Già Thiên

Chương 884

Một cuốn sách cổ đi ngang qua Bắc Vực, chiếu sáng đại địa, hào quang thông linh như chiếu rọi cổ kim tương lai.

Nó như dùng hoàng kim đúc thành, toàn thân rực rỡ, sáng lạn lóa mắt.

Nó hóa thành một đạo thánh quang vĩnh hằng từ Trung Vực mà đến, vượt qua bắc địa rộng lớn, tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Hào quang chợt lóe, chính là ngàn vạn dặm, cắt qua nhân thế.

Đây là một loại thần tích. Nó ngang qua ba ngàn giới, liên tục xuyên qua chín tầng trời, tản ra thần tính bất hủ, trường tồn cùng thiên địa, tranh sáng cùng nhật nguyệt.

- Đây là khí tức của Đại đế cổ.

Trên đại địa Bắc Vực cũng không biết có bao nhiêu sinh linh hoảng hốt, không kìm nổi quỳ lạy.

- Kinh thiên thần tích. Đây là Thần linh đang hiển hóa.

Rất nhiều người run rẩy, dập đầu chảy máu, quỳ không dậy nổi, vẻ mặt sợ hãi.

Thần quang bất hủ xuyên qua Bắc Vực, mỗi một quỹ tích đều như lạch trời, cắt rách trời cao, sáng lạn vô cùng, như là tung hoành trên dưới tám vạn năm.

Phong Thần Bảng có in dấu ấn của Vô Thủy Đại đế, như là biến thành một bàn tay màu vàng, cứ vậy quét ngang chư thiên, kinh sợ khắp Bắc Vực.

- Thật là đáng sợ. Nhân tộc thật sự còn có Đại đế còn sống sao?

Trong một sào huyệt cổ xưa, một đám sinh linh cổ nhìn lên phía chân trời, thần sắc lo sợ không yên.

- Tốc độ quá nhanh, là khí cơ thần minh không gì sánh nổi. Chẳng lẽ trở lại thời đại thần thoại tiền sử sao?

Trong một bộ tộc cổ khác cũng có một đám nhân vật cường đại sợ hãi.

Thần bảng màu vàng này đạo quang ngàn vạn trọng, ép trên chín tầng trời, quỹ tích cực kỳ kinh người, buông xuống điềm lành đầy trời. Như là đang nghịch chuyển, trở về thái cổ.

Phong Thần Bảng, nó như một đạo ánh sáng Phi Tiên, trước sau chiếu sáng mỗi một tấc đất Bắc Vực, giống như có người Vũ Hóa Phi Tiên, cực kỳ kinh người.

Những cấm địa Thần Tàm Lĩnh, Nguyên Thủy Hồ đều bị chiếu rọi, có vô thượng Đế uy ù ù đổ xuống, khiến những đại tộc từng có Cổ Hoàng chấn động.

Xích!

Sách cổ phần phật xẹt qua Hỏa Lân Động, dừng lại ngắn ngủi, mênh mông cuồn cuộn hỗn độn khí phủ xuống khiến toàn bộ hoàng tộc cổ xưa nhất này sợ hãi, mười ba cổ động đều lao ra thần quang bàng bạc.

- Đây là... thật sự là một vị Đại đế Nhân tộc đang hiển hóa sao?

Khi sách cổ màu vàng đi xa, Thái Cổ Hoàng tộc Hỏa Lân Động này sắc mặt ngưng trọng, tất cả đều nhìn phía chân trời xa xa.

- Vô Thủy muốn luyện Trấn Tiên Bảng phong ấn tiên nhân, nhưng thế gian cũng không có tiên, ngược lại nghi là có sinh linh cổ thần linh, bởi vậy hắn liền đổi tên là Phong Thần Bảng, là kiện tiên vật kia.

- Nó đi tới phía trên Hỏa Lân Động ta, là cảnh cáo sao? Hắn thật sự còn sống, khiến lòng người khó yên.

Sau đó không lâu, Phong Thần Bảng tiến vào Huyết Hoàng thập thất sơn, cũng buông xuống ngàn vạn đại đạo ánh sáng, bao phủ dãy núi hang hốc, khiến hoàng tộc phía dưới lại sợ hãi một hồi.

- Không cần phục sinh Cổ Hoàng binh, ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lão Tổ Vương ngàn năm nhìn chằm chằm bầu trời, trầm giọng hạ lệnh.

