Già Thiên

Chương 75

Sau bữa cơm, Diệp Phàm lại tiếp tục tham ngộ Đạo Kinh, cả buối tối hắn đều chím đắm trong sự sâu xa và khó hiểu của kinh văn, Kim sắc Khổ Hải tiếp tục tán phát, biến hóa thành khí thế của đất trời, đến từ hư vô, giống như một ngôi sao lấp lánh trong hỗn độn mông lung, thiên biến vạn hóa.

Mãi cho tới ngày hôm sau, hắn mới tỉnh lại từ trong trạng thái này, hắn không cảm thấy mệt mỏi, sinh mệnh tinh khí từ trong Khổ Hải tỏa ra, làm cho tinh thần, thân thể hắn đều rất sảng khoái.

"Đại ca ca đi ăn cơm thôi..."

Tiểu Đình Đình tới tấp gọi hắn đi ăn cơm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự vui vẻ.

Tuy rằng, y phục nàng mặc không hợp với thân hình, lại cũ nát, có nhiều miếng vá, nhưng khó có thể che giấu đi sắc thái đặc thù của trẻ con.

Diệp Phàm thở dài cảm thán, hài tử vẫn chỉ là hài tử, ngày hôm qua vừa trải qua thảm sự và oan ức, khóc thương tâm vô cùng, nhưng khi ngủ dậy đã không còn buồn bã nữa, những chuyện không vui đã biến mất rồi.

"Đình Đình rất vui đúng không?" Diệp Phàm cười hỏi.

"Dạ!"

Đình Đình nghiêm túc gật đầu, nói:

"Bây giờ đã có đồ ăn, gia gia không cần phải nhịn ăn để giành cho muội nữa rồi. Đình Đình đương nhiên là vui vẻ."

Diệp Phàm ngẩn ra, hóa ra hạnh phúc thật đơn giản, chỉ cần có cơm ăn, đã làm cho Tiểu Đình Đình thỏa mãn, so với những thủ đoạn tranh đoạt công danh lợi lộc mà người đời thường nhắc tới, ước muốn này thực quá thấp, hay cũng chỉ có cái hạnh phúc đơn giản này, mới có thể sản sinh ra sự chân, thiện, mỹ.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng đang cười nói vui vẻ, rực rỡ rạng ngời. Diệp Phàm vui lây, đưa tay xoa xoa đầu nàng, sau đó cầm tay nàng cùng đi ra phòng ngoài.

Gần chính ngọ, Trung niên mặt vàng của Lý gia lại tới, thấy quán cơm nhỏ đã đóng cửa, hắn hùng hổ đạp mấy cái, hùng hùng hổ hổ, nói:

"Mở cửa ra, đại gia muốn tới dùng cơm..."

Bên trong tiểu điếm, Đình Đình vô cùng khẩn trương, đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi, nép sát vào lòng lão nhân, rất sợ những người kia lại xông tới. Lão nhân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thấp giọng an ủi.

Diệp Phàm cũng đang đứng ở trong phòng, nghe những lời chửi rủa này, đôi lông mày của hắn nhíu lại, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Được, Khương lão đầu, ngươi không mở cửa, chắc muốn chết đói hả, ta xem ngươi cũng gần 7, 80 tuổi rồi, còn có thể làm cái gì kiếm ăn đây!"

Tiếng người ở bên ngoài chửi bới, âm thanh 2 bồn hoa vỡ nát, sau đó là tiếng dùng chủy thủ khắc lên cánh cửa, biến nó chẳng thành hình dáng nào nữa, sau đó mới nghênh ngang rời đi.

"Gia gia..."

Rất lâu sau, sự sợ hãi của Đình Đình mới giảm bớt, nói:

"Những kẻ xấu kia ngày mai có tới nữa không?"

"Không đâu, Đình Đình đừng sợ, gia gia sẽ không để cho bọn chúng làm tổn thương cháu đâu." Lão nhân trấn an nàng.

Đình Đình nhỏ giọng nói:

"Những kẻ xấu kia mỗi ngày đều làm việc ác, tại sao không có ai dạy dỗ bọn chúng?"

Diệp Phàm cảm thấy trên đời này chân thật nhất chính là trẻ con, có rất nhiều chuyện bất bình, mà người khác không quản nổi.

"Đình Đình yên tâm, ngày mai bọn họ chắc chắn sẽ không đến nữa."

Diệp Phàm cúi người xuống, cười nói:

"Đi, đi ăn cơm, bữa trưa hôm nay, huynh làm cho muội 1 món ăn thật ngon."

