Già Thiên

Chương 698

Nơi này quả thật không tầm thường, ta càng nhìn càng thấy quen mắt...!

Hắn lẩm bẩm.

Không ai quấy rầy hắn, bởi vì hắn chính là truyền nhân của Nguyên Thiên Sư, có nghiên cứu với sơn xuyên địa thế, có thể nói là người có quyền uy nhất trong lĩnh vực này.

- Đây là... Đăng Tiên Địa!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, nơi này rất giống như địa thế ghi lại trong Nguyên Thiên Thư, ngay cả phương hướng cũng ảo diệu khó lường như vậy.

Những người khác đều giật mình, nghe tên đã biết đây không phải là vùng đất tầm thường, khẳng định là vô cùng thần dị, hơn phân nửa là tới gần Hóa Tiên Trì rồi.

- Tên cũng như ý nghĩa, đây là vùng đất kỳ diệu hiếm thấy trên đời, ngay cả là một vùng tiên thổ thì cũng sẽ gặp phải rất nhiều gian khổ, có nguy hiểm rất lớn.

Trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại, Đăng Tiên Lộ chỉ có trong truyền thuyết, cũng chưa từng được nhìn thấy, ngay cả mấy vị Nguyên Thiên Sư cũng không có cơ duyên được chiêm ngưỡng, chỉ có thể suy đoán ra loại địa thế này mà thôi.

Trong Tần Lĩnh này lại có một con đường như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính là con đường đi tới Hóa Tiên Trì, cái này gọi là Đăng Tiên Lộ, điểm cuối chắc chắn là nơi đó.

- Có đi qua dễ dàng không?

Khương Hoài Nhân hỏi, vẻ mặt trông đợi.

- Cửu tử nhất sinh, tương đương với việc đi qua cửa tử, rất khó!

Diệp Phàm nói, nơi này cũng không kém chút nào so với các tuyệt địa tại Đông Hoang cả.

- Điều này... chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi sao, phía trước rất có thể là Hóa Tiên Trì, từ thời thái cổ tới giờ, không biết có bao nhiêu tiên trân, mảnh vụn chìm sâu trong đó rồi.

Đăng Tiên Địa, chỉ nghe tên thôi thì cũng có thể thấy được, đây tuyệt đối là một con đường có thể thay đổi cả đời người, con đường phía trước là nơi rất đáng sợ, nếu không mọi người ai cũng leo lên được, vậy thì cũng không gọi là tiên địa nữa rồi.

- Có thể thử một lần, hiện giờ nó tự động xuất hiện, hẳn là độ nguy hiểm đã giảm xuống tới mức thấp nhất rồi, có hy vọng không nhỏ đâu.

Đăng Tiên Địa, ngày thường thì căn bản không xuất hiện, năm nào cũng ẩn trong hư vô, chỉ có người tu thành Thiên Nhãn thì mới có thể nhìn thấy, nhưng cũng rất khó đi lên được.

Cứ cách hơn vạn năm thì nó mới xuất hiện trên thế gian, hóa thành hình thực, lúc này mới bị người ta bắt gặp, nắm được một chút dấu vết, có thể suy tính được vài thứ.

Rốt cuộc thì Diệp Phàm đã biết được tại sao không ai có thể tìm được Hóa Tiên Trì rồi, một vạn năm mới xuất hiện, sau đó lại ẩn giấu vào trong hư vô, căn bản không phải là thứ tồn tại trên trần gian, rất xứng với cái tên tiên địa.

- Gần giống như là từ một thế giới khác bên ngoài buông xuống vậy.

Đây cũng là một cơ duyên, nếu không dưới tình huống bình thường thì mặc dù ngẫu nhiên có thể dùng Thiên Nhãn nắm giữ tung tích của nó, cũng căn bản không đi vào được, là nơi cửu tử nhất sinh.

