Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 137


"Ầm ầm..!"
"Công tử..!"
"Lý Hiên..! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, từ nay về sau nên gọi ta là thống lĩnh..!"
"Vâng..! Thống lĩnh..!"
"Có chuyện gì..?"
Tâm tư của Lý Dương hiện tại cũng là đặt hết trên bóng người cô đơn đang đi dưới trời mưa kia, những chuyện khác hắn không có quan tâm mấy.
"Thống lĩnh..! Tổng cộng Tiền gia phái đến mười người, đã bị thuộc hạ khống chế lại..!"
Hắn cùng Lý Dương vẫn luôn đi theo Nguyễn Văn Chương như hình với bóng, dĩ nhiên chuyện mờ ám của Tiền Vạn Thọ là không thể nào qua mắt được hắn rồi.
"Đem bọn chúng giết cả đi..!"
Dám đánh chủ ý lên Hoàng Đế, dù đó là ai cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
"Vâng.!.

Thống lĩnh..!"
Không nằm ngoài sự suy đoán của hắn, kết cục của đám người Tiền gia đã được định sẵn.

"Còn nữa..! Tên Tiền Vạn Phú đó ngươi cũng bí mật đem hắn xử lý đi..!"
"Vâng..! Tôi biết phải làm như thế nào..!"
Không nằm ngoài dự đoán, Tiền Vạn Phú kia cũng may mắn đấy, nếu như để cho hắn toàn quyền xử lý chuyện này.

Không những là Tiền Vạn Phú, cả Tiền gia hắn cũng không có bỏ qua.

Hành thích Hoàng Đế là tội tru di cửu tộc a.
"Ầm ầm..!"
"Két..!"
"Các người là ai..?"
Tiền Vạn Phú hắn chờ đợi đám người A Thiên đem Nguyễn Văn Chương về đây cho hắn tra hỏi mà.


Sao bây giờ lại xuất hiện đám người áo đen này.
"Xẹt..! Phập..!"
"A..! Các ngươi..!"
"Xuống bên dưới hỏi Diêm vương đi..!"
"Rầm..!"
Tiền Vạn Phú ngã xuống, đến khi chết, hắn vẫn không biết mình vì sao lại chết..?
Đám người này là đến từ nơi nào..?
Hắn đã đắc tội với chúng từ đâu vậy kìa..?
"Đi thôi..!"
Nhanh gọn, lạnh lẽo, không một động tác thừa, đây là phương pháp làm việc của Hổ Tử Vệ bọn họ.
...
"Ta biết rồi..! Ngươi lui đi ra đi..!"
Lý Hiên lắc đầu, giết một tên phú hào mới nổi như Tiền Vạn Phú chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần thiết phải báo lại cho hắn.
"Ầm ầm !"
"Thống lĩnh..! Trời đã sắp mưa, ngài nên khuyên Bệ Hạ vào nơi tránh mưa an toàn.!"
Mây đen cùng tiếng sấm lớn đến như vậy, hắn đoán phía trước sắp đến sẽ có một cơn mưa không hề nhỏ đâu.
"Không cần thiết..!" Lý Dương lắc đầu.

Nguyễn Văn Chương đang thất tình, mà người thất tình thì nên đi dưới mưa cho nó tỉnh táo lại, như vậy sẽ tốt hơn.

Cùng lắm hắn cho người bốc vài thang thuốc giải cảm cho y là được rồi.
Đúng vậy..! Ta cũng cần đi dưới mưa nha..! Nhưng Lý Hiên hắn biết.
Dù hắn có bị cảm, Lý Dương cũng không bao giờ bốc thuốc cho hắn.

Tâm tư của Lý Dương bây giờ đã đặt cả vào tên Nguyễn Văn Chương kia từ lâu.

