Già Thiên

Chương 999

Phốc!

Lý Tiểu Mạn phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân xương cốt nhiều nơi gãy đứt, bay ngược ra ngoài, suýt nữa rơi xuống Ngũ Sắc Tế Đàn.

Cuối cùng, nàng dừng bước chân, phun ra một ngụm Tiên Thiên tinh khí, đó là bản mạng tinh hoa của Ngạc Tổ thần thai, ngăn cản tượng đồng thau hủy diệt khiến nó được bảo tồn.

Một tiếng đại đạo vang lên, Kim Thân La Hán, Bồ Tát thần quang lượn lờ, còn có Phật thượng cổ, một người vây quanh Lý Tiểu Mạn, tất cả đều giống như đồng thau lóe lên.

Nàng sắp tiến hành một kích cuối cùng, mà lần này cấm khí của Thích Ca Mâu Ni hiển nhiên cũng sẽ đi tới điểm cuối của sinh mệnh, không có khả năng trường tồn thế gian.

Cấm khí Chuẩn Đế mặc dù vỡ thành bột phấn cũng là Thần khí, huống chi còn chưa bị hủy diệt. Ngạc Tổ thần thai tế ra, không tiếc đem nó hủy diệt, có thể nghĩ mà biết loại uy lực này.

Trong lòng Diệp Phàm không chắc chắn nhưng lại không sợ, vung nắm tay màu vàng chuẩn bị né qua mũi nhọn của tượng đồng thau, tìm cơ hội đánh về phía trước.

Ầm!

Cấm khí Chuẩn Đế phát uy, thổi quét thiên địa, nó đang vỡ vụn, thiêu đốt, khủng bố tới cực điểm. Ba ngàn Kim Thân La Hán, Bồ Tát, Cổ Phật cùng tụng kinh, trấn áp về phía trước.

Loại uy thế này gần như không người có thể kháng cự

- Không!

Bên phía Trung Châu, đám người hầu tử, Hắc Hoàng kêu to, ngay cả Tề La đều biến sắc. Đây là tuyệt sát!

Ầm ầm!

Đột nhiên, chuyện quỷ dị đã xảy ra, tay Lý Tiểu Mạn đột nhiên run lên,tượng đồng thau rơi xuống vực sâu thái cổ, uy thế ngập trời biến mất không thấy.

- Đây…đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người đều khó hiểu.

Diệp Phàm thu quyền không được, cố gắng chuyển hướng không có đánh lên ngực bụng nàng, nhưng lại đánh dập nát cánh tay phải của nàng thành một đám sương máu, bắn đầy máu lên người hắn.

- Lý Tiểu Mạn!

Hắn không thể hiểu nổi.

- Làm một phàm nhân thật sự rất tốt, đáng tiếc thời gian không thể nghịch chuyển, vĩnh viễn không thể trở lại như trước.

Trong mắt Lý Tiểu Mạn có hơi nước, đúng ở đó suy nghĩ xuất thần.

- Lý Tiểu Mạn, ngươi…có phải hôm nay mới là ngươi chân chính?

Diệp Phàm quát hỏi.

- Ngươi đoán sao?

Lý Tiểu Mạn nở nụ cười, trên mặt đỏ hai dòng lệ trong suốt, máu từ nơi tay cụt không ngừng rơi xuống, căn bản không thể ngừng.

- Có lúc là ngươi, có lúc là Ngạc Tổ thần thai…

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng.

- Tùy ngươi nghĩ

Lý Tiểu Mạn vừa cười vừa khóc, trong mắt có kim quang lóe ra, sát khí lúc thì hiện lúc thì biến mất.

Ầm!

Sát khí khủng bố xuất hiện, toàn thân Lý Tiểu Mạn kim quang hừng hực. Diệp Phàm giơ quyền, làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Nhưng vào giờ khắc này Lý Tiểu Mạn lại làm ra một động tác khiến người ta không thể nghĩ tới. Nàng thả người nhảy vào vực sâu thái cổ.

Quay đầu cuối cùng, trong mắt in bóng dáng Diệp Phàm mang theo nụ cười sáng lạn, cũng có một tia ai oán. Nước mắt chảy xuống, nàng như pháo hoa nở rộ, để lại một tia sáng vĩnh hằng rồi sau đó biến mất trong bóng tối.

Diệp Phàm trong lòng đau xót, không kìm nổi kêu to, vọt tới bên cạnh Ngũ Sắc Tế Đàn, lại chỉ nhìn thấy mái tóc đen hóa thành bạc trắng, mà người kia thì đã sớm rơi xuống sâu bên trong vùng đất tối đen.

Hắn đờ đẫn đứng tại đó, không biết đâu là sự thật, đâu là hư ảo, hắn như hóa đá, vẫn đứng không nhúc nhích.

Không có vui sướng khi chém chết đại địch, chỉ có một loại mất mát và cô tịch khó tả, hắn quá mỏi mệt, ngồi xuống bên cạnh Ngũ Sắc Tế Đàn, ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.

