Những mảnh đất có trăng rằm nhuốm máu in rõ lên được gọi là Xích Nguyệt quật, chính là tuyệt địa chí âm chí nhu. Các đại Thánh Chủ cũng không thể động đến nó được, có thể nói nó là một vùng đất ma quỷ kinh khủng.
Mặt trời màu đen hiện bóng in lên, vùng đất ấy được gọi là Đọa Thiên lĩnh, là vùng đất ma quỷ chí cương chí dương. Nó có thể thiêu đốt hết mọi thứ trên thế gian, ngay cả Hoàng Chủ cũng phải lui bước, nổi tiếng là một trong những hung địa thiên hạ đều biết.
Chỉ cần thấy một nơi thôi đã đủ kinh hãi, nhưng hai địa thế này bây giờ lại ở cùng một nơi, có thể nói là vùng đất ma quỷ xưa nay hiếm thấy. Theo Diệp Phàm biết thì không có quá ba nơi tồn tại hai địa thế như vậy, và không thể phá giải được.
- Vị Đại Đế kia mạnh như vậy thật sao?
Diệp Phàm giật mình.
Nơi này chính là cấm địa Thái Sơ, Xích Nguyệt quật và Đọa Thiên lĩnh tương sinh làm bạn, uy lực càng mạnh hơn. Những gì Đại Đế Khương gia đã làm quả thật gây chấn động cho người khác.
- Tu vi của ông ta tất nhiên rất cao thâm, mà xưa nay có mấy vị Đại Đế chứ? Hằng Vũ đại đế là người khai sáng thế gia Hoang cổ Khương gia vang dội cổ kim, cũng là đại biểu cho cảnh giới cực cao của Nhân tộc.
Diệp Phàm bất chợt xuất thần.
Nhân vật như vậy quả đúng là danh chấn cổ kim, lại dám đến mỏ cổ Thái Sơ để luyện khí, làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Vô tận năm tháng trước, các đại Thánh Chủ và Hoàng Chủ cũng có tới đây, nhưng không thể ra ngoài được. Ngay cả Đông Hoang thần vương cũng không thể kéo dài tính mạng ở đây. Thế nhưng vị Đại Đế này lại xem cấm địa Thái Sơ thành nơi tế luyện binh khí, đây là một phong thái cỡ nào chứ? Đáng tiếc, thời gian trôi qua như một dòng nước, không thể nào nhìn thấy nhân vật kinh thế như vậy.
- Vì sao ông ta lại tới nơi này để tế luyện thần binh?
Lão Đao Cầm nói:
- Hằng Vũ đại đế, tu vi ngạo thị cổ kim, khắp Đông Hoang đều phục dưới thần uy của ông ta. Đã luyện binh thì tất nhiên ông ta phải tìm địa phương tốt nhất để luyện, cấm địa Thái Sơ cũng không làm gì được.
- Chỉ cần không vào cổ mỏ kia, những chỗ còn lại trong cấm địa Thái Sơ không gây nguy hiểm cho ông ta được. Theo truyền thuyết, ông ta là người có đại cơ duyên, từng nhận được một bộ xương cốt Phượng Hoàng. Nếu như muốn luyện hóa bộ xương cốt Phượng Hoàng ấy thành vũ khí Cực Đạo, tất nhiên phải tế luyện ở địa phương đặc biệt, cũng chỉ có Đọa Thiên lĩnh này phù hợp với yêu cầu đó.
Vẻ mặt Lý Đức Sinh trở nên ngẩn người mê mẩn.
- Xương cốt Phương Hoàng!
Theo truyền thuyết, Phượng Hoàng thuần huyết có thể sánh được với tiên nhân, nhưng loài vật này đã không còn trên thế gian nữa. Thế nhưng Hằng Vũ đại đế có thể lấy được xương cốt của nó, thực làm cho hắn phải sợ hãi.
- Đây chỉ là lời đồn mà thôi, thế gian này làm gì có Phượng Hoàng.
