Già Thiên

Chương 402

Nhìn thấy nó thương tâm như thế, khóc chết đi sống lại, trong lòng mọi người đều run lên, chẳng lẽ giữa họ có một đoạn chuyện cũ từ thời thái cổ hay sao? Điều này quả thật khiến người ta chấn động.

Tiểu sinh linh màu vàng khóc lóc vô cùng thương tâm, gần như sắp ngất đi. Nó run rẩy vươn bàn chân nhỏ màu vàng, một lần lại một lần vuốt ve hai má thiếu nữ, tiếng khóc non nớt nghe thấy mà đau lòng.

Nó dường như đang nói đi nói lại một âm tiết, đó là thuộc loại ngôn ngữ thái cổ, không ai có năng lực nghe hiểu, nhưng mọi người đoán có thể là tên của cô gái kia.

Màu vàng tiểu tinh linh khóc lớn không ngừng, hết lần này tới lần khác thì thào một cái tên gì đó, nước mắt chảy dài.

Tất cả mọi người đều xúc động, không nghĩ tới con vật nhỏ này lại nặng tình cảm, bi thương như thế, mọi người không tự kìm được nghĩ tới đủ loại hình ảnh.

Tại thời đại thái cổ kia, trên mặt đất bừng bừng sinh cơ, trăm tộc chen chúc, chư vương cùng nổi lên... một thiếu nữ vô ưu, tuy là một vị Vương lại không rành thế sự, cùng tiểu sinh linh màu vàng này sống nương tựa lẫn nhau, ở dưới ánh trăng đêm truy đuổi, chơi đùa.

Đáng tiếc, cuối cùng có một ngày, nàng gặp một vương khác, rồi chết trận ở niên đại đó, chỉ lưu lại tiểu sinh linh màu vàng này sống đến nay hiện thế.

Tiếng gọi tên non nớt, tiếng khóc ê a, vô cùng thê lương bi thảm.

Tiểu sinh linh màu vàng dán mình trên tinh thạch, khóc lóc thương tâm, nhưng kêu lên cái tên kia lại rất mềm nhẹ, dùng bàn chân màu vàng nhỏ bé cẩn thận vuốt ve hai má thiếu nữ, dường như sợ đánh thức nàng.

Có bao nhiêu chuyện cũ mất đi không hề trở lại, huống chi là chuyện cũ từ thời thái cổ. giữa họ đến tột cùng có chuyện xưa tích cũ như thế nào, mọi người đều không biết.

Trong cặp mắt to của Thần Tàm nước mắt không ngừng rơi xuống. Qua thời gian rất lâu tiếng khóc mới nhỏ đi, cuối cùng biến mất, nó khóc lóc thương tâm đã ngất đi.

Vị đại năng Cơ gia ôm con vật nhỏ lên, đưa đến trước người Cơ Tử Nguyệt và tiểu ni cô.

- nhỏ ngoan thật đáng thương.

Hai thiếu nữ cũng từng trận đau xót trong lòng.

Thần Tàm có thể cửu biến, bễ nghễ trong thiên địa, ngạo thị trên thế gian.

Thế nhưng mỗi một biến đều phải quên hết thảy chuyện kiếp trước, có lẽ một ngày kia, nó sẽ quên đi tất cả, hoàn toàn sẽ không nhớ rõ trước thời thái cổ có thiếu nữ kia, từng có một đoạn năm tháng không bao giờ quên.

- Điều này cũng quá khó tin, Thần Tàm lại nhận biết Vương của thái cổ này, như thế nào lại trùng hợp như vậy?

- Không có gì không có khả năng, nó có thể sống lại đương thời, bản thân nó đã là một kỳ tích. Vương của thái cổ rất hiếm thấy như lông phượng và sừng lân, mà tiểu sinh linh màu vàng cũng là vương tộc, họ quen biết cũng không có gì bất ngờ.

Xích Long đạo nhân chợt lên tiếng, rồi nói tiếp:

- Có lẽ ngày xưa họ thật sự quen biết. Có lẽ cô gái này là một con Thần Tàm cửu biến cũng không chừng, có lẽ đây là động cơ tiểu sinh linh màu vàng cảm ứng được sự thân thiết.

