Giả Trai

Chương 8

Giọng Lục Dao trong veo, cậu không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng khi nào muốn ra vẻ ngầu lòi khi sắm vai đại ca thì mới rít hai hơi.

Cậu cứ thế nói:

“Vì chuyện nhảy lầu từ cửa sổ xuống để trốn ra ngoài đi hát karaoke và xem phim, tôi……..”

Lý Minh Châu vừa nghe tới chữ “nhảy lầu” thì mí mắt giật liên hồi.

Cô nhớ mang máng, Lục Dao ở tầng sáu, nếu thằng nhãi này không phải Iron Man thì nhảy từ cửa sổ xuống đã thịt nát xương tan từ lâu, sao còn đứng sờ sờ trên bục nói hươu nói vượn như bây giờ.

Lý Minh Châu phá lệ, khều Cố Tiểu Phi.

“Lớp Nghệ Thuật có vụ gì thế?”

Đây là lần đầu tiên Lý Minh Châu chủ động bắt chuyện với người khác nên Cố Tiểu Phi kinh ngạc một lát mới kể cho cô nghe toàn bộ sự việc.

Năng lực kể chuyện của Cố Tiểu Phi không tốt, may mà Lý Minh Châu là cao thủ lý giải, nghe vài ba câu đã hiểu trọng điểm.

Buổi tối cách đây mấy hôm, vị đại thiếu gia văn dốt võ nát của lớp Nghệ Thuật đột nhiên muốn chuồn ra quảng trường Vạn Đạt gần đó đi hát karaoke và xem phim. Ký túc xá của trường mười giờ tối đã đóng cửa lớn, nếu muốn ra ngoài thì chỉ có thể trèo tường.

Đêm đó, Lục Dao và tụi bạn lêu lỏng của cậu cùng mấy thằng nhãi trong tòa nhà quốc tế hẹn nhau sẽ chuồn ra: Khu quốc tế không quản lý nghiêm như bên khu dạy học bình thường, thông thường đến mười một giờ bên khu dạy học vẫn có người canh gác.

Lục Dao cứ thế nhảy từ tầng hai tòa nhà quốc tế ra, bên ngoài khuôn viên trường chính là đường lớn, gần đó có bãi đỗ xe đạp. Lục Dao tự xem bản thân là Tôn Ngộ Không, từ tầng hai nhảy xuống mái hiên của bãi giữ xe đạp, rồi từ đó nhảy xuống đất.

Chuyện này cậu đã thuần thục từ lâu, đạt đến cảnh giới thần không biết quỷ không hay. Ngờ đâu có một tên nhãi mới theo Lục Dao không lâu, kỹ năng yếu kém mà thân thể lại hơi phì nhiêu, cậu ta vừa nhảy xuống thì mái hiên sụp luôn, bị gãy chân, gào thét ầm ĩ khiến dì quản lý nghe động chạy tới.

Sự việc lập tức bại lộ, thầy giám thị Tài Cẩu đêm khuya vẫn mặc đồ ngủ phải chạy ngay tới ký túc xá bên này, vừa thấy đám nhãi ranh Lục Dao ăn mặc thời thượng lập tức sôi máu.

Lục Dao mở miệng vàng giải thích hai câu: “Thầy giám thị, tụi em muốn đi bật nước nóng.”

Tài Cẩu thét chói tai, “Bật nước nóng! Mười đứa cùng nhau bật! A? Còn đeo khuyên tai, mặc quần jean rách, tụi bây đi bật nước nóng mà ăn mặc thời thượng vậy đó hả! Sao không thành lập đoàn làm phim luôn đi!”

Tên mập té gãy chân được xe cấp cứu mang đến bệnh viện ngay lúc đó, đám Lục Dao nối đuôi nhau đi đến phòng giám thị, đứng ngoài cửa hóng gió lạnh tới nửa đêm.

Lý Minh Châu nghe đến đó thì khóe miệng lộ chút biểu cảm, Cố Tiểu Phi thấy cô muốn cười mà cố nhịn thì thấy rất lạ lẫm.

“Lý Minh, cậu quen mấy tên đó à?”

