Bé con vũ hóa phi thăng rồi!
Vừa nghe tin tức này, không chỉ Diệp Phàm lảo đảo, những người khác cũng ngây dại, thật lâu không nói nên lời.
- Ngươi gạt ai hả, nói mau, rốt cuộc bé đâu rồi, có phải ngươi để mất bé hay không?
Diệp Phàm tóm lấy bộ lông đen bóng như sư tử của nó.
- Thật mà, ta thề không nói dối nửa câu, ta tận mắt thấỵ hoa bay đầy trời, tiên nhạc vang vọng, tiếp đó bé con bay lên chân trời, không đuổi theo kịp.
Đại hắc cẩu chỉ trời thề thốt.
Năm đó, mấy người Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy bị tập kích, Liễu Khấu trực tiếp bị người ta đánh thành bùn máu, nếu không phải đại hắc cẩu xuất hiện đúng lúc thì mọi người đã toàn diệt.
- Lần đó rất nguy hiểm, trước có người thừa kế Thiên Ma Công - Thư Hùng Song Sát, sau có người hầu lưng mọc cánh của Thiên Hoàng tử - Tọa Sơn Điêu, cuối cùng còn xuất hiện cửu khiếu sinh linh không đầy đủ - Đại Thạch Đầu, thật là đáng sợ.
Hắc Hoàng dùng trận văn cứu mấy người đi, nhưng bị người đánh trúng, một đạo thần quang nhập vào vực môn chém nó ra khỏi hư không, dù là mình đồng da sắt cũng bị chém thành nhiều mảnh.
Bé con rơi khỏi người nó đau lòng khóc to, đôi tay nhỏ dùng sức lay động nó, kêu gọi nó tỉnh lại, nằm trên người khóc chết đi sống lại.
Diệp Phàm có thể tưởng tượng tỉnh cảnh khi đó, bé con coi hắn và Hắc Hoàng là người thân thiết nhất, khi đó hắn không có bên cạnh, chỉ có con chó này làm bạn, nhất định bé con đau lòng muốn chết.
- Sau đó truy binh tới gần...
Đại hắc cẩu nói lại chuyên năm đó, có chút mất mát.
Bé con hoảng loạn, vừa khóc vừa thử cõng hắn lên lưng, tập tễnh kéo lên, không ngừng ngã xuống.
- Ta nhất định phải giết những kẻ đó!
Diệp Phàm nắm chặt tay, ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng, một người một chó bị bao vây.
Nhưng ngay khi đó, thân thể nho nhỏ của bé con lóe lên một đoàn ánh sáng chói, trời giáng điềm lành, tiên nhạc lượn lờ, như vũ hóa phi thăng kéo theo Hắc Hoàng lên bầu trời, những người khác không đuổi theo kịp.
- Đến Vực ngoại, bé con rơi nước mắt làm ta phục hồi ngay như cũ, loại cảm giác đó... rất thần bí.
Đến nay Hắc Hoàng nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Tiếp đó, nó bị một đạo ánh sáng quét khỏi bầu trời, rơi xuống vùng đất hoang, vẫn còn sống sót.
Khoảng khắc đó, Hắc Hoàng như phát điên khắc vẽ tàn văn Đại đế, khó có lúc chính xác tuyệt đối lập tức đi tới thiên ngoại, trở về chỗ kia, nhưng mà không còn thấy bóng bé con nữa.
Từ ngày đó, hoàn toàn mất đi bóng dáng của bé con, nhiều năm qua Hắc Hoàng dành hơn một nửa ở trong không trung cổ tinh này, nhưng cuối cùng không thể gặp lại bé con.
- Tại sao như thế?
Diệp Phàm ngẩn người.
- Bé con đáng thương...
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói, nàng rất thích đứa bé này, mỗi lần đều muốn đùa giỡn nàng, không ngờ lại biến mất.
Những người khác cũng nhíu mày, rất nhiều người đã gặp qua tiểu cô nương, nhu thuận đáng yêu vẫn mãi không lớn lên, giờ không gặp được, mọi người đều lo lắng.
Vũ hóa phi thăng? Ai làm được.
