Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 99


"Tú Nguyên Quân Đội nghe lệnh, thề chết bảo vệ Quốc Công đại nhân an toàn..! Tiến lên..!"
"Giết..! Giết..! A...!"
"Đại nhân, chúng ta đi thôi, quân địch quá đông..!"
Lai Tạ tay cầm kiếm tay kéo Phan Đình Phong chạy vào Riềng Lâm, bên kia có hơn một trăm người.
Bên mình có năm mươi, bọn chúng còn có lợi thế sân nhà, nói thế nào cũng không có cửa thắng, nhanh chân chạy là thượng sách.
"Xẹt..! Phập..!"
"A...!"
"Đại nhân..?"
"Quốc Công đại nhân..!"
...
Chiều hai giờ..!
Đại Thành Hoàng Cung Ngự Thư Phòng.
"Chạy rồi..?"
Nguyễn Văn Chương ngồi trên ghế Rồng có chút không tin tưởng lắm.
Tin tức thì cũng có, quân đội cũng điều động, thế mà lại để cho Phan Đình Phong chạy trốn được về Đại Nghê Quốc.
Hắn không biết nói sao với đám người bên kia nữa đây.
"Bệ Hạ..! Theo như Mạc Tri Phủ báo lại, quân đội của chúng ta đã bắn được một mũi tên trúng người của Phan Đình Phong..!"
"Vậy có nắm chắc hắn đã chết hay không..?"
"Cái này..!" Lý Dương làm sao biết trả lời.
Hắn cũng không có ở bên cạnh Phan Đình Phong lúc đó nha.

Nói sao lần này vị Bệ Hạ này tức giận như vậy cũng đúng, ngay việc đầu tiên mà y giao cho hắn làm liền thất bại, y không giận mới lạ.

"Mã Tiến..!"
"Có Nô Tài..!"
"Qua bên Lại Bộ nói cho Lôi Bất Dung biết, những người tham gia vây bắt Phan Đình Phong thất bại lần này quan chức hàng một cấp, riêng Mạc Nam phạt thêm ba tháng lương nữa..!"
"Nô Tài tuân chỉ..!"
Mã Tiến nào dám ở lại đây nữa, tên Hoàng Đế này đang giận, có khi đem hắn hàng quan luôn cũng nên.
"Lý Dương..!"
"Có..! Có thần..!" Lý Dương trong lòng căng thẳng.
Nguyễn Văn Chương hiện tại là Thành Thái Tông, tay Hoàng Đế độc ác có tiếng, không phải là Nguyễn Văn Chương hồi sáng còn làm bạn với mình đâu.
Như vì chuyện này y sai người đem hắn ra chém đầu cũng không có gì lạ.
"Trong vòng ba tháng..! Trẫm không cần biết khanh dùng biện pháp gì, phải làm cho người chúng ta biết được tin tức tình báo quan trọng nhất của Đại Nghê Quốc cùng Đại Mao Quốc, có biết hay không..!"
"Thần sẽ cố hết sức..?"
Gì kia..?
Có ba tháng mà bảo hắn phải sắp xếp Hổ Tử Vệ đi vào những yếu điểm của hai đại quốc gia kia, cái này giết hắn còn dễ dàng hơn nhiều.

Nên nhớ Đại Thành từ thời Thái Tổ mất đến nay, đã hai mươi năm rồi chưa biết tin tức bên ngoài là gì nha.

"Không phải là cố hết sức, mà phải làm cho bằng được.!"
"Vâng..! Thần nhất định sẽ làm được..!"
Lý Dương rùng mình một cái, hắn hiện tại đã biết, tên Nguyễn Văn Chương này không có nói chơi với mình.
Nếu ba tháng sau không hoàn thành được nhiệm vụ, y thật sẽ giết mình chứ không có đùa đâu.
"Bệ Hạ..!"
"Có chuyện gì..!"
"Khí Bộ Thượng Thư La Thế xin cầu kiến..!" Vương Thuận cung kính lên tiếng..

"La Thế..? Truyền hắn vào đây đi..!"
"Thần La Thế..!"
"Miễn đi..! Nói chính sự.!"
Nguyễn Văn Chương phất tay lên, thời gian của hắn cũng không có nhiều lắm để lãng phí ở mấy cái lễ nghi này.

"Bệ Hạ..! Thứ mà lần trước ngài bảo thần làm, bây giờ đã có kết quả..!"
"Hả..! Nhanh như vậy..!"
"Xin mời Bệ Hạ theo thần đến Khí Bộ một chuyến..!"
"Lý Dương..! Nói cho Nguyễn Chính biết, Trẫm sẽ đến Khí Bộ một chuyến..!"
"Thần tuân chỉ...!"
"Đi thôi..!"
Sắp xếp thì hắn cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, hắn thật nóng lòng muốn xem thử thành quả mà hắn giao phó cho Khí Bộ sẽ như thế nào nha.
"Bệ Hạ..! Đã đến nơi..!"
Khí Bộ là một Bộ Ngành quan trọng, chuyên đi rèn đúc binh khí cho cả Đại Thành Quốc binh sĩ sử dụng.
Đương nhiên nó được các đời Hoàng Đế vô cùng xem trọng, dù đặt cũng sẽ cách Hoàng Cung không quá xa, mười lăm phút đi bộ liền có thể đi đến.