Phong Thần Bảng đi xa, cũng không dừng lại quá lâu, biến mất ở chân trời mờ mịt.

Chính vào một ngày này, các nơi Bắc Vực, một đám Vương tộc thái cổ cường đại nhất đều sợ tới cực điểm, khó thể yên bình. Một quyển sách Cổ Hoàng kim ngang trời, hiển hóa phía trên bộ tộc bọn họ.

Trên đại địa mờ mịt, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc đang cúng bái, quỳ không dậy nổi, mà các bộ cổ tộc thì lo sợ không yên, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Trong đại điện to lớn của Dao Trì, sau khi mọi người biết được hết thảy ngoại giới đều hóa đá, rồi sau đó lại là tiếng người ầm ĩ.

Thiên Hoàng tử như trúng một quyền, chín đạo thần hoàn sau đầu suýt nữa bị diệt. Đây thật đúng là một cái tát vang dội, đánh hắn phát mộng.

Vô Thủy Đại đế sống lại?

- Không có khả năng!

Năm đó hắn quả thật sinh ra cảm ứng, cảm thấy được dị động trên đạo đài, có người vũ hóa, lại tái hiện thế gian?

Tám vạn năm trước, hắn ở trong thần trứng, nhưng lại cũng có một tia cảm giác. Cái loại khí tức kinh thiên ngày đó ngay tại cách hắn không xa.

Trong đại điện to lớn, mọi người đều nghị luận. Lần này khí thế Nhân tộc tăng vọt, các tộc đều tương đối chua xót. Nếu thật sự có một vị Đại đế còn sống, tất cả các tộc bọn họ liên thủ đều vô dụng.

- Trừ khi tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ cầu nguyện, nhưng nơi đó cùng trước thái cổ không giống, không ai có thể đi vào, đã xảy ra đại biến không muốn người biết, còn thuộc về các tộc sao?

Các tộc ồn ào, tất cả đều đang tranh cài và nghị luận. Đã xảy ra đại sự như vậy, ảnh hưởng rất lớn.

Lúc này, nếu nói ai thất lạc cùng bi kịch nhất không hề nghi ngờ là Thiên Hoàng tử. Hắn dùng sức nắm chặt hai đấm, đốt ngón tay đều sắp đứt rời.

Không lâu trước đây hắn đi Thần Linh Cốc du thuyết, nói Vô Thủy sớm mất, không thể xuất hiện trên thế gian này. Kết quả không quá mấy ngày, Trương Lâm ngang trời xuất thế, để lại pháp chỉ theo lệnh Vô Thủy Đại đế, trấn giết mọi người của tộc này.

Hôm nay, hắn lại ở trước mặt người đời nói Vô Thủy Đại đế sớm đã vũ hóa thành tro, kết quả Phong Thần Bảng lập tức bay ra trấn áp Bắc Vực.

Đây thật đúng là vẽ mặt, hơn nữa là liên tục đánh bôm bốp không ngừng, khiến hắn còn mặt mũi nào? Phổi hắn đều sắp nổ tung.

Thiên Hoàng tử chưa từng cảm giác bị nghẹn khuất như ngày hôm nay, hận không thể ngửa mặt thét dài một tràng. Đây thật sự là hai tràng bi kịch.

Không hề nghi ngờ, điều này đả kích uy tín của hắn là rất lớn. Mặc dù phụ thân hắn là một vị Thần linh - Bất Tử Thiên Hoàng cũng không chịu nổi tiêu xài như vậy.

Mà trước đó không lâu hắn bị hầu tử đè ép một đầu, trước sau đối lập như vậy rất rõ ràng Thánh Hoàng tử thắng một bậc, khiến hắn lửa giận đốt bên trong.

- Ha ha...

Xa xa, Đoạn Đức phi thường không phúc hậu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Thiên Hoàng tử cười to không hề kiêng kị.

- Thiên Hoàng tử này kỳ thật vẫn rất sắc bén, mỗi lần đều điểm trúng mấu chốt. Nếu không có Trương Lâm kinh diễm thế gian, nếu không có Phong Thần Bảng xuất thế đúng lúc, thật đúng là sẽ bị hắn chọc ra lỗ thủng thật lớn.

Lý Hắc Thủy thở dài.

Mấy người bên cạnh đều gật đầu, ngay cả Diệp Phàm cũng không thể không thừa nhận. Chỉ có thể trách Thiên Hoàng tử này rất xui xẻo, hai lần nói ra đều có lực sát thương thật lớn, thế mà lại luôn có bi kịch không rõ.

