Già Thiên

Chương 524

- Không có, không thấy!

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy khi lui ra khoảng cách nhất định, ánh mắt cũng không hề chớp nhưng đột nhiên phát hiện thân ảnh cao lớn kia đã biến mất một cách vô cùng bí ẩn.

- Đây là thân pháp gì, quá nhanh! Giống như chưa từng xuất hiện vậy!

Lý Hắc Thủy hết hồn.

- Thật mạnh! Thần Vương có địch thủ rồi! Thế gian này quả nhiên lắm kỳ nhân!

Diệp Phàm cũng giật mình.

Khi trở lại căn nhà tranh của Vương thần y, đại hắc cẩu đang lẩm bẩm:

-*&

<sup>A</sup>

%$, đây là người gì, bổn hoàng không ngờ không nhìn thấu, quả đáng sợ!

- Con chó chết nhà ngươi đúng là không có nghĩa khí, không ngờ bỏ mặc chúng ta lại mà chạy!

Lý Hắc Thủy khinh bi nói.

- Loại nhân vật này dù chúng ta trốn cũng hay không cũng không khác nhau, chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi, để chúng ta biết mà kinh sợ! Nếu hắn muốn ra tay thì dù ta bày ra trận văn vượt hư không mà đi cùng bị hắn tát phát chết tươi!

Đại hắc cẩu phản bác.

chỉ có cô gái nhỏ là im lặng, tuy rất tò mò nhưng cũng quá ngoan ngoãn, không hỏi gì mà chỉ như muốn nghe mà thôi!

Vương thần y từ trong nhà tranh đi ra, hỏi kỳ rồi thở dài nói:

- Thiên Tuyền quả nhiên không đơn giản! Bị hủy diệt cả sáu ngàn năm mà không ngờ còn có nhân vật khủng bố như vậy, thật khiến người ta kinh sợ!

- Đây là một mảnh thông thiên, mỗi dãy núi đều là một con đại long thăng thiên, thần thổ như vậy mà không có ai chiếm cứ thì tất nhiên là có vấn đề!

Đại hắc cẩu nói.

- Không phải hậu nhân không muốn chiếm cứ mà nơi này quá cổ quái!

Vương thần y nói. Hắn tuy ẩn cư ở gần nhưng cũng chỉ mới thăm dò vài lần mà

thôi.

Năm đó, Thiên Tuyền vô cùng cường thịnh, sau khi bị hủy diệt, đa số Thần Tàng lưu lại đều bị các Thánh địa khác chia chác nhưng chung quy không có ai dám hoàn toàn chiếm giữ phiến thần thổ này.

Sáu ngàn năm trước, sau khi thất bại vì tấn công cấm địa thái cổ, Thiên Tuyền Thánh địa cường đại tới cực điểm đã chi trong một đêm bị hủy diệt thành khói bụi, chỉ còn ba bốn người chạy thoát nhưng sau đó không lâu cũng hao hết thọ nguyên, hình thần câu diệt.

Đối với các Thánh địa mà nói thì đây đúng là một hồi thịnh yến, gần như hoàn toàn quét sạch Thiên Tuyền, vài đại giáo vô thượng cũng muốn đưa quân vào chiếm đóng.

Nhưng chưa được lâu, mỗi đêm trăng tròn thì từ trong Thiên Tuyền Thánh địa truyền ra một tiếng khóc lớn, mấy vị Thánh chủ nửa đêm đi tra xét những đều không thể phát hiện ra gì, giằng co rất nhiều năm,

những năm tiếp theo, cứ cách mỗi ngàn năm thì âm thanh kia lại xuất hiện, đều khiến các Thánh địa sợ hãi.

Từ đó về sau không ai dám ở lại nơi này nữa, dù biết đây là Đằng Long Địa, có thể thông thiên nhưng không dám nhúng chàm.

- Ngẫm lại thì thời hạn ngàn năm cũng tới rồi, đêm trăng tròn sắp tới, chẳng lẽ người kia lại trở lại sao?

