Già Thiên

Chương 208

Tiên thạch phường Dao Trì là nơi u tĩnh thanh nhã, bên trong trông đầy hoa thơm cỏ lạ, những khối đá nằm rải rác ở khắp nơi giống như những hòn non bộ, đan xen vào nhau đầy tao nhã lịch sự.

Cách sắp đặt của các nàng rất tinh xảo, nước suối chảy róc rách, những sợi dây leo chồng chéo lên nhau tạo thành nơi nghỉ mát, nơi nào cũng có trang trí thêm những khối đá, làm cho người ta có cảm giác tươi mát như là quay lại giữa tự nhiên vậy.

- Liệu vị tiên tử ghé thăm thành Bình Nham có phải Thánh nữ của các nàng không?

- Nghe nói Dao Trì Thánh nữ đang dò xét các nơi ở Bắc Vực, nên rất có thể là nàng tới. Nếu không, tiên thạch phường đã không đóng cửa ban sáng.

Rất nhiều người đến đây chỉ để tận mắt nhìn thấy Thánh nữ.

Bởi vì danh tiếng của Dao Trì Thánh Địa rất lớn, không chỉ truyền khắp Đông Hoang mà còn truyền tới Trung Châu và cả Bắc mạc, đây là Thánh Địa được cho là siêu trần thoát tục nhất, những nữ tử ở đấy đều rất thông minh tài giỏi.

Rất nhiều thanh niên ở các thế lực lớn cũng coi việc lấy được các tiên tử của Dao Trì là điều rất vẻ vang. Tuy nhiên, có rất ít người làm được điều này. Thực lực cường đại như các thế gia Hoang Cổ, có lực lượng sâu xa như các Thánh Địa lớn cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Có rất ít đệ tử Dao Trì Thánh Địa được gả ra bên ngoài, chứ đừng nói tới Thánh nữ. Qua nhiều năm tháng như vậy, cũng chỉ có một hai lần là Thánh nữ trở thành vợ của người khác.

Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy có người đang nhìn trộm hắn, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại. Nhưng chỉ thấy có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu tím đứng cách đó không xa, được người người vây quanh như trăng sáng giữa các vì sao.

Ở bên cạnh còn có mấy người nhìn rất quen mắt, Diệp Phàm đều gặp qua họ ở đổ thạch phường Vinh Tường. Những người vây quanh Lưu Thừa Ân lúc đó, giờ phút này cũng đi theo vị nam tử mặc áo tím kia.

- Người của Thanh Hà môn.

Diệp Phàm nhíu mày, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng gì. Với tu vi đã đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn như bây giờ, hắn đã được xem là một tiểu cao thủ.

Mặc dù vẫn không thể so với truyền nhân của các Thánh Địa, nhưng đối với những môn phái phái không lớn thì chắn chắn hắn được coi là " tuổi trẻ tài hoa"

- Tu vi của người này cũng không yếu.

Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, thật không ngờ đối phương cũng đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn.

Nam tử mặc áo tím dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn một cái, sau đó liền xoay người không nhìn nữa. Mấy người ở bên cạnh thấp giọng bàn luận gì đó, sau đóđồng thời hướng sang bên này nhìn vài lần, sắc mặt thật không tốt lành gì. Nguồn: http://truyenfull.vn

Diệp Phàm cười lạnh một cái, cũng không để ý đến việc này lắm. Kinh khủng như Cơ gia, cường đại như Diêu Quang Thánh Địa còn không thể làm gì được hắn, hiển nhiên hắn sẽ không sợ một cái tên "tài hoa" của Thanh Hà môn.

- Đồ nhà quê, các ngươi vẫn chưa quay về mỏ quặng à, kiếm được nhiều nguyên như thế mà vẫn cảm thấy không đủ sao?

Một người của Thanh Hà môn đi tới, lời nói tràn ngập sự khiêu khích.

- Ngươi đến để trả nguyên sao?

Diệp Phàm lạnh nhạt liếc hắn, nói:

- Nếu không phải thì cút sang một bên đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.

Người này chỉ là một cái người hầu của Thanh Hà môn mà thôi, vậy mà dám nói lời như thế, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không nể mặt chút nào.

- A... thật là can đảm, dám giương oai ở thành Bình Nham này, còn dám để cho cho công tử Lưu Thừa Ân viết giấy ghi nợ, đúng là không biết sống chết.

- Nợ ta nguyên còn uy hiếp đe dọa, ngươi đại diện cho Thanh Hà môn đứng ra nói chuyện sao?