"Đại ca ca huynh biết nấu ăn sao?"

Trong đôi mắt của Tiểu Đình Đình tràn ngập vẻ không tin.

"Đừng coi thường huynh, hôm nay huynh sẽ hiển lộ tài năng, bảo đảm là những món ngon mà muội chưa bao giờ ăn."

Cô bé chớp đôi mắt to, tuyệt không tin tưởng, nói:

"Muội không tin, gia gia món gì cũng biết làm cả, lúc trước nhà muội còn có tửu lâu, gia gia mỗi ngày đều làm món ngon cho muội ăn."

"Sườn xào chua ngọt, đã được ăn chưa?"

Mặc dù ở quê hương chỉ là một món ăn phổ thông, nhưng Diệp Phàm tin tưởng, món ăn này vẫn chưa xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, Tiểu Đình Đình vô cùng nghi hoặc, nói:

"Đường tại sao lại có thể trộn cùng với xương sờn?" Ngay cả lão nhân ở bên cạnh cũng không hiểu.

Diệp Phàm đành nói công thức chế biến cho hai người nghe, trù nghệ của hắn thực sự rất tệ, cho nên sau khi Lão nhân nghe xong, đành tự mình động thủ, cuối cùng cũng bưng lên bàn 1 món Sườn xào chua ngọt đúng nghĩa, bữa cơm hôm ăn Tiểu Đình Đình thực sự rất thích, luôn nở nụ cười hài lòng.

Diệp Phàm vô cùng thích bầu không khí hòa thuận, êm ấm này, làm cho hắn có cảm giác, đã tìm được một nơi có thể gửi gắm..

Sau bữa cơm trưa, Lão nhân bảo Tiểu Đình Đình đi ngủ, xong xuôi, lão pha 1 bình trà nóng, đem đến bên bàn bát tiên đã sáng bóng, hỏi Diệp Phàm:

"Hài tử ngươi có phải là đang định hành động, tuyệt đối đừng kích động nha..."

Diệp Phàm cười cười, nói:

"Lão bá ngươi đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu. Kỳ thực, người xấu ai cũng có thể làm được, chỉ là vấn đề muốn hay không muốn mà thôi."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thì hại người cũng không khó, có hơn trăm biện pháp để trả thù bọn họ. Thế nhưng, cũng không cần thiết phải làm thế, trực tiếp động thủ là biện pháp đơn giản nhất, làm cho bọn họ không lo nổi cho chính bản thân mình, thì sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái nữa. Sau đó, chúng ta chứ nhàn nhã mà thu thập bọn họ."

Buổi chiều hôm đó, Diệp Phàm trực tiếp rời khỏi tiểu trấn, Diệp Phàm cũng không muốn tính toán chi li làm gì, chỉ cần mấy người đó... ra ngoài mà không trở về được nữa.

Sau đó, thì hắn chẳng cần phải làm gì nữa cả.

Hắn biết rõ, mỗi tháng Lý gia đều phải cử người ra khỏi trấn để mua lương thực và hàng hóa, bọn họ đã lũng đoạn hơn nửa công việc buôn bán của tiểu trấn này.

Ngay mai chính là ngày bọn họ ra thị trấn lớn hơn để mua hàng. Việc này là do quản sự của Lý gia, cũng chính là Trung niên nhân mặt vàng thu xếp.

Cách tiểu trấn khoảng 70. 80 dặm có 1 thị trấn lớn hơn, ước chừng có khoảng mấy vạn nhân khẩu, hàng quán mọc san sát 2 bên đường, âm thanh rao bán không ngừng vang lên bên tai. Khoảng cách này đối với thể chất chất của Diệp Phàm mà nói, thì không tính là gì cả, chỉ cần 1 canh giờ hắn đã đi tới nơi này rồi.

Sau khi đi đổi mấy con thú rừng săn được thành tiền, mua cho Tiểu Đình Đình một ít kẹo và đồ ăn vặt, sau đó lại mua cho nàng mấy bộ y phục, và mua mộ số thứ khác.

Mãi cho đến khi trời tối muộn, hắn mới trở về, ngày hôm nay ra ngoài, chỉ là để kiểm tra con đường, xem có nơi nào yên tĩnh và vắng vẻ hay không.

Tới giờ lên đèn, Diệp Phàm mới về đến nhà, thấy hắn bình yên vô sự, sự lo lắng của Lão nhân mới biến mất.

