Già Thiên

Chương 529

Thái Cực thần đồ huyền ảo khó lường, đây là người cổ lý giải về "đạo", dấu vết thăng hoa đến cũng cực khác tạo ra, trình bày rõ áo nghĩa vô thượng.

cuối cùng nó chứa đựng bao nhiêu diệu lý đại đạo, trên đời không ai có thể nói rõ, Diệp Phàm chẳng qua chỉ nhìn thấu được một chút manh mối, diễn biến bước đầu mà thôi, còn có không gian lĩnh ngộ vô hạn.

Ầm!

Bầu trời lập tức bị hắn đánh sụp, hóa thành lỗ đen sâu không lường, cắn nuốt hết thảy, tâm thần những người đang xem chiến đều như bị cắn nuốt vào đó.

Rắc...

Từng đường khe nứt lớn màu đen lan tràn, lao ra phía xa, lấy lỗ đen làm trung tâm xé nát vạn vật, nó đại biểu căn nguyên hủy diệt.

Tay trái Diệp Phàm phát ra ánh sáng đen, trở thành "thần điểm" cực âm trên Thái Cực Đồ, diễn hóa thành dấu vết đạo hữu hình, có đạo lực bẻ gãy vạn vật.

Đang!

Đây là một lần va chạm khủng bố, hai người vừa lao lên liền bày ra thánh thuật vô thượng, Âm Dương đại đạo đấu với Thái Cực đại đạo.

Hai thứ có nhiều chỗ tương tự, khác nhau ở hai điểm trên Thái Cực thần, trong Dương đồ có ôm một điểm cực âm, trong Ảm đồ có ôm một điểm cực dương.

Một chút khác biệt như thế, trình bày hàng tỷ lý niệm đại đạo, có diễn hóa hoàn toàn khác biệt, cho nên thu được đạo quả càng không giống nhau.

u u...

Hư không không ngừng sụp đổ, năng lượng cuồng bạo sôi trào, nó tương tự va chạm đại đạo, xúc động hai người rất mạnh.

Bởi vì hai đại đạo có chỗ tương tự, càng có diễn hóa hoàn toàn khác nhau, bọn họ đều ngừng thở, dốc hết khả năng chống đỡ.

Lúc này đã không phải đối kháng bằng thực lực, mà là lý giải về đạo cũng kiên trì lòng tin, bản thân mình tu mới là đại đạo vô thượng, lúc này bọn họ không thể dao động niềm tin.

Ầm!

Tay trái Diệp Phàm diễn hóa ra lỗ đen, phá hủy vạn vật, cắn nuốt hết thảy, sâu không lường được hơn cả vực sâu biển rộng.

Tay trái Thánh tử Âm Dương hóa thành bầu trời đen phủ xuống, cao như núi lớn, rộng như đất bằng, nhưng đang nứt nẻ đứt khúc, sắp thấy sụp đổ.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn cuối cùng, bầu trời đen tan vỡ, bị tay trái Diệp Phàm hóa thành thần điểm cực âm đánh sụp đổ, tất cả đều không còn tồn tại.

Thánh tử Âm Dương hét to một tiếng, tóc đen hỗn độn bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn màu, ánh mắt như lưỡi đao lộ ra một tia sợ hãi.

bên kia, Diệp Phàm sừng sững bất động, khí huyết màu vàng cả người nghịch thiên xông lên, toàn thân như đúc bằng vàng ròng, tựa như một vị đấu chiến thánh giả thượng cổ.

- Tứ Cực Bí Cảnh...

Mọi người đều hô lên, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, cảm thấy khó mà tin được.

- Không phải hắn tự chém tu vi hay sao, tại sao còn có chiến lực đáng sợ như vậy, chẳng lẽ Vương thần y không nói thật?

Mọi người hoảng sợ nghi ngờ không chắc chắn, rất nhiều người lộ ra thần sắc e ngại.

Nhất là môn đồ các Thánh địa, không ít người đi tới nơi này là vì thăm dò tình huống chân chính của Diệp Phàm, tất cả đều nhíu mày.

- Đúng ra là hắn tự chém tu vi...