Mỗi khi nó tự động xuất hiện, sẽ bị suy yếu tới mức thấp nhất, không còn đáng sợ như vậy nữa, nếu có thủ đoạn cao siêu thì vẫn có thể đi qua được.

- Cầm một kiện binh khí của Thánh nhân viễn cổ mở đường, hẳn là có thể đi vào trong!

Diệp Phàm nói.

- Ngoài ra không còn cách nào nữa sao?

Bàng Bác rất không cam lòng.

- Ca ca, ngươi nói lại cho Thánh chủ, để người đi cùng, nhất định có thể lấy ra được một kiện Thánh binh đến đây.

Cơ Tử Nguyệt chớp đôi mắt to, nói.

- Chúng ta đã sớm nói rõ ràng rồi, địa phương này chia đều cho tất cả mọi người, nếu mời các vị đại lão trong gia tộc các ngươi tới, chúng ta cũng đi mời các vị đại cường đạo gia gia.

Lý Hắc Thủy nói.

Nếu như thật sự kinh động Cơ gia, vài tên tiểu cường đạo bọn họ khẳng định chỉ còn đường trốn đi mà thôi, nhưng sẽ mời gia gia bọn họ đến, cũng phải mang theo Thôn Thiên Ma Quán thì mới được.

- Trước tiên không cần gấp làm gì, ta có thể thử mở ra một con đường đi!

Diệp Phàm nói.

Theo như Nguyên Thiên Thư ghi lại, hắn quan sát sơn xuyên địa thế xung

quanh, cảm thụ nhịp đập của thế giới nơi này, không ngừng tính toán suy diễn, khắc trên mặt đất rất nhiều Nguyên Thiên Văn Lạc.

Rất lâu sau, Diệp Phàm đứng dậy, đi từng bước một về phía hồ nước khô cạn, dưới chân hắn tự động hiện lên Nguyên Thiên Văn Lạc, như từng phiến tinh vực đang lóe sáng.

- Diệp tử, ngươi có nắm chắc không, nếu không được thì đừng đi!

Bàng Bác khuyên can, sợ hắn gặp phải nguy hiểm.

- Yên tâm đi, ta chỉ là thử thôi mà, tuyệt đối sẽ không lâm vào hiểm cảnh đâu.

Diệp Phàm mỉm cười.

- Ngươi phải cẩn thận nha, ngàn vạn không được cậy mạnh!

Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng dặn dò, cau cái mũi lại, vung vung bàn tay mềm mại, trắng như tuyết.

- Tiểu Diệp Tử, ngàn vạn phải cẩn thận!

Đám người Lý Hắc Thủy cũng nhắc nhở.

Không bao lâu, trong sương mù truyền đến âm thanh của Diệp Phàm, hắn bảo mấy người đi vào, hắn bước đầu phán đoán con đường này có lẽ đi được, cùng lắm thì quay lại rời khỏi đây mà thôi.

Đám người Bàng Bác, Cơ Tử Nguyệt đều tiến vào trong sương mù, như đi vào trong một đám mây, cảnh giác quan sát bốn phía. Sương mù tại đây rất đậm đặc, cho dù đứng ngay trước mặt cũng khó nhận ra, rất là quỷ dị, khiến cho người ta cảm nhận có chút bất an.

Dưới chân Diệp Phàm lóe ra Nguyên Thiên Văn Lạc, vô cùng phức tạp và huyền ảo, đập cùng nhịp với nhịp đập của đại địa, muốn tìm hiểu bí mật của con đường nhỏ này.

Mấy người theo sát sau đó, bước cao bước thấp đi về phía trước, trong nội tâm vừa khẩn trương lại vừa kích động, dù sao thì họ cũng đang tiến gần tới Hóa Tiên Trì trong truyền thuyết.

Đây là nơi Thanh đế sinh ra, khối đồng xanh cũng nằm trong này, rốt cuộc thì còn có những thứ gì nữa, không ai có thể nói rõ được, làm cho người ta chìm trong vô tận chờ mong.

