Giả Trai

Chương 43

Lý Minh Châu kề sát người vào Lục Dao, sát tới mức Hạ Diệu cho rằng đó là mức độ “không thể tưởng tượng” được.

Lục Dao này, nếu không phải người thân thiết thì cậu ta đều duy trì một khoảng cách an toàn, hay còn gọi là: Ranh giới của bệnh sạch sẽ.

Hạ Diệu chơi với Lục Dao nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng đứng sát Lục Dao một tí là bị Lục Dao nhíu mày đẩy ra ngay.

Vậy mà bây giờ tên kia, không những đứng sát rạt mà thoạt trông như dán cả người lên người Lục Dao!

Hạ Diệu cho rằng Lục Dao tối thiểu cũng tỏ vẻ không vui, nhưng khi cậu ta nhìn Lục Dao thì thấy cả người Lục Dao đều rạo rực vui sướng.

Lý Minh Châu dựa vào cậu gần như vậy, mùi hương dễ chịu trên người cô quanh quẩn bên mũi cậu, khiến người Lục Dao cứng đờ ra, nhưng trong lòng lại thầm hát khúc hoan ca.

“Cậu làm gì mà sáp tới tôi thế.” Lục Dao lẩm bẩm một câu, nhưng không thấy cậu đẩy Lý Minh Châu ra.

Tâm trí Lý Minh Châu giờ hoàn toàn không để ý tới Lục Dao, tiếng chuông báo động réo vang trong lòng cô. Đặc biệt là khi ánh mắt Tiền Đồng chăm chú nhìn cô, Lý Minh Châu kinh ngạc nghĩ: Chẳng lẽ cậu ta vẫn nhớ mình?

Lần trước Lý Minh Châu gặp Tiền Đồng đã tám chín năm trước, khi đó Tiền Đồng mới bảy tuổi, một cậu nhóc mới lớn nhiêu đó sao lại nhớ rõ cô?

Cô thầm nghĩ thế, an ủi chính mình, biết đâu đối phương đã quên mình từ lâu. Nhưng biểu hiệu của Tiền Đồng lại có vẻ như còn nhớ cô.

Tiền Đồng đứng đằng kia thấy Lý Minh Châu trốn tránh mình thì bối rối: Cậu ta mắc chi phải né mình?

Lý Minh Châu hiếm khi hoảng loạn như thế, nói, “Tôi có việc đi trước.”

Cô nói xong, xoay người tính đi nhưng lại bị Lục Dao kéo lại.

“Cậu ăn trưa chưa?”

Lý Minh Châu giờ làm gì còn tâm trạng nghĩ tới ăn uống, nếu cô ở lại lâu hơn môt chút nhỡ may Tiền Đồng nhận ra cô thì sao.

Nếu năm đó Lý Minh Châu dùng thân phận con trai xuất hiện trước mặt Tiền Đồng thì bây giờ cô cũng không thấy chột dạ như thế.

Vấn đề là năm đó Lục Tri muốn trêu cô nên bảo Tiền Đồng gọi cô là chị. Hồi đó Lý Minh Châu còn quá nhỏ, hơn nữa Lục Tri là người thân thiết với cô nhất ngoài Tô Thiên Du, vì thế cô không đề phòng gì, cô đã để Tiền Đồng đi sau gọi cô là chị nửa ngày.

Bây giờ Tiền Đồng gặp lại cô, nếu biết “chị” đột nhiên biết thành “anh” thì e rằng bí mật của cô khó lòng giữ được.

“Buông tay!” Lý Minh Châu nóng nảy, cô hất tay Lục Dao ra, che mặt mình đi vào trong vườn cây.

Lục Dao đang đắm chìm trong hạnh phúc gặp mặt, đâu biết Lý Minh Châu muốn đi ngay, cậu mặc kệ mọi thứ, cứ kéo cô sống chết không chịu buông.

“Cậu đi đâu vậy?”

Tiền Đồng lúc này cũng đi tới, “Anh họ, đây là bạn anh à?”

Cậu ta nhìn Lý Minh Châu, Lý Minh Châu không còn chỗ trốn nữa đành bất chấp mà đối diện với Tiền Đồng. Khi cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh để đối phương không lần ra manh mối.

Lục Dao không muốn giới thiệu Lý Minh Châu với người khác cho lắm.

Thấy cậu không nói gì, Tiền Đồng liền tự mình bắt chuyện với Lý Minh Châu, “Này bạn học, tôi mạo muội hỏi một chút, nhà cậu có anh chị em nào không?”

Lý Minh Châu xị mặt, do dự trong chốc lát, nói hai từ, “……… Không có.”

