Giá Trị Ghen Tuông Của Giáo Thảo Bạn Rồi

Chương 2


------------------------------------------
"Cậu nói cái gì?" Người ở phía bên phải của cậu hỏi.

Lục Thần Tinh quay đầu, khó hiểu mà nhìn hắn: "Hả?"
Ngồi bên phải cậu là một nam sinh mặc sơ mi trắng, có vẻ trạc tuổi cậu, ngũ quan người này tinh xảo tựa điêu khắc, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ hé, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng.

"Đồ chó." Ánh mắt của nam sinh khóa chặt lấy cậu, không vui nhíu nhíu mày, thấp giọng lặp lại.

Lục Thần Tinh hoàn toàn không nhớ rõ những lời này là chính mình lúc trước nói ra, còn tưởng rằng đối phương là đang mắng cậu, vốn dĩ tâm tình đang không tốt chuyển dần sang khó chịu, mắng: "Cậu mới là chó."
Nam sinh: "Cậu mắng tôi."
Lục Thần Tinh: "Cậu mắng tôi trước."
Nam sinh: "......"
Một chiếc xe đạp đột nhiên lao tới đằng trước xe buýt, tài xế giật mình kinh hãi, dẫm một chân phanh, phanh gấp lại, Lục Thần Tinh theo quán tính đổ nhào về phía trước, "ầm" một tiếng, trán đập vào lưng ghế trước mặt.

"Đệt." Lục Thần Tinh mắt đầy sao xẹt, đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra tới nơi.

Nam sinh bên phải quét mắt liếc cậu một cái, không phản ứng, cũng không muốn dây dưa, lạnh nhạt mà quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

"Người chị em, bà vừa rồi xem bảng thành tích sao? Thời Hành đứng thứ nhất đó, hắn chính là nam thần 3 năm sơ trung của tôi đó!"
"A, tôi mới nhớ tới, bà học Thập Nhất Trung! Thời Hành đẹp trai thật á! Tôi nghe bạn thân nói qua rất nhiều lần! Mau nói kĩ càng tỉ mỉ cho tôi!"
"Thật là đẹp trai đến mức đáng kinh ngạc! Tôi đối với hình tượng nam thần cao lãnh cấm dục hoàn toàn không sức chống cự!"
Lục Thần Tinh không phải ghen ghét, cũng không phải không thể thua.

Cậu chỉ là không nghĩ sẽ thua.

Bởi vì cậu không hứng thú cho nên đến ăn cũng không thiết nữa, tới KTV cũng không có gì tâm tình ca hát, cùng các bạn học đang vui vẻ không có nửa điểm hòa hợp.


Nhàm chán ngồi dưới, uống hết non nửa bình RIO, nghe bạn học cầm microphone ra sức gào rống, ý thức có chút mông lung.

Lục Thần Tinh lần đầu tiên uống rượu, không nghĩ tới tửu lượng lại kém như thế, rượu có ít cồn cũng có thể say.

Càng nghe âm nhạc ồn ào càng khó chịu, ngực khó chịu, đầu óc cũng khó chịu.

Cậu chống bàn cố sức mà đứng lên, bước chân mông lung vòng qua các bạn học, đi ra khỏi phòng.

Toilet ở cuối hành lang, cậu muốn đi rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, kết quả mới vừa đi đến chỗ ngoặt, liền đập vào lồng ngực của một người.

Ánh mắt Lục Thần Tinh chạm phải một mảng sơ mi trắng, xuống dưới nữa là đôi chân thon dài thẳng tắp.

Lồng ngực thực ấm, trên người còn có mùi cỏ xanh nhàn nhạt.

Lục Thần Tinh bất giác ý thức được tình huống hiện tại, lung lay đứng thẳng, thấp giọng nói xin lỗi sau đó liền vội vàng vào toilet.

Dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc trở nên thanh tỉnh một chút.

Đôi mắt người trong gương có chút mê ly, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, tóc mai bị nước dính ướt, hỗn độn dính ở trán, làn da trắng nõn lộ ra một chút phấn, nhan sắc tươi đẹp lộ ra, lại có chút hồng lan tràn tới cổ áo.

Lục Thần Tinh nâng ngón trỏ mở cổ áo, đang chuẩn bị cúi đầu nhìn xem đã hồng đến mức nào rồi, người mặc áo sơ mi trắng gặp trên xe buýt thình lình xuất hiện đằng sau khiến cậu hoảng sợ.

Lục Thần Tinh: "?"
Nam sinh rũ mắt, chậm rãi mở miệng: "Cậu ——"
Không chờ nam sinh nói hết câu, bạn học của cậu đã đến ngay bên cạnh: "Ai, Lục Thần Tinh, hóa ra cậu ở chỗ này, bọn này đang đợi cậu đấy, vừa rồi có người chọn bài hát muốn cùng cậu hợp xướng"
"Được, tới ngay đây." Lục Thần Tinh xoa xoa mặt, xoay người đi.