Không ai rõ ràng hơn so với Diệp Phàm cùng Đoạn Đức. Vô Thủy Đại đế tuyệt đối không còn trên đời này, bọn họ đã gặp được dấu vết hắn vũ hóa.

Chi là Phong Thần Bảng vì sao lại tự bóc ra, mà nhanh như tia chớp tiến vào Bắc Vực, uy hiếp các đại cổ tộc. Điều này khó thể nói rõ.

Phải biết, Thánh Nhai từng bước kinh hồn, một bước một sát cục, có sát trận tự tay Vô Thủy Đại đế bày ra, về phần muốn bóc Phong Thần Bảng ra lại càng khó. Đólà tiên vật Đại đế cổ luyện ra, có thể phong thần.

- Không phải là đạo nhân bị trấn áp trong Thánh Nhai thoát khốn chứ?

Trong lòng Diệp Phàm run lên, rồi sau đó lại lắc đầu. Hẳn không phải là hắn, nếu không sẽ không giúp Nhân tộc chấn nhiếp Bắc Vực.

Thánh thể đại thành máu nhuộm vách đá, mười mấy vạn năm vẫn có rất nhiều hốc đá thành hốc máu, không khô cạn, đáng sợ vô cùng.

Đó là một bước mấu chốt của Diệp Phàm chấn nhiếp, trong kế hoạch của hắn tới lúc vạn bất đắc dĩ sớm muộn gì có một ngày sẽ dẫn người đi bóc bảng, dùng Đế binh diệt một sợi nguyên thần cuối cùng của đạo nhân kia, nhưng không nghĩ tới thần bảng lại tự động bay ra.

Một ngày này, các tộc Bắc Vực câm như hến, thật sự bị dọa sợ. Phong Thần Bảng đến trên đầu, cắt qua trời cao Bắc Vực, tràn ra uy áp Đại đế cổ, ai không e ngại?

- Trong này nhất định có giả dối!

Thiên Hoàng tử cắn răng, thấp giọng tự nói.

Nhưng lúc này ai lại nghe hắn, ở bên cạnh hắn chỉ có một mình Nguyên Cổ cùng tiến cùng lùi, người khác đều đi bàn luận đối sách.

Trên đại địa Bắc Vực, phàm là tu sĩ Nhân tộc đều vui mừng khôn xiết, một mảnh sôi trào, không có tin tức gì phấn chấn lòng người hơn thế này.

Ở các tộc thái cổ xem ra, Nhân tộc chính là thịt cá trên thớt, là một đám sơn dương chờ làm thịt. Nhưng trong đó lại có một con thần sư sống lại, đây là một lần đại chuyển biến nghịch thiên.

Trong Dao Trì, Nhân tộc đủ vốn gốc đối mặt với vạn tộc, đám người Diệp Phàm cũng thở phào một cái, đi ra cổ điện, dạo bước bên cạnh non xanh nước biếc.

Bọn họ nhìn thấy không ít người quen, tất cả đều gật đầu chào hỏi. Hiện nay dù các Thánh chủ nhìn thấy Diệp Phàm cũng đều rất kiêng kị, không dám coi thường.

- Kia không phải Diêu Quang Thánh tử sao?

Lý Hắc Thủy nói.

Nhiều năm không gặp, Diêu Quang Thánh tử đã có thêm một loại khí tức phản phác quy chân, đã không có thánh quang sáng lạn ngày trước. Có - chỉ là một loại cảm giác chân thật, giống như một người bình thường có máu thịt dung nhập trong thiên địa tự nhiên. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Chưa từng nhiều lời, hai bên chỉ gật đầu cách một cái hồ nhỏ, từ đó sát vai mà qua, ai đi đường nấy.

- Người kia không đơn giản.

Đoạn Đức nói.

Không cần hắn nói, mọi người đều biết Diêu Quang bản lĩnh phi phàm, đến nay chưa từng có người thử ra hắn rốt cục mạnh thế nào. Chủ yếu là người này rất điệu thấp, chưa từng nghe thấy có đại chiến kinh thế.

Sau đó không lâu, Diệp Phàm gặp lão Kim Sí Bằng Vương, già nua hơn trước kia, thiếu vài phần khí phách, thêm mấy phần tang thương và tiêu điều.