Tiền Đồng nghe cô đáp vậy thì hơi ngạc nhiên, “Không có thật sao? Chị gái hay em gái………”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Lục Dao nhíu mày.

Mới gặp lần đầu tiên đã hỏi nhà người ta có anh chị em nào không, Lục Dao nghĩ bụng: Cậu ta tính làm gì? Điều tra hộ khẩu? Làm như đi xem mắt không bằng!

Tiền Đồng dời mắt đi chỗ khác, “Không có gì, em thấy người bạn này của anh họ trông hơi quen mắt, chắc em nhận nhầm.”

Lục Dao nói, “Mắt cậu đui à?”

Giọng điệu cậu không tốt lắm, rất giống con cún con bị người khác cướp mất bảo bối.

Hạ Diệu đứng cạnh không ngừng hít hà, cậu ta đã thấy Lục Dao như thế bao giờ đâu. Lục Dao này cứ như bị người khác nhập hồn vào ấy!

Tiền Đồng nửa tin nửa ngờ dừng lại, Lý Minh Châu thầm thở hắt ra.

Tiền Đồng dù có chút ấn tượng với cô nhưng đã nhiều năm trôi qua, tên nhóc này dù nhớ dai cỡ nào cũng không thể nghĩ cô của năm chín tuổi và năm mười bảy tuổi là một người nhỉ?

Lý Minh Châu muốn lừa gạt Tiền Đồng thì phải tống cổ Lục Dao trước đã.

Nhưng Lục Dao không dễ tống cổ, cậu thấy Lý Minh Châu là đi không nổi, hơn nữa giờ cậu còn cảm thấy những người xung quanh đều là dư thừa, không nên ở đây.

Đặc biệt là Hạ Diệu, tên khốn này đã giục cậu đi ăn cơm lần thứ ba.

Mạnh Giai Lộ nhìn một lúc lâu, không kiềm được mở miệng, “Lục Dao….. Đây là bạn anh à?”

Lục Dao nghe tiếng Mạnh Giai Lộ thì đột nhiên đơ ra, cậu nhớ tới nguyên nhân khiến Lý Minh Châu lạnh nhạt với cậu cách đây không lâu thì túm Lý Minh Châu đi ngay.

Mọi người không ngờ Lục Dao lại làm thế, Lý Minh Châu bị túm đi một đoạn mới phản ứng lại.

“Lục Dao, cậu làm gì vậy!”

Lục Dao chột dạ mà đảo mắt loạn xạ, “Đi ăn chứ còn làm gì?”

Lý Minh Châu nói, “Em họ cậu tới, cậu không đi với cậu ta sao?”

Lục Dao thầm nghĩ: Cậu ta có gì hay mà phải đi chung, có cần tôi đút cơm cho đâu.

“Khỏi, có Hạ Diệu đi với cậu ta rồi…….” Lục Dao đột nhiên nghĩ lại, “Sao cậu biết cậu ta là em họ tôi?”

Lý Minh Châu hôm nay ra cửa chắc không mang theo não, bị Lục Dao hỏi vậy thì sợ suýt té xuống đất.

Tiền Đồng là em họ Lục Tri, đương nhiên cũng là em họ Lục Dao, chuyện này có gì lạ?

Nhưng Lý Minh Châu bây giờ không thể để Lục Dao phát hiện cô biết Tiền Đồng được.

Vì thế cô sợ hãi nói qua loa, “Tôi nghe bọn họ nói.”

Lục Dao bực bội nói, “Hạ Diệu nói? Sao chuyện gì cậu ta cũng kể lung tung thế?”

Lý Minh Châu giả bộ bình tĩnh nói, “Sao hả? Không muốn để tôi biết?”

Lục Dao nói, “Đâu có, chỉ là……”

“Lục Dao, cậu muốn ăn gì?” Lý Minh Châu vội chuyển đề tài, “Không phải cậu muốn đi ăn à?”

Lục Dao nói, “Cậu đi ăn với tôi à?”

“Chứ cậu tính ăn một mình?”

“Đâu có!” Lục Dao lắc đầu quầy quậy.

Đám Hạ Diệu bị ngó lơ: ……..

Anh Lục, không phải anh muốn đi ăn với tụi em sao! Có bốc đồng thì cũng một vừa hai phải chứ!

Mạnh Giai Lộ đứng đó nhìn một lát, tuy Lý Minh Châu là con trai nhưng cô ta thấy những hành động nãy giờ của Lục Dao thật sự quá khác thường.

Cô ta chưa từng thấy Lục Dao đối tốt với ai bao giờ, dù là con trai cũng khiến cô ta thấy kỳ quái.