Phải chi nàng quay lại nhìn ta một lần..! Trong lòng Lý Hiên đau nhói khi chứng kiến tình cảnh này.
Tay hắn nắm rất chắc cán kiếm, nhìn về Nguyễn Văn Chương có rất nhiều điều suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng thả lỏng tay ra.
"Ầm ầm..!"
"Ào..! Ào..!"
"Người ta thường nói khi thất tình sẽ gặp trời mưa, không ngờ chuyện cẩu huyết thế này cũng được mình gặp phải..!"
Vuốt nhẹ những giọt nước mưa trên gương mặt chút, tuy có chút than trời trách đất.
Nguyễn Văn Chương hắn cũng phải cảm ơn cơn mưa này, có nó hắn mới có thể tĩnh lại như trước.
"Haiz..! Trên đời này thật không có tình yêu vĩnh cửu hay sao..?"
Lâm Phi Yên là người đầu tiên hắn đem lòng yêu thương tại thế giới này.

Cũng là người mà hắn đem lòng thương yêu thứ hai kể từ mấy năm trước vợ của hắn không may qua đời.

Hắn luôn nghĩ..!
Mối tình này sẽ đẹp như mơ.

Nào ngờ đâu lại quá nhiều nước mắt..!
Đến giờ hắn vẫn còn chưa có tin được Lâm Phi Yên đã đi lấy chồng rồi cơ.

Biết nói sao giờ, có lẽ trước đó Lâm Phi Yên đã không có ý định đi theo hắn.
Nếu không cũng sẽ không thất hẹn, làm cho hắn phải quay lui tìm cô ta một lần.

Rồi xảy ra quá nhiều chuyện.
Biết trước như vậy hắn đã cùng mẹ mình rời khỏi nơi đây cho rồi.
"Công tử..! Ngài đã đi nhầm đường..!"

Thiết Thủ ôm lấy xác của cha mình, để tránh cho Nguyễn Văn Chương đụng phải.
"Xin lỗi..! Ta không cố ý..!"
Nguyễn Văn Chương nhìn lại, không biết từ khi nào mình lại đi lạc đến con đường này, còn chút nữa đã va vào người ta nữa.
"Vị tráng sĩ này, không biết vì sao ngươi lại dầm mưa quỳ ở nơi này thế này..?" Nguyễn Văn Chương khá là ngạc nhiên.
Trời mưa rất lớn, người nào cũng tìm nơi trú mưa cả, tên thanh niên này không chạy đi, còn quỳ ở đây làm cái gì.
"Bán thân chôn cha..?" Không nghe tên thanh niên này trả lời.

Ngước lại nhìn kỹ hàng chữ xiêu vẹo bên cạnh, Nguyễn Văn Chương trầm mặc, thì ra người này là một hiếu tử.
"Nơi đây có một ít tiền, ngươi lấy đi chôn cất cha của mình đi..!" Gặp được xem như là có duyên.
Nguyễn Văn Chương hắn cũng vô cùng kính trọng những người có tấm lòng hiếu thảo như vậy.
Cũng may trước khi rời Hoàng Cung hắn có tiện tay lấy ít đồng bạc để tiêu xài, giờ cũng có cái mà dùng đến.
"Công tử..! Quá nhiều rồi..! Tôi chỉ cần ba đồng bạc là đủ rồi..!"
Mở ra túi vải bên trong, Thiết Tử chấn động toàn thân.

Mấy chục đồng bạc này là một số tiền quá lớn.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ trông thấy số lượng tiền ta lớn đến như vậy.
"Được rồi..!"
Mấy chục đồng bạc đối với lại Nguyễn Văn Chương hắn hiện tại không đáng là gì, tuy nhiên đây là của cải của một gia đình bình thường làm cả đời mới tích góp được, hắn cũng nên biết quý trọng.

