Thời gian là loại thuốc tốt nhất để quên một người, nhưng có đôi khi, thời gian sẽ làm một đoạn tình cảm càng thêm khắc sâu.
Làm một doanh nhân trẻ đầy triển vọng, Ôn Hàn ngày ngày mặc vest mang giày da, đối nhân xử thế cũng ôn hòa chu đáo; nhưng mỗi đêm lúc chỉ có một mình, nhìn ánh trăng lạnh lẽo, luôn khiến lòng người đau gấp bội.
Chỉ khi trong lòng có người thương nhớ mới cảm thấy hết sức cô độc.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
……..
Tập đoàn Ôn thị, Ôn Hàn vừa mới họp xong, ra khỏi phòng hội nghị liền nhận được điện thoại của em gái Ôn Noãn __
“Anh, buổi trưa qua đây ăn cơm đi, em và anh Trác ăn mừng sinh nhật cho anh.”
“Buổi trưa anh phải gặp một khách hàng quan trọng.”
Ôn Hàn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, mỗi ngày Diêu Mạn Chi đều lải nhải ở bên tai, thúc giục anh sớm kết hôn, muốn ôm cháu nội, nhắc đến mức anh không muốn nhớ tới ngày sinh nhật nữa.
Bên kia điện thoại, Ôn Noãn bĩu môi: “Anh không mừng sinh nhật, nhưng em vẫn muốn nha.”
“Ặc.”
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Ôn Hàn quên mất, anh với Ôn Noãn có cùng một ngày sinh nhật.
Buổi trưa, Ôn Hàn đến đúng hẹn, mang một bó hoa hướng dương tươi đẹp tới, đi vào nhà.
Mới vừa tiến vào, một con “báo con” từ trong phòng chạy ào đến.
“Bác! Bác đến rồi!”
Chú báo nhỏ nhảy dựng lên, nhảy lên người Ôn Hàn.
Có điều bé con mới sáu tuổi, là một bé gái siêu cấp vô địch dễ thương đáng yêu, lanh lợi tinh nghịch y hệt Ôn Noãn lúc nhỏ.
Ôn Hàn vững vàng tiếp được cô bé, nhân tiện trở ngược người bé, xách chân lên, đầu chúi xuống đất, cứ thế xách đi dạo quanh một vòng làm bé con khóc la oai oái.
Ôn Noãn bưng đĩa dưa hấu vừa cắt xong đi ra, nhíu mày nói: “Anh cũng biết ăn hiếp Đường Đường rồi, người lớn mà không khác gì đứa con nít.”
“Anh ức hiếp nó? Nó ăn hiếp anh cũng không ít.” Ôn Hàn duỗi tay lấy dưa hấu, bị Ôn Noãn hất ra: “Rửa tay.”
Ôn Hàn rửa tay đi ra, cười hi hi ha ha đến bên cạnh cô cháu gái nhỏ —
“Cục cưng của bác đang xem gì đó?”
“Truyện tranh.”
“Truyện tranh gì?”
“Truyện tranh thiếu nữ, nói chuyện yêu đương.”
“Con mới bao lớn mà xem sách yêu đương hửm?”
Ôn Hàn dùng tăm xỉa răng cắm vào một miếng dưa hấu, không chút để ý quét mắt nhìn bìa truyện.
Bìa truyện là hình ảnh các cô bé cậu bé đang ở trước cổng trường chụp ảnh chung, chính giữa là một cậu bé, một đầu tóc trắng, trên tai đeo bông tai đen, mặt mũi nhếch lên một vẻ kiêu ngạo không biết kiềm chế.
Ôn Hàn có hứng thú, mở ra cuốn truyện ra xem mấy trang, phát hiện nội dung bối cảnh của cuốn truyện này hình như rất quen, đây không phải là thời cấp ba của bọn họ sao?!
Ôn Hàn lập tức trở ngược lại trang đầu, tác giả truyện —Diệp Thanh.
Quả nhiên...
Đường Đường thấy sắc mặt Ôn Hàn nghiêm túc như vậy, bĩu môi nói: “Còn nói con, bác cũng đến tuổi này rồi, còn thích xem truyện tranh thiếu nữ.”