Vương thần y nhíu mày.

- Thật sự biến thái, cứ mỗi ngàn năm lại xuất hiện một lần, năm tháng không thể ma diệt được hắn sao?! Quá khủng bố!

Đại hắc cẩu lẩm bẩm, trong lòng sợ hãi.

Diệp Phàm nhớ tới sự kiện này liền thỉnh giáo Vương thần y:

- Tiền bối ngài có biết Thiên Tuyền tu cổ kinh nào không? Bộ pháp thần kỳ của bọn họ có lai lịch như thế nào?

Đại hắc cẩu từng nói qua bộ pháp của Lão Phong Tử có bóng dáng của bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí, hắn muốn tìm hiểu cho rõ ràng.

- Thiên Tuyền cổ kinh vô cùng cường đại và thâm ảo, đáng tiếc đã bị hủy diệt thành tro bụi, chưa từng được truyền thừa xuống. Bộ pháp của bọn họ độc nhất vô nhị, còn nhanh hơn Thiên Bằng một bước!

Vương thần y nói tới đây chợt trầm ngâm một lúc rồi mới tiếp tục:

- Thế gian ít người biết được! Bộ pháp của Thiên Tuyền là diễn biến từ trong Cửu Bí!

- Cái gì?

Diệp Phàm cả kinh, cảm giác đại hắc cẩu quả nhiên đoán đúng.

- Trong viễn cổ, nhất mạnh chúng ta từng xuất hiện một vị Thánh nhân, tự nhiên biết được một ít bí tân về cổ kinh!

Vương thần y chậm rãi nói.

Mười mấy vạn năm trước, khi các Thánh địa bao vây tiêu diệt Thiên Đình khiến thần triều này hủy diệt, các đại giáo cũng có thu hoạch nhiều hay ít.

Mà Thiên Tuyền thu được thứ quý báu nhất, chính là Bí quyết chữ Hành trong thánh thuật trung tâm của Thiên Đình, bị bọn họ lấy đi một phần, trở thành cơ mật lớn nhất, truyền thừa xuống dưới.

Bộ pháp của lão Phong Tử hóa ra là từ bí quyết chữ Hành của Thiên Đình, tuy nhiên lại không trọn vẹn. Thiên Tuyền không ngừng diễn biến, cuối cùng mới có được tốc độ vô song lưu danh thiên cổ.

Rất nhanh đã tới đêm trăng tròn, bọn người Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi xa xa, nhìn về phía Thiên Tuyền Thánh địa.

Ánh trăng chiếu xuống như nước, một tiếng khóc lớn đột ngột vang lên, chấn động trời cao, khiến vạn thú kinh sợ, ầm ầm chạy trốn. Cả ngọn núi lay động.

- Là hắn... Chính là bóng dáng cao lớn kia!

Vẻ mặt đại hắc cẩu vô cùng sợ hãi.

người mà bọn Diệp Phàm gặp được như âm hồn, thường xuyên lui tới Thiên Tuyền Thánh địa, lúc đông lúc tây, tốc độ quá nhanh, mắt thường không kịp nhìn theo tốc độ của hắn.

-Ô...

Tiếng khóc lớn như sấm, như sóng biển vỗ bờ đá, đinh tai nhức óc, trong đêm khuya truyền đi đặc biệt xa, khắp thiên địa như rung chuyển.

- Quả nhiên, các Thánh địa đều có người tới!

Vương thần y nói, hai mắt nhìn về phía xa xa.

Cách thời gian ngàn năm là một ngày đặc biệt, các Thánh địa đều muốn tới xem người kia có trở lại hay không, rốt cuộc đã chết hay chưa?

Có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ rung động như thế nào. Tiếng khóc lớn lại tiếp tục, qua ngàn năm vẫn không gián đoạn.

- Quá biến thái! Cứ ngàn năm một lần, dù các lão Thánh chủ chết hết nhưng hắn vẫn còn có thể tới đây khóc lớn!

