Giả Trai

Chương 63

Lý Sâm biết mình có một đứa em gái.

Anh vốn là con một. Hồi nhỏ, vì ba mẹ trong lúc khắc khẩu lỡ lời mà anh mới biết mình có một đứa em gái. Vì chuyện đó mà anh len lén hưng phấn tới mấy ngày. Sau đó, anh tìm kiếm suốt mấy năm vẫn không có chút manh mối nào, không ngờ là do tìm sai hướng.

Hóa ra em gái anh không biết từ bao giờ để biến thành “em trai”!

Khó trách anh không tìm thấy Lý Minh Châu.

Nếu không phải hai người tình cờ gặp nhau ở khách sạn, anh cảm thấy người nọ trông quen quen thì có cho anh thêm mười năm nữa cũng không tìm thấy.

Bây giờ anh đã tìm được em gái, nhưng cảnh tượng anh em đoàn tụ mừng mừng tủi tủi mà anh hằng tưởng tượng lại không xảy ra.

Lý Sâm nghĩ: Không phải phim ảnh đều diễn vậy sao?

Lý Minh Châu lạnh lùng nói, “Cút đi, nếu anh muốn chết trước Lý Văn Lâm thì giờ tôi sẽ cho anh toại nguyện.”

Lý Sâm: Trong mấy năm anh không tìm thấy, em gái anh rốt cuộc đã biến thành… loại người gì?

Ước mơ có một đứa em gái đáng yêu yếu đuối, luôn chạy quanh gọi anh “Hai à, Hai ơi” của Lý Sâm cứ thế tan thành mây khói.

Đúng là anh có em gái thật, trông con bé cũng đẹp thật, tiếc là miệng chứa đầy dao, thốt ra câu nào cũng như đâm vào tim người khác, sau đó còn xoáy một vòng đổ cả chén máu.

Lý Minh Châu cười ha hả, “Tôi là con điên được một bà điên nuôi lớn, tôi không dám chắc liệu tôi có chém chết anh không đâu.”

Cô thoáng nhìn ra phía sau, ý bảo Lý Sâm nhìn những mảnh ngói bén lẹm chất chồng dưới đất.

Đột nhiên bị một đứa nhóc uy hiếp, Lý Sâm bất đắc dĩ nói, “Minh Châu em…”

Lý Minh Châu đã nói là làm, bất thình lình cầm lấy cục đá to nhất cạnh giếng nước, ném mạnh về phía Lý Sâm, cục đá sượt trúng mặt anh.

Lý Sâm không ngờ Lý Minh Châu ra tay thật, sợ hãi lùi về sau một bước.

Lý Minh Châu nhặt cục đá thứ hai lên, vô cùng nghiêm túc nhắm chuẩn nói, “Lần này sẽ trúng mặt anh.”

Lý Sâm giơ tay đầu hàng, “Đừng mà, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”

“Nói gì?” Lý Minh Châu cười khẩy, “Nếu anh muốn nói làm sao để giết chết Lý Văn Lâm thì biết đâu tôi lại có chút hứng thú đấy.”

Nhắc tới Lý Văn Lâm, Lý Sâm thoáng chột dạ.

Mấy chuyện thất đức Lý Văn Lâm từng làm hồi trẻ, anh có nghe qua.

“Ba mình ông ấy.”

“Anh.” Lý Minh Châu mở miệng, “Là ba anh, ăn nói cho đàng hoàng, đừng ra vẻ thân thiết.”

Cô lạnh nhạt vô tình, mang trái tim rắn rỏi như làm bằng sắt.

Lý Văn Lâm mở miệng, “Dù sao ông ấy cũng là ba em, ông ấy… vẫn luôn mong được em tha thứ.”

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Câm mẹ cái miệng anh lại đi.

Cống hiến một con t*ng trùng thì đã thành ba cô?

“Dạo này đúng là thể loại súc sinh nào cũng dám giả làm ba người khác.” Lý Minh Châu nói, “Tha thứ?”