Nếu là bình thường nhóc con này nói anh đến tuổi này rồi, anh nhất định sẽ nháo ầm ĩ với cô bé, anh ghét nhất người khác nói tới tuổi tác của mình.
Không ngờ lúc này, Ôn Hàn lại không có phản ứng.
Đường Đường men theo ánh mắt anh nhìn thấy một bức tranh vẽ.
Ánh mắt anh dừng lại nơi bức vẽ đó, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa dài.
Ngón tay Ôn Hàn đưa tới mặt cô ấy, nhẹ nhàng vuốt v3.
Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng vẫn là…
Trong lòng khó yên.
Đường Đường ngồi sát bên cạnh Ôn Hàn, nhìn anh, lại nhìn về phía chị gái nhỏ trong truyện: “Dáng vẻ chị ấy cười lên rất đẹp.”
“Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này.”
“Không phải, cô gái đẹp nhất thế giới này là mẹ.” Đường Đường lập tức phản bác.
Ôn Hàn nhìn cô gái trong bức vẽ có khuôn mặt giống Triệu Ninh Manh đến tám phần, chỉ cười cười, Triệu Ninh Manh lúc nhỏ không ngừng hỏi anh, cô có đẹp hay không.
Hình như từ trước đến giờ Ôn Hàn chưa từng khen cô xinh đẹp.
Cho đến nhiều năm sau này, Ôn Hàn cuối cùng cũng nói ra câu anh đã giấu trong lòng rất nhiều năm —
“Em là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này.”
Chỉ đáng tiếc, bây giờ cô đã không nghe được nữa rồi.
Cái bộ truyện này có một cái tên rất văn nghệ, gọi là “Sau cơn mưa mùa hạ”, rất nhiều trang vẽ đều là bản phác hoạ những năm cấp ba Diệp Thanh lưu lại, bìa trong có viết —
Kỷ niệm thanh xuân đẹp nhất của chúng ta.
Thanh xuân của chúng ta, lại không phải là thanh xuân của Ôn Hàn.
Sau bữa cơm, Ôn Hàn vô tình hữu ý nhắc đến cuốn truyện tranh đó, muốn từ trong miệng Ôn Noãn moi ra vài ba câu tin tức có liên quan đến Diệp Thanh và Triệu Ninh Manh.
Có điều, có được tin tức, đối với anh mà nói cũng không phải là điều tốt gì. Nghe nói con trai của Triệu Ninh Manh - Tiểu Diệp Tử có quan hệ rất tốt với Đường Đường, người lớn hai nhà đang cân nhắc xem tương lai có thể kết làm thông gia hay không, lập hôn ước gì gì đó.
Ôn Hàn ngậm một miệng máu lặng lẽ nuốt trở vào.
“Đúng rồi, tin tức nói tối hôm nay có nguyệt thực toàn phần trăm năm hiếm gặp, bác, bác có đi xem không?”
“Không có hứng thú.” Ôn Hàn ghét bỏ nói.
Đường Đường kéo cánh tay anh, không thuận không buông nói: “Bác đi đi mà, con muốn ngồi trên vai bác xem nguyệt thực.”
“Vai ba con không ngồi được sao?”
Đường Đường nhìn Giang Trác, trề môi nói: “Ba con chỉ biết nắm tay mẹ thôi, vai ba cũng chỉ để mẹ ngồi.”
Ôn Noãn thấy Ôn Hàn hình như không được vui, bất đắc dĩ nói: “Đường Đường, con đừng phiền bác con nữa, tối nay ba mẹ cùng đi xem nguyệt thực với con.”
Đường Đường phụng phịu cái miệng nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được ạ.”
Buổi chiều, một mình Ôn Hàn đi giữa trời gió lạnh hiu quạnh đầu đường, anh không chỉ một lần nghĩ, nếu như năm mười bảy tuổi đó, anh không xảy ra chuyện bất trắc, có lẽ kết cục của câu chuyện sẽ bị thay đổi.
Chỉ đáng tiếc, vĩnh viễn không có nếu như.
Chạng vạng, Ôn Hàn vô tri vô giác đi đến phía sau núi của trường trung học Thập Tam.
Ở đây rất yên tĩnh, cành khô lá úa trên mặt đất không có người xử lý, cũng đã không còn nghe được tiếng cười lanh lảnh của các bạn học nữa.
