Già Thiên

Chương 97

Khi mọi vấn đề đã được giải quyết, đặc biệt là vấn đề Hàn trưởng lão, Diệp Phàm không còn lo lắng về vấn đề tính mạng của mình nữa, hắn bình tĩnh lại, ngồi ở trên ghế đá, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận xem, mình nên đi con đường nào.

Khi kỵ sĩ Khương gia đuổi giết hắn, hắn không có thực lực cường đại, cho nên không cách nào chống cự lại được, bây giờ đúng là không phải lúc xuất đầu lộ diện, biện pháp tốt nhất là lẩn trốn, tìm một nơi tu luyện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tòa động phủ được xây dựng trong lòng núi này, là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, Hàn trưởng lão đã từng nói, hắn đã khắc rất nhiều đạo văn trên sơn mạch này, người ngoại sẽ không thể nào biết, và phát hiện ra nơi này.

"Được, ta ở lại chỗ này tu luyện."

Sau khi Diệp Phàm quyết định, hắn bắt đầu dọn dẹp gian nhà đá, đem xác Hàn trưởng lão vứt vào trong 1 cái dược đỉnh, đậy nắp lại.

"Ngươi cả đời chế thuốc, vậy thì lấy dược đỉnh làm quan tài, cứ yên tĩnh mà nằm trong động phủ của chính mình đi."

Toà động phủ này cực kỳ rộng lớn, giống như là mê cung, Diệp Phàm đánh dấu đường đi của mình, cứ đi thẳng, xách dược đỉnh đến một thạch động sâu nhất trong sơn mạch, sau đó niêm phong thạch động lại.

Sau khi trở lại gian nhà đá, Diệp Phàm lại tiếp tục dọn dẹp, xếp lại mấy cái tủ thuốc về chỗ cũ, hắn lại đem mười mấy loại linh dược bỏ vào, đây chính là dụng củ để bảo quản linh dược tốt nhất.

Gian nhà đá này rất trống trải, chỉ có mấy cái tủ thuốc, mười mấy cái dược đỉnh, và mấy cái bộ bàn ghế đá. Ở trên một chiếc bàn đá, có để 2 quyển sách cổ, được chế thành từ da thú, niên đại rất xưa rồi, chí ít cũng phải mấy trăm tuổi.

Hiển nhiên, đây là thứ mà Hàn trưởng lão thường hay xem, chỉ nhìn mặt bàn bị ma sát đến bóng loáng là biết, sau khi mở quyển sách ra, còn thấy chữ chú thích của Hàn trưởng lão.

"Ồ!"

Diệp Phàm kinh ngạc, quyển sách mà hắn mới mở ra, chỉ có vài trang da thú mà thôi, trên nó có khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, không có văn tự gì cả, trông cứ như đang vẽ bùa trừ ta, không cách nào hiểu được nó cả.

Nếu như không phải có một ít chú thích mà Hàn trưởng lão lưu lại, chắc chắn Diệp Phàm chẳng hiểu gì về những hoa văn này.

"Là... Đạo văn!"

Trong lòng hắn cả kinh, tuy rằng nó chỉ có mấy tờ, nhưng đây là 1 quyển sách cổ vô cung trân quý ghi lại rất nhiều "Đạo văn".

Có người nói, "Đạo văn" thời cổ là do các vị Đại năng, cảm nhận thiên địa tự nhiên, sau đó "Mô Khắc" vào đồ vật, có một sô được truyền thừa và truyền lưu tới tận ngày này.

Hay nói một cách khác, "Đạo văn" là do các vị Đại năng thời Thái cổ cảm ngộ thiên địa tự nhiên mà có, và được rất nhiều tu sĩ cường đại nghiên cứu, truyền lưu thế gian.

Diệp Phàm xem thật kỹ, những chữ cổ trong sách, hắn biết rất ít, chỉ có thể nhận biết được 1 trang ghi một số "Đạo văn" phổ thông, trên mặt nó có ghi 2 chữ Cơ Sở.

Cho dù đây chỉ là một cuốn "Đạo văn" phổ thông cổ, nhưng cũng đã đủ để làm khó Hàn trưởng lão rồi, hắn viết không ít chú thích, chứng tỏ hắn cũng không hiểu hết được những gì cuốn sách nói.

"Xem ra đạo văn quả nhiên bác đại tinh thâm, không phải là tu sĩ cường đại thì không thể nghiên cứu, Hàn trưởng lão chỉ có thể dậm chân đứng ở ngoài cánh cửa mà thôi."

Diệp Phàm liên tưởng, có thể "Đạo văn" trong tòa động phủ này, là do Hàn trưởng lão căn cứ vào "Đạo văn" trong quyển sách này để khắc xuống.

"Quyển sách này tuy rằng xem không hiểu, nhưng những chỗ lão chú thích, chắc chắn đã nghiên cứu tỉ mỉ rồi, rất có khả năng dựa vào nó thì có thể ra khỏi tòa động phủ này."

