Giả Vờ Ngoan

Chương 39

Trong chuyện này, Úc Thanh chính là đồ lưu manh, Ngụy Triêm Y vẫn luôn biết điều đó, cho dù là trước đây hay là bây giờ đều lưu manh như nhau, tối hôm qua tuy rằng không có chạm tới điểm mấu chốt, nhưng mà cũng không khác mấu chốt là mấy.

Cô nằm nhoài ra giường như con cá mặn*, lúc Úc Thanh đi vào, Ngụy Triêm Y rốt cuộc mới động đậy một cái, chẳng qua là càng vùi đầu sâu vào trong chăn hơn thôi.

*Cá mặn: Ý chỉ người lười biếng

Úc Thanh cách chăn xoa đầu cô: “Triêm Bảo.”

Trong thanh âm còn có ý cười thỏa mãn, “Cần anh giúp em mặc quần áo không?”

“Cút.” Cô hữu khí vô lực mắng một tiếng.

Úc Thanh nhẹ xốc chăn lên, Ngụy Triêm Y lại giống như con sâu, đầu cứ dúi vào trong gối, người cũng cong lại.

Anh cúi người xuống, “Triêm Bảo.”

Hơi thở ấm áp dừng trên sườn mặt cô, đêm qua lúc tình ý cao trào, anh cứ liên tục gọi cô là công chúa, gọi cô là Triêm Bảo, bảo bối gì gì đó, nhìn thì văn nhã đấy, không hiểu sao cứ lên giường là hóa thú là thế méo nào.

Ngụy Triêm Y đẩy mặt anh ra, quay đầu nghiêm túc nhìn anh, “Xin hỏi ngài Úc đây, có phải anh tu luyện ma pháp không biết xấu hổ có phải không?”

“Chắc là…” Anh trầm tư suy nghĩ, “Đúng thật.”

Thế mà còn nhận tới đúng tình hợp lý như vậy, cô thua rồi.

Úc Thanh ôm cô lên, ngón tay vén tóc cô ra, “Triêm Bảo, hôm nay có muốn đi đâu chơi không?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta, có muốn đi hẹn hò không?”

“Muốn hẹn hò thế nào?”

Ngụy Triêm Y nhắm mắt suy nghĩ, cô gái nhỏ trong ngực da thịt trắng nõn sáng bóng, ngón cái Úc Thanh nhẹ niết, há miệng khẽ cắn một miếng thịt mềm trên má cô, “Tối qua em cũng cắn anh như vậy.”

Thần sắc cô trở nên mất tự nhiên.

Úc Thanh hôn cô, “Cũng hôn anh thế này.”

“Anh rất thích.”

“Thích Triêm Bảo.”

Ngụy Triêm Y che miệng anh lại, “Anh im đi.”

Trong mắt anh có ý cười, giúp cô lấy quần áo tới: “Anh ở ngoài chờ em, chúng ta đi hẹn hò.”

Ngụy Triêm Y cọ tới cọ lui mãi mới mặc xong quần áo ra khỏi phòng, Úc Thanh đang đứng trước cửa sổ sát đất, cài xong nút áo sơ mi cuối cùng, cầm cà vạt nhìn cô, “Tới đây.”

“Làm gì?”

Úc Thanh nâng tay lên, trong tay là cà vạt của anh, “Phiền công chúa.”

Vì thế, công chúa điện hạ nâng bước chân tôn quý của mình, cười khẽ đi qua, nhận lấy cà vạt trong tay anh.

Úc Thanh ôm cô lên sofa, khẽ ngẩng đầu lên, “Anh đã dạy em, còn nhớ chứ?”

Ngụy Triêm Y muốn nói cho dù có không nhớ đi nữa thì cũng không sao, cô cũng biết thắt cái này, thân là đại tiểu thư hào môn, sao có thể không biết thắt cà vạt chứ, có một số việc mà bọn họ bắt buộc phải học, nhưng những chuyện Úc Thanh từng nói với cô, cho dù có nhỏ nhặt thế nào đi nữa thì cô vẫn nhớ rất rõ ràng.

“Nhớ chứ.” Cô mím môi cười.

Úc Thanh nhìn cô, “Công chúa cười lên là đẹp nhất.”

Cứ công chúa này công chúa nọ, Ngụy Triêm Y rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ, lông mi khẽ run, ra vẻ bất ngờ: “Chẳng nhẽ lúc em không cười thì rất xấu à?”

Úc Thanh cười không đáp.

