Khoảnh khắc về đến đích, thân thể Giang Trác như mất đi trọng lượng ngã vào một vòng tay mềm mại phía trước.
Ôn Noãn vững vàng đỡ cậu, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng Giang Trác: “Mệt, mệt, tôi nhìn cũng mệt nữa, mau nghỉ ngơi đi. Mẹ ơi, cậu thật sự đứng đầu rồi! Cậu còn có giấu kỹ năng nào mà tôi không biết không?"
Giọng nói thì thầm líu ra líu rít như vẹt vang lên bên tai cậu, đầu óc cậu trống rỗng, không còn ý thức là phải đứng dậy nữa. Cậu bây giờ chỉ cảm thấy cô rất mềm, rất thơm.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Ôn Noãn cũng đủ sức để ôm lấy cậu, giống như cây móc quần áo, nâng toàn bộ thân hình cao lớn cường tráng của cậu lên.
Tay Giang Trác sờ sờ sau đầu cô, môi cậu gần kề bên tai cô, thở gấp nói: "Đứng ở chỗ tôi có thể nhìn thấy..."
Ôn Noãn không hiểu ý của cậu, chỉ cảm thấy môi cậu nóng quá.
"Giang Trác cậu nói gì cơ?”
“Đứng ở chỗ tôi có thể nhìn thấy…”
Dù là bao xa, anh cũng sẽ chạy về phía em.
Trong phòng học không một bóng người, Giang Trác dựa mặt vào cánh tay trái, gò má tê cứng, nửa tiếng sau cũng không thể trở lại bình thường, hô hấp nặng nề.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Ôn Noãn mặt đối mặt với cậu, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Ánh mặt trời vừa đúng rơi trên mặt cô, chiếu vào con ngươi màu nâu trong veo, lông mi đen nhánh tựa như cọ nhỏ, cô gái nhỏ đang nhu thuận nhìn cậu.
Thật kỳ lạ rõ ràng là cùng một người, ở trước mặt những người khác cô ngầu như vậy, nhưng trong mắt cậu cô lại giống một cô bé vô cùng ngoan ngoãn.
"Giang Trác cậu quá được luôn ấy.”
Bởi vì trong phòng học rất yên tĩnh cho nên giọng nói của cô cũng nhỏ nhẹ.
Trong không gian an tĩnh như vậy, hai người đều có vẻ rất mệt mỏi, cô gái đột nhiên nói: “Cậu quá được.” Giang Trác tự nhiên bổ não xuất hiện tràn ngập vài cảnh không thể nói.
"Anh Trác của cậu đương nhiên là được rồi!"
Đôi môi mỏng của cậu cong lên, ý vị sâu xa nhìn cô.
Ngôn ngữ của Ôn Noãn bị trì trệ, dường như cô cũng kịp phản ứng lại liền nói: "Ý của tôi là cậu lấy được hạng nhất là quá được."
"Tôi vẫn luôn là 1."
Ôn Noãn:...
Sắp mệt gần chết rồi mà cái miệng cũng không thể yên tĩnh được một chút!
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn group chat lớp, một nhóm bạn học trong nhóm @Giang Trác, thả tim thả tim thả tim!!!
"Nghỉ ngơi tốt rồi thì đi lấy giấy khen thôi, tiện thể đi nhận sùng bái của ủy viên thể dục.”
“Không đi, ồn ào.” Giang Trác từ chối.
Cô cười híp mắt hỏi: “Cậu không phải là muốn ở đây với tôi đấy chứ?"
Giang Trác không trả lời, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Vừa nói ra câu đó Ôn Noãn thật sự rất hối hận, cô luôn quên mất mình đang đóng giả anh trai, ở trước mặt Giang Trác cô tự trở lại là bản thân mình.
Ngay lúc Ôn Noãn định đứng dậy thì Giang Trác đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần đến mức Ôn Noãn có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực của cậu, hai má cô bắt đầu nóng ran.
Cái tên Giang Trác này thật sự muốn chết mà!
Vành tai Ôn Noãn đỏ bừng, càng không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu nên đành phải nhìn sang một hướng khác.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Giang Trác đột nhiên chạm vào lỗ tai của cô rồi lướt nhẹ.
Ôn Noãn giống như bị điện giật, rùng mình một cái.
"Tôi chính là muốn ở bên cậu." Cậu cười nhẹ nhưng đôi mắt đen lại cực kỳ nghiêm túc.
Ôn Noãn cảm nhận được khi cậu lướt qua lỗ tai cô giống như có một dòng điện chạy dọc khắp người, trong đầu pháo hoa nổ đùng đùng.
