Giả Trai

Chương 112

Lý Minh Châu nói: “Ngồi đi. Sao vậy? Mặt tôi dính gì à?”

Giữa đám đông kinh sợ, Cố Tiểu Phi là người phản ứng đầu tiên.

“Đệt!”

Một câu chửi thề của anh ta khiến mọi người đều ngậm ngùi.

Lúc này, Đỗ Vũ Hiên vội vàng đi từ sau tới, đứng ra dàn xếp.

“Mọi người ngồi xuống đi, đừng chen chúc ở cửa, lát nữa lại ảnh hưởng phục vụ bê món lên.”

Lớp Một rất đông thành viên, ngồi kín hai bàn.

Có không ít người giống Lý Minh Châu, không biết để con đâu nên dắt đi họp lớp luôn.

Nhưng đám con nít đông đúc ở đây không đứa nào giống Lục Tưởng, cậu rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Hồi Lý Minh Châu học cấp Ba khá thân với Cố Tiểu Phi.

Vậy nên lúc kiếm chỗ, cô chọn ngồi cùng bàn với Cố Tiểu Phi.

Trùng hợp là Đỗ Vũ Hiên cũng ngồi bàn này.

Lý Minh Châu ngồi xuống, ánh mắt mọi người vẫn lưu luyến không rời khỏi cô, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.

Trước khi tới đây, Lý Minh Châu đã biết chuyện này sẽ xảy ra nên cô rất điềm nhiên.

Cố Tiểu Phi là người đầu tiên không nhịn nổi, hỏi ngay: “Sao cậu lại là nữ chứ?”

Tuy năm đó cũng có người không sợ chết thầm chửi nam thần học giỏi lạnh lùng Lý Minh Châu là đồ bê đê.

Song chửi thì chửi vậy chứ mấy tên kia cũng chẳng ngờ Lý Minh Châu không phải bê đê mà là một cô gái hàng thật giá thật!

Mấy năm trước, tin đồn này lan truyền râm ran khắp nhóm bạn cũ, nhưng không ai gặp Lý Minh Châu nên trên thực tế, không có mấy người tin.

Ai ngờ hôm nay Lý Minh Châu lại xõa tóc trên vai, mặc đầm thướt tha, thoắt cái biến thành nữ thần.

Cô bế Lục Tưởng, ngồi bên bàn, trông đúng chất mẹ hiền.

Lý Minh Châu hỏi: “Sao tôi lại không thể?”

Cố Tiểu Phi phát điên: “Hồi cấp Ba cậu không phải mà! Ô giới tính cậu điền nam còn gì!”

Lý Minh Châu không muốn giải thích quá nhiều với người lạ, nhưng dù sao đây cũng là bạn học cũ, cô gắng gượng quăng một câu: “Tôi có chuyện khó xử.”

Tổng cộng năm từ, không nhiều hơn lấy một từ.

Sau đó, bất kể Cố Tiểu Phi hỏi gì thì Lý Minh Châu cũng không chịu giải thích thêm.

Thấy cô như vậy, mọi người đều không phải lũ trẻ mười hai mười ba tuổi, thấy người ta không muốn nói thì biết đây là chuyện riêng tư, không tiện hỏi thêm.

Đề tài cuối cùng quay về tình hình gần đây của Lý Minh Châu.

Đỗ Vũ Hiên là người duy nhất ở đây biết rõ tình hình gần đây của Lý Minh Châu.

Tuy anh ta biết nhưng cũng không đi kể lung tung.

Mọi người thấy vẻ vợ hiền của Lý Minh Châu bây giờ đều thắc mắc: Người đàn ông nào có diễm phúc như vậy?

Hồi Lý Minh Châu học cấp Ba vẫn còn là con trai song vẫn có không ít nam sinh thầm thương trộm nhớ, không chống cự nổi sức hấp dẫn của cô.

Hiện giờ Lý Minh Châu lại xuất hiện với hình tượng này, khiến những anh chàng năm xưa không nhận ra cô là nữ để xuống tay tiếc hận khôn nguôi.

Tuy giờ đây cô vẫn ít nói ít cười nhưng lại khác với trước kia.

Bây giờ dù mặt cô vẫn giống xác chết nhưng lại động lòng người kiểu gì đó, dù chỉ ngồi đó cũng khiến người ta không dời mắt nổi.

Lý Minh Châu bị người ta nhìn chằm chằm vẫn tỉnh bơ như không.

Lục Tưởng ngồi trong lòng cô bị người ta nhìn mãi thì thấy không thoải mái.