Ngụy Triêm Y nhíu mày liếc anh, ngón tay thắt cà vạt lại: “Sao anh không nói gì?”


Muốn giỡn với anh một chút, cô định kéo cà vạt lên cao, Úc Thanh lại nắm lấy cái tay nghịch ngợm của cô, “Ba năm em không ở đây, có biết người Liêu Thành nói như thế nào về em không?”

“Như thế nào?”

Úc Thanh nắm tay cô, chậm rãi hướng dẫn cô thắt cà vạt cho đúng, “Bọn họ nói, không biết người phụ nữ mà Úc Thanh mê luyến có dung mạo tuyệt thế đến mức nào, khuynh quốc khuynh thành ra sao, chim sa cá lặn thế nào mà có thể mê hoặc hắn tới mức độ đó.”

Tâm tư hư vinh đã được thỏa mãn, Ngụy Triêm Y tràn đầy phấn chấn, cằm hơi nâng lên, “Vậy anh thấy sao?”

“Bọn họ nói đúng.”

“Nhưng em muốn nghe chính miệng anh khen em cơ.”

Ngụy Triêm Y ôm anh, treo ở trên người anh: “Em không đáng để anh tự mình khen sao? Em không muốn nghe người khác khen, phải là anh khen, khen em khen em mau khen em đi!”

“Được.” Anh cười khẽ, tay nâng lên vén lại sợi tóc cho cô, dán bên tai cô nói một câu, Ngụy Triêm Y thoáng chốc cứng người, tay ôm cổ anh đột nhiên nhũn ra, nụ cười lập tức thu lại.

Cô biết mà, trông cậy vào tên chó này bình thường một chút là điều không thể nào, anh luôn có thể thốt ra những lời khiến người khác chỉ muốn đánh chết anh.

Úc Thanh ung dung nhìn biểu tình cứng ngắc của cô, thấp giọng: “Sao vậy, không hài lòng?”

Ngụy Triêm Y phẫn nộ đẩy anh ra, anh vẫn cười như cũ, “Dễ xấu hổ như vậy là không được, sau này phải quen dần.”

Ngụy Triêm Y che tai lại, “Không nghe không nghe lưu manh trình bày.”

Úc Thanh đi theo sau cô, “Chuẩn bị xong chưa, đi với anh nào.”

“Lưu manh nói vớ vẩn lưu manh nói vớ vẩn.”

Úc Thanh đất đắc dĩ, “Quỷ ấu trĩ.”

“Qua đây dắt tay anh nào, tiểu quỷ.”

Ngụy Triêm Y xách túi đi ở phía trước, tay duỗi ra sau, Úc Thanh nắm lấy, năm ngón tay của anh tách ngón tay cô ra, nắm chặt.

***

Ngụy Triêm Y không có đoán được Úc Thanh bảo hẹn hò thế mà lại là tới tham gia yến hội.

Đứng ở bên ngoài công quán Úc gia, nhìn bên trong vang lên từng tiếng cụng ly, ánh đèn lấp lánh đan xen, âm nhạc và ánh sáng cùng giao hòa thắp sáng cả buổi vũ hội này, cô thực sự ngẩn ra một lúc lâu.

Quản gia nhà họ Úc đưa một hộp quà tới, Úc Thanh cầm lấy đưa cho cô, “Váy mới của công chúa.”

Ngụy Triêm Y:?

Làm gì vậy, đóng phim cổ tích à?

Cô mặt đầy dấu chấm hỏi, Úc Thanh nói: “Phu nhân tương lai của Úc gia ra mắt mọi người, anh sẽ đi với em.”

Cho nên, đây là muốn công khai?

Quản gia cười nói: “Mời phu nhân đi thay lễ phục, tiên sinh đã chờ ngày hôm nay rất lâu rồi ạ.”

Ngụy Triêm Y không trâu bắt chó đi cày, bị mấy hầu gái vây quanh đưa đi thay đồ.

Hôm nay vì đi hẹn hò nên cô đã trang điểm thành kiểu hình thiếu nữ tương đối tươi mát thanh thuần, hiển nhiên là chuyên viên trang điểm không hề hài lòng với kiểu makeup này, cho nên liền tháo trang sức và lớp trang điểm của cô xuống, lại lần nữa vẽ cho cô một gương mặt ung dung hoa quý.