Đại hắc cẩu thì thào.

- Con chó chết, nhỏ giọng chút được không, đừng ăn nói bậy bạ!

Lý Hắc Thủy cảnh cáo.

Xa xa, người của các Thánh đại lặng lẽ rút lui, không dám ở lại nơi này. Bọn họ chỉ tới để xác định một chút, dù sao ngày xưa chính là bọn họ cướp đi Thần Tàng của Thiên Tuyền Thánh địa, giờ cũng thấy chột dạ.

Hiện giờ, nhân vật cái thế này vẫn còn sống như cũ, không ai có thể cảm thấy yên tâm được. Nhoáng cái, cả khu vực này lại trở nên trống vắng.

- Rốt cuộc có phải là lão Phong Tử hay không?

Diệp Phàm thì thầm. Thiên Tuyền Thánh địa ngoại trừ lão Phong Tử ra chẳng lẽ còn có nhân vật nào còn sống sao?! Điều này sao có thể được?!

Thanh âm gào khóc kia kéo dài chừng nửa canh giờ, tới tận đêm khuya mới trở nên yên tĩnh, cả vạn ngọn núi cũng đình chỉ rung chuyển, nơi này lại là một mảnh bình yên.

- Lần này hắn hẳn sẽ rời đi! Theo truyền thuyết thì mỗi lần khóc xong hắn sẽ biến mất một ngàn năm!

Vương thần y thở dài.

- Chúng ta đi tới nhìn xem!

Lý Hắc Thủy nói.

Trong đêm đen yên tĩnh, cả Thiên Tuyền di chỉ là một mảnh yên tĩnh, tưởng đổ ngói vỡ ở khắp nơi, vô cùng thê lương.

Từng là một Thánh địa cường đại, huy hoàng vô cùng mà giờ này lại có quang cảnh thế này thật sự khiến người ta cảm khái! Trên thế gian thật sự khó có thể có thứ gì vĩnh hàng được!

Trên thềm đá đầy rêu mốc, cỏ dại cũng bao phủ khắp mặt đất, một mảnh hoang vu, trên một số khối đá còn khắc không ít cổ tự. Nguồn: http://truyenggg.com

Sáu ngàn năm trôi qua, những thứ quý giá đã sớm bị người ta lấy đi, không còn thứ gì lưu lại. Dược điền giờ cũng sớm chỉ còn cỏ dại mà thôi!

- Các ngươi tùy ý đi dạo đi, ta cẩn thận nghiên cứu bố cục của dược điền này một chút!

Vương thần y nói. Hắn không phải là lần đầu tiên quan sát nhưng mỗi lần đều tìm được một ít đạo văn không trọn vẹn, có thể gia tốc sự sinh trưởng của linh dược.

Mấy người Diệp Phàm lại đi sâu vào trong khu phế tích này, nơi nơi là gạch đá vụn, tưởng đổ, ngói vỡ, có một ít cổ điện sập một nửa, bên dưới là bụi bặm dày đặc.

- Đại Cung...

Bọn họ phát hiện một mảnh Đại Cung thật lớn, kiến trúc bên trong còn rất nguyên vẹn.

Nhưng khi xâm nhập vào thì bọn họ phải hít sâu một hơi lương khí. Nơi này có vô số nấm mồ, là một mảnh nghĩa trang.

Ánh lửa lấp lánh, các tòa mộ phần đều có tiền giấy, và một ít vật phẩm, hiển nhiên có người vừa tảo mộ.

- Vương thần y nói Thiên Tuyền Thánh địa có một phiến thần thổ duy nhất chưa bị động tới, nơi đó có chôn giấu cổ kinh của bọn họ, không biết có phải là nơi này?

Lý Hắc Thủy nghi hoặc hỏi.

Đáng tiếc, với trình độ đạo văn của Hắc Hoàng mà cũng không tìm ra được thứ gì, sau một lúc thăm viếng, tất cả rời đi.