Cách đây không lâu, trường trung học Thập Tam đã chuyển sang một ngôi trường mới, trường cũ bây giờ trở thành nơi hoang phế bỏ xó, sắp bị phá bỏ và di dời.
Ôn Hàn cầm chai rượu trong tay, đi đến chỗ hành lang gấp khúc phía sau núi. Cái hành lang này đầy dây leo bò uốn lượn treo lên trên mái hiên.
Đây là nơi năm đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng là nơi bắt đầu chuyện xưa.
Ôn Hàn ngồi ở bên hành lang dài, bởi vì hơi cồn nên đầu óc đã có chút mơ hồ không rõ.
Anh lấy di động từ trong túi ra, định gọi điện cho trợ lý bảo anh ta lái xe đến đây đón mình.
“Ôn Hàn, cậu không cần quá để ý chuyện của bố mẹ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu: “Kỳ vọng của bố mẹ đối với cậu giống như bọt biển, không bao giờ thỏa mãn.”
Ôn Hàn giật mình một cái, di động cũng rơi xuống đất.
Con mẹ nó anh đã uống bao nhiêu rượu rồi thế? Vậy mà lại nghe thấy giọng nói của Lục Tự Dương.
“Bọn họ vĩnh viễn đều cảm thấy, cậu có thể làm được tốt hơn biến thành bộ dạng lý tưởng trong lòng họ, nhưng bọn họ căn bản không để ý đến cậu nghĩ như thế nào.”
Ôn Hàn quay đầu lại liền nhìn thấy thiếu niên có hình dáng và khuôn mặt anh tuấn giốn Lục Tự Dương thời cấp ba như đúc!
Anh hoảng hồn toát mồ hôi lạnh, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, khó tin nhìn Lục Tự Dương đang mặc đồng phục xanh trắng trước mắt.
Đệt!
Thật sự là Lục Tự Dương!
Hơn nữa còn là Lục Tự Dương hồi cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, có một khoảng thời gian rất dài, Ôn Hàn không gặp Lục Tự Dương.
Năm đó cậu ta thi đại học không thuận lợi, vào một trường bình thường, sau đó nghe nói đánh nhau trong trường nên bị buộc thôi học, sau khi thôi học không bao lâu thì mắc chứng trầm cảm.
Không lâu trước đây, Ôn Hàn tiếp khách hàng ăn cơm, ở hội sở giải trí có nhìn thấy Lục Tự Dương. Cậu ta của hiện tại với trong quá khứ như hai người khác nhau, ngả ngớn trong hương diễm phấn son, vui chơi với đám phụ nữ bôi son trát phấn quần áo hở hang, say đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không nhìn ra năm đó cậu ta là chủ tịch hội học sinh áo bỏ vào quần nghiêm chỉnh trong trường.
Năm đó Ôn Hàn không so đo chuyện cậu ta đánh mình bị thương, nhưng cũng không làm bạn với cậu ta nữa.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng cậu ta sa sút như này, cũng có chút không đành lòng, dù sao hai người cũng từng là bạn tốt.
Sau khi anh từ biệt khách hàng, đưa Lục Tự Dương say khướt về nhà. Trên đường trở về, Lục Tự Dương nắm chặt cổ áo anh, chỉ lặp đi lặp lại mãi một câu —
“Ôn Hàn, cuối cùng tôi đã sống cuộc sống của cậu.”
…..
Ôn Hàn biết, nếu như không có sự cố năm cấp ba kia, có lẽ anh thật sự sẽ không thay đổi, sẽ tiếp tục không có tiền đồ, tiếp tục ở trong bóng ma của kẻ thất bại, mơ màng hồ hồ, xem cuộc sống như trò chơi.
Là nhờ có Ôn Noãn trở về thay đổi hết tất cả.
Nếu không phải một loạt sự việc ngoài ý muốn kia, có lẽ, anh sẽ biến thành bộ dạng mất tinh thần như Lục Tự Dương của hiện tại, mà Lục Tự Dương có lẽ sẽ giống anh, ngày ngày mặc vest mang giày da, ngồi tầng cao nhất trong tòa nhà văn phòng, sinh hoạt quy củ nhất quán.