Nhìn cô gái trong gương một giây trước còn nhu nhược đáng thương, giây tiếp theo đã biến thành tiểu công chúa xinh đẹp quý phái, Ngụy Triêm Y hơi nhướng mày, cái tên thẳng nam Úc Thanh kia thế mà lại rất hiểu chuyện đó chứ.

Chuyên viên trang điểm làm xong việc, điệu đà làm tay điệu hoa lan thưởng thức gương mặt của cô trong gương một lát, “Perfect! God’s perfect word!”

Ngụy Triêm Y cũng hài lòng gật đầu, cầm điện thoại ra tự chụp hai cái, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Dương Hi: “Oa! Cô chủ tham dự buổi lễ quan trọng gì sao? Đẹp chết tôi rồi!”


Tô Lăng: “Cô chủ đẹp đẹp đẹp đẹp!”

Ngay cả Mạc Khả ít khi khen cũng nói: “Hôm nay cô đúng là công chúa xinh đẹp nhất! Vô cùng đẹp!”

Ngụy Triêm Y gõ chữ, dáng vẻ khoa trương nói: “Ôi, thật ra cũng như mọi ngày thôi mà.”

Bọn họ không đáp lại, Ngụy Triêm Y cũng không để ý, mới vừa thu hoạch được một đống lời tâng bốc hoa mĩ cho nên tâm tình cô vô cùng sảng khoái, nhìn mỹ nhân trong gương không chút tì vết, lại chống cằm cảm thán, “Ôi, mình thật đẹp mà.”

“Sao mình lại có thể đẹp đến vậy chứ?”

“Tên già Úc Thanh kia đúng là quá hời rồi.”

Nhóm hầu gái che miệng cười khẽ.

Tự mình khen mình xong, Ngụy Triêm Y được đám hầu gái giúp nâng làn dạ hội nặng nề đứng lên, nhìn mình trong gương, cô hơi ngẩn ra trong chớp mắt.

Khi còn nhỏ, cô đương nhiên cũng từng mơ mộng trở thành công chúa, tưởng tượng ra bản thân ăn mặc bộ váy công chúa xinh đẹp rồi đứng chờ hoàng tử tới đón.

Sau đó lại biết được, cô căn bản không phải công chúa gì, cũng sẽ không có hoàng tử nào thích cô, nhưng Úc Thanh lại dạy cô phải kiêu ngạo như trước đây, dung túng cô tùy hứng, nuôi cô thành một thân đầy tính xấu của đại tiểu thư, làm cho cô có thể giễu võ giương oai không chút kiêng dè.

Ngụy Triêm Y mím môi, hỏi người bên cạnh, “Tôi đẹp chứ?”

Nhóm hầu gái ngẩn ngơ, liên tục gật đầu.

“Phu nhân là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp đó.”

“Đúng là rất đẹp, giống như công chúa thật vậy.”

Ngụy Triêm Y nhẹ nhàng hít một hơi, không có hoàng tử cũng không sao, không phải cô đã có ác long thâm tình rồi sao.

***

Úc Thanh ở sảnh trước yến hội chờ cô.

Ánh trăng trên trời chiếu sáng lên thân hình anh, người đàn ông trẻ tuổi có khí chất thanh tuyệt quý khí, chỉ một cái bóng dáng thôi cũng khiến cho nội tâm của cô trở nên ôn nhu vô vàn.

Ngụy Triêm Y không tự giác được cong môi lên, đi về phía anh.

Cô tới gần, giơ tay nhẹ vỗ lên vai Úc Thanh một cái.

Úc Thanh quay đầu, Ngụy Triêm Y cười ngọt ngào với anh, là bộ dáng anh đã từng vô số lần tưởng tượng khi nằm mơ, cô giống như bây giờ, đứng trước mặt anh, thân mặc lễ phục, muốn dự tiệc cùng với anh, đón nhận những lời chúc phúc của mọi người.

Cô là viên minh châu lộng lẫy nhất, là cô gái xinh đẹp mỹ lệ nhất trong vương quốc, là công chúa nhỏ anh trăm cay ngàn đắng hao tổn tâm tư cướp được từ tay hoàng tử.

Nhìn cô, trong lòng Úc Thanh lại sinh ra chút cảm khái vô cùng vô tận, tay vươn về phía cô, dùng ánh mắt thành tín trung thành nhất nhìn cô, “Công chúa tối nay đẹp một cách lạ thường, cho hỏi anh có vinh hạnh này không?”

