Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 60

Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai cô tâm tâm niệm niệm đang đứng dưới tàng cây long nhãn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Giang Trác mặc một chiếc áo thun đơn giản, đứng ngược sáng, thân hình đĩnh đạc, một bàn tay đút vào trong túi quần, đuôi mắt nheo nheo, lộ ra khí chất lười biếng riêng biệt của cậu.

Tóc cậu không còn là màu trắng nữa, màu tóc ngắn màu đen đơn thuần làm ngũ quan và hình dáng cậu càng thêm thành thục.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Cô cho rằng cậu là ảo giác, ngơ ngác đưa tay chạm vào. Lúc cô sắp đụng đến ống quần cậu, Giang Trác lại lùi về sau một bước.

“Giang Trác?"

“Ừm.”

“Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”

Trầm mặc một lúc lâu, cậu mới từ từ mở miệng, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào chua xót: “Nhớ.”

Ôn Noãn đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng giơ tay ra, thử vòng qua eo cậu, ôm chặt lấy cậu.

Trong chớp mắt ôm lấy cậu kia, cô liền cảm giác được cậu, mùi hương và hơi thở của cậu, tiếng trái tim cậu đang đập.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Là cậu.

Ôn Noãn nhắm chặt mắt, từ từ dùng sức, ôm lấy cậu rất chặt, rất chặt. Cái ôm này đầy đè né, tựa như muốn đem tất cả những tủi thân và nhớ nhung của một năm này xả ra hết.

Bỗng nhiên, cô buông cậu ra, lùi lại hai bước, mạnh mẽ nắm thành quyền, đánh vào mặt cậu —

“Khốn kiếp! Con mẹ nó em tưởng anh chết rồi!”

Cô thật sự đã nghĩ như vậy, mỗi một lần cái suy nghĩ này xuất hiện, cô đều vô cùng sợ hãi đến mức không nhịn được muốn nôn ra.

Giang Trác đứng yên nhận một quyền của cô, không nói tiếng nào.

Ôn Noãn cứ nghĩ là cậu sẽ tránh, nhưng không ngờ cậu không thèm động đậy. Cô vừa đau lòng vừa hối hận, tức giận ngồi xổm dưới đất, nước mắt lưng tròng.

Giang Trác cũng ngồi xuống, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, anh không đau.”

Không đau mới lạ.

Ôn Noãn biết một quyền kia có chút dùng sức, cô đã bị đè nén quá lâu rồi, cũng quá nhớ cậu.

Cô tủi thân nhìn cậu, đưa tay sờ gò má trái của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, xoa cho đến vị trí khóe miệng cậu. Giang Trác bắt lấy tay cô, đưa đến bên môi, hôn một cái.

Ôn Noãn có thể cảm giác được môi cậu hơi lạnh, nhưng vẫn mềm mại như trước, dán lên mu bàn tay cô.

Tâm tình của cậu nội liễm và sâu lắng, không quá thể hiện ra ngoài, nhưng mà cô có thể cảm nhận được đè nén và nhẫn nại của cậu.

Cô hỏi cậu: “Em nghe một đàn anh của các anh nói, trong học viện có tân sinh viên có tài bắn tỉa mới đến, tất cả các môn khảo hạch đều đứng đầu, chắc là anh đúng không?”

“Ừm.”

“Có phải anh bị thương không?” Lúc Ôn Noãn hỏi câu này, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Giang Trác cũng không giấu giếm, ngồi xuống ghế dài, chầm chậm kéo ống quần lên.

Ôn Noãn nhìn cẳng chân của cậu, có vết tích của nẹp cố định chống đỡ nắn xương, rất sâu.

“Anh bị thương là khoảng thời gian em đang thi đại học, bác sĩ nói phải cắt bỏ chân, nếu không sẽ rất đau.”

Hô hấp của Ôn Noãn trở nên nặng nề, thậm chí không dám nhìn chân cậu: “Anh không cắt chân.”

“Anh có điên đâu?"

Giang Trác vân đạm phong khinh cười cười, lại khôi phục khí phách của ngày xưa: “Sao anh có thể để vợ tương lai gả cho người tàn tật được?”

