Giả Trai

Chương 12

Lý Minh Châu không ừ hử gì, rõ là chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó.

Lục Dao rất ấm ức, mãi đến tiết tự học buổi tối cậu vẫn không dám tin Lý Minh Châu dám lơ cậu.

Trên thực tế Lý Minh Châu đã lơ cậu vô số lần, chẳng qua sau một ngày ngắn ngủi hai người chung sống hòa bình với nhau đã khiến cậu ngộ nhận rằng “Thật ra quan hệ của mình và tên kia cũng không có xung đột gì lớn”, vì thế giờ Lý Minh Châu lơ cậu thì cậu bị tổn thương gấp bội.

Lục Dao ngồi cuối lớp, cứ hai phút lại lấy điện thoại ra nhìn một cái, tin nhắn đã gửi hơn mười cái mà chẳng nhận được bất cứ hồi âm nào.

Vương Miểu vừa mới quen một cô em, đang nhắn tin chim chuột nhau, vẻ mặt đâm đãng cứ ngồi cười thầm khiến Lục Dao bực bội.

Cậu không ăn được thì đạp đổ, đá một phát vào bàn của Vương Miểu.

“Anh làm cái gì thế?”

Vương Miểu bị cơn giận bất thình lình của Lục Dao dọa sợ, ngu mặt ra.

Ngô Thành rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy thế thì mở miệng, “Anh Lục, ai chọc anh?”

Mặt Lục Dao đen lại, Ngô Thành suy nghĩ một lát, hai ngày nay Lục Dao rất thân thiết với cái tên học lớp Mười Một kia, lập tức khép nép hỏi, “Có phải Lý Minh lại làm gì không?”

Lâm Quân Huy nghe thế thì bỏ điện thoại xuống, “Gần đây không phải hai người rất thân thiết sao, em cứ tưởng đã bỏ qua hiềm khích mà đối tốt với nhau chứ.”

Lục Dao bợp đầu cậu ta, “Tốt cứt ấy!”

Lâm Quân Huy nghĩ: Hóa ra đã nghỉ chơi rồi.

Hôm khai giảng Lục Dao đã vội vàng đi bắt người, kết quả bắt được lại không đánh một trận xả giận. Thêm chuyện trong phòng y tế thì mọi người đều hiểu rõ, cậu đâu muốn đánh người, rõ ràng chỉ muốn tìm cảm giác tồn tại thôi! Nếu không phải Lý Minh là con trai thì bọn họ đều nghĩ Lục Dao muốn cua người ta.

Đám Vương Miểu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, với tính cách của Lục Dao thì không thể nói thẳng được, nếu không cậu sẽ trở mặt không quen biết.

“Lục Dao, ngoài cửa có người kiếm cậu!” La Mạn Văn đứng trên bục giảng gào lên.

Cậu ta gào rất lớn, khiến cả lớp vốn đang nhốn nháo chợt im lặng nhìn ra cửa.

Đứng ngoài cửa lớp là một cô gái xinh đẹp, mặc váy đồng phục, tóc chải ngay ngắn như thác đổ sau đầu.

“Mẹ nó, là Phương Tiểu Thi!” Ngô Thành kinh ngạc kêu lên.

“Ai cơ?” Lục Dao nghi hoặc.

“Lục Dao, anh giỡn đó hả, anh không biết Phương Tiểu Thi sao?”

Đúng là Lục Dao không biết.

“Tôi phải biết cô ta à?” Lục Dao hờ hững nói.

Ngô Thành nghĩ tới tính cách của Lục Dao, là tên cao ngạo từ trong xương, ngay cả nữ thần Phương Tiểu Thi ngàn người theo đuổi mà cậu ta cũng không buồn quan tâm!

“Phương Tiểu Thi là Hội trưởng Hội văn nghệ học sinh, là hoa khôi trường mình, học lớp Mười Một!” Ngô Thành nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cậu.

Lục Dao nói, “Hội học sinh tìm tôi làm gì?”

Thấy cậu đúng là không hiểu, Ngô Thành “ây da” một tiếng, làm mặt quỷ nói, “Ai biết có phải Hội học sinh tìm anh không, nói không chừng là người ta lấy danh nghĩa hội học sinh để tìm anh thôi!”

Lục Dao thờ ơ liếc ra cửa, Phương Tiểu Thi yên lặng đứng đó, mắt không nhìn ngang liếc dọc gi cả.