Lý Minh Châu lập tức bật chế độ mặt than như cũ, “Không quen.”

Lý Minh Châu không khỏi nghĩ đến: Thời tiết đã chuyển lạnh mà Lục Dao còn dám mặc quần jean rách, lại đứng ngoài trời đến nửa đêm e rằng đã bị cảm.

Cô lại nghĩ, có bị cảm cũng không liên quan đến cô, tốt nhất là ông cố nội này nên bệnh liệt giường để khỏi kiếm chuyện với cô, lúc đó cô sẽ vui vẻ đốt pháo, khua chiêng gõ trống ăn mừng.

Lục Dao đứng trên bục vẫn chưa nói xong, ống quần xắn mấy lớp, để lộ mắt cá chân trắng nõn, bên dưới đi đôi giày thể thao sạch tinh tươm.

Lý Minh Châu biết thằng nhóc này hơi mắc bệnh sạch sẽ, cậu ta là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, tật xấu nhiều vô biên.

Ống quần xắn cao như thế, Lý Minh Châu không rõ cậu đi cày ruộng hay đi học, cô nghĩ: Còn không chịu mặc quần mùa thu, tháng Mười trời đã trở lạnh, trông cậu như vậy rõ là không biết sống chết, không ra thể thống gì!

Lúc Lý Minh Châu nghĩ ngược nghĩ xuôi không hề nhận ra dòng suy nghĩ của cô đã trôi tận đẩu đâu, vừa thấy Lục Dao ăn mặc như thế đã sốt ruột ngay.

Bản kiểm điểm của Lục Dao càng nói càng lan man.

“………..Lớp Nghệ Thuật thiếu nhất là bầu không khí học tập tốt đẹp, năng lực tự học của học sinh không cao. Sau ba ngày hai đêm vắt tay lên trán nghĩ ngợi, tôi đại diện cho học sinh lớp Nghệ Thuật xin đề xuất với lãnh đạo trường một chuyện…..”

Lý Minh Châu càng nghe càng ngu người, không chỉ riêng cô mà toàn bộ giáo viên học sinh cũng chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo gì.

Sao vị đại thiếu gia này lên bục kiểm điểm mà cứ như mở đại hội thế?

Thầy giám thị đứng bên bục thì thầm, “Lục Dao! Cậu muốn tạo phản à!”

Lục Dao mắt điếc tai ngơ, cầm micro khư khư, mắt cậu không nhìn vào bản thảo nữa mà xuyên qua đám người, đối diện với ánh mắt Lý Minh Châu.

Trong lòng Lý Minh Châu vang lên một hồi chuông báo động.

Lục Dao tiếp tục: “Tôi hy vọng nhà trường có thể cho học sinh lớp Nghệ Thuật sang lớp Tự Nhiên dự thính, hoặc xây dựng Đôi bạn cùng tiến, để học sinh lớp Tự Nhiên kèm cặp giúp học sinh lớp Nghệ Thuật tiến bộ, ngược lại việc này càng củng cố thêm kiến thức cho học sinh lớp Tự Nhiên, quả là một mũi tên trúng hai đích…….”

Lý Minh Châu nghĩ: Biết dùng cả thành ngữ cơ đấy.

Thầy giám thị không nhịn được nữa, sải bước đi tới ngăn Lục Dao tiếp tục nói hươu nói vượn, đuổi cổ cậu xuống.

Buổi nói chuyện của Lục Dao đã tạo ra sóng to gió lớn.

Không phải do học sinh đồng cảm với những điều cậu nói, mà do chúng bội phục sự trâu bò của Lục Dao. Lúc cậu xuống dưới, không biết tên nhãi nào vỗ tay đầu tiên, kết quả kéo theo học sinh toàn trường đều vỗ tay, nhiệt liệt gấp mấy lần khi hiệu trưởng lên nói chuyện.

Lục Dao dùng dáng vẻ đại tướng vẫy tay với bọn họ, bình tĩnh về lại đội ngũ lớp mình, nghênh đón sự chào đón nồng nhiệt của mọi người, có người huýt sáo, có người lớn tiếng ngợi khen, thầy giám thị liên tục hô “Im lặng, im lặng!” nhưng vô dụng.