Ôn Noãn đẩy cậu ra, cậu nắm chặt tay cô, nói: “Đau thì đau thật, lúc ngủ đều không yên giấc, chưa từng ngủ được hơn năm tiếng. Sau đó có chú Diệp giúp đỡ, kiên trì trị liệu, nhưng mỗi một bước đi, con mẹ nó đều cảm giác giống như có người lấy cưa, cưa chân của ông vậy.”

Cậu từ từ kể lại, Ôn Noãn tưởng tượng những ngày tháng đó đáng sợ đến mức nào, khoảng thời gian đêm nào cô cũng mất ngủ đó, cậu cũng đang phải trải qua địa ngục.

Giang Trác cũng không làm bớt đi sự đau đớn, nói cậu dưới sự giúp đỡ của Diệp Lan đã kiên trì phục hồi thế nào, rồi qua Mỹ làm giải phẫu nắn lại ra sao, từng cuộc phẫu thuật tỉ mỉ phức tạp, dần dần cậu đã có thể đủ sức bỏ xe lăn, thoát khỏi chống nạng.

Giang Trác nắm chặt tay cô, tận lực nói: “Lúc đó, anh nghĩ, cứ cho là mẹ nó đau chết đi, cũng phải đi đến trước mặt em.”

Ôn Noãn im lặng không nói, tiêu hóa từng lời của cậu, lông mi run rẩy, tim lạnh đến đau đớn.

Cô không dám tưởng tượng, đau đớn như thế, thậm chí đến bác sĩ cũng đề nghị cắt bỏ chân, vậy mà cậu lại gắng gượng chịu đựng.

Vì để đi đến trước mặt cô, rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?

“Tại sao không liên lạc với em?”

“Bởi vì không chắc chắn anh có thể hồi phục được hay không, bác sĩ nói hy vọng hồi phục lại bình thường rất xa vời. Nếu như đến cuối cùng vẫn phải cắt chân.”

Giang Trác không tiếp tục nói nữa, Ôn Noãn có chút tức giận: “Nếu như cuối cùng vẫn phải cắt chân, anh sẽ định vĩnh viễn không xuất hiện nữa?”

Cậu ngầm thừa nhận.

Ôn Noãn không kiềm chế được cảm xúc, tức giận nói: “Chuyện này thì tính là gì, không phải em là bạn trai anh sao, bị thương cũng không cho bạn trai biết?”

Khóe miệng Giang Trác cong lên, nở một nụ cười rất đẹp: “Bởi vì anh là một cô bạn gái kiêu ngạo nha.”

Ôn Noãn sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, vừa giận vừa buồn cười, còn không thể động thủ, chỉ có thể tức nghẹn quay đi, buồn bã nói: “Vậy anh có nghĩ, em sẽ như thế nào không?”

“Có chứ.” Giang Trác gật đầu: “Chắc hẳn sẽ đau lòng rất lâu.”

“Anh đã biết vậy mà còn...”

“Bởi vì em sẽ không tìm được cô bạn gái xinh đẹp như anh được nữa.”

Ôn Noãn thật sự bị cậu làm cho tức đến phát khóc, quay người bỏ đi, Giang Trác hai ba bước đuổi theo, nắm lấy tay cô.

Ôn Noãn giãy dụa một chút, không hất ra, thở phì phò xoay lại nhìn cậu: “Em giận thật đấy!”

“Ừ.”

Biểu cảm của con nhóc này rõ ràng là muốn cậu dỗ, Giang Trác lấy một cây kẹo vị trái cây từ trong túi ra, lột vỏ.

Ôn Noãn nhìn rồi nhìn cái cây kẹo vị trái cây đó, tức giận nói: “Em không thèm ăn đâu.”

“Thật sự không ăn?”

“Không ăn!”

“Được thôi.” Ôn Trác bỏ cây kẹo vào miệng mình.

Ôn Noãn bực bội nhìn cậu.

Nếu muốn trải qua quãng đời còn lại cùng với tên này, có khả năng cô sẽ chết sớm.

Giang Trác cong khóe môi, vòng tay qua sau gáy cô rồi hôn lên môi cô.

Ôn Noãn bất ngờ không kịp đề phòng, bị cậu cạy hàm răng ra, viên kẹo trái cây kia bị đầu lưỡi mềm mại của cậu luồn vào trong miệng cô, hương vị chua chua ngọt ngọt, triền miên giữa môi răng.

