

Thần quang chiếu sáng vòm trời, kiếm khí phóng tới cổ kim, đại chiến đến hồi gay cấn, lại bùng nổ một trận đại chiến sẽ ghi vào Thần chiến sử.

Ngoại trừ bọn họ, ở xa xa trên không trung còn có những người khác, Đạo Nhất chặn Hoàng Hư Đạo, tuy nhiên lúc này hai người đều là lạnh lùng giằng co cũng không có thực sự động thủ như lúc đầu.

- Ta mặc kệ thứ gì khác, nhưng chỉ cần phát sinh hắc ám náo động, ta phải ra tay!

Trương Bách Nhẫn thực bình tĩnh nói, tuy rằng hắn thoạt nhìn rất bình thường, nhưng những lời này cực kỳ có uy thế.

Điều này làm cho bốn đại chí tôn nhíu mày: "Kẻ trung lập" loại này kỳ thật đã biếu lộ lập trường, quyết định như vậy chẳng khác nào đối lập với họ.

- A...

Diệp Phàm đánh đến cuồng, toàn thân đều tắm trong hào quang màu vàng, như là một Chiến Thần hoàng kim, hắn cứng chọi cứng với Đại Bằng Hoàng, chấn cho đối phương phải há mồm phun máu, bay tung lên.

Rồi sau đó, Diệp Phàm lại vượt ngang đánh vào Thi Hoàng, cùng với chí tôn cổ đại được xưng thân thể bất hủ, ngày sau sẽ với thân thể này thành tiên liên tiếp va chạm, từng quyền gặp máu, chưởng chưỡng đâm vào thịt.

Hết thảy Đạo ngân đều bị tan biến, Diệp Phàm dùng Thiên Đế Quyền mạnh mẽ đánh nứt ra thân thể của Thi Hoàng, nhất là hai tay Thi Hoàng sớm đã bị gãy đoạn sáu ngón, máu tươi vài ra, đoạn ngón tay bay lên.

Địa phương này máu Đế văng khắp nơi, che mờ thiên địa một màu đỏ tươi, vô cùng thảm thiết.

Diệp Phàm tóc tai bù xù, thân mình cùng có máu tươi bắn ra, nhưng hắn giống như là nhập ma, không còn có cảm giác, có chăng chỉ là lạnh lùng, công kích bốn phương!

Giờ khắc này Diệp Phàm là vô địch, nhập ma mà cuồng, đánh đến chiến huyết sôi trào, đều vứt bỏ hết thảy, có chăng chỉ là chiến ý khôn cùng.

Hắn đánh đến đâu đều không có gì cản nổi!

Hắn như một mũi tên bắn tới trước nhất, mấy người khác đi theo hai bên, sóng vai cùng tiến lên, đại chiến với chí tôn.

Tiên Mỗ, Linh Hoàng... tất cả đều đổ máu, bị thương khác nhau. Không ngờ bọn họ lại khó mà phá vỡ mũi nhọn của mấy người về khí thế còn hơi yếu một ít.

Đối với bọn họ mà nói, điều này quả thực là một loại sỉ nhục, Hoàng thái cổ chưa từng gặp phải trận chiến nào như vậy? Nhưng, Thánh thể tóc tai bù xù kia quá khủng bố! Huyết khí như biển cả mênh mỏng, mạnh mẽ trấn áp thiên địa nổ tung, làm cho bọn họ vừa ghen tị mà lại bất đắc dĩ.

- Ha ha ha... Tru Tiên Sát Trận của Thông Thiên giáo chủ rốt cục sắp vào tay rồi! Bộ dáng Diệp tử thật ngầu!

Xa xa trên không trung truyền đến tiếng cười to. Bàng Bác đến đây, ánh mắt sáng như kẻ trộm nhìn chằm chằm vào kiếm trận.

Hắc Hoàng cũng đến đây, ở ngay bên cạnh hắn, nước miếng chảy ào ào sắp ngập chân Bàng Bác.

- Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo vừa thấy liền biết trận này có duyên phận với ta!

Một đạo sĩ béo xuất hiện, mặt mày hồng hào.

Đạo sĩ Đoạn Đức thiếu đạo đức cũng tới rồi, làm cho người ta không dám khinh thị. Bởi vì ở trên đỉnh đầu hắn một tòa Thôn Thiên Ma Quân đang chìm nổi, phóng ra khí tức khủng bố.

Nếu nhìn kỳ, hắn có hơi khác xưa. ở chỗ mi tâm hắn xuất hiện một cái dấu ấn, vô cùng thần bí, giống như tiên kiếp vô lượng xuất hiện, lại giống như một thế giới luân hồi.

Ai cũng không nghĩ tới, hắn đến đây lập tức ảnh hưởng tới chiến cuộc. Hắn không hề ra tay, lại làm cho một người trong chiến trường quá sợ hãi, thân thể chấn động mãnh liệt.

- Là ngươi... dĩ nhiên là ngươi!

Thi Hoàng kêu to, trong mắt lại có một loại ý sợ hãi, hắn trực tiếp xông lên tận trời, rời khỏi chiến trường.

Từng có một người. ở quá khứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy mặt, nhưng dấu ấn kia lại làm cho hắn trọn đời khó quên!
Bình Luận (0)
Comment