Dao Trì thánh nữ lắc đầu, nói:
- Hằng Vũ đại đế lấy được Hoàng huyết xích kim, thần vật này cũng có giá trị tương đương với xương cốt Phượng Hoàng rồi.
- Thế gian này không còn Phượng Hoàng, nhưng đúng là có thần vật Hoàng huyết xích kim. Nguồn truyện: TruyenGG
Hoàng huyết xích kim, thần vật trăm ngàn năm cũng khó gặp, lấp lánh phát sáng, đỏ ngầu như máu Phượng, cực kỳ quý hiếm, nghe nói trên đó có hoa văn hình Phượng.
Giá trị của thần vật này không thể đo đếm được, nếu rơi vào trong tay các Đại Đế, chắc chắn mấy người này sẽ luyện hóa nó thành vũ khí Cực Đạo.
Theo truyền thuyết, Đọa Thiên lĩnh là do con của mặt trời rơi xuống tạo thành, là tuyệt địa chí cương chí dương.
Hoàng huyết xích kim là thần vật mang thuộc tính chí dương chí sí ( cực nóng), cứng rắn đến mức tận cùng, gần như không thể phá vỡ. Nếu muốn tế luyện nó thành vũ khí Cực Đạo, Đọa Thiên lĩnh chính là địa phương được lựa chọn đầu tiên.
- Vô lượng thiên tôn, Hoàng huyết xích kim có hình dạng thế nào? Các vị từng thấy rồi?
Diệp Phàm hỏi Diêu Hi và Dao Trì thánh nữ.
Hai vị mỹ nữ tuyệt sắc nhìn nhau, loại thần vật trăm ngàn năm mới thấy này, ai có thể thấy được? Nếu như dễ dàng thấy được thì vì sao cả Đông Hoang chỉ có vài vũ khí Cực Đạo?
Nguyên nhân một vị Đại Đế cả đời chỉ có thể tế luyện được một vũ khí Cực Đạo, không chỉ vì cách tế luyện quá mức khó khăn, mà còn vì các tài liệu trân quý dùng để tế luyện thật quá quý hiếm. Những tài liệu như Hoàng huyết xích kim, có tìm cả Đông Hoang cũng không được bao nhiêu.
- Hiện giờ chỉ có những nhân vật trực hệ của Khương gia là từng tận mắt nhìn thấy Hoàng huyết xích kim. Nhưng đã hơn bốn ngàn năm rồi, vũ khí Cực Đạo kia cũng chưa xuất thế lại.
Diêu Quang thánh tử đáp.
- Hằng Vũ đại đế thật quá kinh khủng...
Diệp Phàm chỉ có thể cảm thán.
Đây là nơi Xích Nguyệt quật và Đọa Thiên Lĩnh cùng tồn tại với nhau, có thể nói là đại hung. Nhưng Hằng Vũ đại đế lại có thể lấy nơi này làm nơi tế binh, làm cho người ta không thể nào tin nổi.
Diệp Phàm cũng nhanh chóng hiểu được vì sao dương khí ở Đọa Thiên lĩnh có dấu hiệu không đủ, giống như đã bị hút khô qua, rất có thể là vì chúng đã đúc kết thành Hoàng huyết xích kim, sau đó được Hằng Vũ đại đế dùng luyện chế thành vũ khí Cực Đạo.
- Tài hoa như Hằng Vũ đại đế, nếu như ta có tu vi như vậy...
Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần.
- Nếu như đạo trưởng có thần uy như Hằng Vũ đại đế, người tính sẽ làm gì?
Diêu Hi đưa mắt nhìn hắn, cười nói.
- Tất nhiên là...khai sáng một hoàng triều bất hủ!
Thiếu chút nữa hắn đã lỡ miệng nói khác, thật ra lời hắn muốn nói ra từ đáy lòng nhất chính là muốn đi tới các đại Thánh Địa, bắt bọn họ lấy cổ kinh ra để hắn nhìn một chút, rồi thử uy lực vũ khí Cực Đạo của họ một chút.
- Chúng ta đi nhanh lên đi, không thể ở đây lâu được.