Tiểu Đình Đình thì lại vô cùng cao hứng và vui vẻ, nàng cầm 1 bộ y phục thật đẹp, nở nụ cười hài lòng. Nàng cầm 1 ít kẹo và đồ ăn vặt ra, xem những gì ngon nhất đem cho Lão nhân và Diệp Phàm, sau đó bản thân mới bắt đầu ăn.

"Đình Đình tại sao không thay quần áo?" Diệp Phàm hỏi nàng.

"Muội để dành, bây giờ muội vẫn còn quần áo để mặc."

Nàng vô cùng cẩn thận, đem bộ quần áo mới gói lại.

Nhìn bộ y phục chắp vá, cũ nát trên người nàng, Diệp Phàm có chút cảm khái, hài từ nhà nghèo cũng khiến người ta chua xót, nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, mặc dù chỉ là lời nói vô tâm, nhưng lại làm cho hắn xúc động vô cùng.

"Yên tâm đi, sau này mỗi ngày Đình Đình đều có quần áo mới để mặc, đi thay đi nhé."

Diệp Phàm cảm thấy Đình Đình là 1 Tiểu cô nương khả ái, còn Khương lão bá lại là 1 Lão nhân thiện lương, nếu như có ai bắt nạt bọn họ, thì thiên lý cũng khó dung.

Đêm nay, Diệp Phàm lại tiếp tục tham ngộ Đạo Kinh, hắt phát hiện khi hắn cầm Hạt Bồ Đề trong tay, sự Không Linh trong lòng hắn đặc biệt hơn rất nhiều, lý giải đối với Kinh văn cũng sâu sắc hơn.

"Không hổ danh là Ngộ đạo thụ..."

Buổi chiều hôm sau, Diệp Phàm rời khỏi Tiểu trấn, đi xuyên qua khu rừng, rất nhanh đã vòng tới con đường đi tới thị trấn lớn, chỗ này chỉ là 1 sơn lộ nhỏ đi xuyên qua 1 hẻm núi.

Diệp Phàm nhanh chóng trèo lên vách đá, thay đổi bộ y phục màu đen, che khuất khuôn mặt, lại lắp thêm 1 đôi cà kheo, trở thành hình dáng của 1 người trưởng thành, sau đó lôi thùng dầu ngày hôm qua mua ra, đợi Lý gia mua hàng hóa trở về.

Mãi cho tới khi sắc trời tối đen, trên sơn đạo mới vang lên mấy âm thanh vội vã, có tới mười mấy chiếc xe ngựa, đang kéo hàng hóa, chất đầy quần áo, lụa là, tới hàng tạp hóa, lương thực, tất cả những gì cần thiết hàng ngày đều có.

Diệp Phàm đứng dậy, đem thùng dầu ném xuống phía dưới, những tiếng "ối á" không ngừng truyền đến, mười mấy chiếc xe ngựa đều bị tưới dầu hỏa, làm cho bên dưới hoảng loạn vô cùng.

"Dầu, là dầu hoả, có người muốn phóng hỏa đốt xe!"

Người của Lý gia kêu lớn, có nhiều người kinh hoảng bỏ chạy, cũng có 1 số người muốn tìm người phóng hỏa. Lúc này, bọn chúng đã phát hiện ra Diệp Phàm ở trên hẻm núi, thân thể cao lớn, y phục màu đen, trên tay cầm 1 cây đuốc lớn, rồi vất xuống.

"Phốc phốc phốc "

Ngọn lửa lớn bắt đầu cháy bùng lên, biến mười mấy chiếc xe ngựa trở thành những biển lửa, không thể nào dập tắt được nữa, lúc này ánh lửa đã sáng rực 1 góc trời.

"Ngươi là ai, lại dám đốt hàng hóa của Lý gia, chẳng nhẽ ngươi không sợ bị truy sát sao?"

Trung niên mặt vàng kinh hoảng hét lớn, nhiều hàng hóa như vậy bị hủy đi, hắn đang nghĩ tới 1 kết cục đáng sợ đang đợi mình.

"Bang "

Lại 1 thùng dầu hỏa nữa được ném xuống, thiếu chút nữa đập thẳng vào người hắn, trên người hắn bị dính không ít dầu, một ngọn lửa lao tới, trung niên mặt vang kêu lên thảm thiết, cả người bốc cháy, bỏ chạy về phía hẻm núi.

Diệp Phàm nhìn lướt qua, rất nhanh biến mất ở trên hẻm núi, sau đó hắn cởi bộ y phục màu đen, gói gọn lại rồi chạy như bay.

Buổi tối hôm đó, Thanh phong tiểu trấn rung động, Lý gia tổn thất thảm trọng, mười mấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa bị cháy sạch, không còn lại 1 chút gì, có 7, 8 người bị bỏng nặng.