“Bảo lão chó má Lý Văn Lâm tới quỳ gối dập đầu ba cái thật kêu trước mặt Tô Thiên Du rồi ra bãi rác ăn rác rưởi mười năm thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc lúc ông ta chết sẽ đốt ít đi một quả pháo đấy.”

Lý Sâm:…..

“Minh Châu à… Em nhất định phải nói năng cay nghiệt như thế sao?”

“Tôi luôn cay nghiệt với súc sinh.” Cặp môi mỏng của Lý Minh Châu mím lại, “Cút!”

Lý Sâm không ngờ tính tình Lý Minh Châu lại như thế.

Cô giống như một lưỡi dao tẩm độc, cứ đâm liên tiếp vào người anh.

Lý Sâm nhượng bộ, “Lần sau anh lại tới nói chuyện với em.”

“Khỏi.” Lý Minh Châu cự tuyệt, “Nếu anh hy vọng mạng chó của Lý Văn Lâm kéo dài chút thì tốt nhất đừng tới tìm tôi.”

Cô ác nghiệt nói, “Tôi chẳng có gì để mất đâu.”

Lý Sâm rơi vào đường cùng, đành quay đầu rời đi.

Xe đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

Lý Sâm ngồi vào xe, thở dài suy sụp.

Thư ký hỏi, “Sao rồi? Có gặp Minh Châu không?

Lý Sâm thò đầu nhìn anh ta.

Thư ký nói, “Anh Sâm, trông anh có vẻ không vui lắm.” Anh ta nói thêm, “Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ trước khi tới đây.”

Thư ký là bạn của Lý Sâm, hai người là bạn đại học, trừ giữ kẽ trong công ty thì khi ở ngoài đều nói chuyện rất thoải mái.

Lý Sâm, “Nếu cậu bị em gái ruột cảnh cáo “không đi tôi sẽ giết anh” thì cậu cũng không vui đâu.”

Thư ký hiểu ra: Dù có là ai mà đi một quãng đường xa xôi tới xem cô em mình mơ ước nhiều năm mà vừa vào cửa đã bị thóa mạ một tràng thì đều không vui nổi.

Thư ký: “Trước đó lúc tôi điều tra đã nói với cậu còn gì, Minh Châu em ấy… trong trường khá lạnh lùng, có lẽ không giống đứa em trong trí tưởng tượng của cậu đâu…”

Thư ký rất nhanh chân lẹ tay, chỉ dùng gần một ngày đã âm thầm điều tra hết thảy hàng xóm láng giềng và bạn bè của Lý Minh Châu, lẳng lặng thu lượm được rất nhiều thông tin.

Tuy Lý Sâm từng nghe thư ký nói thế song anh không ngờ Lý Minh Châu lại lãnh đạm tới mức đó!

Anh day day ấn đường, “Tôi thấy có vẻ như con bé hận chết ông già, không có chuyện nó đi thăm ông ấy đâu.”

“Thường thôi.” Thư ký nói, “Nếu cậu biết mười mấy năm qua con bé đã sống thế nào thì cậu cũng không muốn khuyên nó làm hòa với chủ tịch Lý đâu.”

Thư ký bực tức bổ sung, “Nói thật nhé, nhiều năm như vậy mà nó không cầm dao chém chủ tịch là đã nhân nhượng lắm rồi đấy.”

Lý Sâm ngậm thìa vàng lớn lên, trước giờ không biết nghèo khổ tròn méo ra sao thì nói gì tới chuyện anh sẽ đặt mình vào vị trí người khác mà hiểu được cuộc sống của Lý Minh Châu ra sao.

“Nhưng con bé là em tôi.” Lý Sâm mở miệng, “Là đứa em cùng chung huyết thống.”

“Tôi biết.” Thư ký gật đầu, nhưng lại chửi thầm trong dạ: Đồ bảo thủ.