Sắc mặt lão Đao Cầm ngưng trọng.
Sáu người rời xa khỏi Xích Nguyệt quật, rồi hơi dựa sát vào Đọa Thiên lĩnh để tiến về phía trước. Ai ai cũng cầu nguyện là đừng có chuyện gì xảy ra, nếu không, sợ rằng không có ai cứu bọn họ được.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rõ bóng của họ dài trên mặt đất, Âm Minh nhãn của Lý Đức Sinh lấp lánh phát sáng ánh sáng đen. Hắn ta khẩn trương nhìn bốn phương, cảm giác như có vật gì đó đang âm thầm quan sát.
- Ngươi đừng có giật mình như thế, làm chúng ta sợ hết hồn hết vía thật đó.
Lão Đao Cầm liếc hắn một cái.
- Ta cảm thấy có gì đó lạ lạ, giống như là ở trong bóng tối có một đôi mắt nhìn trộm chúng ta, nhưng lại không thể thấy được bóng dáng của nó.
Lý Đức Sinh hơi mất bình tĩnh.
- Không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần nó không xuất hiện, chúng ta cứ xem như nó là hư vô.
Diêu Quang Thánh tử tỏ ra bình thường.
Càng đi về phía trước, sáu người càng tỏ ra cẩn thận, nhìn xung quanh kỹ càng, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh. Đây là một vùng đất đại hung, chỉ cần bước đi nhầm một chỗ là cả bọn sẽ bỏ mạng lại nơi này.
- Vì sao trăng tối nay lại sáng như vậy, hôm nay đâu phải là ngày trăng tròn.
Lão Đao Cầm thì thầm.
- Đúng là rất lạ, ánh trăng như sóng nước, chiếu sáng khắp nơi.
Diêu Hi cũng gật đầu.
Nghe được mấy lời này, Diệp Phàm dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói:
- Không đúng!
- Đạo trưởng, có phát hiện gì sao?
Dao Trì thánh nữ nhẹ giọng hỏi.
- Không phải là ánh trăng tỏa sáng, mà là do Xích Nguyệt quật có vấn đề.
Diệp Phàm cau mày, nhìn vè vầng trăng tròn máu ở cách đó không xa.
Diêu Hi không hiểu, nói:
- Xích Nguyệt quật không có gì lạ, tại sao nói vấn đề ở nó?
- Chúng ta hãy mau chóng rời xa khỏi nơi này, nếu như có gì thì phải mau chóng tiến vào Đọa Thiên lĩnh. Dù sao dương khí ở nơi đó cũng không đầy, còn cái Xích Nguyệt quật này luôn làm ta bất an.
Diệp Phàm trầm giọng nói, rồi từ từ đi về phía trước.
Mấy người này thấy Diệp Phàm tinh thông Nguyên thuật huyền ảo, có lẽ đã nhận được chút sở học của vị Nguyên Thiên sư nào đó. Nay thấy hắn nói như thế, nên cả bọn vội vã làm theo hắn.
Không lâu sau đó, cát sỏi ở nơi đây bỗng nhiên phập phồng lên, rồi Xích Nguyệt quật dao động truyền ra những tia sáng màu máu đỏ tươi, nhìn từ xa giống như là thủy triều mênh mông dâng lên, bên trong còn có bão cát.
- Đây là...Xích Nguyệt thủy triều!
Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi.
Hắn vội vàng hóa thành một đạo tàn ảnh xông về Đọa Thiên lĩnh, giống như tránh rắn độc.
Nắm người kia thấy vậy cũng thi triển thần thông, chạy nhanh tới khu di tích.
Lý Đứu Sinh là người chậm nhất, bị lưu lại ở phía sau. Cơn thủy triều màu máu tươi kia trong nháy mắt đã cuốn tới, hắn hoảng sợ kêu to:
- Không!
Cơn thủy triều máu máu đỏ tươi kia dao động rất nhẹ nhàng, nhưng lại tản phát khí tức làm người ta kinh hãi. Sắc mặt Lý Đức Sinh biến thảm, cắn răng tế một vị thần trong Đạo Cung ra chắn ở phía sau.