Với lại hắn xem ra người thanh niên này cũng có chỗ không bình thường, không phải không còn cách nào khác chắc cũng sẽ không ra bên ngoài này bán thân.
Qua chuyện này với bản lĩnh của y kiếm ngày hai bữa cơm sẽ không có chuyện gì.
"Công tử..! Xin ngài cho Thiết Tử một chút thời gian, tôi chôn cất xong cho phụ thân, liền sẽ đi theo làm trâu ngựa cho ngài..!"
Thiết Tử hắn là người Hán, lại không giàu có gì, thường ngày luôn bị người khác ức hiếp.
Cha của hắn bệnh nặng, vì chữa trị nên hắn đã bán đi hết tài sản trong nhà rồi, nhưng vẫn là không cứu được cha hắn.
Lâm vào cảnh cùng đường, hắn mới phải dùng cách này để có tiền chôn cất cho cha.

Cuộc sống thời loạn thế này thật sự rất là khó khăn.
"Không cần đâu..! Trong nhà của ta hộ vệ đã quá nhiều rồi, ta không muốn nhận thêm người nữa..!"
Nguyễn Văn Chương hắn vì cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của Thiết Tử này, nên mới ra tay giúp đỡ cho y một lần mà thôi.
Còn chuyện nhận người này làm thuộc hạ, hắn vốn không có ý nghĩ đó.

"Công tử..! Nếu như ngài không nhận lời, vậy xin hãy nhận lại số tiền này đi..!"
Thiết Tử đem tất cả tiền tài trả lại cho Nguyễn Văn Chương.

Hắn có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không mang ân huệ của bất kỳ người nào.
"Ngươi..!"
Nguyễn Văn Chương giở khóc giở cười.
Hắn nhìn xem tên Nguyễn Chính trong cung tính tình đã cứng ngắc lắm rồi.
Không nghĩ đến ra bên ngoài này gặp phải một cây đinh còn cứng hơn.
"Thôi vậy đi..! Ta dùng ba đồng bạc đó mua miếng kiếm ngọc này của ngươi, từ nay về sau không ai nợ ai..!"
Không nghĩ được cách gì hay, Nguyễn Văn Chương chợt nhìn thấy trên người của Thiết Tử có mang một thanh kiếm bằng ngọc màu đen dài chưa đến mười cm.
Hắn thấy có thể dùng tiền mua miếng ngọc kia giúp Thiết Tử cũng không tệ.
"Chuyện này..!" Thiết Tử có chút khó xử.

Kiếm ngọc này là bảo vật của cha hắn, cha hắn nói năm xưa vì có cứu qua một nhân vật cực kỳ lợi hại, nên người đó mới tặng cho cha hắn miếng kiếm ngọc này.
Trước khi đi, vị nhân vật lợi hại kia còn nói, chỉ cần sau này người nhà họ Thiết gặp phải khó khăn, liền đi đến Trung Châu trên núi Hoa Sơn.
Đưa ra miếng ngọc này sẽ được vị nhân vật kia vô điều kiện làm cho một chuyện.

Thiết Tử hắn là theo di nguyện của cha, rất muốn đi đến Trung Châu.
Ai mà nghĩ đến chuyện đời biến hóa khôn lường, hắn phải rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.
"Nếu như ngươi không muốn vậy ta cũng không có ép buộc..!"
Nguyễn Văn Chương hoàn toàn không hề biết miếng kiếm ngọc kia lại có lai lịch lớn đến như vậy, hắn nhìn thấy Thiết Tử không muốn, hắn cũng chỉ có nước thở dài rời đi.

Biết làm sao được, hắn đã làm hết sức rồi mà, đối phương không chấp nhận thì hắn cũng đành chịu.
"Khoan đã..! Công tử..! Tôi chấp nhận bán kiếm ngọc này cho ngài..!" Thiết Tử đã nghĩ thông suốt.

Mình không bán miếng ngọc này, một khi mình bán thân cho người khác, mọi thứ của mình cũng sẽ điều thuộc về chủ nhân, bao gồm miếng ngọc kia.

Hắn sẽ không khác gì một tên nô lệ là mấy, khi đó mình cũng chẳng thể giữ được miếng ngọc.
Đã như vậy sao không đưa nó cho vị công tử có tấm lòng nhân hậu này.

Bình Luận (0)
Comment