Lâm Quân Huy hâm mộ nói, “Đệt mợ…… Có phúc quá……”

Ngô Thành nói thêm, “Phương Tiểu Thi vô cùng kiêu ngạo, xưa giờ chưa bao giờ đến lớp khác tìm nam sinh đâu.”

“Thật hay giả đó? Vậy anh Lục là người đầu tiên sao?” Giọng Vương Miểu tràn ngập vẻ hâm mộ.

Lục Dao đứng lên, cà lơ phất phơ đi ra.

“Này chị gái, Hội học sinh tìm tôi hả?”

Phương Tiểu Thi thấy cậu đi ra thì khẽ mỉm cười, đứng dịch ra bên ngoài.

“Không phải Hội học sinh tìm cậu, là tôi tìm cậu.”

Cô vừa dứt lời thì lớp học ồn ào hẳn lên, giọng người này át người kia.

Vương Miểu liều mạng huýt sáo, gào lên, “Ây da! Chị à, chị tìm anh Lục làm gì thế?”

Phương Tiểu Thi rất thoải mái, cười ngọt ngào đẹp đến mê hồn, “Tìm anh Lục của bọn cậu nói chuyện được không?”

“Nói chuyện gì? Chuyện yêu đương à?” Vương Miểu càng huýt sáo hưng phấn hơn.

Phương Tiểu Thi cũng không phản bác, tinh nghịch nói, “Cậu đoán xem.”

Một câu lấp lửng khiến quần chúng xung quanh sôi trào.

Lục Dao mở miệng, “Tìm tôi làm gì?”

Phương Tiểu Thi, “Chỗ này không tiện, chúng ta lên sân thượng nói được không?”

Lục Dao đứng im tại chỗ, “Không cần, nói luôn ở đây đi.”

Vương Miểu nghĩ thầm: Đệt! Chẳng biết ga lăng gì hết!

Phương Tiểu Thi suy tư một lát rồi nói, “Được rồi, nói ở đây cũng được, Lục Dao, thứ Bảy này cậu rảnh không?”

Lục Dao đáp luôn, “Không rảnh.”

Vương Miểu muốn đập bàn, Lâm Quân Huy khẽ than, “Má ơi, ngầu vãi chưởng! Không hổ là Lục Dao!”

“Cả trường chắc chỉ có Lục Dao dám khiến cô ấy mất mặt thế!” Ngô Thành thổn thức.

Triệu Tiểu Hân “xì” một tiếng, “Lẳng lơ thật, học lớp Mười Một mà dám chạy tới lớp mình kiếm trai.”

Vương Miểu cười rộ lên, “Sao thế, cậu ghen à? Cậu ghen thì đi mà nói với Lục Dao kìa, cậu ta quan tâm mới lạ.”

Triệu Tiểu Hân trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Mẹ nó, sao cậu nhiều chuyện thế?”

Vương Miểu bắt chéo chân, “Cũng đâu nhiều lắm, tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi, sao hả? Chọc trúng tim đen của cậu à?”

Triệu Tiểu Hân quay lên, để lại cho cậu một bóng lưng.

Vương Miểu hừ một tiếng, “Giả bộ cái gì chứ.”

Lâm Quân Huy nói, “Cậu bị gì thế, khi không đi cãi nhau với con gái làm gì.”

“Tôi ngứa mắt cậu ta đó thì sao, làm bộ làm tịch, làm như không ai biết cậu ta thích Lục Dao không bằng.”

“Con gái người ta thích làm màu vậy đó! Này, cậu thấy Phương Tiểu Thi ngon không?” Lâm Quân Huy khẽ nói.

Lúc này sắc mặt Phương Tiểu Thi có vẻ khó coi, có lẽ cô ta chưa bao giờ bị từ chối chỗ đông người thế này.

“Sao thế? Bận chuyện gì à? Tôi đợi cậu.”

Lục Dao bực mình nói, “Tôi……..”

Điện thoại Lục Dao kêu lên báo có tin nhắn đến, Lâm Quân Huy gọi với ra, “Anh Lục, anh có tin nhắn!”

Lục Dao chưa nói hết câu, vừa nghe thấy Lâm Quân Huy nói thế thì không tự chủ được mà vọt vào lớp, Phương Tiểu Thi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cậu.

Phương Tiểu Thi cắn môi dưới.