Đầu ngón tay Ngụy Triêm Y chạm lên lòng bàn tay anh, anh nhẹ nắm lấy, cầm tay cô vòng qua cánh tay mình, ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt cô.

“Biết như vậy có nghĩa là sao không?”

Trước kia anh cũng từng hỏi qua vấn đề này, lúc anh từng bước từng bước ôm cô đi ngang qua cửa nhà họ Úc, hiện tại cũng như vậy, anh đang thông báo với tất cả mọi người thân phận của cô, hôm nay càng thêm long trọng hơn, cô đương nhiên hiểu được thâm ý của anh.

“Biết chứ.” Cô khẽ nâng cằm, trong giọng nói là khí thế kiêu ngạo, “Người có thể xứng đôi với ngài Úc đây, chẳng lẽ không phải chỉ có mình em thôi à?”

Úc Thanh cười khẽ, “Đúng vậy, có thể xứng đôi với công chúa, cũng chỉ có mình anh.”

“Đi thôi, cùng vào đó nào.”

***


Trong vòng thượng lưu thường xuyên diễn ra đủ loại yến hội và vũ hội, buổi tiệc hôm nay vốn vẫn như thường lệ, nhưng dường như bởi vì một số lời đồn đại mà trở nên không giống như bình thường, nghe nói người phụ nữ Úc Thanh yêu mà không được lại xuất hiện rồi, buổi tiệc tối nay là chuẩn bị cho cô.

Ngày Ngụy Triêm Y hòa hảo lại với Úc Thanh là ngày mà anh đã chờ rất lâu rồi, cho nên cũng đã sớm chuẩn bị, ngay trong đêm đã truyền ra tin tức này, nhóm nhân vật nổi tiếng được mời tới dự tiệc cơ hồ đều là tới vì vai chính của ngày hôm nay, Ngụy Triêm Y. Bọn họ còn đánh cược xem rốt cuộc vị chim hoàng yến trong truyền thuyết này có một không hai thế nào ở Liêu Thành mà lại có thể khiến Úc Thanh quyến luyến không quên chứ.

Trong yến hội, mọi người đang nâng ly nói chuyện với nhau, cửa chậm rãi đẩy ra, mọi người theo tiếng đều nhìn lại.

Đứng ngoài cửa là một đôi nam nữ đang tay trong tay, hình ảnh đẹp đến mức như một bức tranh, một bức tranh quý tộc châu Âu cổ điển.

Đám người bên trong ngẩn cả ra.

Cánh tay Úc Thanh hơi cong lên, một tay khác phủ lên mu bàn tay của cô, hai người đồng thời cùng bước vào trong.

Khi Ngụy Triêm Y còn nhỏ, cha mẹ cũng thường xuyên đưa cô tham gia đủ loại yến hội khác nhau, cô ở Bắc Lâm luôn là người nhận được rất nhiều sự chú ý, khi đó cô tự cao tự đại, bộ dáng hất hàm quả thực giống như một đứa nhỏ bị chiều hư, sau đó trải qua quá nhiều chuyện, những góc cạnh sắc bén của cô chậm rãi bị mài mòn, cũng hiểu được phải thu lại tính tình cao cao tại thượng, học cách nhìn thẳng vào số phận. Thế nhưng cuộc đời cô lại xuất hiện người như anh, một người dạy cho cô cách kiêu ngạo không ai bì nổi, tự mình mang vương miện lên cho cô, nâng cô đi lên đ ỉnh cao.

Ngụy Triêm Y sống tới giờ, thực sự vẫn còn quá trẻ, nếu nói cô đã trải qua thăng trầm thì cũng quá miễn cưỡng rồi. Nhưng khi một mình cô đơn lẻ loi, cuộc sống đã dạy cho cô cách kiên cường bất khuất, cô từng là một cô gái cao quý, nhưng sau khi bị hiện thực đánh cho một cái, cô từng rất tự ti với bản thân, một khoảng thời gian dài sau đó tính tình cũng có chút thay đổi.

Hiện tại lại được Úc Thanh nắm tay, đi vào buổi dạ tiệc giống như rất nhiều năm trước, giống như một giấc mộng đã từng trải qua, Ngụy Triêm Y bỗng nhiên nhớ tới lời chú út từng nói với mình, cha mẹ hẳn là hy vọng cô sẽ trở thành người ưu tú nhất, chói mắt nhất, Úc Thanh chắc là cũng có suy nghĩ đó, có lẽ tất cả bạn bè yêu thương cô cũng hy vọng cô có thể quay trở lại như trước đây.