Nam sinh vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, con ngươi đen nhánh nhìn không ra cảm xúc.

Hắn sẽ không nhìn lầm.

Bên tai trái của đối phương có một nốt ruồi nhỏ, bên cạnh...đeo một cái khuyên tai màu đen hình thoi.

Của hắn tặng.

Lục Thần Tinh vừa mới về phòng, liền nghe thấy cả phòng rộ lên ồn ào.

Nữ sinh đứng bên cạnh cái TV, tên là Cố Thư Dịch, lúc này trong tay cầm hai cái microphone, có chút ngượng ngùng.

Cô thấy Lục Thần Tinh bước vào, thẹn thùng mà đem microphone đưa qua.
Lục Thần Tinh không nhận lấy, một tay đút túi cười hỏi: "Làm sao thế, không phải tôi hát thì không được sao?"
Cố Thư Dịch có chút xấu hổ, nhưng vẫn không từ bỏ, lấy hết can đảm nói: "Một bài hát tình ca kinh điển, nam nữ song ca, tôi muốn cùng cậu hát."
Các bạn học thi nhau hoan hô hết đợt này đến đợt khác, có mấy nam sinh còn vỗ tay huýt sáo nồng nhiệt.

"Ngại quá, làm cậu mất hứng," Lục Thần Tinh giơ tay sờ sờ khuyên tai, nghĩ nghĩ cự tuyệt nói, "Tôi đã có bạn gái, cái khuyên tai này chính là tín vật đính ước giữa tôi và cô ấy, tôi chỉ muốn cùng cô ấy hát tình ca."
"......" Trong phòng nháy mắt rơi vào yên tĩnh.

Ngay sau đó một tràng cười nổ ra.

"Tao đệt! Lục ca thế nhưng lại có bạn gái a! Sớm biết thế liền không chọn Lục ca!"
"Lục ca không cần khẩn trương, cô ấy chơi thua trò sự thật hay hành động, bị phạt cùng mày hợp xướng tình ca thôi mà!"

"Chị dâu khẳng định siêu cấp xinh đẹp đi, thế mà tao còn chưa có nghe qua Lục ca nhắc tới!"
"Lục ca thế nhưng thật sự xem đó là thật hahahahaaa! Còn cự tuyệt rất nghiêm túc!"
"Bạn học Lục, thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới cậu sẽ trả lời như thế," Cố Thư Dịch tràn ngập xin lỗi mà nói, "Đều do tôi vừa rồi quá khẩn trương, làm cậu hiểu lầm."
Thấy không phải là tỏ tình, Lục Thần Tinh nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận microphone đi đến trung tâm của căn phòng: "Không có việc gì, tôi giúp cậu chơi."
Nhạc dạo chậm rãi vang lên, mọi người đều hưng phấn mà vỗ tay.

Không ai chú ý tới lúc đó ở ngoài cửa, một thân ảnh cao gầy đi ngang qua.

Phải tới hơn 9 giờ tối buổi họp mặt mới kết thúc, Lục Thần Tinh ở cửa KTV chào tạm biệt các bạn học, một mình đi về phía trạm xe buýt ở phía xa.

Gió đêm có chút lạnh, cậu theo bản năng chà xát cánh tay.

Đi tới chỗ trạm xe, nam sinh mặc sơ mi trắng đang ngồi ở ghế dài xem di động, Lục Thần Tinh không thèm để ý tới hắn, ngồi xuống một cái ghế dài khác.

Nam sinh nhìn cậu một cái, muốn nói lại thôi, dời ánh mắt đi nơi khác.

Chuyến xe cuối rất nhanh đã đến, hành khách trên xe không nhiều lắm.

Ban đêm đường phố rực rỡ ánh đèn, Lục Thần Tinh ngắm cảnh ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng mà ngủ, đang ngủ ngon lành, mẹ cậu lại gọi điện tới.