Nhưng mà lúc này Ôn Noãn chợt ý thức được thân phận của mình, toàn thân lạnh ngắt, cố sức né tránh cậu...
"Giang Trác… không phải cậu nói cậu là thẳng nam sao?”
Vừa rồi có bao nhiêu cảm xúc dâng trào thì bây giờ lại tức giận bấy nhiêu.
Giang Trác nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái, cười nói: “Đương nhiên ông đây thẳng rồi.”
"Vậy cậu nói cậu muốn ở bên tôi là... là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ!"
Ôn Noãn vội vàng lôi cuốn giáo dục sức khỏe vị thành niên trong ngăn bàn ra, lật đến trang tình cảm nam nữ đưa đến trước mặt cậu như một tấm bia đỡ đạn, gằn giọng hỏi: "Nói chính xác cho tôi biết."
Cô chỉ tay vào hình con trai, con gái trong tranh minh họa hỏi: “Cậu thích con trai hay con gái?”
Giang Trác nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên, ý cười càng sâu: “Tôi thích nam hay nữ có quan trọng không?”
"Không quan trọng sao?”
Ôn Noãn nhìn cuốn sách rồi nhìn cậu... Điều này rất quan trọng có được hay không? Chí ít, một câu nói có thể bóp ch ết con mèo đ/ộng d/ục ngu xuẩn trong lòng cô.
Giang Trác dựa vào bệ cửa sổ, ánh nắng đổ bóng xuống cơ thể cao lớn của cậu, khiến cho nét mặt anh càng trở nên sắc sảo, thâm thúy hơn.
Cậu nhìn cô, gằn từng chữ: “Không quan trọng chút nào.”
Không cần biết cô là Ôn Hàn giả hay là Ôn Noãn thật, người cậu thích vẫn luôn là cô.
Cậu thích... người khiến cậu chỉ cần liếc mắt cũng phải kinh diễm.
“Còn cậu, cậu thích cái nào?” Giang Trác chỉ vào hai hình người trong sách, hỏi ngược lại cô.
"Đương nhiên là tôi..." Bàn tay Ôn Noãn không chút do dự định chỉ vào hình con trai, lúc này chợt nhớ lại thân phận của mình liền do dự chỉ vào cô bé bên cạnh.
Giang Trác lập tức bổ sung: "Đừng có gạt tôi."
Ôn Noãn ngẩng đầu liếc cậu một cái, hai mắt thiếu niên sáng quắc như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô trong nháy mắt, cô ngượng ngùng thu tay lại, chỉ vào cậu bé bên cạnh.
"Ông đây thích con trai! Cậu hài lòng chưa?"
Vào lúc này, một đám nam sinh vừa hoàn thành cuộc thi chạy tiếp sức cười nói vui vẻ chạy ùa vào lớp. Đột nhiên nghe thấy Ôn Noãn nói "Ông đây thích con trai" liền lặng người, trợn mắt há mồm nhìn hai người...
"Cậu, thông báo chính thức à?"
Ôn Noãn:...
Thông báo chính thức nhanh chóng được lan truyền trên diễn đàn trường, Giang Trác đã sớm biểu lộ ra, nên mọi người chỉ còn đợi xem thái độ của "Ôn Hàn". Hiện tại chính miệng "Ôn Hàn" thừa nhận "thích con trai", trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra thôi.
Người điên cuồng theo đuổi Ôn Hàn trước đây - Triệu Ninh Manh cũng gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng cho dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô.
Ôn Noãn hiểu rõ con người "tiểu tiện nhân" Triệu Ninh Manh, chỉ cần không phải là con gái thì Ôn Hàn có ở chung với một con chó cô ấy cũng sẽ không nói gì.
Cả buổi chiều Ôn Noãn yếu ớt gục trên bàn lười biếng, tuy rằng bụng không quá đau nhưng mà toàn thân bủn rủn không có sức, không muốn mở miệng.
Cô gửi lại một tin nhắn cho Triệu Ninh Manh, nói là cô ấy đã hiểu lầm, khi nào có thời gian sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy sau.
Dù thế nào đi nữa, chị dâu tốt như vậy cô không thể buông tha.
Giang Trác cũng ở đây, cả buổi chiều làm tổ ở vị trí của mình. Lục Vũ lên lầu gọi Giang Trác mấy lần, nói rằng trong đại hội thể thao, trường quản chế lỏng lẻo nên có thể chuồn qua cửa sau ra khỏi trường.
Giang Trác cũng mặc kệ cậu ta, tập trung làm bài.
Ôn Noãn một tay ôm bụng, quay mặt nhìn cậu.
Cậu cụp mắt xuống, lông mi đen rậm rạp che đi mí mắt. Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, lúc cười rộ lên rất giống yêu nghiệt, nghiêm túc đoan chính như sách giáo khoa, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng cấm dục.