"Xoẹt"Vị thần kia lập tức biến thành một vũng máu mà không có chút tiếng động nào, Lý Đức Sinh nhân đó hét lên một tiếng rồi rơi vào trong khu di tích, sắc mặt tái nhợt. Tình thế vừa rồi cực kỳ hung hiểm! Nếu như không phải hắn quyết đoán bỏ qua một vị thần thì giờ này đã mất mạng rồi.
- Này...
Mấy người khác cả kinh.
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng, nói:
- Đây chính là Xích Nguyệt thủy triều, do Xích Nguyệt quật phát ra. Nó có thể làm tan rã vạn vật, không thể nào ngăn cản, nhu hòa vô cùng nhưng lại phá được vạn pháp.
Có thể thấy rõ ràng trên mặt đất đằng xa có một vầng trăng rằm nhuốm đỏ, đó chính là Xích Nguyệt quật. Xích Nguyệt quật hô ứng với ánh trăng ở trên cao, dẫn phát từng tia sáng màu máu đỏ tươi như những làn nước, cuốn động cả hư không.
- Chúng ta nên cảm tạ Hằng Vũ đại đế, ông ta đã phá đi địa thế Đọa Thiên lĩnh. Chứ nếu nó còn nguyên, một khi âm dương giao nhau thì chắc chắn chúng ta phải chết.
- Không biết ở dưới Xích Nguyệt quật hay Đọa Thiên lĩnh này có vật gì đó hay không...
Lão Đao Cầm tự nói.
- Lão gia gia à, lão có thể đừng nói nữa không? Lão nói chuyện gì là chuyện đó trở thành sự thật ngay.
Lý Đức Sinh có cảm giác muốn phát khóc.
******
Sáu người đi thẳng về phía trước.
Lúc này Diệp Phàm chỉ có một ý nguyện duy nhất, đó là mau chóng rời khỏi mỏ cổ Thái Sơ. Hắn cũng cầu nguyện hi vọng Hằng Vũ đại đế đã giải quyết cái
"Đọa Thiên lĩnh" này sạch sẽ rồi.
Khu di tích này đã sớm mục nát, vách tường lung lay, chỉ cần lấy tay đẩy nhẹ một cái là sẽ biến thành bụi bậm ngay, mấy cột đá ở bên trong cũng như thế.
Ở phía trước có một mảnh đất yên tĩnh và trống trải, các dấu tích của khu di tích đã biến thành bụi bay. Nếu như dùng tâm cảm nhận, có thể thấy rõ trên mặt đất có một mặt trời màu đen mơ hồ.
Nó chỉ có chu vi mấy trăm trượng, so với Xích Nguyệt quật còn nhỏ hơn nhiều. Đã qua hơn mấy vạn năm, nhưng dương khí ở bên trong vẫn chưa đầy.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là ở ngay sát mặt trời màu đen ấy có một kiến trúc cổ xưa, to lớn đứng vững, không sụp đổ như những nơi khác. Phía trên nó có một tấm đồng biển, khắc hai chữ
"Hằng Vũ".
- Đây là nơi Hằng Vũ đại đế tế binh!
Mấy người này giật mình, cẩn thận quan sát.
Kiến trúc cổ xưa bên trong không phải là di tích từ thời Thái Cổ, mà chính là kiến trúc do Hằng Vũ đại đến lưu lại. Theo truyền thuyết, ông ta phải tự mình rèn luyện vũ khí ở cấm địa Thái Sơ nhiều năm, mới làm cho vũ khí của mình đạt đến cấp bậc Cực Đạo.
Đây là chỗ ở năm của ông ta, mặc dù có hơi xiêu vẹo, nhưng nó vẫn đứng vững không ngã, xug quanh có đạo vận lưu chuyển.
Rốt cuộc khí phách của Hằng Vũ đại đế cao đến đâu cơ chứ? Người khác vào cấm địa Thái Sơ là phải lo sợ, hồn phách như muốn mất đi, nhưng ông ta lại ẩn cư ở đây đến vài năm.