- Đừng lo lắng, ta cảm thấy không ai trên đời có thể giết được nàng, trên người bé con có một tính chất đặc biệt, cả đời ta chỉ cảm ứng được trên một người.
Hắc Hoàng nói.
Rốt cuộc Diệp Phàm hiểu được, vì sao đại hắc cẩu luôn luôn tham lam cuồng ngạo lại cam chịu làm thú cưỡi cho bé con, đáng tiếc khó có thể gặp lại cô bé nữa.
Mọi người tụ tập, nói những chuyện đã trải qua, còn Hắc Hoàng cũng nói ra không ít bí ẩn.
Cổ Thiên Thư còn sống!
Đây là tin tức long trời lở đất từ sau khi Hắc Hoàng nói thẳng từng theo tùy tùng Vô Thủy Đại đế.
Lúc này, có thể tiến vào Thánh Nhai, dựa vào Hắc Hoàng hiểu biết sát trận nơi đó, cùng với Phong Thần Bảng cảnh báo đủ loại thần bí, Cái Cửu U cùng Cổ Thiên Thư mới bị vạch ra.
Đương nhiên, hai người kia cũng mượn một kiện Đế binh Cực Đạo, tạm thời trấn áp ở Thánh Nhai, Phong Thần Bảng hôm nay là lấy ra sau.
- Các Thánh nhân trả giá rất nhiều, làm không ít chuyện nhưng không nói tới, người ngoài không thể hiểu được.
Trong lòng bọn họ kính cẩn, nhưng cũng càng ý thức được thực lực bản thân không đủ, cần phải nhanh chóng tăng lên thực lực lúc thời bỉnh.
- Ta cảm ứng được khí tức Thái Hoàng Kiếm.
Hoàng tử Đại Hạ nói, tiểu ni cô cũng gật đầu đồng ý, loại lực lượng này nối liền với huyết mạch của bọn họ.
Mọi người giật mình, còn có một kiện Đế binh Cực Đạo ở Dao Trì, nếu đánh lên thì Bắc Vực sẽ bị san bằng, Nhân tộc chuẩn bị thật nhiều.
- Không thể phủ nhận, trên đời này có những thể lực chỉ lo bản thân, mặc kệ chết đi hồng thủy ngập trời, nhưng các đại giáo vẫn còn rất có trách nhiệm, biết nhìn rất xa.
Cơ Hạo Nguyệt nói.
- Thật muốn đại sát một trận, cổ tộc nhất định sẽ tổn thất nặng nề, đáng tiếc Đại Thánh của bọn họ không chỉ một người, dù là xử lý Hồn Thác Đại Thánh cùng Cổ Vương ở đây cũng vô dụng.
Yêu Nguyệt Không nói.
Cuối cùng, xong chuyện giải tán, đại hội Dao Trì kết thúc, người ngựa các nơi rời đi theo nhóm.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người còn chưa đi, nấn ná ở đây, rất nhiều người quen biết cũ gặp nhau, nâng ly chè chén, dù sao một thời kỳ bỉnh thản khó có đã tới.
Một vị thân phận rất cao tìm đến Diệp Phàm, đó là phó phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ Lâm đ*o Trần, nói cho hắn biết một tin, mấy năm gần đây sẽ mở ra một con đường thông đi Vực ngoại.
Đã cách nhiều năm, Kỳ Sĩ Phủ rốt cuộc ra quyết định mời Diệp Phàm lần nữa, nói cho hắn biết là có ý phải đi Trung Châu một chuyển.
- Chín vị Thánh thể đại thành, có mấy ai bước lên con đường này, còn có người sống sót trở về.
- Sau thời đại hoang cổ, vì sao Thanh Đế có thể chứng đạo, cũng có liên quan đến con đường này.
- Ngắn nhất là một năm, có thể sống, dài nhất là một đời, vĩnh viễn ngã xuống Vực ngoại.
Lâm đ*o Trần không nói nhiều, chỉ để lại ba câu liền rời đi.
Diệp Phàm đứng đó ngẩn người, cân nhắc thật lâu, bỗng ngẩng đầu, Lâm đ*o Trần cũng đi tìm Diêu Quang Thánh tử, Nam Yêu, Trung Hoàng.