Cậu bé rên một tiếng, vùi mặt vào lòng mẹ.

“Con muốn đi tìm ba…”

Trẻ con khi gặp chuyện gì khó giải quyết thì người đầu tiên chúng nghĩ đến, đa phần là ba mình.

Trong mắt bọn trẻ con, ba chính là người đàn ông giỏi giang nhất thế giới.

Lý Minh Châu khẽ dỗ con: “Lát nữa rồi đi được không? Ở đây ăn cơm đã.”

Có lẽ trông cô quá đỗi dịu dàng khiến Cố Tiểu Phi như bị sét đánh.

Đây… Nếu không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết anh ta cũng không tin Lý Minh Châu lại có một mặt dịu dàng như nước kiểu đó!

Anh ta há miệng thở dốc, thốt ra lời mà ai cũng nghĩ.

“Tôi thật không thể tin vào mắt mình.”

Lý Minh Châu rất lạnh lùng, may mà cô luôn như thế, nên mọi người cũng không thấy xa lạ.

Dù sao thì Lý Minh Châu lúc nào mà chẳng khiến họ thấy xa lạ.

Cố Tiểu Phi thổn thức; “Tôi nhớ hồi học cấp Ba, cậu để tóc ngắn, không ngờ mới mấy năm không gặp mà… ngay cả giới tính cũng đổi!”

Những người khác không thân thiết với Lý Minh Châu, không tiện nói trắng ra như Cố Tiểu Phi nhưng đều nghĩ như vậy.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, người phục vụ bưng món ăn lên.

Cố Tiểu Phi hỏi: “Hồi đó sao cậu bỏ học thế? Chuyện ấy từng truyền khắp trường đấy, cậu đi không nói một lời…”

Năm ấy vì thành tích học tập xuất sắc, Lý Minh Châu khá nổi tiếng trong trường.

Chuyện cô thôi học đúng là khiến giáo viên trong trường bất ngờ.

Một mầm non tốt như thế mà nói mất là mất, đương nhiên giáo viên thấy tiếc hận.

Đám học sinh cũng không nhàn rỗi, truyền tai nhau rất nhiều phiên bản.

Trên trời dưới biển cái gì cũng dám đoán.

Lý Minh Châu vừa đút cơm cho Lục Tưởng, vừa đáp: “Nhà tôi gặp chuyện nên thôi học.”

Lúc này nhiều hơn câu vừa rồi hai từ.

Cố Tiểu Phi nói: “Tiếc thật! Nếu cậu còn học tiếp thì chuyện cậu đậu đại học B dễ như ăn cháo, năm đó lão La hễ nhắc tới chuyện này là rất đau lòng, bây giờ thầy ấy vẫn tiếc nuối.”

Lý Minh Châu nói: “Tôi sẽ đi thăm thầy La.”

Cố Tiểu Phi ngăn: “Đừng, bây giờ cậu như vậy, thầy La đã lớn tuổi, không biết có tiếp nhận nổi sự thật chấn động này không nữa!”

Lý Minh Châu nhướng mày: “Muốn ăn đòn à?”

Y hệt năm xưa.

Cố Tiểu Phi lập tức câm miệng.

Buổi họp lớp của Lý Minh Châu rất náo nhiệt.

Bên kia, lớp Lục Dao cũng rộn rã không kém.

Lớp Nghệ Thuật bày nhiều trò hơn lớp Một nhiều.

Trong phòng bao, mọi người ca hát ầm ĩ.

Lục Niệm là đứa ham chơi, phòng bao càng ồn ào thì cô bé càng nhảy nhót vui vẻ.

Hơn mười phút trước, bạn nhỏ Lục Niệm đã bắt được trái tim một dì.

Mấy cô nàng năm xưa từng yêu thầm Lục Dao, giờ nhìn Lục Niệm mà lòng mềm nhũn.

Họ đã ba mươi mấy tuổi mà không biết thẹn, ai cũng nói bằng giọng nhão nhẹt để đòi bé ôm.

“Không hổ là con gái Lục Dao, tôi phục nhan sắc này!”

“À mà năm đó tôi thật sự muốn lấy cậu đó, ha ha ha ha, câu này đừng để chồng tôi nghe được!”

“Trời ơi, cho cô ôm cái nào, con tên Lục Niệm hả? Lại đây, Niệm Niệm, năm nay con mấy tuổi rồi…”

……

Lục Niệm cũng rất hào hứng.

Lục Dao thấy cô bé phấn khích như thế, vội vàng ngăn mọi người tiếp tục trêu cô bé.