Diệp Phàm quét mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Một tên hầu nhỏ nhoi mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, cút!

Hắn quát khẽ, những người khác không cảm thấy gì nhưng người này nghe thấy lại có cảm giác như sét đánh ngang tai, ngồi phịch xuống mặt đất, đôi tai ong ong. Hắn tái mặt, nói:

- Ngươi...

Những người kia đứng cách đó không xa lắp bắp kinh hãi, nam tử mặc quần áo màu tím chậm rãi đi tới phía trước, cao ngạo nhìn Diệp Phàm, nói:

- Uy phong không nhỏ...

- Quá khen...

Diệp Phàm thờ ơ đáp lại, không thèm nhìn hắn. Hắn đang ngắm nhìn cảnh đẹp của tiên thạch phường Dao Trì.

- Ngươi tưởng rằng thật sự khen ngươi sao, đúng là tên cu li chỉ biết đào đá.

Người bên cạnh châm chọc.

- Loại người như ngươi chỉ có trình độ như vậy, chỉ có thể hiểu được ý tứ như thế mà thôi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, sau đó ngăn cản Vương xu cùng Nhị lăng tử đang muốn xông lên, để cho bọn họ đứng yên một bên, căn dặn không nên tham gia vào.

- Ta nghe nói đệ đệ của ta là Lưu Thừa Ân thiếu nợ ngươi chín mươi cân nguyên, không biết là thật hay giả?

Nam tử áo tím lạnh nhạt hỏi:

- Không sai, ngươi đến đây để trả nợ cho hắn sao?

Diệp Phàm chậm rãi nói.

- Mang giấy ghi nợ ra đây cho ta xem là thật hay giả.

Nam tử áo tím hờ hứng giơ tay đòi Diệp Phàm đưa giấy nợ.

Diệp Phàm lấy ra một tờ giấy, kẹp vào hai ngón tay đưa cho hắn.

Nam tử áo tím không thèm nhìn mà đưa thẳng cho một người đứng bên cạnh, nói:

- Nhìn cho kỹ, có đúng là chữ của Thừa Ân viết hay không?"

- Giả! Giấy nợ này sao có thể do nhị công tử viết được, rõ ràng là giả tạo.

Một người bên cạnh sau khi nhận lấy trang giấy không thèm nhìn, mà ngay lập tức xé thành mảnh nhỏ. Sau đó bàn tay phát lực chà xát thành bột phấn rơi xuống mặt đất.

- Lá gan của người thật không nhỏ, ngay cả ta mà cũng dám lừa gạt, dám bôi nhọ Thừa Ân.

Nam tử áo tím cười lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:

- Chẳng lẽ các ngươi nghèo đến mức muốn phát điên rồi ư?

- Mấy tên nhà quê này làm sao có thể biết phân biệt được nguyên thạch chứ? Rõ ràng là lừa gạt, không cho bọn chúng biết tay thì không thể nguôi giận được.

- Mang bọn chúng ra ngoài, đánh cho bọn chúng sợ mới thôi.

Những người đứng bên cạnh đó muốn ra tay lôi Diệp Phàm đi.

- Các ngươi khinh người quá đáng!

Nhị Lăng Tử nhìn thấy giấy nợ bị xé nát, hai trong mắt đỏ bừng muốn xông lên liều mạng.

- Sao các ngươi dám làm như thế?

Vương Xu cũng rất tức giận, vô cùng phẫn nộ nhưng lại cảm thấy không biết làm thế nào. Dù sao Thanh Hà môn cũng là một môn phái, thôn trại của bọn họ không thể chống lại được.

- Nợ thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên, ngươi làm như thế này mà không cảm thấy bỉ ổi ư?

Diệp Phàm lạnh lùng nói, đồng thời ngăn cản Vương Xu cùng Nhị lăng tử.

- Tên nhóc con nhà người nói linh tinh gì thế, người nào nợ nguyên với ngươi?

Một người đứng bên cạnh nam tử áo tím khiển trách.

-Mang giấy nợ thật sự ra đây, nếu không đúng thì hôm nay ta cắt đứt chân của ngươi, tuổi hãy còn nhỏ mà dám lừa bịp người khác!

- Ta...

Nhị lăng tử đứng cách đó không xa hận không thể xông tới cắn bọn chúng vài miếng thịt.

- Cho mấy tên nhà quê này một chút giáo huấn,

- Hôm nay bọn chúng không mang ra đây mấy chục cân nguyên thì không thể bỏ qua.