Diệp Phàm tiến lên chào, đối với lão Bằng Vương vẫn rất khâm phục. Người này hoànhhành thiên hạ, lại cũng quang minh, năm đó chưa từng bao che khuyết điểm, bằng không có thể hắn không sống đến hiện tại.

- Tiểu Bằng Vương huynh có tới chưa?

- Đã chết hai năm rồi.

Lão Bằng Vương nhìn lá rụng điêu linh, có một chút bi thương, một tia cô đơn, trong hai mắt đục ngầu càng Ầm đạm.

- Tiểu Bằng Vương huynh không còn trên đời...

Diệp Phàm ngẩnngười. Nhân sinh thật là vô thường, một yêu hùng thiên tài tính cách cường thế như vậy rồi lại ngã xuống.

Năm đó Kim Sí Tiểu Bằng Vương từng vài lần đẩy hắn vào tuyệt cảnh, từng là địch nhân cường đại nhất của hắn. Viên Thái Cực hoàng kim chính là làm ra đột phá trọng đại dưới Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết của hắn.

So với người âm mưu quỷ kế, Kim Sí Tiểu Bằng Vương càng thêm kiên cường và trực tiếp, cho tới giờ đều là quyết chiến quang minh chính đại, chưa từng phục kích và tính kế hắn.

Một Tiểu Bằng Vương cường thế như vậy, dự bị là một trong mấy người tiềm lực lớn nhất Đông Hoang cứ vậy chết đi. Có thể nói là khỏe mạnh mất sớm.

- Hắn quá hiếu thắng, vì thông qua chín đạo thiên quan do Đại Thánh của Thiên Bằng tộc ta bố trí, mạnh mẽ xông vào cuối cùng thất bại.

Lão Bằng Vương thở dài một tiếng, vô cùng cô đơn. Tiễn đưa một người kế thừa huyết thống thương yêu nhất, đây thật sự là một đả kích nặng không thể chịu đựng.

Diệp Phàm không biết an ủi như thế nào. Con đường tu luyện là gian nan và tàn khốc như vậy, năm tháng vô tình, Tiểu Bằng Vương tư chất ngút trời cứ như vậy ngã xuống khiến người ta cảm thán.

Theo sự kiện vạn tộc tới gần, rốt cục có Tổ Vương thái cổ hiện thân. Dao Trì chấn động, chuông thần ngân dài, mọi người đều đi ra ngoài nghênh đón.

Rất nhiều người đoán, nếu không phải Phong Thần Bảng xuất hiện, chắc sẽ không có Tổ Vương cấp bậc Thánh nhân viễn cổ trình diện. Bởi vì Nhân tộc thật sự không có người có thể trấn áp trường hợp, khó thể kinh động bọn họ.

- Thánh Hoàng tử ở chỗ nào, thật cho rằng có Đấu Chiến Thánh Phật làm chỗ dựa cho các ngươi là có thể khinh nhờn Thần linh sao? Dám nhục Bất Tử Thiên Hoàng, cần phải lấy chết tạ tội.

Ai cũng không nghĩ tới đám Tổ Vương thái cổ đầu tiên chạy tới trực tiếp khởi binh vấn tội, muốn giết hầu tử, vô cùng cường thế.

Đâỵ là một nữ nhân rất mỹ lệ, da thịt tuyết trắng, chọc vào muốn thủng, thân thể uyển chuyển tao nhã tuyệt đại nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Sau khi tiến vào Dao Trì, nàng lập tức tìm đến Diệp Phàm cùng hầu tử, cười lạnh nói:

- Ta mặc kệ ngươi là Thánh thể Nhân tộc hay là Thánh Hoàng tử của bộ tộc Đấu Chiến, dám nhục Bất Tử Thiên Hoàng sẽ phải trả giá bằng máu.

- Ngươi cho đây là nơi nào? Tổ Vương rất giỏi sao, chiếu dạng có thể trấn sát.

Diệp Phàm nhập vào Thánh xác tiến lên, ngăn cản đường đi.

Cách đó không xa Thiên Hoàng tử cười lạnh, đứng chung một chỗ với một số sinh linh cổ tộc, một lời không nói.

Hầu tử rất dứt khoát, cầm trong tay đại bổng đen nhánh, nói:

- Chờ ta tới cảnh giới Thánh nhân, đem toàn bộ các ngươi đánh thành mãnh vụn.
Bình Luận (0)
Comment