Ngụy Triêm Y bất giác thẳng sống lưng, giống như bộ dáng kiêu ngạo trước đây, cô cười nhẹ gật đầu với những người xung quanh.

Dáng vẻ tự nhiên lại hào phóng của cô khiến đám tiểu thư hào môn đứng chờ chế giễu ở bên cạnh phải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể hất thẳng ly rượu vang lên mặt cô, bọn họ không nghĩ tới mới gặp Ngụy Triêm Y ở trại đua ngựa chưa được bao lâu mà đã gặp lại cô ở yến hội long trọng như thế này rồi, hơn nữa cô còn được Úc tổng tự tay dắt vào sân khấu, ý tứ là gì khỏi nói cũng rõ.

Ngụy Triêm Y và Úc Thanh cùng đi vào vũ hội, có phu nhân trong giới thượng lưu thích hóng chuyện liền lên tiếng hỏi câu đầu tiên: “Úc tổng, vị bên cạnh ngài là…”

Úc Thanh cười khẽ, nhẹ vỗ lên tay Ngụy Triêm Y, “Vợ chưa cưới của tôi.”

Phu nhân nhà giàu lại nhìn qua Ngụy Triêm Y, nhẹ cong môi, ý tứ sâu xa nói: “Ồ, thì ra là thế, cũng đẹp thật đó.”

Ngụy Triêm Y giả bộ không nghe hiểu ý tứ trào phúng trong lời nói của bà ta, phu nhân nhà giàu đột nhiên lại đổi hướng câu chuyện, “Nhưng mà tôi nghe nói người Úc tổng thích đã qua đời rồi mà, vị này…”

Thần sắc Úc Thanh trầm xuống, Ngụy Triêm Y còn đang lành lặn đứng bên cạnh anh, anh rất không thích nghe hai chữ “qua đời” này, giống như là đang trù ẻo cô vậy.

Vốn đã không phải là người có tính tình tốt gì rồi, đám người thấy vẻ mặt của anh không vui, liền xấu hổ nâng rượu lên uống, nhưng vị phu nhân nhà giàu kia lại không có mắt nhìn, cứ nhất quyết muốn hỏi trong bằng được.

Úc Thanh đang chuẩn bị mở miệng, Ngụy Triêm Y lại nắm lấy tay anh, khẽ cười một cái với vị phu nhân kia, nói: “Nhọc cho phu nhân còn nhớ rõ tôi, tôi chưa chết, vẫn lành lặn đứng ở đây đó thôi.”

“Cô…”

“Cô chính là Ngụy Triêm Y trong lời đồn kia?”

Ngụy Triêm Y khiêm tốn gật đầu: “Là tôi.”

Phu nhân nhà giàu kinh ngạc che miệng, “Nghe nói trước kia cô từng là ca nữ trong Xuân Ngọc Đường, là thật sao?”

Úc Thanh chậm rãi nheo mắt, ánh mắt sắc bén nguy hiểm.

Lời này của bà ta đã không được gọi là ngu nữa, đây là cố ý muốn làm nhục Ngụy Triêm Y, nhưng Ngụy Triêm Y không thù không oán với bà ta, sao bà ta phải làm như vậy chứ? Cô lại thoáng nhìn qua đám tiểu thư nhà giàu ở xung quanh, trong lòng tức khắc liền hiểu rõ.

Úc Thanh là miếng bánh thơm như vậy, đám phu nhân này có ai là không muốn gả con gái mình cho anh, thế mà giữa đường cô lại đột nhiên xuất hiện, ai mà phục nổi?

Ngụy Triêm Y cũng không giận, bật cười: “Trong lòng phu nhân nghĩ gì, tôi biết hết, bà muốn dùng những lời này để nhục nhã tôi? Bà muốn trào phúng quá khứ của tôi, muốn áp đảo tôi, nhưng đã nghĩ tới chuyện đó chỉ là tình thú giữa tôi và anh Úc chưa? Đến nỗi sau đó bà định nói cái gì, tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, nhất định là lại muốn nói thân phận tôi thấp hèn, bảo tôi biết khó mà lui? Bà đúng là coi thường tôi rồi, thủ đoạn như vậy từ năm mười mấy tuổi tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi, đám người Liêu Thành các vị còn chưa nghĩ ra được trò gì mới hả?”