Lớp Nghệ Thuật đã rối loạn hoàn toàn.

“Anh Lục trâu bò quá!”

“Em nể anh!”

“Đây là bản kiểm điểm chất nhất em biết, anh xem đi, mặt Thái hậu Ngô xanh lét rồi kìa!”

Thái Hậu Ngô là hiệu trưởng trường, một người phụ nữ nghiêm túc năng nổ, được người ngoài đặt biệt danh: Thái hậu Ngô, chó hiếu khách.

Lục Dao xua xua tay, ra vẻ không màng hơn thua.

Lâm Quân Huy mở miệng, “Sao anh chế ra mấy cái đó hay vậy, ha ha ha, để tụi mình qua lớp Một học chẳng khác nào tức chết thái hậu Ngô!”

Lục Dao nói, “Ai nói tôi chế? Tôi rất nghiêm túc tự hỏi trước khi phát biểu đó.”

“Ây da, anh Lục à, chỗ này đâu có người ngoài, giả vờ giả vịt với anh em làm gì!” Vương Miểu làm mặt quỷ.

Lục Dao lạnh lùng hừ một tiếng, “Mấy cậu nghĩ tôi nói giỡn à?”

Mọi người nhìn nhau, sau đó mặt trắng bệch ra, “Không phải chứ anh, anh giỡn gì thế! Qua học với bọn lớp Một khác gì muốn mạng em!”

“Đợi cậu chết, anh đây sẽ mua cho cậu một cỗ quan tài thật đẹp.” Lục Dao nói, “Mua một tặng một, có muốn cùng lên đường với ai không?”

Tôn Vũ nói, “Đừng như vậy chứ anh Lục, anh cần gì làm chuyện hại mình hại người như thế!”

Học chung với tụi học sinh giỏi không nghi ngờ gì chính là một loại tra tấn, chắc chắn sẽ bị tổn thọ.

“Để mấy đứa học hành tiến bộ chứ chi, cầu tiến chút đi, anh chỉ muốn tốt cho tụi bây thôi mà.” Lục Dao dõng dạc nói, lờ đi tiếng kêu rên của mấy tên nam sinh xung quanh.

Thoạt trông có vẻ như tâm trạng Lục Dao rất tốt, đi mà như muốn bay lên.

Trên đường cậu về lớp bị chị em nữ sinh lén ngắm nhìn, Lục Dao không e lệ chút nào, vừa đi vừa bắn thính tới tấp, nhìn trái ngó phải nháy mắt liên hồi, tư thái phong lưu tuấn tú như thiếu niên cưỡi ngựa qua phố, vó ngựa không dừng khiến biết bao bóng hồng say mê.

Tên Lục Dao lần nữa đứng đầu bảng, giành hết đất trên trang BBS của trường, một nửa học sinh động lòng xuân muốn hẹn hò với cậu, nửa còn lại vẫn giữ được lý trí thì bán phá giá ảnh chụp thường ngày của Lục Dao.

Sau khi tan học, Cố Tiểu Phi lướt diễn đàn trường, thấy từ trang một đến trang năm đều thảo luận về Lục Dao.

“Lục Dao lớp Nghệ Thuật có lai lịch gì thế? Học sinh mới vào đúng không nhỉ?” Lúc Đỗ Vũ Hiên phát bài thi hỏi một câu.

Cố Tiểu Phi nghe câu này như chó thấy hơi thịt, lập tức giải đáp thắc mắc, “Mấy cậu không biết à, từ buổi liên hoan chào đón học sinh mới cậu ta đã được vây quanh, giờ chòm sao và sở thích đã ngập ngụa bản tin BBS rồi!”

“Ai rảnh mà lướt diễn đàn hàng ngày như cậu chứ!” Đỗ Vũ Hiên cười nói, “Chỗ nào cũng có bản mặt cậu hết!”

“Ặc, lớp trưởng hỏi tôi chứ bộ!”

Đỗ Vũ Hiên nói, “Sai rồi, là cậu tươm tướp trả lời thì có.”