Có người nghĩ tới lời sau của Vương thần y, nếu như Diệp Phàm liều mạng, có thể bày ra chiến lực Tứ Cực Bí Cảnh, nhưng phải tiêu hạo thọ Nguyên vô tận, cả đời này nhiều nhất chỉ có thể quyết chiến mười trận sinh tử, sau đó thân tử đạo tiêu.

Trong mắt Thánh tử Âm Dương rét lạnh, lạnh lẽo nói:

- Nếu ngươi muốn liều mạng, ta sẽ thành toàn cho ngươi, để cho ngươi kiến thức được thực lực chân chính của ta.

Ầm!

Hắn lau vết máu trên khóe miệng, trên người bùng lên ánh sáng chói lọi khiến người ta không thể nhìn thẳng, tựa như mặt trời hai màu trắng đen đang hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng cả một vùng đất hoang.

Khí thế mạnh mẽ không gì sánh nổi, như sóng thần quét ngược lên chín tầng trời, hắn như thần linh giãy khỏi xiềng xích, xông ra từ địa ngục.

Lúc này, Thánh tử Âm Dương phát ra từng trận khí cơ làm người ta sợ hãi, nguy hiểm cực độ, quanh người tràn ngập sương mù hai màu trắng đen, sôi trào như hỗn độn.

- Trước đó hắn phong ấn chiến lực của mình, không ngờ đã xông vào Hóa Long Bí Cảnh

- Đó là Âm Dương Phong Ấn Đại Pháp của đại giáo vô thượng Trung Châu, bình thường áp chế mình để không ngừng đột phá, hắn đã là tuyệt đỉnh cường giả trẻ tuổi Hóa Long biến thứ nhất.

Mọi người liền rút lui, cực kỳ hoảng sợ, người kia tuyệt đối là một kẻ đáng sợ, gần như là vô địch trong cùng lứa.

Thánh tử Âm Dương đầu đội nón tử kim, lưng đeo Âm Dương Kiếm, tóc đen xõa tung, ánh mắt sắc bén đứng giữa thiên địa như thiên tôn giáng thế.

Diệp Phàm rùng mình, không dám sơ ý nâng chiến lực lên đến đỉnh phong, nói:

- Nửa đời sau của ta chỉ có mười cơ hội bày ra tu vi Tứ Cực Bí Cảnh. Ta sớm thề, một trận chiến đánh hạ một nhân vật cấp Thánh tử, bằng không thực xin lỗi sinh mệnh lực hao tổn của ta.

Mọi người đều hít một hơi lạnh, cả đời chỉ có mười cơ hội đại chiến, mỗi lần đều phải diệt một nhân vật cấp Thánh tử, Thánh thể thật đúng là khủng bố.

Thánh tử Âm Dương ánh mắt phát lạnh, nói:

- Ngươi không có cơ hội, ta muốn lấy Thánh huyết của ngươi tẩy Thánh kiếm của ta, tế linh hồn Thánh nữ!

Cường giả trẻ tuổi Hóa Long Bí Cảnh đương thời không có nhiều, hiện giờ ở Đông Hoang cũng không có mấy người, lúc này Thánh tử Âm Dương sâu không lường được như biển rộng.

- Trước có Hoa Vân Phi, sau có Kim Sí Tiểu Bằng Vương, hiện giờ lại đi ra Thánh tử Âm Dương, xem ra tất cả Thánh tử đều cảm thấy gấp rút, nếu không nhập Hóa Long Bí Cảnh thì sợ rằng sẽ không có ai tùy tiện ra tay.

Trong lòng mọi người nghiêm nghị, toàn bộ đang bàn tán.

- Sai lầm rồi, không chừng cũng có Thánh tử nào đó đã đạt tới Bí Cảnh, chỉ là vẫn che giấu mà thôi.

Trong lòng mọi người khó mà bình tĩnh được, Thánh thể xuất thế, liên tục chiến đấu cường giả trẻ tuổi Hóa Long Bí Cảnh vô thượng, tạo ra cảm giác đè nén khẩn trương lên người cũng thời đại.

Hiện giờ, nếu muốn tranh đấu ở một đời trẻ tuổi, không đột phá đến cảnh giới này thì căn bản không đứng lên nổi.

- Tiểu nghiệt súc này đẩy chiến lực lên Tứ Cực Bí Cảnh, hay là để lão hủ lấy mạng hắn, không cần lăng phí thời gian.

