Cũng may hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông Ôn Noãn và Giang Trác cũng không liên lạc với nhau. Cuối cùng cũng có một khoảng thời gian yên tĩnh cho cả hai người để tỉnh táo lại một chút.
Theo hiểu biết của Ôn Noãn về Giang Trác thì cậu tuyệt đối là trai thẳng. Cô thật sự không ngờ Giang Trác lại có tình cảm vượt quá tình bạn đối với Ôn Hàn.
Cho dù một số nữ sinh trong trường cho rằng hai người là cp đam mỹ, nhưng Ôn Noãn luôn coi đó chỉ là trò đùa nên cô chưa bao giờ xem là thật.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện này cô liền cảm thấy khó xử. Thích một người đã là không dễ dàng, khó khăn lắm cô mới có chút rung động nhưng không ngờ người mà Giang Trác thích lại là anh trai cô.
Bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông, Diệp Thanh liền lập một nhóm WeChat thêm mấy người bạn tốt của mình vào nhóm, thỉnh thoảng lại hẹn đi trượt ván, chơi bida,… Ôn Noãn cũng đồng ý, ngược lại Giang Trác vẫn không hề xuất hiện.
Như vậy cũng tốt trước hết cứ như vậy để hai người tỉnh táo lại. Nếu không lúc anh trai cô tỉnh dậy biết được chuyện này, không chừng anh ấy sẽ muốn quay lại phòng ICU nằm thêm hai năm nữa.
Vừa qua đêm giao thừa thì cuối cùng đại sư huynh và nhị sư huynh cũng đến Bắc Thành.
Ôn Noãn ra sân bay đón thì thấy hai người lần lượt ra khỏi ga hành khách.
Ở Bắc Thành quả thật có rất nhiều trai đẹp, nhưng đàn ông vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn ăn mặc hợp thời trang thì không nhiều.
Nhị sư huynh Lục Tư Yến là người đúng tiêu chuẩn của con nhà giàu, vừa trắng trẻo vừa cao ráo. Cả người mặc đầy những trang phục phiên bản giới hạn của các thương hiệu thời trang quốc tế, anh bước đi như một người nổi tiếng mà chỉ cần đi dạo phố cũng có thể trở thành chủ đề của nhiếp ảnh đường phố.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Nhưng trên đời này, người mà anh ta không muốn đi chung nhất chính là đại sư huynh Văn Trạm.
Chỉ cần đi cùng Văn Trạm thì anh ta sẽ lập tức từ ngôi sao trở thành trợ lý ngôi sao.
Quả thật là đại sư huynh, nếu trên người không có khí chất mạnh mẽ thì thật sự không thể trấn áp mấy tên sư đệ ăn chơi trác táng quần áo lượt là này.
Ôn Noãn cười híp mắt nhìn hai người đang đi tới không ngừng vẫy tay chào họ.
Văn Trạm không mặc quần áo hàng hiệu cao cấp, ngược lại chỉ mặc áo len đen bình thường cùng quần tây rộng, chân đi một đôi giày thể thao AJ giản dị hơn nhiều, so với Lục Tư Yến bên cạnh.
Nhưng anh ấy lại có một khí chất như vậy nên cho dù có ăn mặc xuề xòa và giản dị đến đâu thì vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Về điểm này thì rất giống với người nào đó.
Ôn Noãn nhìn Văn Trạm đang đi tới không hiểu sao lại nghĩ đến người nào đó đã hơn mười ngày không gặp.
Cô lắc đầu nguầy nguậy cố xóa bóng dáng của Giang Trác ra khỏi tâm trí.
Có gì tốt mà phải suy nghĩ đâu chứ, người ta đã nói rõ ràng là không thích cô. Người mà người ta thích là anh trai cô.
Ôn Noãn mày phải có cốt khí một chút mau cắt đứt với cái người này đi!
Trong lúc Ôn Noãn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Lục Tư Yến đã chạy đến kéo cái mũ nồi trên đầu Ôn Noãn ra.
“Này, mới mấy tháng không gặp mà tiểu ngũ sư muội đã học được cách ăn mặc rồi.” Anh ta ném cái mũ cho Văn Trạm: "Sư huynh, chụp nè!"
Văn Trạm đưa tay vững vàng chụp lấy cái mũ sau đó ngước mắt lên nhìn Ôn Noãn.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lanh [1] kiểu học đường, chân mang đôi giày Martin đen. Mặc dù cô đã cắt tóc ngắn, nhưng trang phục hôm nay lại làm cho cô mang một vẻ tươi mát nữ tính.