"Lão đại trước đây không phải không bận tâm chuyện học hành sao? Sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy?" Cô nhàn nhạt nói đùa.
Giang Trác vẽ một hình parabol lên tờ giấy nháp, thản nhiên nói: "Trước đây tôi không có mục tiêu, cho nên lười học."
Ôn Noãn lắc lắc bình giữ nhiệt, nghe cậu nói vậy thì cười cười: "Eo ơi, hiện tại cậu có mục tiêu sao?"
"Có." Giang Trác híp mắt liếc nhìn cô: "Cậu."
Ôn Noãn sững sờ: “Tôi làm sao?”
Giang Trác không trả lời nữa, cầm chai đi rót nước, thuận tiện lấy luôn cái bình trong tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn đuổi theo: "Nói rõ ràng coi, tôi thế nào? Tại sao tôi lại trở thành mục tiêu của cậu rồi hả? Điểm của Lục Tự Dương cũng tốt, tại sao cậu không lấy cậu ta làm mục tiêu đi?"
Giang Trác cầm bình nước trở về phòng học, sau đó lấy trong cặp ra một hộp hoa quả khô, bỏ vào chai mấy quả cẩu kỷ táo đỏ rồi đưa đến miệng Ôn Noãn: “Uống một ngụm đi, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao.”
Ôn Noãn thấy cậu còn mang theo cả cẩu kỷ táo đỏ để pha nước uống thì ngạc nhiên, không ngờ một tên nhóc mười bảy mười tám tuổi đã biết chú ý dưỡng sinh.
Cô nhận lấy uống một ngụm nhỏ.
“Vậy tại sao tôi không thể lấy cậu làm mục tiêu?”
“Chúng ta là bạn cùng bàn, quan hệ tốt như vậy, làm đối thủ cạnh tranh chắc chắn sẽ tổn thương tình cảm, cậu không thể chọn một người làm kẻ thù chung hay sao? Chẳng hạn như Lục Tự Dương hay là ủy viên học tập cũng được mà!"
Giang Trác cười thoải mái, nói: “Tôi không có hứng thú với người khác, tôi chỉ muốn đè mình cậu thôi.”
Ôn Noãn:...
Khi có bảng điểm giữa kỳ, Ôn Noãn nhìn thứ hạng trên bảng thành tích thì choáng váng.
Giang Trác thực sự nói được làm được, gắt gao đè ép cô trên bảng thành tích, cướp luôn hạng nhất khối của cô.
Vào ngày có kết quả, "Học trưởng bá đạo nhẹ nhàng yêu" ra chương mới, tình tiết là "Ôn Hàn" bị Giang Trác phản công, đảng Giang Hàn cp nghênh đón mùa xuân.
Sau khi tan học, Ôn Noãn bí mật đăng nhập vào tài khoản của mình cho ba chương mới nhất điểm âm.
Trong phòng làm việc, lão Trương trầm tư nhìn hai phiếu điểm.
"Thầy Trương, hạng nhất và hạng hai khối đều ở lớp của thầy phải không?"
"Hai nam sinh này còn là bạn đặc biệt thân với nhau nữa."
Các giáo viên bắt đầu bát quái: “Tôi nghe nói… không chỉ là bạn bè thôi đâu.”
“Đừng nói nhảm nữa, không phải là bạn thì còn có thể là gì nữa?”
"Thật ra đôi khi học sinh yêu sớm thì thầy cô cũng không thể phủ định toàn bộ được. Tận dụng tình hình còn tốt hơn nhiều so với việc canh phòng nghiêm ngặt cấm cản. Nếu xử lý đúng cách, hai đứa cũng có thể thúc đẩy việc học của nhau."
Trương Chí Minh nghe mấy người nói chuyện phiếm thì tự nhiên cảm thấy rất có lý. Nhưng ông cũng sắp 50 tuổi rồi, trong mấy chục năm dạy học, chuyện yêu sớm trước giờ đều là bạn nam với bạn nữ mà, bây giờ ông cũng muốn tận dụng tình huống chứ chưa từng ra tay.
Cuối cùng Trương Chí Minh quyết định tạm thời Phật hệ [1] một thời gian, không ép buộc bọn họ quá chặt chẽ, dù sao hiện tại hai người đều rất chăm chỉ học tập, đó là một điều tốt.
[1] Phật hệ: sống bàng quan, thờ ơ với sự đời như người tu hành.
Tạm thời cứ vậy đi.
Tan học Ôn Noãn đi ngang qua hành lang thì nghe thấy mấy người Diệp Thanh, Lục Vũ đang khoe khoang...