Thiếu nữ là Thần Tàm cửu biến? Có loại khả năng này sao?

Mọi người giật mình nhìn về phía khối kỳ Nguyên. cô gái bên trong còn có vẻ non nớt, thật đúng là một Thánh linh sau cửu biến vô địch trên trời dưới đất sao?

giờ phút này mọi người mới nghĩ đến, huyết mâu là từ sau lưng xuyên thấu qua trái tim của nàng, cũng không phải là ngay mặt bị đánh gục.

Điều này nhưng lại làm cho người ta mù mờ vô tận, có lẽ cô gái này không rành thế sự, là bị người đánh trộm tới chết, cũng có lẽ Thần Tàm cửu biến quên đi quá khứ bị người áp chế.

Chuyện xưa thời thái cổ, đến tột cùng như thế nào, sớm đã như làn khói tiêu tán đi, không ai có thể biết được chân tướng.

Qua thật lâu, mọi người mới bình tĩnh lại, khối Nguyên đặc sắc này giá trị không thể đo lường, ẩn chứa cô gái bên trong thân là Vương của thái cổ, đồng dạng là báu vật.

- Ồ! Sao lại thế này?

Có người giật mình kinh ngạc, chỉ vào tinh thạch như ánh trăng rằm hội tụ thành, nói:

- Bên trong khóe mắt cô gái như thế nào có nước mắt, ta nhớ rõ vừa rồi không có!

- Hẳn là của tiểu sinh linh màu vàng lưu lại đấy! Rơi đọng trên kỳ Nguyên. tạo thành ảo giác cho người ta!

Vị đại năng Cơ gia nhẹ nhàng phất tay áo một cái, nước mắt trên tinh thạch toàn bộ biến mất, nhưng nước mắt nơi khóe mắt cô gái trong Nguyên lại vẫn như cũ đọng ở nơi đó.

- Trời ạ! Chẳng lẽ nàng còn sống hay sao?

- Điều này sao có thể?

Rất nhiều người giật mình cả kinh, lộ ra thần sắc khó tin.

Cũng có người cười nói:

- Các ngươi quá căng thẳng rồi! rõ ràng ngay từ đầu đã có dấu nước mắt.

- Đúng! ngay từ đầu đã có, ta dường như cũng nhìn thấy, bằng không bị phong ở trong đó, ngay cả còn sống cũng không thể chảy ra nước mắt.

- Không có khả năng! Mới đầu tuyệt đối không có!

Trong thạch viên nổi lên tiếng tranh chấp, mọi cách nói xôn xao.

- Không cần ầm ĩ!

Vị Cơ đại năng gia nhíu mày, nói:

- Nàng đã không có dao động sinh mệnh.

Nhân vật cấp Thánh chủ lên tiếng, mọi người mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

- Tiểu hữu! Tới phiên ngươi cắt đá rồi!

Nam Cung Kỳ mỉm cười, nhìn về phía Diệp Phàm, làm ra động tác mời.

Tuy rằng Thần nữ đã không có sinh mệnh, nhưng một khối Nguyên đặc sắc lớn như vậy, có thể treo giữa không trung, tuyệt đối có thể so với Thần Nguyên.

Các người trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều cười lạnh, bọn họ tin tưởng, Diệp Phàm bất kể như thế nào cũng không thể lật được thế cờ.

- Không nói tới khối Nguyên đặc sắc này, chỉ riêng cô gái bên trong cũng là tài liệu luyện khí tuyệt phẩm, ngươi lấy cái gì để so sánh?

- đã nói trước rồi, hắn cắt ra được gì đó càng quý báu, thu hoạch của chúng ta càng phong phú, bởi vì tất cả sẽ thuộc về chúng ta!

- Bằng vào ngươi cũng dám tranh tài cùng chúng ta?

Trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ tươi cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.

Đối phương lên mặt dọa người, nhao nhao gây áp lực, Lý Hắc Thủy cắn răng cười lạnh nói:

- Các ngươi cắt ra gì đó, cũng không quý báu bằng hạt giống thần dược!