[1] màu lanh: là một loại màu nâu vàng, tạo cảm giác rất mềm, rất thanh lịch, và rất nhàn nhã.
Ôn Noãn tùy ý vuốt tóc, có chút phong thái của một đứa con trai.
"Ai mà giống như con khỉ hoang nhị sư huynh phá phách khắp núi của mình vậy ta?!"
"Mới xuống núi vài tháng mà em đã gọi là nhị sư huynh đáng kính nhất của em là con khỉ hoang rồi. Em bây giờ có bản lĩnh rồi muốn khi sư diệt tổ có phải không hả?" Lục Tư Yến xúi giục Văn Trạm: "Lão đại, chúng ta cùng nhau xử lý em ấy!"
Đại sư huynh Văn Trạm lười biếng ngáp một cái: "Ông đây không cử động, cậu có thể tự xử lý."
"Này này! Em còn chưa nói xong... sao anh có thể..."
Đúng lúc Ôn Noãn đang muốn hoạt động gân cốt một chút liền tiến lên đánh với nhị sư huynh mấy chiêu. Hai người cứ đấu tới đấu lui mãi cho đến khi Lục Tư Yến liên tục bị Ôn Noãn bức lui về sau, anh ta rất thức thời nói: "Không đánh nữa, không đánh nữa! Nếu không mọi người sẽ nói anh bắt nạt con gái nữa!"
Ôn Noãn nắm lấy cổ áo anh ta cười cười: “Người nào muốn khi sư diệt tổ hả?”
"Anh anh anh... là anh khi sư diệt tổ được chưa?"
Văn Trạm quan sát Ôn Noãn. Mỗi một hành động và lời nói của cô đều thực sự có vài phần giống con trai nhưng lại có phần đẹp hơn. Trong khoảng thời gian này cũng không biết là cô đã chiếm được bao nhiêu trái tim thiếu nữ trong trường rồi.
“Sư huynh, anh mau nói gì đi chứ!” Lục Tư Yến đánh không lại Ôn Noãn liền nhanh chóng nháy mắt với Văn Trạm.
Văn Trạm ngáp một cái nói: “Anh đói rồi. Tiểu Ngũ, em mau đưa các anh em đi ăn cơm đi.”
Ôn Noãn buông Lục Tư Yến ra, cầm lấy chiếc mũ nồi trong tay Văn Trạm cười nói: “Đi thôi, tiểu sư muội mở tiệc tẩy trần cho hai người!"
Ôn Noãn dẫn hai vị sư huynh đến phố ăn vặt của trường ăn xiên que. Lục Tư Yến ăn ngấu nghiến như lâu lắm rồi chưa được ăn nó, ngay cả đậu Hà Lan và cơm trên bàn cũng khiến anh hết lời khen ngợi -
"Ngon quá.“
"Trời ạ! Ngày nào trên núi cũng là canh bí đỏ, không thì cũng là canh bí đao. Anh sắp mất hết khẩu vị luôn rồi."
“Ăn lẩu thật hạnh phúc quá đi!”
Ôn Noãn nhìn Văn Trạm. Trông anh ấy như vậy lại rất thận trọng, khi ăn cũng nhẹ nhàng chậm rãi, lưng thẳng không nói câu nào rất có quy củ.
Anh ấy sinh ra trong một gia đình quân nhân.
So với Lục Tư Yến thì lão đại Văn Trạm khí chất mười phần.
"Đại sư huynh, hai người đến Bắc Thành tìm em chắc không đơn giản chỉ là đến thăm em thôi chứ hả?”
Nếu Ôn Noãn đã mở miệng hỏi thì Văn Trạm cũng không giấu giếm. Anh ấy đặt đũa xuống nói: “Tháng sau sẽ có một trận đấu Wushu, anh đã báo danh cho em rồi, em sẽ đại diện sư môn tham gia trận đấu này."
Ôn Noãn nghe nói giải đấu Wushu này là do hiệp hội Wushu thành phố tổ chức nên giải thưởng rất hấp dẫn. Tất cả các môn phái đều sẽ cử môn sinh đắc ý của mình đến dự thi, nhưng cũng không thiếu những cao thủ dân gian đã ghi danh.
Ôn Noãn có nghe từ chỗ Lục Vũ là Diệp Thanh cũng sẽ tham gia.