“Đừng trêu nữa, lát nó mệt thì tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”

Nếu Lục Niệm có chuyện gì thì Lục Dao chẳng cần đoán cũng biết tương lai mình bi thảm cỡ nào.

Lý Minh Châu chắc chắn sẽ chiến tranh lạnh với cậu mấy ngày.

Ngô Thành to gan, làm mặt quỷ, tóm được trọng điểm: “Anh Lục, đừng nói anh sợ chị dâu nha?!”

Lục Dao ho khan, im lặng xem như thừa nhận.

Mọi người cười ầm lên.

Vương Miểu nói: “Chị dâu đỉnh quá, thế mà lại giành được trái tim anh, hôm nay sao chị ấy không tới?”

Lục Dao ngồi trên ghế, bắt chéo chân. Lục Niệm ôm eo cậu, giống như món phụ kiện không tháo ra được.

“Có tới, vừa đi rồi.”

Phòng bao lớp Một ở trên lầu, họ tới đây mới tách ra.

Vương Miểu hâm mộ nói: “Con gái anh Lục đáng yêu quá!”

Lục Niệm trông giống hệt Lý Minh Châu, nhưng mũi và miệng lại kế thừa của Lục Dao.

Vậy nên mọi người thông qua diện mạo Lục Niệm có thể lờ mờ đoán ra vợ Lục Dao đẹp đến mức nào.

Vương Miểu thầm hâm mộ không thôi.

La Mạn Văn ồn ào nói: “Sao không dắt chị dâu tới? Lục Dao, gọi chị ấy tới cho bọn tôi nhìn chút đi!”

Lục Dao nhìn La Mạn Văn.

Cô ta không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến Lục Dao nhớ ra cô ta là ai.

Hồi bọn họ học cấp Ba, có một niềm tin mê tín rất thịnh hành, chính là vụ tặng khăn quàng cổ vào lễ Giáng sinh.

Đó là lần đầu trong đời Lục Dao đan khăn, cho nên cậu vẫn nhớ như in cái chuyện mê tín đó.

La Mạn Văn này, chính là tình địch đầu tiên của cậu hồi đó.

Cậu còn nhớ rõ vì cô nàng này mà cậu và Lý Minh Châu hờn giận nhau nửa ngày trời.

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi lập tức lấp đầy tâm trí Lục Dao.

Những ký ức nhỏ đan vào nhau, cuối cùng biến thành một khối hoàn chỉnh.

Lục Dao nhớ lại chuyện đó cũng không thấy đố kỵ như trước.

Dù sao bây giờ Lý Minh Châu đã thành bà Lục.

La Mạn Văn còn nói thêm: “Tôi nhớ hồi đó tôi còn đan khăn tặng cho đàn anh lớp Một, không biết bây giờ anh ấy sao rồi?”

Đề tài vòng đi vòng lại, ai ngờ lại nói về Lý Minh Châu.

Ngô Thành đột nhiên hạ giọng: “Này, mấy cậu có nghe qua một tin đồn không?”

La Mạn Văn thấy cậu ta làm bộ thần bí như vậy thì dở khóc dở cười: “Tin đồn gì? Cậu nói ra thì bọn tôi mới biết đã từng nghe hay chưa chứ!”

Thấy Ngô Thành như vậy, lòng hiếu kì của mọi người nổi lên.

Lâm Quân Huy đạp cẳng chân cậu ta một cái: “Có gì nói mau! Che che giấu giấu làm gì!”

Vậy nên Ngô Thành không nhử mọi người nữa, nói: “Thật ra tôi mới nhớ ra thôi, nghe La Mạn Văn nói tôi mới nhớ.”

La Mạn Văn buồn bực: “Có ý gì?”

“Không phải hồi cấp Ba cậu từng đan khăn tặng đàn anh lớp Một sao?” Ngô Thành hỏi.

Cậu ta liếc nhìn Lục Dao nói: “Anh Lục có vẻ khá thân với cậu ta, nhưng mà tên kia… thật ra là nữ!”

Lâm Quân Huy cố lục lọi trí nhớ, liền nhớ ra hồi cấp Ba Lục Dao đúng là rất thân với một nam sinh lớp Một, hai người họ cứ dính nhau như sam rất kỳ cục.

“Tôi biết, là người đó!” Lâm Quân Huy gào lên. “Không thể nào! Thật hay giả thế?!”

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Lục Dao.

Ý là: Anh Lục, anh có biết chuyện đó không?

Chuyện nam biến thành nữ, dù ở nơi nào thì đều là tin sốt dẻo.