Mấy người này không mở miệng, nhưng lại có sự lựa chọn giống nhau. Tất cả đều đi tới kiến trúc cổ xưa, đó là nơi Hằng Vũ đại đế sống năm xưa, rất có thể còn đồ vật gì đó ở bên trong.
Tòa kiến trúc này được xây thành từ nguyên thạch khổng lồ, vô cùng to lớn. Gây cho người ta có cảm giác đại đạo như trời, cao đến nỗi không thể chạm tới. Đó chính là
"đạo" của Hằng Vũ đại đế.
- Nhiều hài cốt như vậy...
Sáu người biến sắc.
Khi nãy tầm mắt bị tòa kiến trúc che khuất, nên mọi người không thể nhìn thấy gì. Nhưng lúc này đi tới gần, mấy người này mới phát hiện được bên cạnh tòa kiến trúc cổ xưa có vô số hài cốt, nhiều đến nỗi chất lên cao thành một núi nhỏ.
Dù đã qua mấy chục vạn năm, nhưng đống xương cốt kia vẫn lấp lánh phát sáng, tất cả có trên trăm bộ, phần lớn đều có hình người, nhưng chắc chắn không phải Nhân tộc.
- Mấy khúc xương này đều lấp lánh tỏa sáng, có thể thấy lực lực bọn họ rất kinh khủng. Hằng Vũ đại đế quả nhiên đáng sợ, không hổ là một trong những cường giả mạnh nhất Nhân tộc hiện nay.
Một mình ông ta có thể giết nhiều sinh vật đáng sợ như vậy, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm chấn động cả thiên hạ. Căn cứ vào cốt chất của mấy bộ xương cốt này, mọi người có thể đoán đây đều là những sinh vật cấp cao.
- Này...
Sáu người thấy vậy đều kinh hãi, cũng chỉ có Đại Đế mới dám chạy đến mỏ cổ Thái Sơ để đại khai sát giới như vậy!
- Hằng Vũ đại đế thật làm chúng ta phải kinh hãi!
- Ông ta dám ở đây chém giết như thế, ít nhất cũng phải trên trăm con, mà những sinh vật này đều là cường giả tuyệt đỉnh a. Xương cốt rất sáng loáng!
- Tất cả chỉ vì muốn tế luyện một vũ khí Cực Đạo...
Lão Đao Cầm cảm thán.
Đại Đế thượng cổ đều là những người tài kinh diễm, bọn họ sáng tạo ra cổ kinh truyền thừa cho đến nay, mấy Thánh Địa còn phồn thịnh được cũng là nhờ những đồ vật các Đại Đế lưu lại.
Trừ việc đó ra, mỗi một vị Đại Đế đều nghĩ biện pháp lưu lại một vũ khí cực Đạo, bởi vì vật này giống như có thể kéo dài tính mạng của bọn họ, phát ra thần uy vô thượng mãi không tiêu tán.
Nếu xét ở một mặt nào đó, vũ khí Cực Đạo còn quan trọng hơn cổ kinh rất nhiều.
- Hằng Vũ đại đế có thể luyện hóa "Hoàng huyết xích kim" thành vũ khí Cực Đạo, đúng là tỏ rõ Đế uy a!
Diêu Quang Thánh tử cảm thán, mục tiêu lớn nhất của hắn ở kiếp này chính là trở thành một Đại Đế!
- Rốt cuộc Hằng Vũ đại đế đã luyện hóa "Hoàng huyết xích kim" thành dạng vũ khí như thế nào?
Diệp Phàm hỏi, hắn không biết nhiều việc lắm liên quan tới Khương gia.
- Thái Dương thần lò!
Dao Trì thánh nữ đáp.
- Cái gì?
Diệp Phàm giật mình.
- Không phải ngươi đang nghĩ tới cái lò lửa kỳ quái kia đó chứ?
Lão Đao Cầm hút một hơi thuốc lá.