Đêm xuống, tiểu trấn vẫn chưa được bình yên, người Lý gia như bị điên, gần như là đến từng nhà tìm kiếm manh mối, dám động thủ trên đầu thái tuế thế, gây ra tổn thất lớn tới như vậy, người của Lý gia vô cùng tức giận.

Cho tới quá nửa đêm, tiểu trấn mới yên tĩnh lại được, Lý gia đã cảm thấy người trong trấn không ai dám làm như vậy, họ không có sự dũng cảm và thân thủ đủ để làm chuyện này, Lý gia bắt đầu suy nghĩ đến những đối thủ ở xa hơn, làm cho bọn họ vô cùng khẩn trương, đi suốt cả đêm truyền tin tới Yên Hà Động Thiên.

Cũng trong đêm này, Diệp Phàm rời khỏi quán cơm nhỏ, đến một nơi sâu trong sơn mạch, hắn phải nhanh chóng đề cao thực lực.

Cũng không biết đi vào sâu trong núi rừng được bao nhiêu dặm, hắn mới tìm thấy 1 cái thạch động, Diệp Phàm lấy cự thạch bịt kín hang động, sau đó mới lôi tất cả linh dược của mình ra.

Ngọc Xà Lan trong suốt nhu hòa như Dương chi Bạch Ngọc, hương thơm tỏa ra thấm đượm cả vào trong lòng người. Cái củ của Cổ Mộc tinh quang hoa rực rỡ, thần huy đang lưu chuyển.

Diệp Phàm tay cầm Hạt Bồ Đề, tĩnh tâm ngưng thần tìm hiểu Đạo Kinh, mãi cho tới khi Khổ Hải rung động, cảm thấy có thể đột phá, hắn mới nuốt Ngọc Xà Lan.

Nửa canh giờ sau, cho dù sơn đạo đã bị cự thạch bịt kín, nhưng âm thanh ầm vang như sóng biển vẫn truyền ra, có một đạo kim quang lao ra, sóng biển ngập trời, liên miên không dứt.

Mãi cho tới nửa đêm, những chuyện này mới dần dần biến mất, Diệp Phàm quan sát bên trong thân thể, hắn phát hiện Kim sắc Khổ Hải đã lớn hơn gấp đôi, hắn đẩy cự thạch, ra khỏi sơn động, thân thể rất nhẹ nhàng, lực lượng vào tốc độ tăng lên không ít, như 1 làn khói di chuyển trong núi rừng.

Sau đó, hắn lại trở về sơn động, một lần nữa lấy cự thạch bịt kín cửa động, không chút do dự nào cả, đã nuốt luôn cái Củ màu vàng do Cổ Mộc Tinh lưu lại, tay cầm Hạt Bồ Đề, nghiền ngẫm Đạo Kinh.

Quá nửa đêm, trong động vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc, cự thạch chặn ở cửa động lập tức vỡ vụn, bắn tung tóe ra bốn phía.

Giống như núi lửa phun trào, lại tựa Cửu Thiên ngân hà đang đổ xuống, trong sơn động đâu đâu cũng là hào quang chói mắt, sóng biển ngập trời, tiếng sấm sét vang lên không ngừng, Khổ Hải của Diệp Phàm biến thành một đại dương màu vàng, không ngừng dâng lên tới tận trời cao.

Chuyện cứ kéo dài cho tới hơn 1 canh giờ, âm thanh dọa người mới dần dần biến mất, thần quang từ từ thu liễm, Diệp Phàm nhanh chóng vọt ra. Phía sau hắn vang lên những âm thanh "ầm ầm", sơn động đã sụp đổ, trước kia nó chưa đổ là vì có kim quang chống đỡ.

Bây giờ, trời đang lúc bình minh, trong rừng cũng không phải là tối đen như trước nữa, Diệp Phàm cảm thấy trong cơ thể sinh cơ bừng bừng, tinh khí mạnh mẽ đang lưu chuyển trong thân thể.

Kim sắc Khổ Hải trước kia chỉ to bằng hạt đỗ tương, nay đã to bằng quả trứng chim bồ câu, như vậy là đã lớn hơn trước mấy lần.

Hắn vô cùng giật mình, tất cả những chuyện này đều là do tác dụng của cái củ màu vang của Cổ Mộc tinh, sinh mệnh tinh hoa cường đại hơn Ngọc Xà Lan gấp cả chục lần, thật là tuyệt thế trân phẩm trong thế gian.