Ông trời quả thực biết trêu ngươi, lúc trước anh hâm mộ Lục Tự Dương như cuốn sách giáo khoa có thể tự quy định sinh hoạt, Lục Tự Dương cũng hâm mộ anh có thể tự do tiêu sái.
Hiện tại đời người biến đổi, bọn họ đều đã có được cuộc sống mà bản thân mong muốn sao?
Ôn Hàn cố gắng chớp chớp mắt, nhìn dung nhan thanh tú tuấn lãng của Lục Tự Dương ở trước mặt.
Đệt, mày rậm mắt to này, da trắng như sữa bò này, còn không phải chính là Lục Tự Dương hồi cấp ba sao?!!!
Ôn Hàn ngây ra, vỗ má mình, còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng tất cả cảm xúc lại chân thật đến thế. Anh nhìn về phía lầu của khối 12 ở nơi xa, khu dạy học vẫn còn sáng đèn. Theo truyền thống trường Thập Tam, học sinh lớp mười hai đều phải lên tiết tự học buổi tối.
Khoan đã... Không phải trường đã bị bỏ hoang rồi sao?
Sao có thể còn có người đang lên lớp được chứ?
Ngay lúc Ôn Hàn còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, Lục Tự Dương lại tiếp tục nói: “Ôn Hàn, trước giờ cậu đều không biết, tôi ngưỡng mộ cậu biết bao nhiêu.”
“Ngưỡng, ngưỡng mộ tôi?”
“Trên người cậu có tất cả mọi thứ mà tôi mong ước.” Lục Tự Dương bước gần về phía anh một bước, đôi mắt trong veo trừng trừng nhìn anh: “Tôi ước ao được trở thành cậu, cũng ước ao có được cậu.”
Trên trán Ôn Hàn đều là mồ hôi lạnh.
Đoạn đối thoại này có chút quen thuộc. Đây, đây không phải là đoạn đối thoại năm đó ở ngọn núi sau trường, Lục Tự Dương đã nói trước khi đánh anh sao?
Cậu ta nói: “Tôi ước ao trở thành cậu, cũng ước ao có được cậu.”
Ôn Hàn là một gã trai thẳng như sắt thép, tuyệt đối không chịu nổi bất cứ người đồng tính nào nói với mình như vậy, mà người kia, lại còn là anh em sớm chiều ở chung, Lục Tự Dương.
Lúc trước, Ôn Hàn nghe cậu ta nói xong, lập tức nhăn trán, tiến lên cho cậu ta một đấm_ _
“Đệt mẹ nó, cậu có cảm thấy ghê tởm không!”
Đương nhiên, cũng một câu này đã đụng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Lục Tự Dương, khiến cậu ta mất hết lý trí. Cuối cùng biến thành một dã thú không sợ bất cứ cái gì trong bóng đêm.
Mà bây giờ lúc ánh mắt nóng rực của Lục Tự Dương nhìn anh, câu nói “Cậu có cảm thấy ghê tởm không?” suýt bật thốt ra khỏi miệng liền bị anh chặn lại một nửa nơi cuống họng, cuối cùng biến thành - -
“Cậu có cảm thấy ghê... đói không?”
Lục Tự Dương nhìn Ôn Hàn, khóe mắt kinh ngạc, không nghĩ đến bản thân nghiêm túc tỏ tình như vậy, chỉ có thể đổi lại một câu "Có đói không?" của anh.
Hiển nhiên anh không để lời của cậu ta trong lòng, còn cho rằng cậu ta đang nói đùa.
Đáy mắt Lục Tự Dương đang đầy sương mù dần dần tan đi, lẩm bẩm nói: “Không đói.”
“Đúng rồi, cậu vừa mới nói ước ao trở thành tôi?”
“Phải.”
“Tin tôi đi, cậu nhất định sẽ hối hận.”
Khóe miệng Ôn Hàn cong lên, anh biết, mười mấy năm sau, khi bọn họ ba mươi tuổi gặp lại nhau, Lục Tự Dương thật sự hối hận.
Mà Lục Tự Dương lúc này đương nhiên sẽ không đoán được vận mệnh đời người nhiều năm về sau, cậu ta lười biếng duỗi lưng, nói: “Tôi chưa bao giờ hối hận.”