Khi đi tới chỗ sâu nhất của Thiên Tuyền di chỉ, thấy nơi này càng thêm hoang vắng, đâu đâu cũng là cổ điện, cổ tháp sụp đổ...

Hết thảy đều ghi lại sự huy hoàng năm đó! Nhưng hiện tại, một Thánh địa vô thượng đã hoàn toàn trở thành quá khứ.

- Thần thổ thần bí nhất của Thiên Tuyền rốt cục vẫn chưa bị phát hiện, cổ kinh của bọn họ thật sự đã thành tro bụi lịch sử...

Mấy người đều cảm thấy đáng tiếc.

Ánh trăng trên bầu trời chiếu sáng, một mảnh ánh sáng lọt qua kẽ lá, chiếu xuống người cô gái trẻ, trên người cô bé liền hiện ra hào quang bảy màu, khối đá nhỏ của cô bé cũng chậm rãi chìm sâu vào thân thể.

- Cháu lại muốn quên những gì đã qua...

Cô bé xúc động, thanh âm khe khẽ vang lên.

Đêm trăng tròn, nàng sẽ trải qua một lần tân sinh, quên hết tất cả lúc trước. Nhưng Diệp Phàm sớm có chuẩn bị, lấy ra một mỹ ngọc lóng lánh.

- Cháu không cần lo lắng, những gì trải qua đều ghi lại nơi này, lát nữa cháu sẽ xem lại!

- Vâng!

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.

Ánh trăng chiếu xuống như một làn khói nhẹ, mi tâm cô gái bắn ra hào quang bảy màu, khối đá nhỏ khác lại hiện ra.

Cô bé vô cùng mê man, không biết ai cả, có chút sợ hãi, đưa mắt đánh giá hết thảy xung quanh.

Diệp Phàm đưa ngọc thạch có ghi lại trí nhớ của cô bé ra, ấn vào đầu cô bé.

Không lâu sau, cô bé lần nữa trở nên vui vẻ, hân hoan nói:

- Cháu không quên quá khứ!

Hòn đá bảy màu trên mi tâm cô bé càng lúc càng sáng chói, sắp rơi ra. Đúng lúc này, cô bé chợt cả kinh kêu lên:

- Nơi đó có một thế giới!

Nàng vươn cánh tay nhỏ bé chỉ vào hư không, cái miệng tròn thành chữ o, vô cùng giật mình và tò mò.

- Cháu đang nói gì thế?

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cũng đại hắc cẩu đều lộ ra vẻ kinh dị.

- Cháu nhìn thấy một chốn thiên đường, bên trong có rất nhiều cánh hoa trong suốt đang bay múa nhưng... trên mặt đất, nơi nơi đều là các quan tài... còn có một người!

Cô bé kinh hãi kêu lên.

Cô bé sợ hãi lui về phía sau vài bước nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào hư không như cũ.

- Chẳng lẽ là Thiên Tuyền thần thổ!?

Mấy người kinh hãi.

Nơi cô bé chỉ vào là bầu trời ở nơi sâu nhất của Thiên Tuyền di chỉ, Diệp Phàm vận chuyển Thần Nhãn cũng không thấy được gì nhưng cô bé lại nhìn ra được.

- người kia đang ngồi xuống chiếc quan tài duy nhất chưa đóng, hắn muốn đi ra... chính là người mà chúng ta gặp mấy ngày trước... hắn... phát hiện ra chúng ta rồi!

Cô bé càng thêm sợ hãi, lắp ba lắp bắp.

Xoát!

Vô thanh vô tức, từ trên mặt đất ở sâu trong khu phế tích xuất hiện một thân ảnh cao lớn, hắn từ trong thần thổ đi ra.

Hắn mặc một bộ thanh y cổ kính, mái tóc đen dày, đôi mắt trống rỗng, từng bước tới gần mấy người Diệp Phàm, nhìn thẳng về phía cô gái rồi đưa bàn tay to ra...

-o0o-

Bình Luận (0)
Comment