Diệp Phàm ngượng ngùng cười một tiếng, rồi lấy Ly Hỏa thần lô ra ngoài. Mặc dù cái lò cao khoảng một tấc này vẫn trong suốt lấp lánh, nhưng lại bị lồi lõm nhiều chỗ, không khác gì một quả hồng bị vắt khô cả.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, làm sao Khương gia để vũ khí Cực Đạo lưu lạc ra bên ngoài được. Hơn nữa, cái lò này ngoại trừ bền chắc ra, thì cả uy lực và những phương diện khác chẳng ra sao cả.
Lão Đao Cầm trêu chọc.
- Đã bốn ngàn năm Thái Dương thần lò không xuất thế rồi, thế nhân cũng quên mất đi hình dạng của nó.
Diêu Quang thánh nữ mở miệng nói.
- Rốt cuộc vũ khí Cực Đạo đáng sợ đến mức nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đáng sợ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, thần lực người sử dụng càng thâm hậu thì uy lực càng lớn. Một khi thi triển đến mức tận cùng, còn có thể hiện ra thần uy vô thượng của Đại Đế.
Lão Đao Cầm đáp.
Diệp Phàm kinh hãi, như vậy chẳng phải có thể thi triển được thần uy mạnh nhất của Nhân tộc sao? Lúc đó người sử dụng vũ khí Cực Đạo hoàn toàn quét ngang đươc thiên hạ, khó gặp được đối thủ.
- Đáng tiếc, muốn sử dụng vũ khí Cực Đạo thì cần hao tổn rất nhiều thần lực, người bình thường không thể động được.
Dao Trì thánh nữ lắc đầu, nói:
- Dù sao đó cũng là vũ khí đặc biệt của các Đại Đế Hoang cổ.
- Nếu như là đồng cấp đối kháng, một người thi triển vũ khí Cực Đạo sẽ có hiệu quả như thế nào?
Diêu Quang thánh tử cười, nói:
- Lấy Thái Dương thần lò làm ví dụ, năm xưa Thần Vương Khương Thái Hư đại chiến với một nhân vật cái thế không thua gì hắn ở Trung Châu. Nhưng Thái Dương thần lò vừa ra, đối thủ đã biến thành tro bụi.
- Cái này...cũng quá kinh khủng...
Lý Đức Sinh nghe thấy mà cảm thấy lạnh lẽo.
- Đông Hoang thần vương đại thành cách chúng ta rất xa, không thể nào suy đoán được. Nhưng theo những gì các đại Thánh Chủ thường nói, chỉ cần sử dụng vũ khí Cực Đạo là họ có thể dễ dàng chém chết một vị Đại Năng.
Dao Trì thánh nữ đáp.
- Đáng tiếc, các đại Thánh Địa bọn ngươi lại ít khi sử dụng vũ khí Cực Đạo, suốt ngày cứ dùng nó để trấn áp mấy cái gọi là "thực lực ẩn sâu" gì gì đó.
Lão Đao Cầm lắc đầu.
- Lão cũng biết mấy thứ này sao...
Con ngươi của Diêu Quang thánh tử bỗng nhiên lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ, rồi lặng lẽ biến mất.
Diêu Hi chuyển sang chuyện khác, nói:
- Thủ lĩnh nhóm giặc cướp lớn thứ bảy - Đồ Thiên, và Thanh Giao vương đã từng liên thủ tế ra vũ khí Cực Đạo, suýt chút nữa đã làm cho mấy vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa ta phải nuốt hận, cũng may đó không phải là một vũ khí Cực Đạo hoàn chỉnh. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi đã thấy uy lực của nó kinh khủng tới mức nào.
Diêu Phàm biết được điều này. Hắn từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, khi đó Khổng Tước vương cầm chân Diêu Quang thánh chủ, Đồ Thiên và Thanh Giao vương hợp sức tế ra cái bình gốm cổ, thiếu chút nữa đã đánh chết một đám đại nhân vật Diêu Quang Thánh Địa.
- Đó là một cái bình gốm ma thượng cổ - Thôn Thiên. Đáng tiếc là nó bị thiếu mất cái nắp đậy, không thể tái hiện lại thần uy Cực Đạo.