Một hơi này của cô nói cho bà ta ngẩn ra một lúc lâu, môi run run rẩy rẩy tức giận không thôi, bà ta thế mà lại bị một con hát mắng chửi? Dám ỷ vào được Úc Thanh nuông chiều mà không coi ai ra gì sao, đúng là phản rồi!

Bà ta sống trong nhung lụa đã lâu, nhất thời lửa giận ngập trời: “Ngài Úc, đây là người phụ nữ ngài nuôi sao, đúng là không có chút giáo dưỡng nào!”

Úc Thanh lạnh lùng liếc bà ta, nắm tay Ngụy Triêm Y ngồi uống, đưa cho cô một ly rượu, cũng không có để ý tới câu hỏi của vị phu nhân kia, cho tới khi sắc mặt bà ta đã có phần chịu không nổi.

Ngụy Triêm Y lắc nhẹ ly champage, dùng dáng vẻ hất hàm vênh mặt như trước kia, tản mạn dựa ra sau, “Nếu các người đều tò mò thân phận thật sự của tôi, tôi cũng không cần phải giấu nữa, giấu nữa thì có cảm giác như tôi không đáng một đồng vậy.”

Cô lại nhìn về phía vị phu nhân kia: “Phu nhân, tôi nghĩ thân phận đại tiểu thư Ngụy gia ở Bắc Lâm hẳn là cũng đủ xứng với Úc Thanh rồi, bà nghĩ sao?”

Ngụy gia của Bắc Lâm tuy không thể so với Úc gia của Liêu Thành, nhưng cũng là hào môn lâu đời ở Bắc Lâm, cũng là một trong tứ đại gia tộc chấn giữ một phương ở đó, Ngụy đại tiểu thư kia chính là người kế thừa gia nghiệp kếch xù đó, sau này sẽ nắm quyền chấp chính, hai đời gia chủ liên hôn, có thể nói là sự kết hợp đỉnh cao nhất.

Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Ngụy Triêm Y đã có chút thay đổi, đương nhiên vẫn là kinh ngạc chiếm đa số, rốt cuộc thì cái này có cách biệt quá lớn với lời đồn đại, một cô gái bình thường không có gì nổi bật đột nhiên biến thành đại tiểu thư nhà họ Ngụy, đúng thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Ít nhất thì vị phu nhân nhà giàu có những lời lẽ khinh miệt này căn bản không nghĩ tới hướng này, bà ta âm thầm trao đổi ánh mắt với chồng và con gái mình, sắc mặt chồng bà ta đã sớm đen như đít nồi, người đàn ông kia nhanh chóng nháy mắt bảo bà ta lập tức câm miệng lại, nhưng vị phu nhân này lại cho là Ngụy Triêm Y nói dối, thầm lầu bầu một câu: “Ai biết được lời cô nói là thật hay giả.”

Thật ra Ngụy Triêm Y cũng không giận vì thái độ bất lịch sự này của bà ta, trước khi tiến vào đây, cô đại khái cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc thì đây cũng là chuyện liên quan tới Úc Thanh, mà anh lại không phải người bình thường, khi địa vị của anh càng cao, mỗi một lời nói mỗi một hành động của anh đều thu hút rất nhiều sự chú ý, càng đừng nói tới thân phận bạn gái của anh.

Nhưng cũng may, Úc Thanh dường như đã chuẩn bị xong đường lui cho cô, không cần cô phải chứng minh điều gì.

Ngụy Lương từ đâu đột nhiên xuất hiện, “Phu nhân có gì muốn chỉ giáo cháu gái tôi vậy?”


Những lời này giống như một đòn đánh giải quyết hết tất cả những nghi ngờ về thân phận của Ngụy Triêm Y.

Không ít người đều cảm thấy chấn động, cho tới nay, mọi người đều nghĩ rằng khẩu vị Úc Thanh độc đáo, nhiều danh viện ưu tú như vậy không thích, lại thích một cây hoa cỏ dại nhỏ bé ở bên vệ đường, không nghĩ tới anh lại vô thanh vô tức ngắt xuống đóa hoa khó hái nhất.

Ngụy Triêm Y tuy rằng ở Bắc Lâm xa xôi, gần mười năm nay cơ hồ đã không còn xuất hiện trong vòng thượng lưu, nhưng thanh danh của cô như một ngọn sóng lan ra rất xa, nguyên nhân đằng sau chuyện này là vì quan hệ hào môn rắc rối của cô cùng với gia sản tài đại khí thô, không ít cậu ấm con nhà giàu đều từng đặt chân tới cửa Ngụy gia để cầu hôn, có điều từ trước tới nay lại chưa có ai chân chính gặp được Ngụy đại tiểu thư, cô không lộ mặt, nhưng lại bị đồn ra những lời vô cùng kỳ diệu, càng thêm khiến người ta tò mò, dần dà liền trở thành tượng đài cao không thể với tới.