Mẹ nó, sao lại như vậy?!

Cái này quá phạm quy rồi.

Xung quanh người đến người đi, không ít người đều đang nhìn bọn họ. Tay Ôn Noãn đặt trước ngực, đẩy cậu một cái, gương mặt nóng hổi.

Giang Trác biết da mặt cô mỏng, rất nhanh liền buông cô ra.

Đôi môi cô ướt át, đỏ mọng như anh đào, khóe mắt, đầu mày, và cả vẻ mặt đều giống thiếu nữ thẹn thùng, tránh không chịu đối mặt với cậu.

Cô cúi đầu nếm vị chua chua của viên kẹo: “Càng lúc càng không biết xấu hổ.”

“Vẫn luôn như thế mà.” Giang Trác nhìn đồng hồ đeo tay: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về, ở trường sao?”

“Ngoài trường, thuê nhà ở với anh trai em.”

“Ôn Hàn cũng đang ở thành phố đại học?”

“Vâng, anh ấy đuổi theo thanh mai đến đây.”

“Cái này thì anh biết, Diệp Thanh khổ cực theo đuổi được bạn gái tới tay, suýt chút nữa đã bị cậu ta cướp mất.”

“Có một số chuyện, bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, không có cỗ máy thời gian, cũng không có thuốc chữa hối hận.”

Hai người đi đến một chung cư thương mại, ngừng lại, Ôn Noãn lưu luyến nhìn cậu.

Chàng trai trước mắt, đẹp đến mức giống như một giấc mộng.

“Nhuộm lại tóc rồi sao?” Ôn Noãn nhón chân lên, đưa tay sờ tóc cậu: “Không khoe khoang nữa hửm? Bạn – gái.”

“Ừ, mới đến, khiêm tốn chút.”

Giang Trác vẫn là Giang Trác, chàng trai trong ký ức của cô, một chút cũng không đổi.

À không, có thay đổi.

Ôn Noãn đánh giá ngũ quan thành thục của cậu.

Càng trở nên anh tuấn hơn.

“Giang Trác, vì sao anh lại báo danh ở đây?”

Giang Trác xoa lông mày cô: “Em biết rồi còn hỏi.”

Ôn Noãn cúi đầu cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào. Cô biết, cậu nhìn thấy tin nhắn của cô.

“Ở đây là trường cảnh sát tốt nhất cả nước.”

Ôn Noãn bĩu môi, kéo cổ áo cậu qua, nhón chân tiến sát tới khuôn mặt cậu: “Chẳng lẽ không phải vì người bạn trai anh yêu nhất đang ở nơi đây chờ anh sao?”

Giang Trác rũ mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, đôi môi anh đào ướt át... Có lẽ bởi vì gần với mùi hương của trước đây, cậu lại có chút ý nghĩ xấu với cô, hai bên tai đều đỏ ửng.

Cậu kiềm chế hôn lên đôi môi cô.

Ôn Noãn đưa tay vòng qua cổ cậu, nhón chân lên, dán sát khuôn mặt mình vào cổ cậu, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể cậu.

Không phải mơ, cô biết, cậu đang ở ngay bên cạnh cô.

“Anh rất nhớ em.” Cậu thì thầm bên tai cô, âm thanh rất nhẹ nhàng nói: “Tối nào cũng đều nhớ em đến phát điên.”

Ôn Noãn cảm động vài giây, buông cậu ra, hỏi: “Tại sao buổi tối anh mới nhớ em?”

Giang Trác suy nghĩ vấn đề này một hồi, cảm thấy cô nhóc này càng lúc càng nắm trúng trọng điểm rồi.

“Nói đi, tại sao buổi tối mới nhớ.”

Giang Trác nghiêm túc nói: “Đàn ông tụi anh buổi tối đều rất hiu quạnh.”

“...”

……

Ôn Hàn nhai đũa, nhìn cô gái trước mặt đang ngơ ngẩn khều bát cơm, đã mấy lần, khóe môi cô không tự chủ lộ ra nụ cười ngây ngô rồi.

Đã rất lâu anh không nhìn thấy cô cười tươi rói như vậy.