“Tôi nghe bảo cậu ta hồi học cấp Hai rất nổi tiếng.” Lâm Hạ xoay người lại, chống cằm nói chêm vào.

Cô nàng này chuyển tiếp thẳng từ trường cấp Hai trực thuộc Trường Trung học số Một lên, tất nhiên biết nhiều chuyện hơn hẳn một người nhảy dù vào trường như Lý Minh Châu.

“Trước kia Lục Dao cũng học trường cấp Hai trực thuộc trường này?” Dương Khả hỏi, hiển nhiên cô ta rất để tâm đến chuyện cá nhân của Lục Dao.

“Đúng thế, lớp Sáu chuyển tới, không phải người địa phương. Lúc ấy đã đẹp trai ngời ngời rồi, thuộc đội bóng rổ của trường thì phải? Tôi nhớ rõ cậu ta còn chơi game rất giỏi.”

“Cậu còn theo dõi cậu ta chơi game nữa à!”

“Đâu có, hồi đó thịnh hành chơi game online, đăng nhập điện thoại là thấy được bảng xếp hạng, Lục Dao lúc nào chẳng đứng đầu!” Lâm Hạ nói, “Tên này hồi cấp Hai được hoan nghênh dữ lắm, nhưng với điểm số của cậu ta mà đậu vào trường Trung học số Một thì lạ thật!”

“Thôi đi, đẹp trai như thế thì học giỏi hay không đều là mây bay! Tôi nguyện ý lấy thành tích sáu môn chính của mình đổi lấy khuôn mặt đẹp muốn lật trời như thế đấy!” Cố Tiểu Phi thở dài một hơi.

“Cậu ta có bạn gái không?” Dương Khả hỏi một câu không liên quan gì.

“Hồi cấp Hai có quen mấy người, giờ thì không biết, nhìn cậu ta như thế chắc phải có chứ.” Chuông vào lớp vang lên, Lâm Hạ quay lại ngồi nghiêm chỉnh.

Dương Khả còn cố dây dưa hỏi thêm, “Tôi nghĩ là không có, mới khai giảng mà, mấy cậu nghĩ sao?”

“Ai mà biết! Dương Khả, đừng nói cậu tính trâu già gặm cỏ non chứ, cậu làm ơn giữ chút khí phách đàn chị được không!” Cố Tiểu Phi gào lên, “Nhỡ may người ta và bạn gái cùng học lên với nhau thì sao!”

Dương Khả lấy sách đôi cậu ta, “Miệng cậu không nói được câu nào dễ nghe à!”

“Nhưng tôi nể cậu ta thật, bị kiểm điểm trước toàn trường mà còn thừa cơ chơi giáo viên một cú được.” Cố Tiểu Phi dông dài, “Sáng nay cậu ta nói mấy cái đó, gì mà qua lớp Một học chung, mệt cậu ta nghĩ ra được, hai lớp chưa đánh nhau là may rồi.”

Cố Tiểu Phi lảm nhảm hồi lâu, tự nói tự đáp: “Mấy cậu thấy lạ không, mắc mớ gì Lục Dao lại đề xuất chuyện tào lao như thế, chẳng lẽ cậu ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi?”

Lâm Hạ ngồi trước nói, “Sao cậu không có chút tế bào lãng mạn gì hết vậy, biết đâu người ta làm vậy để cua ai không chừng!”

“Ơ đệt, vậy quá phách lối rồi, thần thánh phương nào hân hạnh được cậu ta cua chứ!” Cố Tiểu Phi chửi thề. “Cậu nói cậu ta đến trả thù nghe còn có lý hơn!”

Lý Minh Châu lạnh như băng mở miệng, “Nói đủ chưa, ồn ào quá.”

Cô vừa dứt lời thì không khí xung quanh đang từ mười mấy độ bỗng giảm một phát xuống âm luôn.

Mọi người thức thời câm miệng.

Điện thoại trong hộc bàn Lý Minh Châu rung như điên, người được lưu tên là “Nhãi ranh” vừa gửi một tin nhắn đến.

[Ha ha, thầy Lý à, sau này xin thầy chỉ giáo nhiều hơn.]
Bình Luận (0)
Comment