- Không cần nói nhảm với bọn chúng, trực tiếp kéo ra ngoài đánh cho chúng biết sợ đã!

Tất cả những người bên cạnh nam tử áo tím đều vây quanh lại đây, muốn lôi Diệp Phàm đi, bọn họ không dám đánh nhau trong này vì sợ người của tiên thạch phường Dao Trì tức giận.

- Tất cả cút ra xa cho ta!

Diệp Phàm nhìn những người này, nói:

- Không phải các ngươi muốn nhìn giấy nợ sao?

Nói tới đây hắn lại lấy ra một tờ giấy khác, nhưng không đưa về phía trước mà chỉ quơ quơ trước mặt mọi người.

- Đây là...

Người vừa mới xé nát tờ giấy giật mình, rõ ràng tờ giấy này mới là giấy nợ thật, tờ giấy vừa nãy hắn không nhìn mà xé luôn mới là giả.

Nam tử áo tím quay đầu lại liếc nhìn hắn, nhất thời làm cho người kia sợ run. Sau đó ánh mắt hắn lóe lên hung quang, muốn xông về phía trước để cướp giấy nợ thật.

- Các ngươi thật sự to gan, ban ngày ban mặt mà dám giương oai ở tiên thạch phường Dao Trì, chẳng lẽ không coi Thánh Địa ra gì?

Diệp Phàm quát lớn, âm thanh truyền rất xa.

Những người đến đây mua đá ở đằng trước cũng nghe được tiếng quát này, liền quay đầu nhìn lại phía sau.

- Có chuyện gì vậy?

Âm thanh thanh thúy dễ nghe truyền tới, một vị thiếu nữ của tiên thạch phường Dao trì hỏi.

- Xin tiên tử thứ tội, chúng ta chỉ vì xúc động nhất thời mà ầm ĩ vài câu thôi.

Nam tử áo tím chắp tay về phía trước, nói.

Bỗng nhiên có một tiếng đàn tranh từ ban công xa xa đằng trước truyền tới, người ở trong đó không hỏi thêm gì nữa.

- Tên nhà quên nhà ngươi giỏi lắm!

Những người đứng cạnh nam tử áo tím tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm

- Thế nào, các ngươi còn muốn giương oai sao? Nếu muốn, chúng ta mời vị tiên tử này đi ra phân xử một chút?

Diệp Phàm cười lạnh, nhìn những người này nói.

Nam tử áo tím vung tay áo đi về phía trước, những người bên cạnh lập tức theo sát phía sau.

- Tiểu tử, ngươi giữ giấy nợ cho cẩn thận, ngàn vạn đừng đánh mất đấy.

Một người trong số đó oán hận nhìn lại, lạnh lẽo nói.

- Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cất kĩ chờ các ngươi mang nguyên đến trả nợ.

Diệp Phàm búng nhẹ giấy nợ, rồi cất vào tay áo.

Cảnh vật bên trong càng u tĩnh và thanh nhã hơn. Phía trước có một hồ nước, mặc dù rất nhỏ nhưng trong suốt đến tận đáy, bên bờ bò có những sợi dây leo già cỗi, phi thường mỹ lệ. Ngay đấy cpfn có những khối đá được xếp lại để trang trí, cảm giác rất tự nhiên.

Ở ven hồ có dựng một tòa lầu các, nơi này tiên vụ mông lung, lầu các thấp thoáng giữa những cây cổ thụ, được sắc màu xanh um vờn quanh, bị sương mù che phủ.

Tiếng đàn tranh như âm thanh trên chín tầng trời đang truyền ra từ nơi đây, như muốn gột rửa tâm thần mọi người, khiến người ta không tự chủ được mà buông lỏng tâm tình.

Tiếng đàn vang vọng không dứt, bên trong ẩn chứa ý vị ôn nhu, như một làn gió mát thổi vào lòng người, rất có ý vị.

Mặc dù bị những phiến lá xanh tươi và từng làn tiên vụ che phủ, nhưng mọi người phảng phất như có thể nhìn thấy được bên trong lầu các có một tiên tử đang lướt nhẹ đàn tranh. Dáng vẻ nàng ta xuất trần tuyệt thế, không nhiễm chút hơi thở trần tục nào, dung nhan xinh đẹp đến múc làm cho người ta hít thở không thông..

Cảnh tượng nơi đây hiện lên phảng phất một ảo cảnh: mây mù mở ảo, đình đài lầu các như ẩn như hiện, một vị nữ tử siêu trần thoát tục đứng một mình trên đám mây….