Diệp Phàm xem quyển sách da thú khác, nhưng cũng chỉ có vài tờ, đây chỉ là một cuốn sách mỏng, bên trong của nó có ghi lại một số đan phương (1) cổ xưa, sau khi luyện thành thì có tác dụng vô cùng to lớn với tu sĩ.

(1): Đan phương: Phương pháp luyện đan, công thức luyện đan.

Thế nhưng, Diệp Phàm đối với linh dược hiểu biết rất ít, trong sách cũng có nhắc tới số linh dược đang có trong động phủ, một số thì cho dù gặp nhưng hắn cũng không thể nhận ra được, chứ đừng nói gì tới việc khai lò luyện đan.

Trên quyển sách cổ bằng da thú có ghi chép, nếu như có thể luyện thành Tiên Đan, có khả năng thoát thai hoán cốt, nếu như có thể luyện thành bảo đan kỳ dị, không những có thể tăng thêm tuổi thọ cho tu sĩ, còn có thể đề cao tu vi, điều đó với họ vô cùng có ích.

"Chẳng trách thằng cá ngão này phải tìm mọi cách bắt ta bằng được..."

Sau đó, Diệp Phàm phát hiện 1 sơn tuyền (2), trong có Hàn trưởng lão đã cất giữ không ít lương thực, chuyện này đã giải quyết được nỗi lo lâu dài của hắn, hăn có thể an tâm ở đây tu luyện.

(2): Sơn tuyền: hang động nhỏ được đào, ý nghĩa 2: Suối

Trong mấy ngày kế tiếp, hắn tỉ mỉ nghiền ngẫm "Đạo văn" được Hàn trưởng lão chú giải trên sách cổ, rốt cục cũng có thể nhìn ra được một chút môn đạo, đi ra được động phủ.

Sau lần đó, Diệp Phàm rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ ra ngoài hái một ít dau rại và quả rừng, còn lại đại đa số thời gian đều dành để tu luyện và tìm hiểu Đạo Kinh.

Thời gian rất nhanh, đảo mắt đã qua một năm, Diệp Phàm ăn hết toàn bộ linh dược, Kim Sắc Khổ Hải đã mở rộng to bằng nắm tay, lấp lánh lóa mắt, tinh khí hừng hực.

Ở trung tâm Khổ Hải, mây tía cuồn cuộn như lang yên (3), bốc thẳng lên trời cao, không còn quanh quẩn bên dưới nữa, giống như đang có 1 ngọn núi lửa đang phun trào!

(3): Lang yên: Khói phân sói, ngày xưa quân đội thường dùng để báo tin, dùng phân sói đốt lên, khói sẽ bốc dựng đứng thẳng lên trời.

Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm không còn bình tĩnh nữa, không giây phút nào không dâng trào, dường như sắp sửa câu thông Sinh Mệnh chi luân, phóng ra thần tuyền.

Mỗi khi hắn rơi vào cảnh giới không linh, bên trong Khổ Hải sẽ phát sinh tiếng sóng lớn vô cùng, dường như có tiếng sóng truyền ra ngoài cơ thể, toàn thân hắn đều được 1 tầng quang mang thánh khiết bao phủ.

Nhưng mà, bên trong Khổ Hải của hắn lại có một số dị tượng, ở vị trí trung tâm không ngừng dâng trào, giống như ngọn núi lửa dưới đáy biển, giống như thiểm điện cắt phá không gian.

Khi hắn vận chuyển đạo pháp được ghi trong cốn Đạo Kinh, trong cơ thể hắn sẽ có một cỗ sinh mệnh tinh khí cường đại ba động, Kim Sắc Khổ Hải như 1 vầng thái dương rực rỡ.

Tinh khí cuồn cuộn không dứt, tứ chi bách hài của hắn đều được thẩm thấu, thể xác biến đổi đến mức cường đại dị thường, nếu như so sánh với trước đây, thì quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Cảnh giới Mệnh tuyền quả nhiên rất khó đột phá..."

Diệp Phàm có chút tiếc nuối, hắn đã năm lần trùng kích cảnh giới Mệnh tuyền, nhưng đều thất bại.

Trong hơn 1 năm thời gian này, hắn cẩn thận nghiền ngẫm "Đạo văn", không ngừng tế luyện "Khí" của chính mình, cái khối "Thần Thiết vụn" đã trải qua nhiều lần té luyện, không ngừng khắc đạo văn trên khối Lục Đồng vào nó, lại tỏa ra được hương vị cổ phác tự nhiên.

Đã qua một thời gian dài như vậy, Diệp Phàm tin tưởng, kỹ sị của Khương gia đã rời đi, không thể nào tìm ra được hắn.