Cho nên cô không dự định sẽ tham gia náo nhiệt: "Muốn đi thì hai người tự đi đi, em không đồng ý tham gia."
“Em có đồng ý hay không đồng ý cũng không quan trọng.” Văn Trạm bình tĩnh nói: “Các sư huynh đệ đều biểu quyết nhất trí là giải đấu này sẽ do em đại diện tham gia là được.”
Ôn Noãn không chịu thừa nhận: “Em không tham gia biểu quyết thì không tính!”
Văn Trạm lấy điện thoại ra, mở QQ đưa cho Ôn Noãn: "Ba ngày trước cả nhóm đã biểu quyết, em cũng ở trong nhóm cho nên đừng nói với anh là em không thấy. Quá hạn thì mặc định em bỏ phiếu trắng xem như là em không có ý kiến."
Ôn Noãn: "......"
Mấy người trong sư môn ngày nào cũng huyên thuyên như vịt trong nhóm. Mỗi ngày tin nhắn nói chuyện cũng đều hiển thị 999+ nên cô sớm đã tắt thông báo.
Lục Tư Yến vỗ vỗ vai Ôn Noãn nói: "Sư muội à, em là người duy nhất có thể đảm đương thể diện cho toàn sư môn. Nam Sơn chúng ta có mặt mũi như thế nào ở trong võ lâm đều nhờ vào em rồi."
Tất nhiên Ôn Noãn không dễ bị dụ dỗ như vậy: "Cảm ơn nhé. Không cần anh nịnh nọt, em sẽ không tham gia thi đấu.”
Chuyện của anh trai cô còn chưa điều tra được chân tướng thì làm sao cô còn có tâm trạng tham gia thi đấu chứ.
Chỉ cần liếc mắt một cái Văn Trạm đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Anh trai em còn chưa khỏe lại sao?”
Nói đến chuyện này Ôn Noãn liền cảm thấy chán nản: “Chưa, vẫn còn nằm trong ICU.”
"Người sống thực vật thì không biết trước được khi nào mới tỉnh lại. Có thể là ngày mai hoặc ngày mốt, nhưng cũng có thể là cả đời cũng không thể tỉnh lại."
Ôn Noãn:...
"Anh hy vọng cậu ta có thể tỉnh lại sớm."
Văn Trạm nhấp một ngụm trà, nhẹ nói: "Người chiến thắng trong giải đấu lần này sẽ được một loại thuốc bí mật do công ty dược phẩm của phái Tiêu Dao chế tạo.
"Đó là cái gì?"
Lục Tư Yến vội vàng nói: "Cách đây một thời gian không phải là lão chủ tịch của công ty phía sau mấy người phái Không Động bị đột quỵ rồi xuất huyết não sao? Ông già đó khi còn trẻ cũng là một nhân vật phong vân [2] kiêu ngạo, lúc tuổi già lại mắc phải căn bệnh này không được ngày nào vui vẻ. Kết quả vẫn là công ty phía sau phái Không Động vung tiền như rác đến phái Tiêu Dao hỏi mua cái thuốc bí mật này."
[2] nhân vật phong vân: chỉ các vị tướng hoặc những người có ảnh hưởng đến thế giới
Lục Tư Yến làm thủ thế số tám: "À! Nghe nói ngày thứ hai đã có thể xuống đất đi lại được rồi. Hơn nữa còn đánh ra một bộ Thất Thương quyền khiến cho cả phòng bệnh đến bệnh viện đều nát bấy! Đúng là trâu bò plus mà!"
Ôn Noãn biết Lục Tư Yến dùng miệng lái tàu [3] không thể tin được liền nhìn về phía Văn Trạm: "Đại sư huynh, chuyện này là thật sao?"
[3] dùng miệng lái tàu: mô tả một người giỏi ăn nói và có tài hùng biện hoặc mô tả một người khoác lác không đáng tin.
Văn Trạm hơi cong khóe miệng lên: "Đừng nói anh trai em là người thực vật, cho dù là một chân bước vào quỷ môn quan rồi thì thuốc này cũng có thể kéo người trở về."
Lúc này Ôn Noãn mới cảm thấy hứng thú: “Chỉ cần thắng trong giải đấu này thì có thể lấy được nó sao?”
"Nó là phần thường dành cho nhà vô địch." Văn Trạm nói: “Lần này xuống núi, sư phụ cố ý dặn chúng ta dẫn em đi gặp một người để ông ấy huấn luyện cho em thắng trận này.”