Lúc này, Diệp Phàm lại không thể bình tĩnh được, hắn đã phát hiện, thân thể hắn như 1 cái động không đáy, chẳng cần phải lo lắng dược lực quá mạnh, mà chỉ có có đầy đủ sinh mệnh tinh khí, thì Khổ Hải của hắn sẽ không ngừng mở rộng ra.

"Lẽ nào sự nguyền rủa của Thái Cổ Thánh thể không ứng nghiệm trên thân thể của ta? Cũng có thể nói đây là nguyền rủa, bởi mỗi lần tiến thêm một bước, lại cần 1 số lượng sinh mệnh tinh hoa lớn hơn rất nhiều, đường càng đi càng hẹp, sau này rất khó để mở rộng thêm Khổ Hải..."

Nếu như đổi lại là người thường mà nuốt nhiều sinh mệnh tinh hoa như vậy, Khổ Hải đã sớm bị xuyên thủng, thân thể bị vỡ tan rồi.

"Nếu như người thường phải trong 1 thời gian rất dài, mới có thể hấp thu toàn bọ số tinh mệnh tinh hoa này, nhưng Khổ Hải lại mở rộng hơn hắn rất nhiều..."

Diệp Phàm trầm tư, sự tu luyện của hắn đúng là 1 sự xa xỉ, lãng phí, hắn tự nói:

"Lãng phí ư, tại sao mình lại không cho là như vậy."

Bởi vì lúc này, hắn đã phát hiện Khổ Hải của mình đã được ngưng luyện rất nhiều, tuy chỉ to bằng quả trứng bồ câu, nhưng lại có đủ 19 đạo "Thần Văn", tràn ngập sinh cơ.

"Khổ Hải của người thương lúc to bằng quả trứng bồ câu, rất khó có thể ngưng tụ thần văn, nhưng ta đã làm được."Diệp Phàm không có cảm giác xa xỉ, mà hắn lại cảm thấy mình đang có thành tựu, Kim sắc Khổ Hải của hắn khác với người thường.

"Vèo, vèo, vèo "

Diệp Phàm khẽ búng mười đầu ngón tay, nhất thời có mười đạo "Thần văn" bắn ra, lấp lánh như những đạo kiếm mang, xuyên thủng tất cả những tảng đá ở phía trước.

"Nếu như so sánh độ lớn của Khổ Hải với người thường, ta lại có thêm Thần lực, thì bản thân cường đại hơn họ nhiều."

Chính điều này làm Diệp Phàm vui mừng hồ hởi.

"Nhưng mà, loại thể chất này của ta muốn tu luyện thành công, phải cần 1 số lượng sinh mệnh tinh hoa cực lớn làm hậu thuẫn."

Nghĩ tới vấn đề này, làm hắn không khỏi nhíu mày lại.

"Nhưng mà cũng không cần phải phụ thuộc hoàn toàn vào linh dược, nếu như tìm được "Nguyên" như lời Ngô Thanh Phong trưởng lão nói, hay tu luyện ở nơi bảo địa có Sinh Mệnh Tinh Hoa cực kỳ nồng đậm, thì hắn cũng có thể đột phá."

Theo sách cổ ghi chép, thời kỳ thiên địa hợp khí sinh ra vạn vật, tất cả đều hỗn độn mông lung, linh khí vô cùng nồng đậm, rất nhiều linh vật có thể hấp thu bổn nguyên tinh khí trong thiên địa, kết thành Hổ Phách tinh thể, chứa đựng bên trong nó là lượng Sinh Mệnh Tinh Hoa vô cùng khổng lồ.

Nếu như bảo tồn được tới bây giờ, thì sẽ được gọi là "Nguyên", cái này đối với tu sĩ là cực kỳ trân quý, chỉ cần 1 chút "Nguyên" thôi, cũng có giá trị liên thành rồi.

Từ thời kì vạn vật mới sinh, cho tới thời kì Thái Cổ, tinh khí bổn nguyên trong thiên địa loãng dần, linh vật rất khó kết thành "Nguyên".

Nhưng mà ở thời gian cuối cùng của thời kì huy hoàng đó, vạn vật vô cùng phồn thịnh, sinh linh cường đại, linh dược nhiều không kể hết, vì vậy mà kết thành không ít "Thần Nguyên" tuyệt thế.

Người đời sau từng phát hiện ra Hổ phách thạch thể, bên trong có phong ấn sinh vật, như vậy, Thần Nguyên sau khi tìm được, có thể cung cấp vô tận sinh mệnh tinh khí.

"Đấy mới chính là một thời đại mà mọi người luôn mơ ước..."
Bình Luận (0)
Comment