Một luồng gió thu thổi tới, lá vàng tung bay, cả vùng núi đá chìm trong hiu quạnh.
Bắc Vực là một nơi lạnh khủng khiếp, bốn mùa thay đổi thất thường, mùa thu và đông rất dài, một năm thì có tới nửa thời gian là không chút sinh cơ nào, chỉ là một mảnh đất khô cằn lạnh lẽo.
Loạn Vân Châu là một vùng núi dài vô tận, liên miên không dứt, gần như không có khu vực nào bằng phẳng cả, đầy rẫy những ngọn núi cao tận trời, mây mù bao phủ, đây cũng chính là nguồn gốc tên gọi của nó.
- Ta thấy nơi này không tồi chút nào.
Diệp Phàm mở miệng.
Đồ Phi gật đầu, nói:
- Nơi này núi non trùng điệp, khắp nơi đều là đồi núi, đúng là một nơi tránh nạn tốt.
Loạn Vân Châu cách Thánh thành Bắc Vực khoảng mười một, mười hai ngày đi đường, cách Hỏa Vân Châu một mảnh ốc đảo và hai vùng hoang mạc đỏ nâu.
Bọn họ lựa chọn cẩn thận nửa tháng, rốt cuộc xác định dùng cái châu này để chờ
"bị phát hiện".
Hắc Hoàng ẩn thân trong một dãy núi, phụ trách việc khắc đạo văn, còn Diệp Phàm và Đồ Phi thì đi tìm tòi xung quanh, tìm hiểu kỹ càng tình huống châu này.
Sơn Nham Thành tuy nằm giữa một vùng núi non trùng điệp, nhưng là thành trì trung tâm của Loạn Vân Châu, khắp nơi là núi, căn bản không có vùng đất bằng phẳng nào để kiến tạo thành trì cả.
Tòa thành trì này cũng không lớn, đường phố lát đá hoang vắng, hai bên đường là hàng cây đại thụ đã trọc lá, lá vàng lả tả rụng đầy đất, mang theo hương vị mùa thu mát lạnh.
Diệp Phàm đi trên con đường đá cũng không tính là lớn này, đi được một vòng thì đã nhanh chóng tìm hiểu được không ít tin tức.
Các đại nhân vật của Thánh địa bị cuốn sách cổ đó hấp dẫn, hiện giờ dành hết tinh lực và sức chú ý vào Tử Sơn, mỗi thế lực đều không ngừng tính toán nhằm mở nó ra.
Diệp Phàm tiến vào một tửu lâu, gọi một bầu rượu lâu năm và mấy thứ đồ nhắm, tự rót tự uống, nghe một vài tu sĩ đang nói chuyện phiếm.
- Thánh thành lại xuất ra đồ tốt đó, hình như là một thứ gì đó rất quý hiếm, bị hoàng tộc Trung Châu mua được.
- Rất nhiều người đang truy tìm tên Diệp Phàm gì gì đó, có manh mối gì không, phải biết rằng hắn giá trị tận mười vạn cân Nguyên a!
- Mười vạn cân Nguyên sao, quá ít! Nghĩ mà xem, trên người hắn chính là Vạn Vật Mẫu Khí, là báu vật vô giá, là thánh vật mà Đại đế cổ đều phải động tâm đó!
- Các đại nhân vật đều đang nghiên cứu Tử Sơn, xem ra không lâu nữa sẽ có náo nhiệt lớn mà coi!
- Các Thánh địa cử tới đây không ít thiên tài, không chỉ có riêng Diêu Quang và Cơ gia đâu, lần này thì dù Bắc Vực có rộng lớn hơn nữa thì cũng không có nơi cho hắn trốn đâu, rốt cuộc thì Vạn Vật Mẫu Khí cũng sắp thành vật trong tay Thánh địa rồi.
- Thực ra, có rất nhiều nhân vật cấp tiền bối cũng đang âm thầm tìm kiếm cái tên thanh niên họ Diệp này, chỉ là không có lộ ra mà thôi, dù sao thì Vạn Vật Mẫu Khí cũng vô CÙNG quý giá mà.