"Hồi trước, anh Trác cũng học Phật hệ, nhưng nếu cậu ấy dốc hết sức đè ép người ta thì còn có ai cậu ấy không đè được sao?"
Các bạn học xung quanh đều tung hứng: "Anh Trác đương nhiên lợi hại rồi!"
Nhưng mà xung quanh cũng có những ý kiến khác, ví dụ như Phương Triết Hàn nói: "Xem ra các cậu còn chưa biết hết thực lực của Hàn gia rồi. Lần này Giang Trác có thể đè ép được Ôn Hàn chỉ có một nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"
"Đương nhiên là Hàn gia tình nguyện để Giang Trác đè rồi!"
Ôn Noãn nhanh chân đi vô lớp, tuy rằng cái đám thẳng nam này không hề ngại ngùng thảo luận chuyện này nhưng mà cô nghe thế nào cũng không được tự nhiên!
Ôn Noãn trở lại chỗ ngồi, Giang Trác vẫn đang làm đề.
Cậu im lặng học tập, không còn vẻ phóng túng như thường ngày mà thay vào đó là một vẻ nhã nhặn trầm ổn.
Cậu ấy điên rồi hả? Đột nhiên cố gắng học hành như vậy làm cho cô áp lực quá đi mất!
"Trác gia còn muốn bỏ xa người được hạng nhì khối như tôi sao?"
Giang Trác thu hồi tầm mắt khỏi sách, liếc mắt nhìn Ôn Noãn: “Việc ông đây học tập làm phiền cậu à?"
Ôn Noãn cũng không biết tại sao lại cảm thấy buồn buồn nói: "Quên đi, đừng động vào người tôi. Dù sao mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy..."
Chỗ nào cũng khó chịu!
Ông anh hoàn toàn không che giấu cái tính hướng thích con trai, còn cô lại hãm sâu vào vũng bùn như một bàn cờ thua trước mặt cô.
Giang Trác nhìn chằm chằm cô gái nhỏ thật lâu, mới hỏi: “Mỗi tháng đều có mấy ngày, là sao vậy?”
Ôn Noãn không kiên nhẫn nói: "Nóng nảy!"
Giang Trác cười như không cười cao giọng nói: "Mùa hè đến rồi, trên người ông đây cũng nóng nảy, có thời gian thì ngủ chung đi!"
Ôn Noãn:…
Hổ báo dữ vậy!!!
Giang Trác nhìn hai gò má của cô gái nhỏ đỏ bừng đến tận cổ, cậu dường như cũng hiểu trò đùa này có hơi quá đáng cho nên không trêu chọc cô nữa, tiếp tục cúi đầu áp dụng công thức tính toán.
"Xin lỗi.”
Ôn Noãn đột nhiên nghe được ba chữ này thì kinh ngạc nhìn cậu. Giang Trác xoay người qua, đưa lưng về phía cô tiếp tục làm bài.
“Sao đột nhiên lại xin lỗi tôi?”
Giang Trác không được tự nhiên, giọng điệu rất không khách khí: “Làm sao tôi biết được.”
Ôn Noãn cong cong môi, dứt khoát nói: “Tôi không cần cậu xin lỗi vì cậu thi giỏi hơn tôi đâu."
”Vậy thì xin lỗi vì muốn ngủ với cậu."
"..."
“Dù sao thì ông đây cũng xin lỗi rồi cậu đừng tức giận nữa.”
Ôn Noãn duỗi tay định xoa đầu cậu, nhưng Giang Trác nhanh chóng quay đầu tránh đi.
“Để tôi xoa thì tôi sẽ không tức giận.” Ôn Noãn nói.
"Ông đây không phải là chó mà cậu muốn sờ đầu là sờ đâu!"
Cô lý lẽ hùng hồn nói: "Tôi cứ muốn sờ đấy!"
Giang Trác suy nghĩ một chút, cuối cùng nắm lấy tay cô để lên đầu cậu. Sau đó cậu nhắm mắt lại, mất tự nhiên nói: “Đếm đến ba.”
Ôn Noãn giống như đang trút giận cứ dùng sức xoa mạnh mái tóc mềm mại của cậu, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười.
"Một, hai, ba..."
Nụ cười Ôn Noãn càng ngày càng tươi, đôi mắt hồ ly trong trẻo ướt át hơi híp lại, nước mắt dưới khóe mắt càng thêm quyến rũ.
Giang Trác hụt hơi, trong đầu đã đếm đến "năm sáu bảy tám" rồi...
Nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, cứ tùy ý để bàn tay mềm mại của cô vuốt tóc cậu. Trong nháy mắt một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu...
Làm chó hình như cũng không có gì không tốt cả!