- Còn chưa xác định người được chọn cuối cùng, hay là nói lần này đi sẽ có người đột phá trước kia.
Diệp Phàm kinh dị, ngay cả tên khốn Đoạn Đức cũng bị tìm tới. Thậm chí, Cơ gia Tiểu Nguyệt Lượng cũng là một trong những người được chọn, nàng rất cởi mở, cười rất sáng lạn, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Bàng Bác từng nói với hắn, hành trình Vực ngoại là con đường nhuộm máu, từ xưa đến nay không có mấy người còn sống.
- Ta nói Hắc Hoàng đại nhân, nhìn bên kia xem, có một tên rất xứng với ngươi.
Lệ Thiên chỉ về phía xa xa.
Đó là một sinh linh cổ đầu chó thân người, trên lưng có đôi cánh thần trắng nõn, trên đầu bao phủ một đạo thần hoàn, khá là thánh khiết.
- Quá xấu...
Hắc Hoàng líu lưỡi nói.
Lập tức liền có một cỗ uy áp hùng hồn quét tới, đạo thần hoàn của sinh linh cổ đầu chó như thiên sứ kia càng sáng chói, lạnh lùng nhìn sang.
- Ta nói cũng có chút hương vị, con bà nó, đáng tiếc là giống đực!
Hắc Hoàng say khướt nguyền rủa.
Bùm!
Một đám người bị đánh bay, nơi bọn họ uống rượu nổ tung, sinh linh cổ kia rời khỏi Dao Trì.
- Đó là cường giả tộc Thiên cẩu.
Dao Trì Thánh nữ cánh cáo, bảo bọn họ đừng làm loạn.
Rốt cuộc đến lúc chia tay, đoàn người Diệp Phàm phải đi xa, cùng rời khỏi nơi đất lành này.
Trong thời gian tương lai, vạn tộc sinh sản, nghỉ ngơi lấy sức, không đại chiến nữa, nhưng mỗi người đều không thể lơi lỏng.
Hắc Hoàng uống rượu đến líu cả lưỡi, thân đứng thẳng, Đoạn Đức lại đi tới chung, hai người kề vai sát cánh rất không hài hòa.
Hai tên bản tính không ra gì đứng chung một chỗ làm người ta cảm thấy quỷ dị, nhìn như tổ hợp tham lam cùng vô sỉ.
- Ta là điện, là ánh sáng, ta là thần thoại duy nhất...
Hắc Hoàng gào khan, kinh động vô số vịt trời.
- Phá rồi lại lập, lập rồi lại phá, đại tượng vô hình, đại nhân vô tung, ta là Thánh Hoàng duy nhất của các ngươi...
Đoạn Đức cũng say khướt sói tru.
Tiếp đó hai tên khốn kiếp này rốt cuộc lộ nguyên hình, cấu véo ra tay với nhau, cướp đoạt thần binh, bảo bối của đối phương.
- Con bà nó, trộm mộ đừng cho là ta không biết, nhiều năm qua ngươi đều đánh chủ ý tới Tử Sơn, dám nhớ thương hang ổ của bổn hoàng, cắn chết ngươi, run rẩy đi nhân sủng, gâu...
- Con chó chết, đừng cho là ta không biết gốc gác của ngươi, đại năng cực hạn là giả, phá rồi lập, có qua có lại là thật, luôn muốn cướp Thôn Thiên Ma Cái của ta, vô lượng thiên tôn cái đại gia hắn... Ngươi dám cắn...
Hai tên này không phải kẻ thiện gì, trộn chung một chỗ nhất định sứt đầu mẻ trản, những người khác cũng không khuyên bảo, ngược lại vỗ tay ủng hộ, sợ thiên hạ không loạn.
- Gâu, gâu, gâu...
Nhiều năm không gặp, đại hắc cẩu đã là một vị đại năng tuyệt đỉnh, thậm chí sắp trảm đạo.
Còn Đoạn Đức cũng quỷ dị khó lường, không rõ hùng mạnh cỡ nào, tôn chỉ của hai người đều là cướp bảo vật, sử dụng bí thuật chưa từng nghe tới, có thể kéo ra cổ binh từ trong cơ thể những người khác.