- Hắc tiểu tử! ngươi nói cái gì, một khối Thần Nguyên lớn như vậy, trên đời khó tìm, ngươi đừng mạnh miệng!

Một gã đệ tử của Nguyên Thuật thế gia chế giễu.

Lý Hắc Thủy nói giọng lạnh lùng:

- ở trong mắt chư Thánh địa, thần dược có thể kéo dài sinh mệnh của kỳ tài có tư chất Đại đế, so với Thần Nguyên quý báu hơn rất nhiều, hơn nữa Nguyên của các ngươi ai mà biết là cái gì, có lẽ còn xa không kịp Thần Nguyên!

- Buồn cười! ngươi có mạnh miệng mấy cũng vô dụng, một chốc nữa chúng ta tìm người xem xét, các ngươi hãy chờ đền bồi đến chết đi!

Diệp Phàm không nói thêm gì, trực tiếp huy động ngân đao, bắt đầu cắt Tiên Phần. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nam Cung Kỳ lần này cũng không có âm thầm ra tay, cùng ba lão nhân kia lẳng lặng đứng ở một bên, mỉm cười quan sát, trong lòng bọn họ bình tĩnh, không tin Diệp Phàm có thể nghịch thiên.

"Răng rắc!"

Diệp Phàm hạ đao thực mạnh, một đao liền đánh xuống mấy chục cân vật liệu đá, căn bản không có tính toán chậm rãi phân giải.

- Tiểu hữu ngươi phải cẩn thận một chút, không cần thiết phá hư kỳ trân của chúng ta.

Nam Cung Kỳ tươi cười nhắc nhở, bộ dáng như hết thảy đều ở nắm giữ trong tay.

- ngươi xác định ta cắt ra thứ gì đó tất cả sẽ thuộc về ngươi, mà không phải hết thảy của ngươi sẽ bị ta thắng thu lấy sao?

Diệp Phàm thu đao, bình tĩnh nhìn hắn.

- ngươi hẳn là không có hy vọng gì nữa.

Nam Cung Kỳ vừa cười vừa vuốt chòm râu.

- Không thấy quan tài không đổ lệ, chúng ta cứ chờ xem ngươi có thể cắt ra được cái gì quý hiếm!

Tất cả đám trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều cười chế giễu.

- Được! Hôm nay để ta nghịch thiên cho các ngươi xem!

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bao gồm các vị nhân vật cấp Thánh chủ.

Tất cả các Thánh tử cùng các Thánh nữ đều nhìn lại đây, một ít lão nhân già cả cũng vô cùng kinh ngạc, tất cả ánh mắt đều ngắm nhìn trên người hắn.

"Rắc!"

Diệp Phàm hạ xuống đao thứ hai, lại chém rót mười mấy cân lớp đá ngoài, hoàn toàn không nhẹ tay, giống như đang lột vỏ cải củ.

Có một lão nhân lên tiếng nhắc nhở:

- Tiểu hữu! ngươi là đang cắt Tiên Phần, không phải đang thái rau. hãy cẩn thận một chút đi!

- Đúng vậy! Lão nhân ta thấy đều đau lòng, vạn nhất cắt hư hỏng tiên trân, hối hận thì đã muộn!

người bên cạnh đều kinh hồn táng đảm.

Diệp Phàm nở nụ cười, đao phong vừa chuyển, bụi đá bay tán loạn, động tác nhẹ nhàng lại, một đao lại một đao chém xuống, không còn thoải mái như trước.

Bỗng nhiên, lao ra một cỗ khí tức thần thánh không gì so sánh nổi, Tiên Phần lưu quang tràn đầy màu sắc, phóng ra hào quang, phi thường thần bí.

- Trong Tiên Phần thật sự có tiên trân!

Mọi người đều khiếp sợ.

"Rắc!"

Diệp Phàm chém tiếp xuống một đao, rất nhiều lớp đá ngoài nứt rạn. thoát ra rơi xuống.