Phu nhân kia đương nhiên là biết Ngụy Lương, bà ta xấu hổ nghẹn họng: “Thật… thật sự là Ngụy tiểu thư sao.”

Ngụy Lương châm chọc: “Không thì bà cảm thấy tôi đang nói đùa à?”

“Không… không phải.” Bà ta xấu hổ ngượng ngùng nhìn Ngụy Triêm Y: “Xin lỗi Ngụy tiểu thư, tôi đã vô tình mạo phạm…”

Ngụy Triêm Y nhàn nhạt ngắt lời: “Vô tình mạo phạm vẫn là mạo phạm, nếu như hôm nay tôi là một cô gái nhỏ không danh không phận chẳng có gì hết, chỉ sợ sẽ bị bà ăn tới xương cốt cũng không còn. Tôi khuyên các người đừng có lo chuyện bao đồng nữa, quản chính mình cho tốt đi.”

Úc Thanh nâng mắt nhìn về phía chồng của vị phu nhân kia, người đàn ông tiếp xúc với ánh mắt của Úc Thanh, trong lòng run lên, tức khắc đặt rượu xuống kéo vợ và con mình rời khỏi bữa tiệc, Úc Thanh cho trợ lý Lưu một ánh mắt, hắn liền gật đầu, trong lòng thầm mặc niệm thay cho một nhà của vị phu nhân ban nãy, chọc ai không chọc lại chọc đúng quả tim nhỏ của Úc Thanh, hắn cũng đã có thể tưởng tượng được sau này gia đình kia sẽ bị Úc tổng chèn ép thảm thế nào rồi.

Những người khác thấy thế đều mang theo tâm tư cẩn thận nịnh hót Ngụy Triêm Y, mới đầu cô vẫn còn lễ phép đáp lại vài câu, nhưng sau khi nghe được quá nhiều lời giả dối, sắc mặt cô cũng dần mất kiên nhẫn. Úc Thanh quét mắt nhìn đám người, đám người ai cũng đều là người biết xem mặt đoán ý, nhìn thấy hai người đã dần mất kiên nhẫn thì liền tìm cớ tự rời đi, đám đông ngay tức khắc sôi nổi tản ra.

Ngụy Triêm Y còn chưa hỏi chuyện của Ngụy Lương: “Sao chú út lại tới đây ạ?”

Ngụy Lương nhìn Úc Thanh, “Là Úc tổng gọi chú tới, cho con một bất ngờ.”

Ngụy Triêm Y nhìn qua Úc Thanh, Úc Thanh nhẹ nắm lấy cái tay đang khoác lên cánh tay mình của cô, “Anh đi lấy thức ăn cho em, em nói chuyện với chú út trước đi.”

Cô gật đầu, lại nhìn về phía Ngụy Lương.

Vẻ mặt Ngụy Lương lâng lâng, “Nghe thấy không, Úc Thanh vừa mới gọi chú là chú út đó.”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Chú út, chú có thể giữ hình tượng chút được không? Tốt xấu gì giờ chú vẫn là gia chủ nhà họ Ngụy đó.”

Ngụy Lương nghe thấy lời này của cô liền lập tức bày ra bộ mặt nghiêm túc, “Chú thấy khoảng thời gian trước con còn hận cậu ta đến mức muốn ngũ mã phanh thây cậu ta ra, giờ lại ngọt ngào ân ái với người ta như vậy, rốt cuộc lúc chú không ở đây, các con đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngụy gia lúc này cũng chỉ còn lại một vị trưởng bối là chú, chú út cảm thấy phải thay con trấn cửa ải mới được, chọn chồng cũng phải cẩn thận con ạ.”

Ngụy Triêm Y cạn lời, chuyện như ván đã đóng thuyền sắp ra khơi tới nơi rồi mà còn muốn trấn cửa ải, chú tới muộn 800 năm rồi chú ơi!

“Con cảm thấy chú chỉ ước nhanh nhanh gả con cho Úc Thanh thì đúng hơn.” Đừng tưởng rằng lúc ở Bắc Lâm, cô không nhìn ra được cái vẻ mặt tính kế kia của ông.