- Nói tiếp, ngày xưa thì thánh thể thái cổ xưng hùng khắp thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hiện giờ lại chỉ có thể dừng lại ở Đạo Cung Bí Cảnh, nếu hắn mà trưởng thành được thì sẽ tranh phong với các Thánh tử, Thánh nữ đó, sau này khẳng định Đông Hoang sẽ vô cùng náo nhiệt.
Diệp Phàm trong lòng vừa động, hắn nghe thấy có rất nhiều nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, có thế hệ trẻ tuổi, cũng có lớp già, đều đi tới Bắc Vực mưu đồ cái đỉnh của hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tháp... Tháp... Tháp...!
Tiếng bước chân vô cùng có quy luật truyền đến, giống như vang lên trong lòng mọi người tại đây, khiến nhịp tim của họ cũng đập theo tiếng bước chân này.
Rất nhiều người đều thầm căng thẳng, có cảm giác hít thở không thông, hình như là bị người khác bóp chặt cổ vậy, khống chế hô hấp của bọn họ.
Từ cửa thang lâu có một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đi lên, một thân áo trắng, không nhiễm hạt bụi nào, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen tựa bảo thạch, môi hồng, răng trắng, vô CÙNG tuấn tú, rất xứng danh mỹ thiếu niên.
- Cái gì mà thánh thể thái cổ, cái gì mà cùng giai vô địch, theo ta thì hắn chỉ là một tên chó đất mà thôi, nếu mà bị ta gặp được thì chắc chắn ta sẽ bắt về làm nô bộc.
Thiếu niên này đẹp như ngọc, tuấn mĩ tới mức yêu dị, nhưng lời nói lại không có chút khách khí nào, khiến rất nhiều người phải nhíu mày.
Phía sau hắn có hai lão nhân mặc áo xám, vô CÙNG già nua, bộ lưng đã còng xuống, rất giống hai lão bộc trung thành.
Trong đó có một người bước lên, chọn một cái bàn. lại dùng tay áo lau sạch bàn ghế để hắn ngồi xuống, sau đó hai lão nhân này quay thành thật đứng phía sau tên thiếu niên này.
- Đứa nhỏ nhà ai vậy, sao không có giáo dục như vậy, tuổi nhỏ mà lại cuồng ngôn, ấy vậy mà không có chút ngăn cản nào, không sợ hắn bước lầm đường sao?
Người trên lầu mặc dù cũng đoán được thiếu niên này có thân phận không tầm thường, nhưng vẫn có người không kìm được mở miệng giáo huấn.
- Sao vậy, ta nói không đúng sao?
Tên thiếu niên này tà dị liếc về phía đối diện một cái, ôn hòa hỏi.
- Hài từ, nói chuyện phải biết khiêm tốn một chút, rất nhiều thiên tài đều bị chết non lúc thiếu niên đó.
- Hừ!
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, như một tiếng chuông rung động, khiến khí huyết rất nhiều người cuồn cuộn bốc lên, hắn mở miệng nói:
- Thánh thể thái cổ bị thần hóa rồi, đừng nói hiện tại, cho dù là mười mấy vạn năm trước thì cũng không phải là vô địch tuyệt đối đâu.
Các tu sĩ này đến từ khắp nơi, đương nhiên có cao thủ trong đó, một người liền phản bác:
- Năm đó thánh thể thái cổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đây là thực tế. Ngay cả hiện tại, cái tên phế thể kia cũng bày ra chiến lực rất không tầm thường, rất ít tu sĩ CÙNG giai có thể áp chế hắn.
Thiếu niên áo trắng cười lạnh, nói:
- Cho dù hắn là phế thể hay là thánh thể thì cũng chỉ là thứ để người khác trấn áp mà thôi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi càng nói càng lớn lối rồi đấy, ngươi thì tài giỏi gì, dựa vào cái gì mà đòi đánh bại thánh thể thái cổ, hắn sắp là vô địch trong số cùng giai rồi đó.
Có người khiêu khích.
- Ếch ngồi đáy giếng, sao biết bầu trời rộng lớn thế nào, dù cùng giai thì ta cũng sẽ giết hắn mà thôi.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói.
- Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì, thực sự có lòng tin đánh bại thánh thể thái cổ cùng giai sao?
Có người ngạc nhiên hỏi.
- Nhà nơi thôn dã, chỉ là một dân đen mà thôi, cũng không có lai lịch gì lớn, chẳng lẽ muốn trấn áp cái thánh thể thái cổ đó còn cần giảng giải xuất thân sao? Hắn thực sự chẳng là cái thá gì đâu.
Thần sắc thiếu niên áo trắng ác độc nói.
Đông Hoang rộng lớn vô cùng, trong rừng sâu heo hút có rất nhiều kỳ nhân, cũng không phải tất cả cao thủ đều ở trong Thánh địa, mọi người đều có chút quái dị, cảm thấy thiếu niên này thực sự xuất thân từ đó mà ra.
Có người không kìm được tỏa ra thần niệm, muốn thử tu vi thiếu niên áo trắng một lần, nhưng còn chưa tới gần được thì đã như bị sét đánh.
Một trong hai lão bộc kia ánh mắt lóe sáng, bắn ra hào quang khiếp người, bức bảy, tám đạo thần niệm đó quay về.
- Tên nào đang khoác lác vậy, không sợ gió thổi bay đầu lưỡi sao?
Đồ Phi bước lên lầu, tự tìm một cái bàn ngồi xuống, liếc mắt về phía Diệp Phàm đang ngồi cách đó không xa.
Bọn họ cùng tiến vào tòa thành này tìm hiểu, tuy nhiên cũng không đi cùng nhau, tới giờ mới tới tửu lâu này, hắn nhìn thoáng qua thiếu niên kia, nói:
- Xin hỏi đại danh?
- Hạ Cửu u.
Đồ Phi mang trong mình dòng máu cường đạo, đụng tới người của Thánh địa cũng không sợ, tất nhiên là sẽ không khách khí với thiếu niên này rồi, nói:
- Ta nghe nói qua Cái Cửu u, nhưng chưa từng nghe thấy Hạ Cửu U!
Tám ngàn năm trước, Cái Cửu u đánh khắp Trung Châu không đối thủ, rất nhiều người đều cho rằng hắn có thể trở thành Đại đế, nhưng cuối cùng hắn lại rời khỏi Đông Hoang, biến mất khỏi vùng trời đất này.
- Từ nay về sau, ngươi sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Tên thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u liên tục cười lạnh.
- Ta thấy ngươi không để cả thiên hạ vào mắt, hay là ta cùng ngươi so hai chiêu, thế nào?
Đồ Phi hai mắt tà dị nhìn hắn.
- Ta không có hứng thú với ngươi, lần này xuất sơn mục tiêu chỉ là thánh thể thái cổ mà thôi.
Hạ Cửu u cũng không thèm liếc Đồ Phi một cái.
Tên Đồ
"miệng rộng" này chỉ muốn lao lên tát chết tên thiếu niên này, nhưng lại không thể làm vậy, hỏi:
- Thánh thể thái cổ đã từng đắc tội ngươi sao?
- Không đắc tội ta cũng muốn bắt hắn, ta đọc trong một cuốn sách cổ rằng máu của thánh thể có thể luyện thuốc được, ta chính vì thế mới tìm hắn, dùng để luyện một lò thần dược.
- Anh hùng xuất thiếu niên a.
Diệp Phàm mở miệng, hắn tự rót một chén rượu uống.
Thật ra, hắn rất muốn cho tên nhóc này một trận, lần đầu gặp mà đã kiêu ngạo như vậy, tuổi lại không lớn, ấy vậy mà cứ mở mồm ra là đòi luyện hóa thánh thể của hắn.
- Ngươi không phải đến vì thánh thể sao, Cơ gia và Diêu Quang đều treo giải thưởng, nếu có manh mối, ngươi ra giá nào?
Đồ Phi cười hắc hắc hỏi.
- Bọn họ ra giá nào, ta theo giá đó.
Thiếu nên áo trắng Hạ Cửu u liếc hắn một cái, đáp.
