"Phốc."
Băng Tuyết nữ đế phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra cực kỳ vẻ mặt thống khổ, ngay sau đó thân bên trên tán phát lấy nồng đậm hàn khí.
"Tay của ta."
Băng Tuyết nữ đế đột nhiên nhìn về phía tay của mình, chỉ gặp trên tay của mình thế mà bắt đầu xuất hiện thật nhỏ nếp nhăn, mà lại còn đang không ngừng mà mở rộng.
"Tóc của ta."
Chú ý tới mình đuôi tóc chỗ chính đang từ từ biến trắng, mà lại càng không ngừng trèo lên trên, Băng Tuyết nữ đế vội vàng tra nhìn lại.
"Không."
"Phốc."
Băng Tuyết nữ đế vừa mới mở miệng nói một tiếng chữ không, ngay sau đó liền lại là phun ra một ngụm máu tươi.
"Không. . . Không muốn." Băng Tuyết nữ đế trong giọng nói lộ ra một tia không cam lòng cùng hối hận, mắt nhắm lại, ngất đi.
Ngư
ời khác vội vàng điều tra lên Băng Tuyết nữ đế đến, chỉ bất quá sắc mặt đều có chút không tốt lắm.
Băng Tuyết nữ đế không chỉ có bản thân bị trọng thương, hơn nữa còn vô duyên vô cớ bốc hơi vài vạn năm thọ nguyên, bây giờ thế mà đã đi tới tuổi xế chiều già
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp nội dung