“Con đừng nói như vậy chứ.”

Ngụy Lương ngồi xuống cạnh cô, lời nói thấm thía: “Úc tổng này là người mà người khác có thể so được sao? Không thể, từ Liêu Thành tới Bắc Lâm đều là người số một số hai, con gả cho cậu ta là việc tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Đương nhiên, muốn cưới con cũng không có dễ như vậy, con yên tâm, chờ tới lúc cậu ta đến cửa cầu hôn, chú út của con nhất định sẽ triệu tập năm trăm anh em bên cạnh chú út về, phải chỉnh cho cậu ta một trận, dạy cho cậu ta biết con gái nhà họ Ngụy không phải muốn cưới là cưới, cưới về rồi cũng phải đối xử thật tốt với con, không được để con ấm ức.”

Lúc này Ngụy Triêm Y mới dễ chịu hơn chút.

Kết quả còn chưa được hai phút, chú út của cô lại hỏi: “Triêm Y, con cảm thấy hôn lễ nên tổ chức ở Bắc Lâm hay là ở Liêu Thành nhỉ? Chú nghĩ cha mẹ con nuôi con lớn như vậy, nhất định là sẽ muốn nhìn con xuất giá từ nhà, chú cũng muốn nhìn con lên xe hoa từ nhà mình nha.”

Ngụy Triêm Y trợn mắt nhìn ông một cái: “Này mới là lúc nào chứ, Úc Thanh người ta còn chưa cầu hôn đâu, chú nghĩ xa quá rồi! Đúng là chú vẫn muốn nhanh nhanh chóng chóng tống cổ con ra ngoài đúng không, chú út, chút có mất mặt không chứ, con nhìn giống người không thể gả được lắm sao? Có thể rụt rè chút không hả.”

“Ôi được được được rồi, không thể để Úc Thanh coi thường con được.”

Ngụy Lương dừng một chút, lại có chút không vui, “Sao cậu ta còn chưa cầu hôn chứ, cậu ta không cầu hôn còn chờ cái gì nữa? Không phải, Triêm Y nhà chúng ta đẹp như vậy, có ai mà không muốn nhanh chóng cưới về chứ.”

Ngụy Tiêm Y bất đắc dĩ đỡ trán, khảy khảy móng tay, “Bọn con vừa mới làm hòa, không vội, lại nói hình như anh ấy cũng từng cầu hôn rồi, nhưng không biết lần đó có được tính hay không nữa.”

Cô nhớ tới bình hoa cùng giấy và nhẫn anh để lại hôm đó, chiếc nhẫn kia giờ vẫn còn được cất trong ngăn tủ của cô, chẳng nhẽ anh muốn chờ cô tự mình mang lên sao? Nhưng thế này cũng quá đột ngột rồi.

Ngụy Triêm Y vốn dĩ không vội gả chồng, nhưng Ngụy Lương lại rất gấp gáp, chỉ sợ chàng rể tới miệng rồi mà còn chạy mất.

“Cái gì gọi là hình như chứ? Chuyện chung thân đại sự của con mà con lại mơ hồ như vậy sao.”

“Được rồi mà, chú đừng hỏi nữa, con tự biết phải làm gì.”

“Vậy được, chú út ở Bắc Lâm chờ hai đứa, sau đó lại bày ra năm ải sáu tướng để tên nhóc kia vượt qua, phải cho cháu gái chú uy phong một chút.”

Ngụy Triêm Y gật đầu, lại trò chuyện một lát, Úc Thanh bưng đồ ăn tới, Ngụy Lương để lại thế giới riêng cho hai người, lúc rời đi còn nháy nháy mắt với Ngụy Triêm Y, ý bảo cô nhanh chóng bắt được Úc Thanh, mặt Ngụy Triêm Y lại đen như đáy nồi.

Yến hội kết thúc bằng một điệu nhảy của Úc Thanh và Ngụy Triêm Y, hai người thay quần áo xong liền rời khỏi công quán.

Tối nay Ngụy Triêm Y uống có hơi nhiều, lúc này ngồi trong xe say tới mơ mơ hồ hồ, lúc về đến nhà thì đã là đêm khuya.

Úc Thanh thấy biểu tình cô mệt mỏi liền ôm cô vào phòng tắm, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trầm khàn của anh, “Triêm Triêm, em cảm thấy, bây giờ anh cầu hôn em thì thế nào?”

Ngụy Triêm Y đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Bình Luận (0)
Comment