Nếu Bàng Bác là kẻ đại ác, điều này thật sự tàn khốc tới mức nào, tại sao lại có thể như vậy được? Nếu Lý Tiểu Mạn và Ngạc Tổ tồn tại cùng nhau, vậy thì mọi việc sẽ thê thảm tới mức nào đây, mấy năm nay nàng vượt qua bằng cách nào?

Diệp Phàm cảm giác được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, rất muốn ngủ luôn một giấc không thức dậy nữa, thậm chí còn muốn thả người nhảy xuống vực sâu, dùng sinh mệnh đi bồi tiếp những người thân quan trọng nhất, muốn biến mất mà không ai biết, trong lòng dâng lên một nỗi bi ai không tên.

Loạn!

Trong lòng hắn là một mảnh hỗn loạn, ngay cả người bên cạnh cũng phát sinh chuyển biến kinh thiên như vậy, còn có thể bình tĩnh được hay sao?

Hắn đã sức cùng lực kiệt, suy yếu và đau thương mà trước nay chưa từng có, ngồi bên cạnh Ngũ Sắc Tế Đàn, cúi đầu nhìn xuống vực sâu đen kịt dưới kia, trong nội tâm là một mảnh hỗn loạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Điều này khiến hắn mệt mỏi hơn cả trải qua trăm ngàn cuộc sinh tử đại chiến, hắn muốn rống to lên một tiếng, hắn muốn khóc lớn, hắn muốn đánh tan cả trời đất này, nhưng hắn lại không đủ sức, ngay cả sức để nâng lên một ngón tay mà hiện tại hắn cũng không có.

Lẳng lạng ngồi một mình, từ dưới vực sâu đen kịt kia, lực lượng của Hoang bốc lên, khiến cho hàng tóc mai của hắn chuyển sang màu hoa râm, nhưng hắn cũng không muốn di chuyển một chút nào, trong mắt không có một tia thần thái nào cả.

Tại Trung Châu, Cơ Tử Nguyệt không kìm nổi muốn đi tới, nhưng lại bị ca ca của nàng nắm lấy cánh tay, không cho nàng rời đi.

Cơ hạo Nguyệt có tư thế oai hùng vĩ ngạn, trầm giọng nói:

- Nếu là không lâu trước kia, ngươi cùng đi với hắn thì ta cũng sẽ không phản đối, nhưng bây giờ thì không được, con đường trước mắt của hắn thì hắn cần phải tự mình đi tới!

- Diệp Phàm hắn thật là đáng thương a…!

Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt đã sưng đỏ, nhẹ giọng nói.

Đám người Hầu tử, Đoạn Đức cũng không biết nói gì, chỉ mong rằng sau khi Diệp Phàm nghĩ thông suốt thì sẽ tỉnh lại, lúc này ai nói gì thì cũng đều vô dụng, ai cũng không giúp được.

Các tộc thái cổ có rất nhiều sinh vật có cánh vẫn tiếp tục hành động, đáp xuống Ngũ Sắc Tế Đàn, nhưng không ai dám quấy nhiễu bóng người giống như Ma Thần ở phía trước kia, sợ rước lấy họa lớn, tất cả đều nhanh chóng đập cánh, bay về phía bờ bên kia.

Mái tóc của Diệp Phàm đã chuyển sang màu hoa râm, tinh thần sa sút, ngồi tại chỗ, toàn thân như mất hết sức lực, nghe thấy tiếng vỗ cánh, lại nhìn về phía vực sâu, hắn chỉ muốn ngồi tại đó mãi không cần phải đứng dậy nữa.

- A…!

Có một vài Cổ tộc đi lên bờ bên kia, đi lên trên Thánh sơn, tranh đoạt Cửu Diệu thần dược, thu lấy Thần Tuyền, đã xảy ra đại chiến kịch liệt, rất nhiều người bắt đầu già đi, có người thì chết trận, liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Phàm thấy tất cả những điều này, nhưng chỉ thờ ơ, suy nghĩ xuất thần, đờ đẫn ngồi tại đó, tất cả mọi thứ bên ngoài dường như đều khó có thể khiến cho lòng của hắn gợn sóng chút nào.

Ầm…!

Trên Ngũ Sắc Tế Đàn xuất hiện một nam nhân tóc dài màu xanh nước biển, giống như một ngọn thần sơn chắn ngang tại đó, ánh mắt như hai cây Thần đăng, có thể xuyên thấu linh hồn người khác.

Thân thể hắn to lớn hùng vĩ, tràn ngập khí tức dương cương hữu lực, thân thể tràn ngập trong ánh sáng huy hoàng, giống như siêu thoát cả chúng sinh, có tư chất của bậc đế vương, dường như là một vị thần minh bất hủ thời thái cổ.

Hỏa Kỳ Tử đã đến đây, Cổ Hoàng huyết trong cơ thể như sóng thần đang ầm vang, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, hắn có tiềm năng cường đại không gì sánh nổi, giống như có một vị Đại đế đang ngủ đông này trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể sống lại.

Bên phía Trung Châu, mọi người đều rất giật mình, đây là một người chưa sinh ra thần sí, tiếp theo sau Diệp Phàm, dám bước lên trên Ngũ Sắc Tế Đàn, hơn nữa lại còn rất trấn định tự nhiên.