Anh ta nói, “Mấy năm gần đây, thân thể chủ tịch Lý càng ngày càng kém, mấy lão già trong hội đồng quản trị toàn bọn cáo già, cậu đối phó với họ một mình đúng là gian nan, nếu cô chủ nguyện ý giúp cậu…”

“Con bé là con gái ruột của chủ tịch Lý, mấy lão già kia không có tư cách phản đối chuyện con bé nắm giữ cổ phần.”

Thư ký nói tiếp, “Vất vả lắm anh mới tìm được con bé, tôi nghĩ anh đừng từ bỏ dễ dàng.”

Lý Sâm nhắm mắt, nhíu mày, “Tôi tìm nó không phải vì chuyện đó.”

“Tôi biết.” Thư ký nói, “Nhưng nếu sắp xếp như vậy thì càng tốt chứ sao?”

Thư ký lấy tập tài liệu ra khỏi cặp.

“Huống hồ em gái anh rất ưu tú.”

Lý Sâm nghe tiếng động thì mở mắt ra, nhận lấy tập tài liệu.

Mở ra mới thấy bên trong là học bạ của Lý Minh Châu.

“Vô cùng ưu tú.” Thư ký nói, “Một tên dân thường quật được trăm vạn phú ông.”

Lý Sâm giở tập tài liệu về Lý Minh Châu hết trang này tới trang khác, trên đó phủ đầy giấy khen mang tên cô, thậm chí còn có giải quán quân CMO gần đây.

Thư ký vừa nhìn Lý Sâm xem tài liệu vừa nói, “Còn có mấy cái không có trong này do tôi nghe ngóng được.”

“Sang năm Minh Châu sẽ tham gia trại mùa đông của đại học B, rất có thể trở thành thí sinh nhỏ tuổi nhất Trung Quốc tham dự kỳ thi quốc tế.”

“Một cuộc thi đòi hỏi hàm lượng chất xám cao như thế thì tất nhiên thí sinh tham dự cũng phải có đầu óc.”

Lý Sâm xem xong, đặt tập tài liệu lên đùi.

Thư ký nói, “Tôi cho rằng anh không nên buông tha con bé, dù là để nó làm em gái cũng được mà làm một thành viên tương lai của hội đồng quản trị cũng tốt.”

Anh ta cười nói, “Anh không phải luôn chiêu mộ nhân tài à?”

Lý Sâm im lặng.

Thư ký nhướng mày, “Anh Sâm, đừng nói anh đi một quãng đường xa tới đây chỉ để ăn mắng chứ. Như anh vừa nói đó, Minh Châu có quan hệ huyết thống với anh, dù sao cũng tốt hơn đề bạt một người khác máu tanh lòng nhiều, anh phải biết quan hệ huyết thống là thứ… rất vi diệu.”

Lý Sâm: “Lái xe đi.”

Thư ký nhún vai, không nói gì nữa.

…….

Tối đến, Lý Minh Châu ngủ không yên. Đã hơn một tháng nay cô không còn nằm mơ, ai ngờ đêm nay lại gặp ác mộng bù cho cả tháng trước.

Sáng dậy, cô bị sốt nhẹ.

Lý Minh Châu thầm nghĩ: Nhất định là do tối qua dùng nước giếng giặt đồ nên mới bị cảm.

Bình thường nếu cô bị bệnh nhẹ đều không uống thuốc mà cắn răng chịu đựng đi học.

Sáng nay Lục Dao đã gọi điện cho cô nói bệnh tình bà cụ Vương không tốt, bị biến chứng sau khi cảm lạnh.

Tâm trạng của Lục Dao đầu dây bên kia có vẻ không tốt, “Con người ai cũng vậy, hễ bệnh là sẽ nặng thêm.”

Lý Minh Châu biết cậu đang nghĩ tới Lục Tri. Năm đó, Lục Tri cũng bị bệnh nhẹ không chịu uống thuốc khiến bệnh trở nặng, cuối cùng khi được đưa đi cấp cứu thì đã mắc một đống bệnh viêm nhiễm không biết tên, chưa tới sáng hôm sau, hơn hai giờ đêm đã ngừng thở.