Lúc này, tất cả mọi người đều động dung, tên thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, hai đại Thánh địa treo giải mười vạn cân Nguyên, hắn chỉ là một tên nhóc con, sao có thể lấy ra nhiều như vậy?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, lộ vẻ kinh hãi, đây cũng không giống người từ trong Thánh địa đi ra, rốt cuộc sư thừa của hắn là ai?
- Mười vạn cân Nguyên cũng không phải là số lượng nhỏ.
Diệp Phàm bình tĩnh mở miệng.
- Ngươi lấy ra được sao?
Đồ Phi nghi ngờ.
- Mười vạn cân Nguyên tuy rằng không ít, nhưng còn chưa tới mức ta không trả được.
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u vẻ mặt lãnh đạm.
- Tên thiếu niên này rốt cuộc có bối cảnh gì, chẳng lẽ là đệ tử của một lão Thánh chủ nào đó lúc già đi ra ngoài Đông Hoang thu được?
Có một số người đoán.
-Ha ha...!
Một tiếng cười duyên từ cầu thang truyền tới, mùi hương phảng phất, một cô gái đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn bước lên, thanh âm như hạt châu rơi trên bàn ngọc, giòn giã mà êm tai, nói:
- Tiểu đệ đệ áo trắng này rất có khí phách!
Đây là một nữ nhân cao gầy, cực kỳ khiêu gợi, nàng mặc một bộ y phục màu lục, trên đầu sáng ngọc, dưới chân sinh ra ánh ngọc năm màu, phong tình vạn chủng, ánh mắt như nước đưa đẩy, mái tóc phất phơ.
Cơ Bích Nguyệt!
Diệp Phàm trong lòng vừa động, đây là một trong ba đại cao thủ thế hệ trẻ tuổi của Cơ gia, gần bằng Cơ Hạo Nguyệt, nữ tử này tuy xinh đẹp động lòng người, nhưng tuyệt đối là một nhân vật độc ác, tới cả muội muội cùng tộc mà nàng cũng muốn giết chết.
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Cơ Bích Nguyệt.
Cơ Bích Nguyệt cười lên đích thực động lòng người, khiến một số người trên lầu có chút ngất ngây.
- Nếu vậy thì ngươi cũng muốn cùng ta tranh đoạt thánh thể thái cổ?
Hạ Cửu u mở miệng.
- Sao phải nói tới chuyện tranh hay không tranh này làm gì, Thái thượng trưởng lão Cơ gia ta bị giết, ta chỉ muốn giết chết hắn mà thôi.
Cơ Hạo Nguyệt cười rất ngọt ngào.
- Nhưng ta lại không nhất định muốn giết hắn, mà là bắt hắn để luyện thần dược, ta muốn thu hắn làm nô bộc.
Hạ Cửu u nói.
Đồ Phi âm thầm truyền âm cho Diệp Phàm, nói:
- Thấy rõ chứ, tên tiểu tử này khiến ta sắp giận sôi lên rồi, rốt cuộc hắn có lai lịch gì, làm sao thì mới có thể cho hắn một trận được?
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, cũng truyền âm:
- Đừng làm bậy, khi nào đại sự hoàn thành thì hãy tìm hắn đến khai đao, hơn phân nửa thì hắn có bối cảnh rất lớn chống lưng đó.
Từ thang lầu lại truyền đến một tiếng cười vang, một nam nhân trẻ tuổi đi lên, hắn mặc một bộ y phục màu lam, khí chất bất phàm, anh khí nội liễm, trong đôi mắt ngẫu nhiên có thần quang lưu chuyển.
- Diêu Quang Lý Thụy huynh cũng tới rồi.
Cơ Bích Nguyệt khẽ cười.
Đây là một cường giả trẻ tuổi Tứ Cực Bí Cảnh, là cao thủ đỉnh cao trong thế hệ này của Diêu Quang, sau khi Diêu Quang Thánh tử bị Diệp Phàm thu lấy, hắn rất có thể sẽ được lập thành Thánh tử mới.
- Xem ra tất cả mọi người đều chiếm được chung một tin tức, có người cùng lúc bán cho chúng ta.
Lý Thụy cười đáp.
-o0o-