Lục Dao với tay vào hộc bàn, lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, khóa màn hình và hình nền điện thoại đều là Dương Mịch, ở giữa là thông báo: Tin nhắn của Lý Minh Châu.

“Đi học đừng nhắn tin, phiền quá.”

Mặt Lục Dao muốn nứt ra.

Cậu gửi mười bảy mười tám tin, cứ hai phút lại nhìn điện thoại một lần, kết quả là gần hai tiếng sau Lý Minh Châu mới nhắn lại, còn bảo cậu phiền?

Lâm Quân Huy thấy sắc mặt Lục Dao rất tệ, cứ tưởng Phương Tiểu Thi đắc tội cậu.

Lục Dao ngồi vào chỗ, nghiến răng nghiến lợi soạn tin nhắn, dáng vẻ kia như thể muốn ăn tươi nuốt sống cái điện thoại.

Phương Tiểu Thi cứ thế bị cậu cho ăn bơ ngoài cửa.

Vương Miểu sợ cậu đập điện thoại thật, liên tục khuyên nhủ, “Đừng đừng đừng, anh Lục, anh Lục à, nhẹ tay chút đi.”

Lục Dao gửi tin nhắn đi, đợi nửa ngày không có hồi âm, Lý Minh Châu lại lơ cậu.

“Đệt…..” Lục Dao nhíu mày, khi cậu giận thì thích nhe răng ra, để lộ hai cái răng khểnh khiến sự đáng yêu thay thế vài phần hung ác trên mặt.

“Bao lâu nữa thì tan học?” Lục Dao mở miệng hỏi.

“Ê anh Lục, Phương Tiểu Thi đi rồi!” Lâm Quân Huy nhắc cậu.

Giờ Lục Dao còn tâm trí đâu mà để ý Phương Tiểu Thi hay Viên Tiểu Thi gì nữa, chưa đến giờ tan học đã chạy vụt khỏi lớp.

“Cậu ta đi đâu thế?” Vương Miểu ngây người.

“Ai biết….” Lâm Quân Huy cũng đứng hình.

Trong lớp Tự Nhiên, Lý Minh Châu đang nghiêm chỉnh ngồi học, khi cô không nói gì thì trông rất lạnh lùng, lớp học có cô thì chẳng cần lớp phó kỷ luật làm gì.

Lục Dao đi đến tòa nhà cô học, chưa đến giờ tan học nên trường rất yên tĩnh, cậu đứng trong bóng tối, cảm thấy não mình chắc úng nước rồi.

Từ cửa sau chỉ nhìn thấy ba phần tư người Lý Minh Châu, Lục Dao ngơ ngác nhìn một lát, đột nhiên thấy bực bội.

Lý Minh Châu quá nữ tính, nhìn từ góc độ nào cũng quá nữ tính, ngay cả cái bóng cũng duyên dáng đến thế, sống lưng thẳng tắp, cột sống sau mười mấy năm sống trong đày ải vẫn thẳng băng, không chịu cúi đầu.

Lục Dao đứng một lát, suy nghĩ miên man, ban đầu cậu hùng hổ chạy đến đây là để tính sổ, cậu muốn hỏi vì sao Lý Minh Châu không chịu trả lời tin nhắn của cậu.

Kết quả vừa đến đây đã tự trả lời thay cô: Mắc gì mình phải đợi cậu ta trả lời?

Lục Dao kích động đến nổi da gà toàn thân: Không lẽ mình điên rồi?

Giữa lúc cậu đang rối rắm rốt cuộc mình có bị điên không thì chuông hết tiết vang lên.

Lý Minh Châu ngồi nghiêm chỉnh nguyên một tiết cuối cùng cũng hơi động đậy, lắc lắc cổ, cầm ly nước ra sau lớp lấy nước.

Dù đã hết tiết thì cũng không có mấy học sinh ngơi nghỉ, bút cũng không dừng, tiếp tục làm bài tập.

Lý Minh Châu đi rót nước về, nửa đường như linh cảm được gì đó mà liếc mắt ra cửa sổ, chợt thấy Lục Dao đang ngồi trên cầu thang đối diện cửa lớp cô, chống cằm nhìn cô.

Tay cầm ly nước của Lý Minh Châu run lên một cái, cô bỏ ly nước xuống bàn, làm như không có chuyện gì đi ra.

Lục Dao thấy cô ra khỏi lớp, rảo bước tới chỗ cầu thang, giận tái mặt hỏi, “Cậu đến đây làm gì?”