Lục Tri ra đi quá đột ngột, đêm đó Lý Minh Châu mặc bộ quần áo ướt bùn, ngây ngốc đứng ngoài cửa phòng cấp cứu.

Do trên đường cô chạy tới bị té ngã mấy lần, cả người dơ dáy như bò từ bùn ra, dù mưa to tầm tã cũng không rửa sạch được quần áo cô. Hành lang dài của bệnh viện bị cô làm dơ hết mà cũng không ai la rầy cô.

Lục Dao sợ bệnh viện, cũng sợ bị bệnh, trong điện thoại sốt ruột dặn dò cô, “Thời tiết thế này nhiều người bị cảm lắm, cậu cẩn thận một chút, ra đường nhớ đeo khẩu trang.”

Lý Minh Châu nghĩ: Lắm chuyện, chẳng giống Lục Dao cô biết gì cả.

Lục Dao lải nhải một thôi một hồi, cuối cùng khẽ nói, “Tôi muốn xin nghỉ học mấy ngày, cậu phải nhớ kỹ ngày nào cũng phải nhớ tôi đấy.”

Lý Minh Châu nói, “Tôi bận lắm.”

Lục Dao tủi thân, “Vậy chỉ nhớ một chút thôi được không?”

Lý Minh Châu nghĩ thầm: Được rồi, nhớ một chút thôi.

Cô cười một tiếng rồi cúp máy.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy nhớ Lục Dao.

Lúc này Lý Minh Châu lại nghĩ: Bây giờ mình bớt chút thời gian nhớ cậu ta.

Lục Dao quả nhiên xin nghỉ dài hạn, mấy ngày liên tiếp không hề thấy bóng dáng cậu trong trường học.

Trên diễn đàn trường cũng vì Lục Dao không đi học mà gào khóc, Lý Minh Châu không vào diễn đàn, nhưng Cố Tiểu Phi dù không có gì quan trọng cũng suốt ngày ra rả tin tức lớn nhỏ trên diễn đàn trong lớp.

Trong thời gian Lục Dao không ở trường, lễ Giáng Sinh tháng Mười Hai đã tới.

Hôm Giáng Sinh, Lý Minh Châu nhận được khăn quàng cổ của cô nàng lớp Truyền Thông. La Mạn Văn đứng ở cửa lớp, trong sự ồn ào của mọi người mà nhét khăn quàng cổ vào lòng Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu bị nhét đồ vào lòng thì kinh ngạc nhìn cô ta một cái, mặt La Mạn Văn đỏ bừng vì xấu hổ.

“Đàn anh, tặng… tặng anh này.”

Lý Minh Châu bình tĩnh lại rất nhanh, thản nhiên nói, “Tôi nhớ quà này có ý nghĩa đặc biệt đúng không?”

La Mạn Văn bị nói trúng tim đen, trợn tròn hai mắt, lo lắng nhìn Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu lấy chiếc khăn được gói ghém kỹ lưỡng ra, nhẹ nhàng choàng cho La Mạn Văn.

“Cảm ơn.” Cô quấn khăn một vòng cho La Mạn Văn thật chu đáo, hào phóng cười một cái thật dịu dàng, “Cô choàng trông rất đẹp.”

Lý Minh Châu uyển chuyển cự tuyệt tấm lòng của La Mạn Văn, còn La Mạn Văn sau khi bị từ chối không hề thấy đau lòng. Cô ta mơ mơ màng màng, yên lặng đi như cưỡi mây đạp gió về lớp Truyền Thông trong khi Lý Minh Châu vẫn đang cười.

Tới khi cô ta tỉnh lại chợt thét chói tai.

Mọi người vội hỏi, “Cậu gào gì thế?”

“Đàn anh…. Lúc nãy đàn anh cười với tôi!” La Mạn Văn kích động đến mức đỏ bừng cả mặt.

Mọi người: Trọng điểm là người ta đã từ chối cô được chưa?