Ông…!

Hư không nổ vang, Hỏa Kỳ Tử nhảy cao lên, giống như một luồng tiên hỏa màu lam, chiếu sáng khắp trời đất, hắn giống như có thể phi hành, vượt qua trời cao, đáp xuống bờ bên kia, đứng sừng sững trên Thánh sơn.

- Hắn…lại nhảy lên, vượt qua nơi này, thân thể thật là cường đại, người này cũng có thân thể khủng bố giống như Thánh thể Nhân tộc!

- Không hổ là con của Cổ Hoàng, chỉ riêng lực lượng thuần túy của thân thể đã cường đại như vậy, vượt qua cực hạn của thể chất, nhảy một cái thì đã vượt qua được vực sâu thái cổ.

Mọi người trố mắt nhìn, cảm thấy rất khó tin, một mình Diệp Phàm cũng đành thôi, vậy mà lại còn có một Hỏa Kỳ Tử nữa, chỉ bằng thân thế mà nhảy vọt qua được vực sâu thái cổ.

Mọi người trố mắt nhìn, cảm thấy rất khó tin, một mình Diệp Phàm cũng đành thôi, vậy mà lại còn có một Hỏa Kỳ Tử nữa, chỉ bằng thân thể mà nhảy vọt qua, đây là khí lực cường đại tới cỡ nào?

Huyết mạch của Cổ Hoàng thật sự khiến người ta kinh hãi.

Nếu so sánh ra, đứa cháu thứ tám của Nguyên Hoàng là Nguyên Cổ, thật sự còn không thể so sánh với con của Cổ Hoàng, đây mới là huyết mạch của Hoàng thời thái cổ, chỉ cần trưởng thành lên thì đều có thể trở thành những nhân vật khủng bố nửa bước chứng đạo.

Hỏa Kỳ Tử đạp chân lên trên Thánh sơn, ánh mắt lóe lên màu lam tối, bắt đầu rồi một cuộc đại giết hại, đánh gục toàn bộ những kẻ tranh đoạt Thần Tuyến, muốn lấy Cửu Diệu thần dược, khiến cho máu chảy thành sông, thi thể chất thành đống.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, ngay cả những người đã trảm đạo cũng khong làm gì được hắn, không thể chống lại, tại địa phương này chỉ có huyết mạch cường đại và thân thể vô địch mới là thứ đáng sợ nhất, đập nát tất cả cường địch.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, huyết mạch và thai cốt như vậy thật sự mạnh tới mức cùng cực, bất kỳ cao thủ nào cũng đều là vô dụng, trước mắt cũng chỉ có Thánh Hoàng tử mới có thể tranh hùng cùng hắn.

Đương nhiên, còn có một người, đó chính là Diệp Phàm, tuy nhiên lúc này hắn rất suy sụp ngồi trên Tế Đàn, hiển nhiên là không có tâm tư đi chú ý những thứ đó, ngay cả liếc mắt một cái mà hắn cũng không thèm làm.

Diệp Phàm thở dài một tiếng, rốt cục đứng lên, hắn chỉ muốn đi thật xa, muốn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không trở lại.

Rất nhiều người đều cả kinh, nhất là người của Hỏa Lân ĐỘng, ngay cả Hỏa Lân Nhi cũng lộ ra một luồng lo lắng, sợ Diệp Phàm ra tay đối với ca ca của nàng, trong cấm địa Thái Cổ này, Thánh thể Nhân tộc tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ khủng bố.

Cả Nhân tộc và các bộ tộc thái cổ đều ngừng thở, mỗi một hành động của Diệp Phàm đều hấp dẫn hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt, nếu hắn muốn ra tay, tất nhiên sẽ là long trời lở đất.

- Thực ra, có một số việc ta đã sớm đoán được, nhưng không thể thay đổi được. A…!

Diệp Phàm kêu to một tiếng, mái tóc đen rối tung bay lên, hắn muốn rời khỏi thế giới này, vĩnh không quay lại.

Đây là một vùng đất tràn ngập thương tâm.

Nếu không có một hồi tụ hội kia, nếu không đi lên Thái Sơn, nếu không có chín con rồng kéo quan tài, thì bọn họ sẽ không đi tới đây, sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này, cuộc sống của hắn sẽ rất an nhàn và bình thản.

- Những thứ đã qua thì không thể kéo lại được nữa…!

Trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm mệt mỏi như vậy, hắn cảm thấy rất suy yếu, gian nan đứng dậy, lảo đảo đi vào trung tâm của Tế Đàn, lấy ra mảnh sao màu lam kia, từng tổ ký hiệu của các bộ tộc cổ xưa hiện ra, khắc vào trong từng tảng đá lớn tại đây.

- Ta phải rời khỏi đây, không quay lại nữa!

Hắn muốn rời khỏi đây, hắn muốn đi thật xa, nếu có thể trở lại trước kia, hắn thà tình nguyện làm một người bình thường còn hơn.

- Diệp Phàm…!

Bên phía Trung Châu, đám người Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương Dã gọi.
Bình Luận (0)
Comment