- Các ngươi ngàn vạn không được rời xa khỏi ta, nhất định phải ở trong phạm vi mười trượng, nếu không thì ngay cả là một vị đại năng cũng sẽ bị hóa thành vũng máu đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm ừịnh trọng nhắc nhở.

- Đáng sợ như vậy sao?

Khương Hoài Nhân thì thầm, ngay cả đại năng cũng bị hóa thành vũng máu, điều này khiến cho chân hắn có chút run run.

- Không đúng, chúng ta tiến vào hồ nước khô cạn, nhưng lại như là không có một chút nước nào cả, ngược lại giống như là bước trên vùng núi đá vậy?

Ngô Trung Thiên nghi hoặc.

Diệp Phàm nói:

- Tất cả những gì mà chúng ta nhìn thấy thì phần lớn đều là vô căn cứ, cũng không phải là thực tế, trừ khi tu thành Thiên Nhãn, nếu không thì khó có thể nhìn thấu được.

Bọn họ cẩn thận, đi theo phía sau Diệp Phàm, gần như là đạp lên dấu chân của hắn mà đi, đi được hơn nửa khắc (15 phút) thì phát hiện ra càng đi thì sương mù lại càng đậm.

Bỗng nhiên, bọn họ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng tất cả lại đều không thể nói rõ được, dọc đường đi rất im lặng, có một cỗ khí thức yêu dị đang tràn ra.

- Con bà nó, trong số chúng ta có thêm một người!

Bàng Bác sợ hãi.

Lời này vừa phát ra, trong lòng mọi người đều chấn động mãnh liệt, rõ ràng tám người mới đúng, nhưng trước mắt lại xuất hiện người thứ chín, đang đi phía trước.

Sương mù nồng đậm, cho dù đứng rất gần cũng không thể nhìn thấy rõ được, một sinh vật hình người đứng trong số bọn họ, không biết người nào là thật, người nào là giả.

Ở thời khắc này, mấy người đều cảm thấy da đầu run lên, vậy mà lại có thêm một người, thật sự không phải điềm báo tốt lành gì cả, trong lúc mơi hồ, bọn họ còn ngửi được một mùi thối rữa nào đó.

-Hừ!

Cơ Hạo Nguyệt hừ lạnh một tiếng, từ ngón tay bắn ra một chuỗi huyết châu, giống như một vùng màu hồng, chiếu sáng cả màn sương, nhìn thấu về phía trước.

Ẩm thanh thê lương giống như lệ quỷ kêu khóc vang lên, sinh vật hình người trong sương mù kia bị bắn thủng, lảo đảo bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất.

Nhưng loại tiếng kêu đáng sợ này vẫn còn đang vọng lại, khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi, như bị một con lệ quỷ ngàn năm nguyền rủa, lạnh lẽo và oán độc.

- Sinh vật kia rất cường đại, không yếu hơn so Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đâu, Hạo Nguyệt huynh lại nháy mắt đã có thể dọa lui nó!

Diệp Phàm giật mình.

- Thần huyết phá tà, tương khắc mà thôi, đó là một cái xác thối. Thực ra thì thánh huyết trong cơ thể ngươi cũng có thể làm được như vậy, có thể khiến nó biến thành tro.

Cơ Hạo Nguyệt nói.

Cơ Tử Nguyệt rất thông minh, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, nhỏ giọng lẩm bẩm, nói:

- Ta cảm thấy có vẻ không giống như là đang đi tới Tiên Trì, nếu không sao lại có cái loại tử linh này?

- Đăng Tiên Địa mà, trên đường có những thứ này thì cũng không phải là điều gì lạ cả.

Diệp Phàm giải thích.

Sau nửa canh giờ, bọn họ đi ra khỏi khu vực sương mù, ánh nắng chiều phía trước đỏ như máu, nhiễm đỏ cả bầu trời, đồng thời còn có ánh sáng màu vàng thỉnh thoảng lóe lên.

- Đây là nơi nào, khi ở ngoài thì căn bản không thể nhìn thấy địa thế này.