“Trời ơi! Trước giờ tôi chưa thấy anh ấy cười bao giờ! Anh ấy cười sao mà đẹp thế không biết! Chết mất chết mất! Đàn anh lạnh lùng đột nhiên dịu dàng, tôi không chịu nổi!” La Mạn Văn vùi mặt vào khăn, nếu không phải sàn nhà dơ thì cô ta chắc đã lăn lộn trên sàn.

Cô bạn thứ nhất đi theo La Mạn Văn tặng khăn để tiếp thêm can đảm cho cô cũng nói: “Tôi cũng thấy thế, ôi, anh ấy đã cười thật đấy, hơn nữa khi cười trông rất dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng…”

Cô bạn thứ hai nói: “Tôi cảm thấy anh ấy khác hẳn trước kia, không lạnh băng như hồi khai giảng.”

Cô bạn thứ ba nói: “Tôi rung động rồi, muốn tỏ tình với anh ấy a a a a! Biết đâu anh ấy mù mắt mà để ý tới tôi thì sao!”

La Mạn Văn đang thẹn thùng lập tức tỉnh táo, cảnh cáo cô nàng kia, “Này! Cậu có ý gì? Cẩn thận tôi đánh cậu đấy!”

Cô bạn thứ ba: “Theo đuổi trai đẹp, ai cũng có phần cơ mà!”

Đám La Mạn Văn không cảm nhận sai, so với hồi lớp Mười thì đúng là bây giờ Lý Minh Châu đã thay đổi rất nhiều, trong học kỳ này lại càng rõ rệt.

Không chỉ có mấy cô em lớp dưới cảm thấy thế mà ngay cả bạn học cùng lớp cũng thấy như vậy.

Lý Minh Châu không khó gần như hồi lớp Mười, thậm chí ngoài Cố Tiểu Phi, thỉnh thoảng cũng có người trong lớp nói giỡn mấy câu với cô, mà tất cả những thay đổi này đều xuất hiện sau khi Lục Dao tới.

Đãi ngộ mà La Mạn Văn nhận được khiến nhiều người thầm thương trộm nhớ Lý Minh Châu thấy được ánh sáng phía rạng đông. Một người chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, một đóa hoa tuyết cao quý trên núi cao mà người ta không thể khinh nhờn hình như có dấu hiệu tan chảy, chị em ơi đừng sợ, hãy nắm chặt thời cơ!

Ý nghĩ này lan truyền như virus, trong hôm Giáng Sinh, Lý Minh Châu nhận được không ít lời tỏ tình và hẹn đi chơi, số lượng thư tình tăng lên gấp bội.

Cuối cùng cũng chờ đến hết tiết tự học buổi tối, ngày hôm nay sắp hết, Lý Minh Châu khẽ thở phào.

Ai ngờ vừa ra ngoài cổng trường thì cô lại gặp một người quen.

Từ Trình đang căng thẳng đứng dưới tán cây hòe cách cổng trường không xa. Cậu ta tựa lưng vào cây, có vẻ như đã đợi ở đó rất lâu.

Thỉnh thoảng, cậu ta lại nhịp chân xoa tay để giảm bớt cái giá rét mùa đông.

Lý Minh Châu vừa ra cổng trường, cậu ta đã thấy cô, vội vàng vẫy tay ý bảo Lý Minh Châu lại đó.

Lý Minh Châu tự thấy mình chẳng thân thiết gì với con trai chủ nhà, nhưng cô nhìn quanh nhìn quất thấy xung quanh không còn ai khác, Từ Trình đúng là đang gọi cô.

Lý Minh Châu đeo cặp đi tới, “Có chuyện gì?”

Từ Trình thấy cô tới gần, mỗi bước đi của cô đều như giẫm lên trái tim cậu ta.

Từ khi cậu ta thấy khuôn mặt sau khi tô son của Lý Minh Châu thì cứ bị ám ảnh mãi, sau một quãng thời gian rối rắm, giằng xé thì cậu ta không thể không thừa nhận: Cậu ta e là đã thích “thằng con trai” này.