“Đến xem điện thoại cậu có phải hết tiền rồi không?”

Lý Minh Châu nói, “Chưa hết, nhìn kỹ chưa, cậu có thể đi được rồi.”

Lục Dao nói, “Tôi chưa thấy gì hết.”

“Cho cậu xem hay không cũng chả khác gì nhau, cậu không chịu đi học tới đây làm gì?” Lý Minh Châu hiểu nhiên càng để tâm đến chuyện bùng tiết của Lục Dao.

“Trường học do nhà cậu mở chắc?” Lục Dao oán giận nói, “Tôi muốn đi đâu thì đi đó.”

Lý Minh Châu sớm hiểu rõ tính cách Lục Dao, gật đầu, “Được, vậy giờ mời cậu đến tầng lầu của cậu mà đi dạo, quay lại lớp học, sau đó ngồi xuống, lấy bài vở ra, tự mình đếm xem còn mấy ngày nữa sẽ thi giữa kỳ ha?”

Lý Minh Châu càng nói càng bực, thậm chí như tìm lại cảm giác dạy dỗ Lục Dao năm xưa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Đọc sách chưa? Học từ vựng chưa? Đề làm sai sửa lại chưa? Cậu đến trường để học hành hay để làm gì?”

Lục Dao hiếm khi thấy Lý Minh Châu nói nhiều như thế, mà tất cả đều là lên mặt dạy đời khiến lỗ tai Lục Dao đau muốn chảy máu.

“Cậu tưởng làm thầy tôi hai bữa thì thành ba tôi rồi chắc?” Lục Dao chửi rủa, “Ba tôi cũng không phiền phức như cậu!”

“Cậu!” Lý Minh Châu chỉ vào cậu.

Lục Dao nói, “Này, chiều nay tôi hỏi cậu mà cậu còn chưa trả lời đâu, không phải cậu rất quan tâm tới thành tích của tôi sao? Muốn quay lại nghề cũ à?”

Lý Minh Châu cười khẩy một tiếng, “Ha ha.”

Lục Dao đứng lên, phủi quần. Cậu vốn cao hơn Lý Minh Châu nhiều, lại còn đứng trên bậc thang, Lý Minh Châu bất giác lui về sau một bước.

“Tôi chính là muốn nói chuyện này với cậu, nhà trường đã đồng ý đề xuất của tôi, đợi thi giữa kỳ xong là chúng ta có thể học tự học buổi tối chung với nhau.” Lục Dao tủm tỉm nhìn cô.

Lý Minh Châu sầu muộn day huyệt Thái Dương, “Lục Dao, đây là trường học, không phải nhà cậu, cậu đừng phá phách như thế được không?”

Lục Dao nghĩ: Ai phá phách chứ.

“Không phải cậu muốn làm thầy giáo à, tôi thành toàn cho cậu, sao hả? Thấy tôi tốt không?”

Lý Minh Châu nói, “Cậu nghĩ nhà trường sẽ đồng ý chuyện tào lao thế chắc?”

“Không thấy quan tài không đổ lệ.” Lục Dao hứ một tiếng, không thèm thảo luận chuyện này với Lý Minh Châu nữa.

Cậu đổi đề tài, nhắc tới đại hội thể thao sau khi thi giữa kỳ xong, “Này, cậu có tham gia đại hội thể thao không?”

Lý Minh Châu lắc đầu, “Không tham gia.”

Lục Dao khinh miệt nhìn cô, “Cũng đúng, nhìn cậu như thế chắc chạy hai bước là lăn ra xỉu.”

Lý Minh Châu ngắt lời cậu, “Tôi không rảnh ở đây nói nhảm với cậu, cậu từ đâu tới thì quay về đó đi ha?”

Lục Dao tới đây nói chuyện với cô một lúc thì tâm trạng tốt lên nhiều, đút tay vào túi quần nghênh ngang đi mất.

Trước khi đi không quên uy hiếp Lý Minh Châu, “Trưa mai tôi sẽ tới tìm cậu………”

Cậu quay đầu lại, trong ánh đèn leo lắt, tươi cười nói ra một câu đầy kinh hãi, “Để học bù, thầy Lý à, thầy phải dạy em cho tốt đó, kết quả thi giữa kỳ của em nhờ hết vào thầy.”
Bình Luận (0)
Comment