“Cậu nhất định sẽ.” Ôn Hàn đi qua, vô cùng chắc chắn vỗ vai cậu ta, nói: “Đời người rất dài, không cần khẳng định sớm vậy đâu.”
“Là tôi đang khuyên cậu, bây giờ cậu lại bắt đầu khuyên ngược lại tôi?” Lục Tự Dương thu hồi quyền chủ động, nói: “Cậu cứ duy trì bộ dáng trước giờ của mình là được rồi, không cần thiết phải miễn cưỡng thay đổi, cha cậu đã bỏ rơi cậu, cậu hà tất gì phải đi cầu xin ông ta yêu thương mình.”
Ôn Hàn lúc này không còn là một thiếu niên có tâm trí mười bảy tuổi, mà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vì vậy anh cũng không ép buộc Lục Tự Dương phải nghe theo tất cả lời nói của mình, cũng không có bất cứ phản bác nào, chỉ cười cười.
Lục Tự Dương nhìn anh, nhăn mặt hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Không có gì, cậu vẫn luôn quan tâm tôi.”
“Đương nhiên, cậu là anh em tốt duy nhất của tôi.”
Ôn Hàn biết, bạn bè của Lục Tự Dương rất nhiều, nhưng đều là những người bạn giả tạo, tình bạn cậu ta chân chính giao trái tim, chỉ có một mình Ôn Hàn.
Thật ra trước giờ Ôn Hàn chưa từng tin Lục Tự Dương đối với anh có cái tình cảm gì “đặc thù”, trong thời gian hơn mười năm sau này, anh vẫn luôn trăn trở, còn đọc không ít sách tâm lý, cuối cùng suy đoán, Lục Tự Dương không chắc chắn là đồng tính thật, cậu ta chỉ vì bị áp lực thời gian dài nên mới muốn tìm một cái gì đó trên người mình để đột phá bản thân mà thôi.
“Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa.” Lục Tự Dương vỗ vai Ôn Hàn, thức tỉnh cậu từ trong trầm mặc: “Thất tình là chuyện nhỏ, thậm chí chuyện cậu phát hiện ra bí mật của mẹ kế cậu, cũng không tính là chuyện gì lớn, làm tốt chính mình mới là quan trọng nhất.”
Ôn Hàn gật đầu: “Đồng ý.”
Sống hơn ba mươi năm, bây giờ anh thật sự đồng ý với lời nói của Lục Tự Dương, không cần quá để ý đến bình luận của người khác, ánh nhìn của người khác, làm tốt việc của mình, trở nên càng ưu tú, mới là chuyện quan trọng nhất.
“Vậy tôi đi trước đây, chờ lát nữa còn phải tới phòng giáo vụ giúp thầy giáo xử lý tài liệu nữa.”
“Được, tôi lại một mình ở đây ngẩn người một lát, tạm biệt.”
Ôn Hàn chào tạm biệt với Lục Tự Dương xong, nhìn về bóng lưng cậu ta rời đi, bỗng nhiên rất là cảm khái.
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật. [1]
[1] Một ý nghĩ thành ma, một ý nghĩ thành phật, làm người tốt hay xấu đôi khi chỉ là trong một ý nghĩ.
Lúc đầu Lục Tự Dương thật sự chỉ là nhất thời nghĩ sai, đánh anh bị thương nặng, bây giờ coi như anh đã vượt qua một kiếp, không cần nằm trên giường bệnh nửa năm trời nữa.
Nghĩ đến đây, Ôn Hàn thở dài một hơi, nhưng cũng đồng thời phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như anh thật sự sống lại, trở về một năm mười bảy tuổi đó, vậy thì hôm nay anh không nói ra câu “Cậu có cảm thấy ghê tởm không?” đó, có phải là sẽ thay đổi hướng đi của chuyện xưa không?
Nếu như Ôn Noãn không trở về, không giả ttrai đi học thay anh, chẳng phải con bé sẽ không gặp được Giang Trác, cô cháu gái đáng yêu Đường Đường của anh cũng sẽ không đến thế giới này sao?
Ôn Hàn bị suy nghĩ của bản thân làm cho sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Mà suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, nếu như thật sự quay lại rồi, có phải anh cũng có thể bù đắp điều tiếc nuối cho thanh xuân của mình hay không?