Thích một “thằng con trai”, đối với cậu ta đúng là một chuyện kinh hãi thế tục.

Tiếc là Từ Trình đang ở cái tuổi choai choai dễ xúc động, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết thích là phải tỏ tình ngay, còn kết quả thế nào thì tỏ tình xong rồi tính.

Da Lý Minh Châu trắng như tuyết nổi bật trong bộ quần áo thể thao màu đen, ngũ quan tinh xảo động lòng người, sau khi sự cay nghiệt giữa đôi mày tan đi thì trông cô càng diễm lệ hơn.

Từ Trình ngập ngừng hồi lâu mới lấy cái khăn quàng cổ sau lưng ra.

Lý Minh Châu nhướng mày, “Đừng nói khăn này do cậu đan chứ?”

Đây đương nhiên không phải khăn Từ Trình đan, mà do cậu ta mua.

Từ Trình nói, “Trời sắp lạnh rồi, cậu lại không có khăn quàng cổ, tuần trước tôi đi siêu thị với mẹ tiện thể mua một cái…”

Lý Minh Châu nói, “Cậu chắc chắn muốn đưa tôi đúng hôm nay?”

Hôm nay là lễ Giáng sinh, cả trường bây giờ đang có phong trào tặng khăn tỏ tình vào lễ Giáng Sinh, Lý Minh Châu không tin Từ Trình chưa nghe qua.

“Tôi…”

Lý Minh Châu nhắc nhở, “Tôi là con trai.”

Cô nói xong thì im lặng cho Từ Trình không gian suy nghĩ, còn cô thì vô tình quay lưng bước đi.

Đi được mấy bước, Từ Trình gọi với phía sau, “Tôi biết…”

Cậu ta vội vã chạy lại, thở hồng hộc, miệng thở ra từng làn khói trắng, “Tôi biết cậu là con trai… Tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi…”

Từ Trình lấy hết dũng khí toan quàng khăn lên cổ Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu ngăn cậu ta lại, “Tôi từng nói tôi đồng ý sao?”

Từ Trình choáng váng.

“Hôm nay cậu, cậu không nhận lời nữ sinh nào…”

“Vậy cũng đâu có nghĩa tôi sẽ đồng ý quen nam sinh.” Lý Minh Châu nói.

Từ Trình nóng nảy, “Vậy cậu muốn quen ai?”

Lý Minh Châu: “Tôi chẳng việc gì phải nói cho cậu.”

Từ Trình suy nghĩ một lát, chắn đường cô, “Là Lục Dao à?”

Trùng hợp là, Lục Dao lại gọi tới đúng lúc này.

Lý Minh Châu không trả lời Từ Trình mà nghe điện thoại trước.

Vừa bắt máy đã nghe giọng Lục Dao gào lên.

“Lý Minh! Tôi thấy cậu rồi! Cậu đừng nhận cái khăn khốn kiếp đó! Đệt mợ! Thừa dịp anh đây không ở đó là tính đập chậu cướp hoa chắc!”

Màng nhĩ Lý Minh Châu suýt nữa thì bị cậu gào thủng.

Lục Dao hình như vừa chạy vừa nói, cậu thở hồng hộc, “Cậu đừng nhúc nhích, đợi tôi tới!”

Lục Dao hùng hổ bổ sung, “Kêu cái thằng đứng cạnh cậu cũng đừng có nhúc nhích! Tôi muốn đánh nó! Hôm nay tôi phải lấy mạng chó của nó!”

Lý Minh Châu:……

Không hiểu sao mà cô lại như có tâm ý tương thông với Lục Dao, bất giác ngẩng đầu lên thì thấy Lục Dao đang cầm điện thoại, chạy xuống từ cầu vượt.

Cây cầu này Lý Minh Châu đã đi suốt sáu bảy năm nay, trước giờ chẳng thấy nó có gì hay ho, nhưng khi Lục Dao ở đó thì lại khiến cô thấy chiếc cầu này thật đặc biệt.
Bình Luận (0)
Comment