Cuối cùng, đại hắc cẩu ngừng lại trước, trịnh trọng tuyên bố ngưng chiến, tiếp đó chạy như điên ra xa.
Phía trước là đám người các Thánh địa, đang chia nhau ra, muốn khắc trận văn rời đi.
Trong đó không thiếu đệ tử trẻ tuổi, ở giữa có một cô gái áo tím rõ ràng thu hút ánh mắt người khác, trời sinh hợp với đạo, nếu không cố ý áp chế thì sẽ có màn trời phủ xuống.
Dù vậy, nàng vẫn có các loại đạo quang quấn quanh, thần thánh xuất trần không nói nên lời, lại thêm dung mạo tuyệt trần như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thể, chính là Tử Phủ Thánh nữ.
Đại hắc cẩu mặc quần cộc, đứng thẳng mà chạy, vô cùng nóng bỏng, nói:
- Vì bình ổn náo loạn, vì an bỉnh của cả cổ tinh, vì tương lai Nhân tộc, mới sinh ra Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.
Ngoài Dao Trì, các thể lực khắp nơi một mảnh hóa đá, người Tử Phủ cũng ngây dại, trời đất lập tức im ắng thành một mảnh vắng lặng.
Nhưng mà cũng không kéo dài, tất cả đều người Tử Phủ Thánh địa đều mắng to, các loại ánh sáng bắn ra đánh về phía Hắc Hoàng, làm cho nó chạy trối chết.
Đương nhiên, mọi người cũng không ra tay giết nó, hiện giờ ai cũng biết nó là thần khuyển dưới trướng Vô Thủy Đại đế, thật sự xử lý nó thì coi chừng họa lớn tới nơi.
- Ta nói thật, Vô Thủy Đại đế bảo ta rời núi tìm truyền nhân, không phải Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai không được.
Đại hắc cẩu lưỡi không xương ở xa cuồng nhiệt nói.
- Không cần nói bừa? Nếu vậy thì mời Đại đế vô thượng ban ra một đạo pháp chỉ đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, một vị hóa thạch Tử Phủ Thánh địa nóithể.
- Đương nhiên là thật, nói thật cho các ngươi biết, bản thân Vô Thủy Đại đế chính là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, bằng không dựa vào cái gì vô địch Cửu Thiên Thập Địa, dạo bước trong dòng sông dài tịch mịch không đối thủ, hắn cần một người có thể chất giống nhau kế thừa đạo thống.
Đại hắc cẩu thề thốt nói, còn thiếu chút phát ra nguyền rủa, vẻ mặt cuồng nhiệt tiến tới gần người Tử Phủ Thánh địa, nói đến nước miếng bắn tung tóe.
Bùm!
Cơ gia Tiểu Nguyệt Lượng ra tay, khó có một lần bạo lực, mượn thần chùy đặc chế từ Đoạn Đức, còn to hơn cả căn phòng đập vào sau đầu Hắc Hoàng cho nó ngất đi.
- Ca, chúng ta kéo con chó này về nhà, ném vào phòng củi.
Cơ Tử Nguyệt ném cái chùy, vỗ tay gọi Cơ Hạo Nguyệt.
- Không sao, giao cho ta, Đoạn ca cũng là ca, con người ta không có sở trường gì khác, chính là chuyên đào móc hết giá trị thặng dư, dùng ánh mắt khảo cổ có thể nhận rõ chân thiện mỹ.
Vô lương đạo sĩ tiến lên, rõ ràng muốn lột sạch sẽ đại hắc cẩu.
Diệp Phàm vội vàng cản hắn lại, bằng không hắc cẩu tỉnh lại còn không phát điên, cả Bắc Vực mỗi ngày đêm đều sẽ nghe tiếng chó sủa.
- Đi thôi, tan đi, các vị ngày sau gặp lại!
Hoàng tử Đại Hạ, tiểu ni cô áo trắng, Yêu Nguyệt Không trước sau rời đi.
- Chúng ta cũng đi, Tiểu Diệp Tử tính gì trong tương lai?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Thành lập một cái đại giáo có một không hai.
Diệp Phàm nói.
- Chúng ta cũng lập giáo đi, chọn hai đỉnh núi liền nhau, năm này nếu không phải Giáo chủ, muốn đi gần cô bé thái cổ cũng không được.