Ôn Hàn thuận miệng hỏi: “Em lại yêu đương rồi?”

Nhưng không nghĩ đến, Ôn Noãn lại thẳng thắn nói: “Đúng.”

“Thật hay giả vậy?” Ôn Hàn buông đũa, có chút ngạc nhiên: “Trai đẹp xuất chúng nào mới có thể bắt được trái tim của em gái tôi vậy nè?”

“Chính là đẹp nhất thế gian, đẹp nhất toàn thế giới.” Ôn Noãn buông đũa, đứng dậy đi về phòng: “Không ăn nữa, em bắt đầu giảm cân.”

“Uây! Ra đây rửa bát! Em đừng hòng trốn!”

“Em đọc sách, ngày mai còn phải báo cáo trước lớp!”

“Ông đây đã làm cơm còn phải rửa bát, anh mắc nợ em đúng không!”

Ôn Noãn khóa cửa phòng, khóe môi không tự chủ cong lên, lộ ra ý cười, trong lòng ngọt như mật.

Điện thoại “ting” một tiếng, Giang Trác chủ động gửi một tấm ảnh cho cô, là ảnh selfie lúc cậu mặc quân phục.

Tấm ảnh có chút nhiễu hạt buổi chiều tối, cậu đứng dưới ánh đèn, từ dưới hướng lên một góc, có điều như vậy, ngũ quan của cậu vẫn là 360 độ không góc chết, đẹp trai muốn xỉu.

Nhìn ra được, đây là cậu tiện tay chụp sau khi huấn luyện xong, tóc tai còn có chút ẩm ướt.

Nội dung tin nhắn của cậu rất đơn giản —

“Kết thúc huấn luyện, quay về tắm rửa.”

Giang Trác vẫn luôn rất hiểu cô, gửi tin nhắn báo cáo tin tức hằng ngày cho cô, cũng là vì để cô an tâm.

Trong lòng Ôn Noãn vẫn còn chút giận cậu, vì vậy chỉ nhắn lại một chữ “Ờ”.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại cảm thấy cái chữ "Ờ" này có chút lạnh lùng, lỡ như đả kích việc cậu tích cực chủ động nhắn tin thì sao.

Thế là Ôn Noãn xóa chữ này đi, sau đó đánh lại một tin khác gửi đi — “Được.”

Kèm theo một điệu bộ “Trẫm đã duyệt” cao quý lạnh lùng.

Gửi xong tin này, Ôn Noãn không để ý đến cậu nữa, mở máy tính bắt đầu viết báo cáo cho tiết học ngày mai, ước chừng một tiếng sau, Giang Trác lại gửi cho cô một tấm ảnh.

Ôn Noãn vừa nhìn thấy tấm ảnh này, suýt chút xịt máu mũi.

Nửa thân trên của Giang Trác, không phải là cô chưa từng thấy, nhưng mà đó là lúc ở cấp ba, bây giờ lại cậu gửi cho cô tấm ảnh bán thân ở ban công...

Làn da trắng nõn nà cùng đường cong rắn chắc của cơ bắp, quả thật có thể nói là cực phẩm.

“Tắm rửa xong, mệt muốn chết, đang nằm trên giường.”

Cậu thật sự là đang báo cáo sinh hoạt thường ngày với cô.

Ôn Noãn lén lút lưu tấm ảnh bán thân làm người ta mặt đỏ tim đập này lại, làm của quý, tạo riêng hẳn cho nó một album.

Sau này, những tấm ảnh kinh điển như vậy nhất thiết phải thu thập nhiều một chút.

Cô si mê nhìn tấm ảnh rất lâu, cảm thán ánh mắt của mình quá tốt, cấp ba Giang Trác lười tập luyện, vậy mà chỉ ở trong quân đội một năm, lúc này cậu đã tăng không ít khí khái đàn ông, nội tiết tố bùng nổ.

Giang Trác thấy cô không trả lời tin nhắn, lại hỏi: “Bạn trai vẫn còn giận sao?"

Ôn Noãn: “Đúng.”

Giang Trác: “Anh phải làm sao để dỗ bạn trai hồi tâm chuyển ý đây?”

Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì anh gửi thêm mấy tấm ảnh qua đây!”
Bình Luận (0)
Comment