Tiếng nhạc trầm bổng này làm cho lòng người nhấp nhô theo, tùy theo âm thanh mà lay động.

Diệp Phàm khẽ chấn động trong lòng, thành tựu gãy nhạc của người này quả thật siêu phàm thoát tục không kém chút nào so với Hoa Vân Phi, gần như trở thành đạo cảnh rồi!

Đúng vậy! Dường như bên trong tiếng đàn tranh có một cỗ lực lượng thần kỳ, như là cảm hóa nỗi lòng của người khác.

Giờ phút này, tất cả cá trong hồ đều tụ lại ở mặt nước trước lầu các, toàn thân đung đưa như đang múa, đắm chìm hoàn toàn trong tiếng nhạc.

- Dù không phải là Dao Trì Thánh nữ thì nàng ta cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Diệp Phàm nghĩ.

- Đúng là truyền nhân của Dao Trì, Thánh nữ của các nàng thật sự tới đây sao?

Một vị lão nhân nói như vậy.

Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, đúng là mấy vị lão nhân có phong độ bất phàm bị Nhị Lăng Tử nói chen ngang chọc tức khi nãy.

- Làm sao mấy cụ biết hay thế?

Nhị Lăng Tử làm bộ dáng như rất quen với mấy người này, đi tới hỏi.

Mấy vị lão nhân trầm mặt lại, không có vị nào quan tâm tới hắn, tự nói chuyện với nhau.

- Dao Trì Thánh nữ nổi danh khắp Đông Hoang, thân phận không bình thường. Sợ rằng việc nàng tới đây sẽ làm không ít thanh niên tài tuấn phải xuất hiện.

- Ta vừa thấy một tiểu tử của Khương gia cùng với một cái tiểu bối tự nhận bản thân phong lưu phóng khoáng đến từ Diêu Quang Thánh Địa.

- Đúng là tới không ít người, cả mấy tên nhà quê kia cũng chạy tới xem. Không phải mấy tên khốn này muốn cướp Dao Trì Thánh nữ đi đấy chứ? Nếu họ làm như vậy thật, đúng là rất thú vị đó!

- Dao Trì quả nhiên không bình thường, dù là những người sống cùng thời chúng ta, hay là người thời đại này, không có ai kháng cự lại được khí chất cao sang của các nàng cả.

Rõ ràng mấy vị lão nhân này có lại lịch không bình thường, Diệp Phàm thầm cảm thấy may mắn vì không mạo phạm bọn họ. Hắn tin tưởng, những người có thân phận như bọn họ sẽ không để ý những gì Nhị Lăng Tử đã nói khi nãy.

Đồng thời, Diệp Phàm cũng rất kinh ngạc. Dựa theo lời mấy vị lão nhân này thì nhân tài của các Thánh Địa cũng đều tới đây, có thể thấy rõ sức hấp dẫn của Dao Trì Thánh Nữ lớn đến mức nào.

Đinh đông...

Âm thanh cuối cùng cũng chấm dứt, tiếng đàn trầm trầm mờ ảo, chậm rãi dừng lại.

Cửa phòng lầu các ven hồ được đẩy ra, mấy vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần lần lượt bước ra ngoài. Người nữ tử cuối cùng như được ánh trăng che lấp, giống như thần tiên xinh đẹp xuất trần vậy. Tuy cả người nàng mông lung huyền ảo, nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn gây cho người ta cảm giác đấy là một ngọc thể không một chút tì vết.

Thân ngọc tha thướt, dáng dấp thon dài được những tia sáng bao phủ, trông nàng giống như đang đứng trên cung Quảng Hàn, thánh khiết mà xa xôi, làm cho người ta cảm giác vĩnh viễn không thể tới gần.

- Tên nhà quê như các ngươi tới xem gì đấy?

Có người ở bên cạnh châm chọc.

Diệp Phàm cảm thấy thật mất hứng, không ngờ bọn họ lại đứng cạnh với nhóm người nam tử áo tím.

- Nơi này là địa bàn của Thanh Hà môn sao? Nếu không phải thì các ngươi câm mồm lại cho ta.

Diệp Phàm nhìn lướt qua bọn họ vài lần.

- Được! Được! Được! Cứ để ngươi mạnh miệng một chút, rồi sẽ có lúc khiến ngươi phải khóc.

Những người bên cạnh nam tử áo tím đều cười lạnh.
Bình Luận (0)
Comment