Bích Lạc Vương tiến vào ngọn núi cao nhất còn chưa tới ba năm thì đã trở thành hộ pháp của sơn môn, có thể thấy mưu trí của hắn thế này, giờ lại trở thành Thái thượng hộ pháp của Tần Môn.
Ba mươi năm trôi qua, hắn chưa bao giờ rời đi một bước, cắm rễ tại Tần Môn, chính thức trở thành thành viên ở đây.
Độ Thần Quyết cũng không khống chế thần thức người ta mà nắm bất từ căn nguyên, khiến mọi người thật tâm làm môn hạ. Thứ này gần như là yêu tà.
- Người của Tần Môn tuy rằng ít nhưng trên ngọn núi cao nhất tuyệt đối không thiếu cao thủ. Bích Lạc Vương chính là một trong số đó mà thôi. Mà ba mươi năm trôi qua, hắn tối thiểu cũng phải đạt tới cấp độ Thánh chủ tuyệt đỉnh.
- Ngọn núi cao nhất đó đúng là sâu không thể lường nổi...
Diệp Phàm sợ hãi.
- Tất nhiên rồi. Lai lịch của Độ Thần Quyết rất dọa người, tương truyền là do Nam Lĩnh Thiên đế lưu lại, là thần thuật cái thế, có thể độ hết chư vương thế gian.
- Thế...
Diệp Phàm trố mất. Lời đồn đại trên đời nói Nam Lĩnh Thiên đế chính là Độc Nhân. Nơi này lại có thánh thuật vô song của hắn!...
Độ Thần Quyết, loại bí thuật thần bí mà lợi hại này có thể độ hóa người ta biến thành hộ pháp cho sơn môn, rốt cục là nghịch thiên tới mức nào chứ.
Đứng là nó không khống chế thần thức mà lại động tay vào căn nguyên nội tâm, tất cả đều thuận theo tự nhiên, độ hóa bình thường mà không chiếm đoạt tâm trí.
Tần Môn tuy nhỏ, có hơn trăm người nhưng lại sâu không lường được, khiến Diệp Phàm sinh ra một tia kính sợ. Ngay cả Bích Lạc Vương cũng bị độ hóa, đây đúng là một đại sự.
Theo lời của lão già ốm yếu nói thỉ nhân vật bị độ hóa trên đỉnh núi cao nhất không chỉ có Bích Lạc Vương. Ba mươi năm nay còn có những người khác, đều là nhân vật kinh diễm.
Trên thực tế thì người vì Cửu Bí mà tìm tới đây thì khẳng định đều là nhân vật phi thường, trong đó tất nhiên có những người nổi bật như rồng phượng giữa loài người, siêu việt so với cùng thế hệ.
Diệp Phàm chia tay lão già ốm yếu, thầm nghĩ rất nhiều điều. Tần Môn có nhiều chuyện cổ quái, vạn lần không thể bất cẩn. Nếu Thánh thể của hắn cũng bị độ hóa thì đúng là chuyện vui lớn rồi.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy hơi bất an. Độ Thần Quyết là do Nam Lĩnh Thiên đế sáng tạo ra, là một đời khác của Độc Nhân hư hư thực thực. Đây không phải là một tin tức tốt.
Hoa Vân Phi hẳn là ở trong Tần Môn. Loại bí thuật này khẳng định hấp dẫn trí mạng đối với hắn. Nếu như hắn vô tình đoạt được thì đúng là như hổ thêm cánh. Nó vốn đều là từ một mạch Độc Nhân mà thôi.
- Hay là cứ vào nội môn, bằng không không thể tìm được Cửu Bí. Nhưng phải đề phòng việc bị độ hóa.
Diệp Phàm thầm suy tính. Trong lòng hắn đã có đối sách nhất định rồi.
- Mà nay tốt nhất vẫn phải nghĩ biện pháp tăng cường thực lực. Muốn tiến vào nội môn cũng không phải chuyện dễ. Thừa dịp này đi tìm Long Tủy là hơn.
Diệp Phàm quyết định.
Gió đêm thổi tới. Những ngọn núi thấp thành phiến bị che phủ bở khu rừng mông lung dưới bầu trời đầy sao. Từ sâu trong dãy núi truyền ra tiếng gầm của dã thú.
Trăng non cong cong, ánh trăng mờ mịt, đất rừng trông thật ảm đạm. Diệp Phàm di chuyển một mình, quan sát thế núi trong đêm khuya, muốn tìm Long Tủy.
Xa xa, một vùng rừng tùng vô cùng u tĩnh, suối chảy róc rách, chim đêm bay khẽ, cỏ cây tỏa hương thơm mát.