Giác quan thứ sáu của con gái luôn chính xác, đáng lẽ người khác phái thường hút nhau, huống hồ Lý Minh Châu lại tuấn tú như thế, cô ta nên thưởng thức mới phải, nhưng bây giờ Mạnh Giai Lộ nhìn Lý Minh Châu lại như nhìn kẻ địch.

“Lục Dao, anh đợi bọn em với!” Mạnh Giai Lộ làm bộ tiến tới ngăn Lục Dao lại.

Lục Dao nói, “Mau chạy thôi.”

“Mắc gì phải chạy?.” Lý Minh Châu không hiểu hỏi.

Mạnh Giai Lộ đã lại gần, cô ta diễn trò trước mặt Lục Dao, nhìn Lý Minh Châu mỉm cười ngọt ngào, “Chào cậu, cho hỏi nên xưng hô cậu thế nào?”

Thái độ của Lý Minh Châu với người xa lạ luôn thống nhất: Thống nhất lơ đẹp.

Hơn nữa thái độ vừa rồi của Mạnh Giai Lộ với Tô Hiểu khiến hai người có chút khoảng cách.

Diễn xuất hiện giờ của Mạnh Giai Lộ hoàn toàn tương phản với cái vẻ chanh chua vừa mở miệng đã làm tổn thương người khác lúc nãy, Lý Minh Châu có thể nhịn nhưng Cố Tiểu Phi lại không nhịn nổi.

“Ai cho đi mà đi! Chúng ta phải ở đây đợi lão La tới!”

Cố Tiểu Phi nói tiếp, “Không phải cô nói Tô Hiểu ăn cắp đồ trang điểm của cô à, vừa nãy không bằng không cớ vu khống người khác, giờ làm bộ làm tịch cái gì!”

Cố Tiểu Phi biết Lý Minh Châu rất thân với Lục Dao nên giờ có Lục Dao ở đây, cậu ta mới dám lớn tiếng chất vấn.

Nếu không như vừa rồi, sau lưng Mạnh Giai Lộ có mấy tên cao to đứng đó, ba người gồm cậu ta, Lý Minh Châu và Từ Trình làm sao đánh lại.

Giờ Lục Dao đã tới, mấy tên khu Hai Mạnh Giai Lộ mang tới như chim cút rụt đầu không dám ho he gì, Cố Tiểu Phi rất nhanh nhạy quay ngoắt lại trả đòn, dường như đã tìm được chỗ dựa.

“Sao hả? Không phải nãy lớn lối lắm à!” Cố Tiểu Phi hừ một tiếng.

Còn Từ Trình, từ lúc Lục Dao đứng cạnh Lý Minh Châu tới giờ cậu ta vẫn không lên tiếng.

Ánh mắt cậu ta từ đầu tới giờ vẫn chăm chăm nhìn Lý Minh Châu chưa hề dời đi. Khi Lục Dao tới, tất nhiên cậu ta cũng thấy Lục Dao.

Chẳng qua vừa nhìn đã khiến cậu ta bị chấn động.

Nguyên nhân là: Có nhiều chuyện người trong cuộc u mê nhưng người ngoài cuộc lại nhìn thấu.

Lục Dao nhõng nhẽo với Lý Minh Châu, Lý Minh Châu nấp trong ngực Lục Dao, và ánh mắt Lục Dao nhìn Lý Minh Châu…….. Mọi thứ đều lọt vào mắt Từ Trình.

Từ Trình nuốt nước miếng, lòng chật vật nghĩ: Ánh mắt này thật sự không giống như ánh mắt dành cho bạn bè.

Đôi mắt đào hoa chết người của Lục Dao, dù nhìn ai cũng đều lạnh nhạt cao ngạo, chỉ có khi nhìn Lý Minh Châu thì mới mềm mại như nước, sự sắc bén thay bằng dịu dàng, hệt như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.

Nếu có ai nói thêm một câu với Lý Minh Châu thì dục vọng chiếm hữu trong ánh mắt kia sẽ tràn ra.

Dục vọng chiếm hữu đó, bạn bảo Từ Trình tự lừa mình rằng đó là sự chiếm giữ của bạn bè với nhau thì ngay cả cậu ta cũng không tin.

Từ Trình chợt cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, còn chưa kịp tiêu hóa xong thì lão La đã khoan thai đi tới.

Tô Hiểu kể lại sự việc một lượt cho lão La nghe, Mạnh Giai Lộ là đương sự, còn có Tô Hiểu và Cố Hiểu Phi và đám con trai trợ lực bên khu Hai đều tới phòng bảo vệ xem camera giám sát.

Thoáng chốc, chỉ còn lại năm người ở đó.

Sở Ninh cố tươi tỉnh hơn, dịu dàng hỏi, “Vậy chúng ta còn đi ăn không?”