Lý Hắc Thủy nhíu mày.

- Đây mới là diện mạo thực tế của nơi này, những thứ trước kia nhìn thấy đều là giả mà thôi.

Diệp Phàm nói.

Địa thế nơi này rất không tầm thường, núi cao nguy nga, thung lững trống trải, long khí vờn quanh núi, đập vào mắt một vùng tráng lệ, muôn hình vạn trạng.

Ầm!

Mặt đất phía tước nứt ra, một cái quan tài gỗ rách nát bung lên, có một bàn tay, mọc đầy lông lông màu hồng thò ra ngoài, khua khắng trên không trung.

- Đây là nơi nào, thật sự là Đăng Tiên Địa sao, lại xuất hiện một khối tử linh, quả thực giống như là một chỗ mai táng thì đúng hơn!

Khương Hoài Nhân sợ hãi.

Đây là một khối thi thể cao lớn, dưới ánh nắng chiều màu máu, trông vô cùng dọa người, ánh mắt nó dại ra, lao thẳng về phía mấy người bọn họ.

Trong nháy mắt, Diệp Phàm bắn ra tám, chín giọt máu màu vàng, đánh lên cái xác này, bừng một tiếng, ngọn lửa màu vàng bốc lên, đốt cho cái xác kêu lên thảm thiết, chạy như bay khỏi đây.

Phía xa còn có mười mấy con ngân sí Dạ Xoa, toàn thân như được dùng bạc trắng luyện chế thành, lấp lánh ánh sáng kim loại lạnh lẽo, sáng bóng, nhưng chúng cũng không dám đến gần, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Đi về phía trước một đoạn, có một ngọn núi to lớn nằm ngang trước mặt, trên đỉnh núi này có cái ao nước, dưới ánh năng chiều, nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh, như một vùng sáng mộng ảo.

- Tiên Trì, nhất định là Hóa Tiên Trì!

Mấy người đều rất kích động.

- Ồ, không đúng, các ngươi xem kìa, cách đó không xa còn có một chỗ rất kỳ lạ!

Bàng Bác chỉ về một bên.

Ở bên cạnh đó có một ngọn núi lớn, trên đó còn có một cổ động, phun ra nuốt vào long khí, dẫn động tâm thần người ta, có hai gốc cây giống cây chuối, cũng không biết đã sống được bao nhiêu vạn năm rồi, ánh sáng xanh biếc lóe ra, mọc hai bên cổ động.

- Tần Lĩnh Thiên cổ Long Huyệt!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, Nguyên Thiên Sư đời thứ ba rất có thể được mai táng bên trong đó.

Hóa Tiên Trì và Thiên cổ Long Huyệt cùng sinh ra, cách nhau không quá xa, điều này làm cho mấy người đều rất giật mình. Hai nơi đất lành được người đời nhớ mong ở cùng một chỗ.

- Không trách mỗi lần đều trước sau xuất thế, hóa ra đều ở Đăng Tiên Địa. Đây gần như là Âm Dương nhị huyệt trong truyền thuyết.

Không riêng người tinh nghiên Nguyên Thuật như Diệp Phàm mà ngay cả những người khác cũng đều nhìn ra điểm đặc biệt. Đây là một nơi Âm Dương Thần thổ trời sinh.

Hóa Tiên Trì ở trên đỉnh một ngọn núi khổng lồ, nơi đó phi thường trống trải, đầm nước lộ thiên, lưu quang rực rỡ, tràn ngập ánh sáng mờ phun trào lên. Dương khí rất nặng, ập vào mặt mà đến, giống như Thiên hỏa.

Một bên của ngọn núi lớn, cổ động nằm ở chân núi phun ra nuốt vào long khí, tuy rằng thần thánh nhưng lại có một loại Thái Âm chân lực lưu động.

- Đây là cái động hội tụ Thiên cổ Đại Long của Tần Lĩnh.

Bình Luận (0)
Comment