Bỗng nhiên thần sấc hắn biến đổi, dừng chân đứng lại, thấy một mỹ nhân ngồi xếp bằng trên một tảng đá, ngũ tâm hướng thiên, trên người bao phủ một tàng ánh sáng trắng nõn.
Trăng sao ảm đạm nhưng ở sâu trong rừng tùng lại có không ít ánh trăng sao rơi xuống, ngưng tụ tại thân thể nàng, khiến cho trông nàng càng mông lung.
- Lý Tiểu Mạn...
Diệp Phàm kinh ngạc.
Công pháp nàng tu luyện tuyệt đối là một loại kỳ công, xung quanh thân thể xuất hiện ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc màu vàng, sáng lạn phi thường, thu nạp tinh khí mười phương, phun nhả tinh hoa nhật nguyệt.
- Tinh thần chư thiên...dùng thân thể đối ứng với ba trăm sáu mươi lăm chủ tinh sao?
Diệp Phàm giật nảy mình, kinh dị không thôi. Loại huyền công này đúng là chưa bao giờ hắn được nghe thấy.
Hắn vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhẫn, cấn thận quan sát, muốn xem rốt cục là thế nào.
Bỗng dưng trong lòng hắn đại chấn. Ở trong ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy màu vàng kia đều có những thân ảnh như thần linh đang ngồi xếp bằng.
Tinh khí cây cỏ mười phương, long khí của đại địa giống như nước, ngưng tụ toàn bộ về nơi này, chảy vào ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy màu vàng, luyện chế vô số thân ảnh màu vàng kia.
Diệp Phàm muốn quan sát cấn thận hơn nhưng thân ảnh trong cơn lốc rất mông lung, căn bản không thể thấy dung mạo cụ thể, chỉ cảm nhận được một loại uy nghiêm cao xa, có khí tức như thần linh vậy.
- Thật là kỳ công cường đại. Bản thân thân thể đối ứng với chủ tinh của chư thiên, mỗi một cơn lốc màu vàng lại luyện thành một thần linh, tu luyện cuối cùng sẽ đạt tới thần thông nghịch thiên thế nào chứ?
Diệp Phàm suy tư, cũng hơi giật mình. Cuối cùng hắn nhận ra ba trăm sáu mươi thân ảnh màu vàng kia thực ra chỉ là một thần linh phân ra ở những vị trí khác nhau trên thân thể con người mà thôi.
- Tạo thành một thần linh... Không gì sánh nổi, thật sự là huyền diệu.
Đột nhiên thân thể chấn động, thấy một cảnh tượng kỳ dị hơn. Sau lưng Lý Tiểu Mạn lại hiện ra một cổ đồ. Thần linh màu vàng kia đứng bên trong chiến trường thượng cổ, ngạo nghễ trước chư thần.
Ở bên trong chiến trường cổ có một vùng ánh sáng màu vàng lưu động, rất nhiều thi thể ngã xuống, máu ngũ sắc bắn tung tóe, vừa thấy đã biết không phải là kẻ phàm, vô cùng thần bí.
Diệp Phàm kinh hãi. Nhưng thân thể kia có cả kim thân la hán, cẩn thận quan sát còn có cả Bồ Tát tỏa sáng bảy màu, tất cả đều phơi thây đầy đất.
- Thần linh thật cường đại. Bồ Tát và La Hán cũng không phải là đối thủ...
Dãy núi hơi rung chuyển. Tinh khí đầy khắp núi đồi phun ra, hướng về phía thân thể Lý Tiểu Mạn, tiến vào ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy màu vàng, vào thần linh như bằng vàng đúc thành kia.
Trong quá trình này thân thể Lý Tiểu Mạn không ngừng lóe lên ánh sáng thần thánh, trong suốt như ngọc, được rèn luyện không ngừng, hợp nhất với ba trăm sáu mươi lăm thần linh.
Đôi mắt của nàng mở ra, tỏa ra rất nhiều điểm sáng vàng, có vẻ yêu dị không nói lên lời, giống như Yêu Thần thượng cổ, xinh đẹp vô cùng.
Ánh trăng sao trên bầu trời, linh khí từ mặt đất hóa thành những con sông lớn chìm sâu vào trong thân thể nàng. Tốc độ tinh khí tràn ra khiến người ta sợ hãi.
Nơi này cách Tần Môn chừng ngàn dặm, cũng không sợ bị người ta phát hiện. Nàng ngồi yên không nhúc nhích, tu luyện loại thiên công chưa bao giờ thấy trong sách cổ này.