"Chuẩn bị đi..!"
Nguyễn Văn Chương liếc qua trận thế nơi này một chút, khẽ gật đầu
"Lập tức thử kiếm..!" La Thế cất tiếng ra lệnh một cái.
Không bao lâu, bên trong xuất hiện một đám tầm mười người, những người này xuất hiện, thi lễ với Nguyễn Văn Chương cùng La Thế xong, mỗi người cầm lấy một thanh kiếm đã được chuẩn bị sẵn.
Nhìn trận thế này, nhiều người sẽ nhận ra hai bên là chuẩn bị đánh nhau, hay cũng còn gọi theo một cách khác đó là thử kiếm.
"Keng..! Keng..! Keng..!"
"Được rồi..! Dừng tay đi..!" La Thế phất tay lên.
Thử kiếm như vậy cũng đã đủ rồi, hắn cho người đem hai thanh kiếm đại diện cho hai bên đánh nhau vừa rồi, dâng lên cho Nguyễn Văn Chương xem..
"Bệ Hạ..! Ngài xem thanh kiếm này..!"
Tuyệt tác nha, năm người cầm năm thanh kiếm mà hắn mới cho người làm ra sau một thời gian nghiên cứu thuật rèn sắt tân tiến mà Bệ Hạ đưa, kết quả làm cho hắn ngạc nhiên vô cùng.
Đám binh khí này khỏe hơn những binh khí mà Khí Bộ bọn họ đang sản xuất ba thành, độ chắc chắn cùng dẻo dai cũng vượt hơn xa những binh khí trước đây.

Nhìn năm thanh binh khí năm người cầm trong tay bên kia mẻ nhiều nơi liền có thể nhìn ra được.

Có những binh khí này trong tay, Đại Thành Quốc binh sĩ sức mạnh sẽ được tăng cường hơn trước mấy lần, phần thắng trên chiến trường cũng sẽ được nhiều ra, đây là công tích vĩ đại của Khí Bộ bọn họ a.
"Lý Dương..!"
"Bệ Hạ..! Thứ ngài cần đang ở đây..!"
Lý Dương đã chuẩn bị thanh kiếm này từ trước, chỉ cần Nguyễn Văn Chương ra hiệu, hắn liền sẽ nhanh chóng đưa lên.
"Đại..! Đại Việt Cổ Binh..!"
La Thế đương nhiên là người biết nhìn hàng.
Thanh kiếm trong tay của Lý Dương vốn là Binh Khí có từ cách đây mấy trăm năm về trước, cái thời mà Lý Công Minh Thái Tổ phát binh tiến đánh Đại Hán, lập nên cơ nghiệp mấy trăm năm của Đại Việt.

Tiếc là sau khi Lý Thái Tổ biến mất, không còn có người nào rèn ra loại vũ khí cực mạnh như vậy nữa cả.

Binh khí thời đó truyền đến nay cũng được người đời gọi là Đại Việt Cổ Binh, những binh khí này sắc bén cùng khỏe mạnh có tiếng là thế hệ sau không thể sánh bằng.
Theo thời gian Đại Việt Cổ Binh cũng dần thất lạc thứ phía, rơi vào trong tay của những người Quý Tộc, Hoàng Thất, những người có địa vị cao trong xã hội.
Nó cũng xem như Cổ Vật Đại Việt khai quốc, giá cả cũng rất cao, thường người bình thường khó có thể sở hữu được.

"Khanh cầm thanh kiếm này cùng kiếm mới ra của Khí Bộ so tài xem sao..?"
"Vâng..! Bệ Hạ..!"
Lý Dương cũng rất là nóng lòng muốn thử, Đại Thành Quốc có thể chế tạo ra loại binh khí khỏe hơn thời hiện tại gấp nhiều lần, hắn cũng muốn xem nó so với Binh Khí Đại Việt thời cổ sẽ như thế nào.
"Xin Lý Dương đại nhân chỉ giáo..!" Lê Phương trước đây cũng là người trong giang hồ.
Không muốn sống cảnh ngày đây mai đó nên gia nhập Khí Bộ, làm một người chuyên thử binh khí.

Chiến tích Lý Dương cứu Bệ Hạ hắn cũng nghe qua từ lâu, cũng muốn một lần gặp gỡ cùng so tài nhưng không có cơ hội, hiện tại khó khăn lắm ông trời mới cho hắn cơ hội lần này, hắn sẽ không bỏ qua.
"Không dám..! Ta sẽ làm hết sức..!" Người giang hồ gặp nhau thì dễ giải quyết rồi.

Trong Hoàng Cung này ngày ngày gò bó, hắn muốn động thủ đánh một trận thoải mái với ai đó mà cũng không có cách, lần này hắn phải đánh một cái đủ.
"Liên Hoa Hướng Nhật..!"
"Ám Độ Trầm Thương..!"
Keng..! Cong..! Keng..!"
"Cái này..!"
Chỉ là thử kiếm thôi mà, có cần đánh nhau nhiệt tình như vậy không, đừng quên nơi này còn có vị Bệ Hạ ở đây quan sát, như Lý Dương có chuyện gì, hắn làm sao ăn nói đây.

Tên Lê Phương này cũng thật là, qua chuyện này nên đuổi việc y đi thôi..
"Không cần..! Để cho bọn họ thoải mái động thủ đi..!" Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Văn Chương được chứng kiến tận mắt cao thủ trên giang hồ ở thế giới này tranh đấu.
Hắn cũng không muốn bỏ qua, phải mở rộng tầm mắt một chút.

Thêm nữa cũng nên để cho Lý Dương được thoải mái chân tay một lần..

Bình Luận (0)
Comment