“Ăn chứ, sao lại không ăn!” Hạ Diệu nói, “Anh Lục, gọi…… bạn anh đi ăn chung với bọn mình đi.”

Lục Dao nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn hỏi ý Lý Minh Châu trước.

Lý Minh Châu đương nhiên không thích đi ăn chung với người khác, người khó xử chủ yếu là Lục Dao.

Hôm nay Tiền Đồng tới thành phố H, Lục Dao dù sao cũng nên mở tiệc mừng người ta tới, cậu đâu thể ném em họ mà đi ăn cơm chứ?

Vấn đề là Lý Minh Châu và Lục Dao chơi với nhau lâu, cô cũng coi như hiểu tính thiếu gia của Lục Dao. Nếu cô không đồng ý với Hạ Diệu thì tên khốn Lục Dao này đúng là dám ném em họ đi lắm!

Lý Minh Châu đành gật đầu, lúc này Lục Dao mới nói, “Nhà hàng nào?”

Hạ Diệu báo địa chỉ nhà hàng là một nhà hàng cao cấp ở ngay cạnh vườn cây, phòng được đặt nằm trên tầng ba.

Vào phòng đã có năm sáu người ngồi trong, Lục Dao nhìn kỹ thì thấy năm sáu người kia đúng là mấy cậu ấm mà hồi sáng Hạ Diệu dẫn tới vội vã muốn kết bạn với Lục Dao.

Bọn họ thấy Lục Dao vào đều đứng dậy chào hỏi.

Trong phòng có con trai, cũng có mấy cô gái trang điểm nhẹ, vì không mặc đồng phục nên không biết có phải học sinh không, cũng có thể là bạn gái của mấy tên này.

Sở Ninh vừa vào đã lẳng lặng ngồi cạnh Lục Dao.

Cô ta ngồi bên trái, Hạ Diệu tính ngồi bên phải Lục Dao.

Ai ngờ còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Lục Dao đá văng ghế ra, khiến Hạ Diệu xuýt té nhào ra đất.

Hạ Diệu ngơ ngác nhìn cậu, một lúc sau thì cậu ta thấy Lý Minh Châu đang đứng ở cửa mới hiểu ra.

Nếu lúc đầu Hạ Diệu không biết trên đời có người chế ngự được Lục Dao thì sau khi chứng kiến nhiều chuyện như vậy, cậu ta đã hiểu rõ độ đáng sợ của Lý Minh Châu.

Đây là người có thể khiến Lục Dao phải làm nũng, quả là vĩ đại hơn cả vua hải tặc!

Cái ghế cạnh Lục Dao rõ ràng là để dành cho Lý Minh Châu, Hạ Diệu thức thời ngồi cạnh Tiền Đồng.

Lý Minh Châu ngoài Lục Dao thì chẳng quen ai ở đây, cô cũng không muốn ngồi cạnh người lạ vì thế ngồi xuống bên phải Lục Dao.

Lúc Lý Minh Châu ngồi xuống thì sắc mặt Sở Ninh lại xấu hẳn đi.

Trong phòng đều là bạn cũ của Hạ Diệu, Hạ Diệu là người rất có duyên ăn nói, mở miệng chưa được ba câu đã khiến không khí nóng lên.

Tiền Đồng và bọn họ khen ngợi lẫn nhau, mọi người cười nói hỉ hả, ngay cả Lục Dao cũng góp mấy câu.

Lục Dao vừa mở miệng thì mọi người bắt đầu hùa theo cậu.

Mười phút sau, đồ ăn lần lượt được bê lên.

Từ đầu đến giờ, Lý Minh Châu đều trầm mặc không nói gì, Lục Dao lén nhìn cô, muốn mở miệng bắt chuyện với cô mà không tìm được đề tài.

Hạ Diệu lại quấy rầy cậu suốt, chèo kéo cậu uống rượu, phục vụ nghe vậy lập tức khiêng một két bia vào.

Lục Dao chưa uống rượu bao giờ nên Hạ Diệu có chèo kéo cũng vô dụng.

Lý Minh Châu yên lặng ngồi một chỗ lột vỏ tôm, rõ ràng không hòa nhập với bầu không khí náo nhiệt này.

Cô lột tôm xong, chấm dấm rồi bỏ vào chén Lục Dao rất thuần thục.

Hạ Diệu ngồi bên nhìn mà choáng váng, cậu ta tính nói: Anh Lục có bệnh sạch sẽ…..

Nhưng chưa chi Lục Dao đã dùng hành động thực tế chặn họng cậu ta.

Lục Dao tỉnh bơ lấy đũa kẹp con tôm bỏ vào miệng.
Bình Luận (0)
Comment