Ôn Noãn tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Ánh mắt Lục Tư Yến đầy ý vị thâm trường lộ ra vẻ bát quái: “Đó là… hehehe, người yêu cũ của sư phụ chúng ta.”
Sư môn của Ôn Noãn thật ra cũng không được tính là môn phái lớn nằm ở dưới chân Nam Sơn, hơn nữa tên của nó cũng rất phù hợp với chỗ đó, Nam Sơn Môn.
Cùng với phim võ thuật, các phái Nga Mi, Võ Đang và Thiếu Lâm đã trở nên phổ biến khắp nam bắc, được coi là những môn phái đỉnh cao. Trong khi đó, Nam Sơn Môn thì....
Sư môn không có tiếng tăm, sư phụ thì tinh thần sa sút đâm ra lười biếng. Suốt ngày chỉ ẩn cư ở rừng núi, ngày ngày làm ruộng, tưới hoa, hái rau, chăn vịt. Mọi người trong sư môn đều sống một cuộc sống thôn quê nhàn nhã, hoàn toàn không có ý định nâng cao tiếng tăm của môn phái.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, công phu của sư phụ thật sự... rất cao cường. Ông kế thừa võ công của phái Côn Lôn lại tự tạo ra một bộ Hạc Phong quyền, dùng hai thứ đó càn quét sạch tất cả các môn phái lớn cho nên có thể nói ông là một kỳ tài võ học.
Vậy mà một kỳ tài võ học như vậy lại bị trục xuất khỏi sư môn khiến cho dư luận huyên náo cả một thời gian dài.
Nguyên nhân khiến ông bị trục xuất khỏi sư môn thật ra rất đơn giản: chỉ vì sư phụ cô là một người đồng tính luyến ái.
Ông đã đem lòng yêu một đệ tử của phái Thiếu Lâm, Diệp Lan.
Hai thiếu niên thiên tài danh chấn giang hồ tay trong tay cùng nhau rời khỏi môn phái đã làm mới thế giới quan lỗi thời của các cao thủ võ lâm cổ hũ.
Không có bất kỳ một môn phái nào có thể chứa chấp những sư đồ không để sư môn vào mắt. Hơn nữa đàn ông với đàn ông lại ở chung với nhau quả thật là làm bẩn võ học!
Vì vậy, sư phụ và người yêu quyết định đi đến Bắc Thành, định cư ở Nam Sơn rồi tự lập môn phái.
Thế nhưng không được bao lâu sau cũng vì người yêu thích nuôi mèo mà sư phụ bất khả chiến bại của cô lại cực kỳ sợ mèo thế là hai người không thể sống chung nữa liền kết thúc.
Sau khi chia tay, sư phụ cô quyết định quên đi người yêu để tập trung vào sự nghiệp, thành lập môn phái sau đó thu nhận đệ tử để kinh doanh.
Tất nhiên, nguyên nhân chính là vì không có người yêu hỗ trợ và không có tiền.
Ở Bắc Thành này hầu hết là quan chức và những người giàu có. Vài năm trở lại đây thực ra cũng thu nhận được không ít đồ đệ. Đa số đều là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng trong nhà quản không được liền ném vào núi để sư phụ quản giáo nên học phí cũng bắt đầu cao ngất ngưởng.
Nói đến cũng là chó ngáp phải ruồi, cái tính tình của sư phụ cô thật sự là từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn vô lại thích làm loạn. Bây giờ để ông đi trị mấy tên đệ tử nhất bang nhà giàu thì vô cùng thích hợp. Không quá hai ngày ông đã có thể khiến cho bọn họ nghe lời.
Sở dĩ hồi đó Ôn Noãn gia nhập sư môn là do từ nhỏ cô đã mắc chứng ADHD [4], lúc nào cũng thích đánh nhau, hoàn toàn không giống con gái chút nào. Ông nội nói nếu cô thích đánh nhau như vậy thì nên trực tiếp đi theo thầy học võ.
[4] chứng ADHD: (chứng rối loạn tăng động giảm chú ý) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người.
Quyền pháp của sư phụ cô là từ bên trong từ từ phát ra ngoài, bởi vậy Ôn Noãn càng luyện thì càng tăng thêm sức mạnh cho nên cô ưu tú hơn các sư huynh đệ khác trong sư môn.