- Nàng học được thuật này từ đâu?
Bỗng nhiên thân thể Lý Tiểu Mạn chấn động, mái tóc tung bay, trên đỉnh đầu xuất hiện một bảo bình màu đen, mới đầu còn mờ nhạt nhưng càng về sau càng rõ nét.
- Đây là...
Đôi mất Diệp Phàm lập tức sáng bừng lên.
Từng luồng ánh sáng đen tràn ra từ thiên linh cái của Lý Tiểu Mạn, luyện chế bảo bình trên đầu. Ánh sáng đen lóe lên, lưu động đạo vận, thoạt nhìn trông cổ xưa mà tự nhiên.
Hình thức bảo bình rất đơn giản, gần giống như vật dẫn của đại đạo, giống như có thể trấn áp chư thiên vạn giới, huyền bí khó lường.
Rất quen thuộc. Nó gần giống như đúc so với Thôn Thiên Ma Quán. Bảo bình do Lý Tiểu Mạn tự mình dùng tinh khí luyện chế này đã đạt tới mức này rồi.
Hắc Hoàng từng nói nếu lĩnh ngộ Thôn Thiên Ma Công tới một cảnh giới nhất định thì có thể lựa chọn chế thành bảo bình đại đạo. Đây là vật dẫn của đạo, tương lai có thể tụ nạp pháp lực vô thượng.
Ánh sáng đen bùng lên. Bảo bình giống như đúc từ kim loại, lơ lửng trên đầu Lý Tiểu Mạn. Ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc màu vàng chấn động rồi biến mất, chỉ còn lại bảo bình hợp nhất tu luyện với nàng.
- Nàng cũng tu luyện Thôn Thiên Ma Công...
Ánh mất Diệp Phàm sắc bén nhưng không có động tác gì. Nguồn: http://truyenggg.com
Không hề nghi ngờ gì nữa, Lý Tiểu Mạn tu luyện hai loại thiên công, một loại không thể nào phỏng đoán, nhưng loại sau thì nhìn cái là biết là Thôn Thiên Ma Công. Bảo bình đại đạo chìm nổi, có thể trấn áp chư thiên.
Ầm!
Núi rừng chấn động, bầu trời rung chuyển. Pháp môn do Thiên đế cổ khai sáng ra có ảo diệu vô cùng, đại đạo giáng xuống, pháp tắc hiện ra, đan cùng một chỗ với bảo bình kia.
Tất cả vạn vật sinh linh đều bị ảnh hưởng, từng luồng thần lực từ bốn phương tám hướng tụ lại, còn nhiều hơn ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy màu vàng kia.
Vút!
Bỗng nhiên Lý Tiểu Mạn mở bừng đôi mất, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhìn về phía Diệp Phàm, trông như hai luồng sét.
Da thịt nàng như ngọc, tuyệt lệ xuất tràn, thần bí mà quỷ dị, giống như Yêu Thần sống lại, dường như đã cảm ứng được điều gì.
Diệp Phàm sử dụng Nguyên Thuật hợp nhất với địa mạch của dãy núi này, không hề có khí tức của nhân loại, sau đó thi triển bí quyết chữ Hành vọt đi, tiêu thất hoàn toàn.
- Nàng thoạt nhìn như chỉ ở Đạo Cung Bí Cảnh nhưng lại có linh giác mẫn tuệ tới vậy sao?
Diệp Phàm rất giật mình. Lý Tiểu Mạn có cổ quái, tu thành hai loại thiên công thì thôi, lại có có thể phát giác ra có người âm thầm thăm dò.
- Y Y từng nói là Lý Tiểu Mạn cũng tiến vào Tiên Cung bên ngoài cấm địa Thái Cổ, chẳng lẽ là chiếm được đại cơ duyên ở đó sao?
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có hơi không thích hợp. Huyền công đầu tiên nàng tu luyện rất quỷ dị, tạo dựng thần linh trong cơn lốc màu vàng, có thể giết sạch la hán kim thân và Bồ Tát, đúng ra yêu nghiệt.
- Nàng rốt cục có cơ duyên thế nào, thực lực tuyệt đối hơn xa Đạo Cung. Trên người nàng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm không hành động gì, cũng không muốn đả thảo kinh xà. Hắn muốn lôi Hoa Vân Phi ra nhưng kẻ này che dấu quá sâu, không để lại chút manh mối nào.
Trong lòng đất Tần Lĩnh có rất nhiều lăng mộ cổ xưa, mỗi khi có lũ bộc phát là có thể lồi ra một hai cỗ quan tài trong núi, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.