Lúc này, hai lão già gần như cũng lên lên tiếng, cũng bước tới trước.

- Không cần, giết hắn sẽ làm bẩn tay hai vị trưởng lão, ta chém hắn là đủ rồi.

Khóe miệng Thánh tử Âm Dương mang theo một tia cười lạnh.

Hai lão già lắc đầu, cũng bước lên, trong đó một người nói:

- Chúng ta tới Đông Hoang là vì lấy đầu hắn, ai giết cũng vậy thôi.

Bọn họ coi Diệp Phàm như thịt trên thớt, quyền sanh sát trong tay, tất cả đều nằm trong nắm giữ, căn bản không coi là chuyện gì khó khăn, ánh mắt chỉ có khinh miệt.

Vào lúc này, bọn họ phát ra sát khí vô cùng đáng sợ, khiến cho Diệp Phàm cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, không nhịn được nhíu mày.

- Các người không được khi dễ đại ca ca...

Bé con níu ống quần lão Phong Tử, trong mắt to tràn ngập nước, hết sức lo lắng.

- Tiểu nha đầu, tất cả đều do ngươi dựng lên, kiếp này ngươi khó thoát mệnh Ám nô.

Một lão già trừng mắt quát.

- Là lỗi của bé, không liên quan tới đại ca ca...

Bé con vừa sợ hãi vừa ủy khuất, khiếp sợ nhìn bọn họ.

- Bé không cần lo sợ, bọn họ không tính là gì cả.

Diệp Phàm mỉm cười, lộ ra nụ cười bình tĩnh an ủi cô bé, để cho bé không nên lo lắng.

- Hai vị Đại trưởng lão không cần ra tay, ta hạ quyết tâm muốn tự tay chém hắn.

Thánh tử Âm Dương rất ngạo khí, từ khi Thánh nữ bị giết, khiến cho hắn thân là Thánh tử luôn kiềm nén căm hận ngút trời.

Những ngày qua, đối mặt hoàng tử Trung Châu cũng các Thánh tử đại giáo vô thượng, hắn cảm thấy rất khó chịu, luôn cảm giác ánh mắt khác thường, chỉ có tự tay chém giết Thánh thể mới có thể rửa sạch sỉ nhục của hắn.

- Vậy để lão hủ rửa sạch đám nhãi nhép kia.

Hai lão già lành lạnh nhìn thẳng vào Lý Hắc Thủy cũng đại hắc cẩu, tiếp đó nhìn về phía lão Phong Tử cũng bé con, lộ rõ sát khí, nói:

- Tiểu nha đầu này Tiên cơ ngọc cốt, đáng tiếc không có trí nhớ, cũng chỉ có thể làm Ám nữ.

Oong!

Hai người nhấc bước đi tới, hư không đều rung lên, đè ép mọi người không thở nổi.

Xoạt, xoạt!

Đại hắc cẩu cùng Lý Hắc Thủy trơn trượt vô cùng, lập tức mặc kệ trốn ra sau lưng lão Phong Tử, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt khiêu khích.

- Tiễn các ngươi lên đường!

Trong đó một lão già cười lạnh vô tình, chộp bàn tay tới trước, bao phủ mọi người bên dưới.

- Bá bá...

Bé con lã chã chực khóc, lại lay động chân lão Phong Tử.

lão Phong Tử cao to rốt cuộc có phản ứng, con mắt trống rỗng dưới tóc bay rối tung hiện lên một tia sáng, cúi đầu nhìn bé con, tiếp đó ôm nàng đặt trên vai.

- Không biết sống chết!

Một Đại trưởng lão trong hai người cười lạnh vô tình, bàn tay vỗ xuống chụp vào thiên linh cái của lão Phong Tử.

- Đúng là lão thọ tinh ngại sống lâu mà!

Đại hắc cẩu ở sau lưng lắc đầu đắc ý nói.

Đại trưởng lão Âm Dương Giáo ánh mắt hung tàn, lành lạnh trào phúng:

- Toàn bộ chết đi!

Bàn tay của hắn đã sắp đặt lên trên thiên linh cái của lão Phong Tử.

Nhưng mà, lão Phong Tử không có động tác gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong con mắt trống rỗng chợt lóe sáng.

- A...