Giải đấu Wushu lần này sư phụ để Ôn Noãn tham gia chủ yếu là để cho cô có thêm kiến thức sau đó là đem lại thể diện cho Nam Sơn Môn.
...
Buổi tối, bên trong tứ hợp viện [5] Giang Trác đang thờ ơ ném phi tiêu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại di động trên bàn đá.
[5] tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Phi tiêu cắm trúng vào bia ngắm. Hồng tâm trên tấm bia đã bị phi tiêu làm cho phai màu.
Diệp Thanh bên cạnh đang luyện cọc gỗ, cậu ta lau mồ hôi trên trán quay lại nhìn Giang Trác nói: “Trác ca tôi nhất định sẽ thắng trong giải đấu Wushu mùa xuân!”
Giang Trác thoải mái trả lời: "Tôi tin tưởng cậu!"
"Anh em tốt!” Diệp Thanh tự tin nói: “Bản lĩnh của chú tôi đều truyền lại cho cả hai chúng ta. Cậu đánh tầm xa còn tôi thì đánh cận chiến. Anh em của chúng ta kết hợp nhất định sẽ thiên hạ vô địch.”
"Không cần vậy đâu." Khóe miệng Giang Trác giật giật tiện tay ném phi tiêu rồi nhìn xuống màn hình điện thoại.
Vào lúc này, một cái phi tiêu khác bay nhanh tới xuyên qua cùng lúc cắm vào hồng tâm với cái phi tiêu của Giang Trác.
Giang Trác quay đầu lại thì nhìn thấy chú của Diệp Thanh, Diệp Lan. Trên tay ông đang ôm một con mèo trắng mập mạp, chậm rãi bước xuống cầu thang, mỗi bước đi đều rất vững vàng.
“Nó tin tưởng con có thể giành được vị trí đầu bảng, cũng giống như tin tưởng con có thể phác thảo cẩu thả mấy nét mà ra được một bức tranh vậy. Con nghe một chút rồi thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật.”
Giang Trác cong môi: "Chào chú Diệp."
Diệp Lan năm nay cũng đã ngoài ba mươi lăm, nhưng trông như một thiếu niên mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Ngũ quan anh tuấn, da trắng như sứ, dung mạo còn được chăm sóc tốt hơn cả người nổi tiếng.
Đôi mắt hẹp dài của ông liếc nhìn hai thiếu niên đang đứng trong sân, giọng nói cực kỳ có từ tính: “So với ở đây không yên lòng luyện công thì không bằng con về phòng làm bài tập đi."
Diệp Thanh vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, chú à, không phải sắp tới phải thi đấu sao? Con luyện nhanh lên một chút sẽ không chậm trễ thời gian làm bài tập đâu."
"Chú không nói con." Diệp Lan chuyển sang Giang Trác nói: “Hiếm khi nào chú thấy Tiểu Trác có lúc bồn chồn như vậy. Con đang suy nghĩ gì vậy?"
Giang Trác mím môi nói: "Suy nghĩ gì sao?"
Diệp Thanh cười: "Cậu ta đã hai tuần rồi không được gặp bảo bối ngồi cùng bàn."
"Phập" một tiếng, cái phi tiêu trong tay Giang Trác xẹt qua tai của Diệp Thanh rồi đâm sâu vào cọc gỗ khiến Diệp Thanh rùng mình một cái nhanh chóng ngậm miệng lại.
Diệp Lan biết tâm tư Giang Trác kín đáo. Từ nhỏ nó đã phải chịu đựng quá nhiều nên rất khó có thể thực sự mở lòng để giao du với người khác.
Ông cũng không nói nhiều, quay người lên lầu, lẩm bẩm nói: "Yêu đương thì yêu đương nhưng không được làm lỡ thời gian luyện công."
"Con không yêu đương."
Diệp Thanh cười xen vào: “Cậu ấy thầm mến người ta, nhưng người ta không những không chấp nhận mà còn né tránh cả bóng người cũng không thấy đâu.”
Diệp Lan quay lại: “Chú cho các con một chủ ý.”
"Tốt!"
"Đánh một trận, đánh thật đàng hoàng vào!"
Diệp Thanh:...
Giang Trác:...
Phong cách đơn giản mà thô bạo này quả đúng là phong cách của chú Diệp Lan. Nghe nói người yêu cũ của ông ấy cũng từng như vậy. Sau ba ngày bị đánh bầm dập đến mức người ta thấy ông còn phải rùng mình.