Lệ Thiên nói, cảm thán con gái thái cổ quá mạnh mẽ, có chút ăn không tiêu.
Còn chưa đi xa, vẫn còn thấy rõ Dao Trì ở sau, đột nhiên một đạo hào quang chói mắt xuất hiện trong hư không.
Một kiếm phong thiên linh!
Đây là tuyệt sát, một thanh ma kiếm nhỏ máu nhanh như tia chớp đâm vào thiên linh cái của Diệp Phàm, đáng sợ đến mức tận cùng, tránh khỏi linh giác của hắn.
Nếu là người thường thì phải chết chắc, căn bản không tránh được, sắc bén tuyệt thể, đây là một chiêu sấm sét của vương giả sát thủ phát ra.
Lúc này trong lòng Diệp Phàm yên tĩnh thần kỳ, thân như ánh sáng đạp bước bí quyết chữ Hành, khoảng khắc tránh khỏi chiêu này, lướt ra trăm trượng.
Phốc!
Nhưng mà máu bắn ra, tựa như đã sớm dự liệu được hắn sẽ độn tới hướng này, một sát thủ vương xuất hiện từ hư không, dùng ma kiếm nhỏ máu xuyên qua cơ thể hắn.
- Tiểu Diệp Tử!
Cơ Tử Nguyệt kinh hô, khoảnh khắc lao ra đánh tới, những người khác cũng ra tay.
- Các người không được tới đây, lui ra!
Diệp Phàm rống to như sấm nổ, chấn động núi non phải run lên.
Nếu là người khác thì đã sớm hình thần hủy diệt, bởi vì hai người ra tay dù cực kỳ già nua, nhưng đều đã Tiên Tam Trảm Đạo thành công, khủng bố cùng cực.
Nhân vật như vậy đánh trúng tu sĩ Tiên Thai tầng thiên thứ hai, có thể nói là tuyệt sát, đổi thành người khác thì khó mà sống lại.
Chỉ có Thánh thể đặc biệt, thân thể vô song, bị cấp Vương đánh sâu vào cũng không bị pháp tắc tản ra, mạnh mẽ cắt nát ma kiếm. Nguồn truyện: TruyenGG
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng tràn máu, thân bị thương, thánh huyết hoàng kim chói mắt, huyết khí như sấm nổ ầm ầm sôi trào.
- Địa Ngục, Nhân Thể Gian, ta thề không đội trời chung với các ngươi!
Diệp Phàm nổi giận chỉ trời thề.
Những người khác cũng nổi giận, vào lúc này mà Sát Thủ Thần Triều viễn cổ muốn bóp chết Thánh thể Nhân tộc, làm cho ánh mắt mọi người đỏ lên, lửa giận ngập trời.
- Đúng là loại người nào cũng có!
Ngay cả Đoạn Đức cũng biển sắc.
Có đại giáo vì Nhân tộc có thể không tiếc tử chiến, dốc hết sức hóa giải nguy cơ, tể ra Đế binh Cực Đạo cũng không sao.
Mà có đại giáo cũng không để ý chết đi hồng thủy ngập trời, từ đầu đến cuối chỉ lo tới lợi ích của mình, sợ Thánh thể trưởng thành sẽ nhổ tận gốc bọn họ.
Hoàng tử Đại Hạ nói Thái Hoàng Kiếm đã ở Dao Trì, mọi người còn cảm thán, hào quang nhân tính luôn chói sáng, nhưng trong nháy mắt lại gặp phải chuyện này.
- Con mẹ nó, Tiểu Diệp Tử liều sống liều chết đi vào Tử Sơn, làm biết bao nhiêu, đám khốn nạn không có nhân tính này ở chỗ nào, đến khi mọi chuyện êm xuôi lại ra tay với hắn, đáng diệt!
Lý Hắc Thủy phẫn nộ.
- Một cái đại giáo vô thượng quật khởi, luôn kèm theo gió tanh mưa máu, trăm năm tương lai, Diệp Phàm sẽ dựng lên đại giáo khoáng thế từ phế tích Nhân Thể Gian cùng Địa Ngục.
Lệ Thiên nói.