Chẳng qua năm đó, vị đàn anh kia hình như không có tình người mấy, đối xử với ai cũng lạnh như băng, chỉ thân với mình Lục Dao, mọi người đều rất tò mò, vì thế nhìn về phía Lục Dao với vẻ dò xét.

Lục Dao hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

Lâm Quân Huy thắc mắc: “Anh Lục, hồi đó không phải anh thân với anh ta lắm à, anh có biết anh ta là nam hay nữ không?”

Lục Dao đương nhiên biết, tuy biết hơi trễ.

Cậu chẳng những rất thân với người ta mà còn thân tới mức lên giường với nhau.

Lục Dao nhíu mày: “Nam hay nữ liên quan gì tới cậu?”

Ngô Thành nói: “Thì tò mò thôi…”

Mặt Lục Dao lạnh tanh: “Có gì mà tò mò.”

Lục Dao quá kín miệng, đám người tò mò một lát không hỏi được gì đành thôi.

Trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường Trung học số Một bắt đầu nửa tiếng, hoạt động liên hoan buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.

Từ hai mươi phút trước, Lục Niệm đã ồn ào đòi đi tìm Lý Minh Châu, chờ mãi tới khi buổi lễ khởi hành, Lục Dao mới tìm được cớ thoát thân.

Ở bên kia, buổi họp lớp của lớp Một cũng sắp sửa kết thúc.

Lý Minh Châu bế Lục Tưởng, chào hỏi đám Đỗ Vũ Hiên, chuẩn bị rời đi.

Hai ba tiếng tụ họp, lúc sau ánh mắt Cố Tiểu Phi cứ nhìn chằm chằm Lục Tưởng.

Đỗ Vũ Hiên thấy vậy, hỏi: “Cậu nhìn con trai người ta làm gì?”

Cố Tiểu Phi vuốt cằm nói: “Cậu không thấy con trai cô ấy rất giống một người sao?”

Đỗ Vũ Hiên nói: “Cậu đừng có nói lung tung, con trai người ta đương nhiên giống chồng người ta.”

Cố Tiểu Phi nói: “Tôi không nói bậy đâu… chỉ cảm thấy hơi quen mắt.”

Cậu vừa dứt lời, đi xuống lầu liền đụng phải đám người lớp Nghệ Thuật vừa ra khỏi phòng bao.

Trai xinh gái đẹp, sáng bừng không gian.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là có một anh chàng đang ôm con gái, sao mà càng lúc… càng tiến tới gần Lý Minh Châu!

Đầu kia, Lục Niệm thấy Lý Minh Châu, ngủ mơ mơ màng màng, vươn cánh tay ngắn ngủn đòi cô bế.

Lục Dao nói: “Mẹ đang bế anh mà.”

Lục Niệm làm nũng không chịu, Lục Dao đành ôm lấy Lục Tưởng, bé Lục cuối cùng cũng thỏa mãn ngủ trong ngực Lý Minh Châu, híp mắt không nhúc nhích.

Cố Tiểu Phi trợn mắt há miệng: “Chuyện gì thế này?”

Lục Dao nhìn qua phía này.

Diện mạo đó, đúng là giống con trai Lý Minh Châu như tạc từ một khuôn!

Cố Tiểu Phi lắp bắp hỏi: “Hắn là ai?”

Đỗ Vũ Hiên: “Tất nhiên là chồng Lý Minh Châu.”

Cố Tiểu Phi trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi có một suy đoán, cậu muốn nghe không?”

Đỗ Vũ Hiên đáp: “Tôi biết cậu đoán gì, tôi cũng nghĩ vậy.”

Không chỉ có hai người bọn họ mà mọi người ở đây thấy hành động của cô và Lục Dao… đều đoán được biết chưa!

Năm đó Lục Dao quen học sinh nào của lớp Một? Không phải chỉ có một người à!

Còn cần phải đoán sao? Chính là vị thần học nọ!

Có ai ngờ, hai “anh chàng” đẹp trai nhất trường Trung học số Một lại về chung một nhà.

Mặt La Mạn Văn cứng đờ, đột nhiên nhớ ra gì đó, tự lẩm bẩm: “Mười mấy năm sau, rốt cuộc mình cũng biết nguyên nhân vì sao hồi đó mình thất tình.”

Ngô Thành vỗ vai cô ta: “Cuộc đời vô thường vậy đó.”

Đúng là, đâu ai biết tương lai sẽ ra sao, năm đó Lục Dao cũng không biết mình sẽ thua dưới tay Lý Minh Châu.

Có lẽ đây chính là định mệnh.
Bình Luận (0)
Comment