Hôm nay, hắn rời khỏi động phủ, ở trong núi hoang thử không chế thần lực, bên trong Khổ hải sóng lớn ngập trời, một đạo ánh sáng rực rỡ bao quanh lấy thân thể hắn, nâng hắn bay lên.

"Phù phù "

Đáng tiếc, chỉ vẻn vẹn bay được hơn ba mươi mét, hắn đã rơi ở trên mặt đất.

"Không tiến vào cảnh giới Mệnh tuyền, không cách nào phi hành dài ngày được, khi nào Thần lực nguyên tuyền cuồn cuộn không dứt, mới có thể phi thiên độn địa."

Cho dù không thể bay lên trên không, nhưng loại phi hành trong 1 thời gian ngắn như thế này, vẫn làm Diệp Phàm có cảm giác rất mới mẻ, sau khi không ngừng luyện tập, hắn đã phát hiện, mình có thể bay tối đa hơn trăm mét.

So với tốc độ chạy của hắn, thì đã nhanh hơn rất nhiều rồi, bây giờ hắn có thể chân không chạm đất bay qua cây cối, giống như 1 làn gió nhé.

Không đạt đến cảnh giới Mệnh tuyền, Diệp Phàm không muốn rời khỏi toà động phủ này, hắn cảm thấy thực lực mình quá thấp, khi đi ra ngoài sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Với lại linh năng đặc biệt của Hỏa sát có thể tu luyện, tuy rằng không được nồng đậm lắm, nhưng lại cuồn cuộn không dứt.

"Ta muốn trở về Tử Dương Động Thiên một chuyến, tìm khối Nguyên kia trở về..."

Cho dù không thích hợp khi rời đi, nhưng hắn vẫn rời khỏi nơi này, thể chất của hắn quá đặc thù, giống như một cái động không đáy, cần một số Sinh mệnh tinh hoa thật lớn, mới có thể giúp hắn đột phá. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau khi hỏi thăm, ta mới biết, kỵ sĩ Khương gia đã trở về từ lâu, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với hắn nữa, hiện tại nước yến rất yên bình.

Khi đi vào sơn mạch của Tử Dương Động Thiên, Diệp Phàm rất cẩn thận, hắn tránh né, không muốn gặp người trong môn phái này.

Sau đó không lâu, tới trước 1 khúc sông, lập tức lao thẳng vào dòng sông, sau tầm nửa khắc đồng hồ, bọt sông nổi lên ầm ầm, Diệp Phàm ngoi lên từ trong nước, trong tay đang cầm 1 khối Nguyên sáng lấp lánh.

"Rất may là nó vẫn còn ở nơi này..."

Lúc đầu, hắn tới đây, còn rất lo lắng, sợ Nguyên sẽ bị người khác lấy đi.

Trên thực tế, nơi này rất vắng vẻ, trừ khi có cường giả của Tử Dương Động Thiên đi qua, nếu không, những người khác sẽ không thể cảm nhận được khí tức của Nguyên.

Diệp Phàm không muốn ở đây lâu, nhanh chóng theo đường cũ trở về.

"Là nàng..."

Thân hình Diệp Phàm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy mấy thân ảnh trẻ tuổi, ở giữa chính là Lý Tiểu Mạn.

Diệp Phàm không dừng chân, nhanh chóng lao ra xa, biến mất trong dãy núi.

Nửa tháng sau, trong động phủ của Hàn trưởng lão, truyền tới tiếng vang ầm ầm, âm thanh sóng nước vang vọng trời đất, tiếng thiểm điện ầm ầm phá vỡ không gian.

"Ầm "

Đúng vào lúc này, có một cỗ cường đại khí bộc phát, cả tòa động phủ đều chấn động, tinh khí trong người Diệp Phàm dâng trào, hoàng kim thần hỏa ở bên trong cơ thể hắn thiêu đốt hừng hực.

Thần quang trong mắt hắn lao ra như 2 đạo thiểm điện, ở trong động phủ đặc biệt lấp lánh.

Diệp Phàm đứng thẳng người, lúc này trên người hắn đã có 1 cỗ khí thế ngưng trọng, khí tức tỏa ra, làm chấn động động phủ, hình thành những vết nứt lớn.

"Rốt cục đột phá tiến vào cảnh giới Mệnh tuyền!"

Hắn hóa thành 1 tia chớp màu vàng, bay ra khỏi động phủ, sau đó 1 đạo Thần Hồng bao trùm lấy hắn, chậm rãi nâng hắn lên không trung.

Lúc này, ở trung tâm Khổ Hải của Diệp Phàm, xuất hiện một Tuyền nhãn (4), câu thông với Sinh Mệnh chi luân, thần tuyền đang cuồn cuộn chảy, sương mù tỏa ra ánh sáng mông lung.

(4): Tuyền nhãn: nơi bắt đầu của con suối thần lực.
Bình Luận (0)
Comment