Lão Đao Cầm lắc đầu.
Bọn họ không đứng ở đó quá lâu, liền tiến vào bên trong tòa kiến trúc cổ xưa ở đằng trước. Họ muốn xem thử Hằng Vũ đại đế có để lại vật gì hay không.
Lúc này cả bọn đã đi vào trong tòa kiến trúc cổ. Đại điện ở bên trong rất cổ xưa, cao lớn và rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác đại đạo vô tận.
Trên mặt đất có rất nhiều tro bụi đen nhánh, mấy người thấy thế cũng không kiêng kỵ gì, chia nhau ra tìm kiếm chung quanh.
Diệp Phàm sử dụng phương pháp xem địa thế nhìn khắp đại điện, bỗng nhiên lòng hắn chấn động, tim cứ đập thình thịch lên.
Phương pháp xem địa thế của Nguyên Thiên thư có thể hiểu rõ những huyền bí ẩn sâu bên trong địa thế sông núi, có thể tìm ra được nguyên.
Ngay một khắc này, hắn cảm thấy hai mắt mình rất rát, ở xa xa có một vật thể tỏa ánh sáng chói mặt, chói hơn cả mặt trời đang tỏa sáng, làm hắn không thể nào nhìn thẳng được.
- Chẳng lẽ là thần nguyên sao?
Diệp Phàm kích động trong lòng, động tác mất đi tự nhiên.
Bên cạnh đám tro bụi có một tảng đá đen nhánh, chỉ lớn bằng đầu nắm tay, nhưng tảng đá ấy lại tỏa ánh sáng chói mắt làm cho hắn phải chảy nước mắt.
Diệp Phàm vội vàng thu hồi phương pháp xem địa thế. Nếu như còn tiếp tục nhìn nữa, có khi vật này làm hỏng mắt hắn mất.
Khối nguyên thạch này rất bình thường, nếu không sử dụng phương pháp xem địa thế xem xét thì không thể nhận thấy được gì.
- Đây đúng là một vầng mặt trời thần thánh, tản phát ánh sáng chói mắt làm người ta không chịu được, nhất định là thần nguyên!
Diệp Phàm đi tới, muốn nhặt tảng đá màu đen đó lên. Nhưng hắn lại thất kinh, hắn không thể lấy nó lên hoàn toàn được.
"Ầm",
"ầm",
"ầm"...
Tảng đá màu đen rơi xuống đất lại, làm cho cả đại điện cũng phải lung lay.
Tảng đá màu đen này chỉ có kích thước như một nắm đấm thôi, nhưng lại nặng hơn vạn cân!
Tất cả mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy qua lần chấn động vừa rồi, lớp da đá bao phủ bên ngoài đã bị tróc ra một chút, rồi một đạo ánh sáng đẹp mắt bắn ra ngoài. Đạo ánh sáng này rực rỡ như cầu vồng, vô cùng chói mắt, không thể nào nhìn thẳng được.
- Hoàng huyết xích kim!
- Trời ạ! Dĩ nhiên là Hoàng huyết xích kim!
Mấy người này đồng thời thất kinh, hô to lên.
Diệp Phàm dùng sức thu tảng đá màu đen vào trong tay mình, rồi lui về phía sau mấy bước. Hắn cũng không ngờ rằng bên trong khối nguyên thạch ấy không phải là thần nguyên, mà lại là Hoàng huyết xích kim trăm ngàn năm mới xuất hiện!
--------------------------------------
Nhiều bạn hỏi mình Cực Đạo là gì? Cực là trong từ chí cực, dịch ra có nghĩa là đỉnh cao đỉnh điểm; còn đạo ở đây thì mình nghĩ nó không phải là đạo như trong đại đạo, mà chính là từ
"đạo" có nghĩa tay nghề/kỹ thuật...và mình hiểu Cực Đạo có nghĩa là những vật gì đó đã được làm hoặc được tạo ra một cách gần như là hoàn mỹ và tận cùng.