Mà cũng đúng lúc này hai đạo kim quang bắn ra, như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. đó là hai ánh mắt.

Diệp Phàm quyết đoán rút lui, ngay cả chính hắn đều không nghĩ tới, lại cắt ra sinh vật còn sống.

- Trời ạ, trong Tiên Phần có sinh vật. ánh mắt như ngọn lửa!

- Phần mộ vốn sẵn cổ táng vật còn sống!

- Trong Tiên Phần của Thiên phong có chứa tiên linh?

Một mảnh tiếng kinh hô truyền đến, tất cả mọi người như ngây dại, chấn động đương trường.

Trong đó một thanh âm đột ngột nhất, hét lớn:

- Hoả nhãn kim tinh Tôn Ngộ Không?

người khác không biết Tôn Ngộ Không là ai, Diệp Phàm lại biết rõ. hắn biết nhất định là Bàng Bác vừa kêu to, hắn khẳng định cũng đi tới hiện trường.

Tiên Phần cổ kính lưu quang tràn đầy màu sắc, vô cùng thần thánh tường hòa, ai cũng không nghĩ tới bên trong lại có chứa một sinh linh...

Lớp đá ngoài của Tiên Phần cổ kính nứt nẻ, trong suốt giống như bảo tháp lưu ly, nở rộ hào quang sáng ngời giống như vật mỹ lệ nhất trong thế gian.

Nó phát ra vạn đạo sáng mờ, ngàn đường sáng tường hòa, gần như trong sáng, dường như là bảo thạch bảy màu quý báu nhất thế gian luyện chế thành, phi thường mộng ảo.

Nguyên vốn nó tự nhiên cổ sơ, nhưng hôm nay vừa thấy ánh mặt trời, lại như ánh trăng vắt ngang trời, hào quang bạc buông xuống, sương mù thánh khiết rực rỡ.

Đối mặt với đôi mắt như đuốc kia, Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật khóa vây thiên địa, tự ngăn cách mình và Tiên Phần, rồi như bay rút lui ra ngoài, chìm sâu vào giữa đám người.

Tất cả mọi người bị kinh sợ, không ai có thể bình tĩnh đối mặt. Tảng đá này không phải gì khác, mà là một tòa "Tiên Phần", phần mộ cổ của tự nhiên trong đó có sinh linh còn sống. Có thể nói là thạch phá kinh thiên.

Chẳng lẽ thật sự có tiên linh xuất thế hay sao, hoặc là nói trong cổ mộ có sinh vật tọa hóa sống lại, hay là nói lại một vị Vương của thái cổ xuất thế?

Chấn động qua đi, mọi người là vô tận sợ hãi, tất cả đều thối lui ra ngoài, mặc dù khí tức thánh khiết, nhưng có lẽ ngay khoảnh khắc sau đó sẽ máu chảy thành sông.

- Mau lui lại!

- Mau mau rời khỏi nơi này!

Không ít người hô to, vẻ mặt sợ hãi, phóng vọt đi ra ngoài xa, một khắc cũng không muốn dừng lại, như là tránh né hung thú hồng hoang vậy.

Hôm nay, mọi người đều mở rộng tầm mắt. các loại kỳ trân đều nhìn thấy, chứng kiến kỳ tích, nhưng lập tức lại có thể rơi vào ách nạn sinh tử.

- Nó đi ra kìa!

- Nó từ trong Tiên Phần đi ra kìa!

Không ít người bắp chân như chuột rút. gần như không thể di chuyển bước chân, khó có thể thoát đi, bởi vì lúc này bầu trời cao như là hạ thấp xuống, không ngừng chìm rơi xuống. một cỗ uy áp lớn lao buông xuống.

Mọi người kinh hoàng, một cảnh đại loạn, ai nấy đều muốn chạy trốn rời khỏi nơi đây, giữ tánh mạng của mình.

Sinh linh kỳ bí xuất thế, uy thế hừng hực như thế, khiến người ta không kiềm nổi run rẩy, đây là uy áp đến từ linh hồn, như là kẻ bề trên nhìn xuống con kiến.

-o0o-

Bình Luận (0)
Comment