Hà San: "Có thể về tới nhà lúc hơn 10 giờ được không?"
"Đang ở trên xe," Lục Thần Tinh xoa xoa đôi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chắc phải nửa tiếng nữa mới về tới nơi."
"Chú ý an toàn, cẩn thận kẻo ngã giếng, buổi tối không có ai đi cứu con đâu," Hà San nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, "À đúng rồi, việc học thêm lúc buổi chiều mẹ còn chưa nói xong đâu, lúc ấy con ngắt lời, mẹ lập tức quên khuấy đi mất."
Lục Thần Tinh: "Được rồi được rồi, đều tại con, mẹ mau nói đi ạ."
"Địa điểm là đường Thanh Tùng quốc lộ 59, đằng sau bách hóa Thịnh Thế, dạy tổng hợp những môn chính, 8 giờ buổi sáng vào lớp, người phụ trách điện thoại là 182......"
Lục Thần Tinh một bên nghe, một bên vâng vâng dạ dạ, chốc chốc lại lặp lại những tin tức quan trọng, thể hiện chính mình đang rất nghiêm túc nghe, phòng ngừa Hà San lại tức giận mắng cậu.
Cách đó hai ghế, nam sinh cúi đầu an tĩnh ngồi, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy, giấu ở dưới mái tóc đen.

Màn hình di động sáng lên, trên màn hình là bản ghi nhớ, mặt trên chỉ đánh hai hàng chữ, chính là địa chỉ học thêm mà Lục Thần Tinh mới nãy thuận miệng nhắc tới.

Mười phút sau, Lục Thần Tinh rốt cuộc cúp điện thoại, điều chỉnh lại tư thế, dựa vào lưng ghế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.


"Oa oa oa oa ——" Chỗ ngồi hàng phía trước chợt truyền tới tiếng trẻ con khóc.

"Đừng khóc đừng khóc, chờ tới lúc về nhà mẹ sẽ mua cho con," một người phụ nữ trẻ tuổi ôm bé gái khoảng chừng ba, bốn tuổi vào lòng, bối rối dỗ dành, "Ngoan, còn có mấy trạm nữa là về tới nhà rồi."
Đứa bé: "Oa oa oa......!Không, con muốn bây giờ cơ, oa oa oa oa......"
Người phụ nữ một bên dỗ con gái, một bên ngẩng đầu trộm nhìn những hành khách khác trên xe, thấy mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua, xấu hổ đỏ cả mặt.

Lục Thần Tinh mở hờ mắt, móc ra khỏi túi một cái kẹo mút, nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ thấy rõ được đó là vị chanh, nghĩ nghĩ rồi đút lại, sau đó lấy ra một cái kẹo vị dâu tây.

Thừa dịp xe dừng, cậu đứng dậy, đi đến hàng phía trước, đưa chiếc kẹo mút trong tay cho bé gái trước mặt.

"Oa oa......!oa?" Khóe mắt của bé gái vẫn còn vương nước mắt, ngây thơ mà nhìn Lục Thần Tinh.

Lục Thần Tinh cong mắt, cười tủm tỉm hỏi: "Ăn không? Ngọt lắm đó nha."
Người phụ nữ nhìn Lục Thần Tinh liếc mắt một cái, có vẻ có chút gượng gạo, dùng tay vén lọn tóc mai hỗn độn ra sau gáy, ngượng ngùng mà nói: "Cảm ơn, nhưng như thế này cũng thật ngại quá......"
"Muốn ăn!" Mắt bé gái mở to, long lanh nhìn cây kẹo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ, bên má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền, thanh âm non nớt lại thanh thúy, "Là vị dâu tây!"
Lục Thần Tinh khẽ cười, nhẹ nhàng mở cái tay đang nắm chặt của cô bé, nhét cây kẹo vào: "Anh tặng cho em, về sau đừng có quấy khóc nữa, đã biết chưa, mẹ của em sẽ rất vất vả đó."
Bé gái nắm chặt kẹo mút, dùng sức gật gật đầu: "Vâng! Em biết rồi!"
Người phụ nữ cũng cười: "Mau, nói cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh ạ!" Cô bé nói, "Anh lớn lên thật xinh đẹp!"
Lục Thần Tinh chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ: "Đồ ngốc này, không thể nói anh xinh đẹp, phải nói là anh đẹp trai."
Cô bé nghiêng nghiêng đầu: "Nhưng anh chính là rất xinh đẹp đó......!Đôi mắt thật xinh đẹp, cái mũi thật xinh đẹp, miệng thật xinh đẹp, nơi nào cũng thật xinh đẹp."
Nam sinh ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn qua có vẻ không quan tâm, kỳ thật lại âm thầm quan sát toàn bộ, khuôn mặt lạnh lùng dần trở nên hòa hoãn, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, sau đó lại lẳng lặng di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ ánh đèn chiếu sáng lộng lẫy, chiếu toàn bộ vào trong mắt hắn.

Cuối cùng, hóa thành sắc xuân sáng rực, ấm áp, ở tận đáy lòng còn vương lại một cảm giác vui vẻ khó nói thành lời.

- --------------------------------------
[Chỉ đăng trên wattpad yangxia1419 và wordpress Dương Quang Thiên Hạ, các web khác đều là reup trơ trẽn].

Bình Luận (0)
Comment