Đại trưởng lão kia đương trường hét to, phịch một cái rớt khỏi bầu trời, liền không nhúc nhích. Hai mắt hắn trợn to, tràn ngập sợ hãi, không biết chết vì cái gì.

- Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người kinh hô, không rõ chuyện gì.

- Hình như bị quái nhân tóc tai bù xù kia trừng mắt một cái, cường giả Hóa Long biến thứ tám liền chết.

Mọi người kinh hãi, không biết vì sao lại như thế.

- Ngươi... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đại trưởng lão còn lại rống to, há mồm phun ra một cái tháp cổ thanh đồng, hóa thành lớn như núi cao đè xuống lão Phong Tử.

Nhưng mà lão Phong Tử vẫn không có động tác gì, cũng như trước đó, hai mắt bắn ra một tia sáng chói.

Ầm!

Cả tòa tháp cổ sụp đổ, hóa thành phấn bụi, không còn tồn tại.

Cùng lúc đó, Đại trưởng lão này cũng chỉ hét thảm một tiếng liền rớt khỏi bầu trời, hai chân đạp một cái, liền đi đời nhà ma.

Lần này mọi người đều nhìn rõ ràng, hoảng sợ không thôi, hai Đại trưởng lão Hóa Long biến thứ tâm bị quái nhân tóc tai bù xù bị trừng chết tươi tại trận.

- Ngươi là ai?

Trong bóng tối lại xuất hiện một lão già, không dám tiến tới, chỉ về phía mấy người quát:

- Các ngươi chờ đó, ta mời các vị Thái thượng trưởng lão tới, các ngươi đừng hòng sống sót, để xem các ngươi làm sao chống lại đại năng.

- Đại năng giói lám sao? Có gan thi mời giáo chủ vô thượng của các ngươi tới đây.

Đại hắc cẩu gào thét, miệng rộng sắp ngoác tới mang tai.

- Các ngươi chờ đó!

lão già kia thoáng nhìn qua lão Phong Tử, bay vụt đi, nháy mắt biến mất không thấy.

- Quái nhân tóc tai bù xù này là ai, tại sao khủng bố như vậy, rốt cuộc hắn có thực lực mạnh đến mức nào.

- Chỉ liếc một cái đã trừng chết hai cường giả Hóa Long biến thứ tám, quả đúng như là nói nhảm mà.

Không ai không kinh hãi, tất cả đều nghiêm nghị, tất cả đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, trong lòng mọi người đều bồn chồn.

Lúc này, Diệp Phàm cùng Thánh tử Âm Dương đang đại chiến hết sức kịch liệt.

Thánh tử Âm Dương chú ý tới tình huống bên này, trong lòng đập rộn lên, thật sự muốn bỏ chạy, quái nhân kia làm cho lòng hắn phát hoảng.

Nhưng mà Diệp Phàm lại tập trung hắn, cười lạnh nói:

- Ta nói rồi, một khi bày ra tu vi Tứ Cực Bí Cảnh, chắc chắn có một nhân vật cấp Thánh tử ngã xuống.

- Ta há sợ ngươi, hôm nay ta phải chém ngươi!

Thánh tử Âm Dương hét lớn, keng một cái rút ra Âm Dương Thánh Kiếm.

Oong!

Mảnh thiên địa như bị cố định, trở thành một thế giới kiếm vực chuyên biệt, hai khí âm dương lưu chuyển, khí cơ sát phạt vô tận ngập trời.

- Quả nhiên các ngươi ở đây, hôm nay không ai được đi!

ở xa xa truyền tới tiếng thét dài, mười mấy bóng người nhanh chóng lao tới.

Đám người đại năng Âm Dương Giáo còn chưa tới, nhân vật lão tiền bối Tử Vi Giáo đã xuất hiện trước một bước, hiển nhiên là ra mặt cho Triệu Phát.

- Bắt lấy tất cả, trừ Thánh thể ra thì giết không cần hỏi, đừng hòng chạy trốn một ai!

Một lão già tóc trắng lộ rõ sát khí

Xoạt!

Mười mấy người vô cùng mạnh mẽ vây quanh đám người lão Phong Tử, mỗi người tràn ngập sát khí, trong đó còn có nửa bước đại năng...

-o0o-

Bình Luận (0)
Comment