Giả Yêu Làm Thật

Chương 106

Phó Nhiễm không biết là cô về nhà thế nào, chỉ biết là vừa đi vừa khóc.

Đầu tóc rối bời xõa rối tung ở sau gáy, bước chân lảo đảo, cô thật sự quá mệt mỏi, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi, cô ôm hai đầu gối ngồi xổm ở ven đường, nhìn đến bóng dáng của chính mình cũng co lại thành một đường.

Hai mươi mấy năm trước Minh Thành Hữu được Minh Vân Phong nâng niu trong tay, sau khi thất thế Phó Nhiễm lại rời khỏi hắn làm hắn đau đớn, hôm nay hắn cũng trả lại cho cô không kém một phần.

Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng, nhìn thấy nước mắt rơi xuống bên chân, từng giọt tràn ra.

Cô không bao giờ nghĩ tới là Minh Thành Hữu có thể đối xử với cô như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hắn sẽ cùng Vưu Ứng Nhụy.

Phó Nhiễm đưa bàn tay chống mặt đường đứng dậy, nhất thời chóng mặt, người lung la lung lay ngay cả đi cũng không đi được, đi được vài bước, thật sự không còn chút sức lực nào, lại ngồi xổm xuống.

Thế giới giống như sụp đổ, lần đầu tiên cô vì tình cảm mà bỏ hết tất cả, nơi bị giấy chứng nhận kết hôn đập vào trên mặt kia mơ mồ thấy cảm giác đau, nước mắt chảy qua, càng thêm đau rát giống như muốn lột một lớp da lên.

Cũng không biết đi được bao xa, Phó Nhiễm giống như chạy trốn ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình, quần áo trên người bị gió thổi khô hơn một nửa rất nhanh, bước chân bước lên trước, bên tai truyền tới tiếng còi xe dồn dập, Phó Nhiễm lơ đãng, cho đến nghe thấy có người gọi cô.

"Tiểu Nhiễm?"

Giống như khó có thể tin nổi, Minh Tranh hạ cửa xe xuống, đem xe dhẳn ở ven đường.

Phó Nhiễm xoay người, đối mặt với Minh Tranh.

"Đúng là em thật."

Minh Tranh tháo dây an toàn ra xuống xe, La Văn Anh ngồi ở chỗ cạnh tài xế thu hồi tập tàiliệu trong tay, cũng đi xuống từ cửa xe bên kia.

Phó Nhiễm nhìn bóng dáng của Minh Tranh đến gần, toàn thân bị quần áo dính chặt nên rất khó chịu, ánh mắt Minh Tranh nhìn lại cô một lượt.

"Sao em lại trở nên như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Ca ca, anh đưa tôi về nhà đi."

Phó Nhiễm không có nói nhiều, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Minh Tranh chằm chằm. Ánh mắt của hắn rơi xuống cổ Phó Nhiễm, nhìn thấy một dấu hôn, ở vào khoảng giữa có màu đỏ cùng tím bầm.

Minh Tranh đưa tay giữ chặt khuỷu tay Phó Nhiễm, La Văn Anh tự động đi tới ngồi ở phía sau.

"Để cô ấy ngồi ở đằng trước đi."

Minh Tranh đem Phó Nhiễm ngồi vào bên trong ghế lái phụ, cũng cài dây an toàn giúp cô.

Sau khi khởi động xe rồi chậm rãi lái rời đi, ánh mắt Minh Tranh xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe liếc hướng Phó Nhiễm, đây đã là hắn lần thứ hai đưa cô lên xe ở giữa đường, còn thảm hơn so với nhặt được con chó lang thang.

La Văn Anh biết tâm tư của Minh Tranh lúc này sẽ không còn đặt tại tập văn kiện trong tay cô, cô ngồi ngay ngắn ở phía sau lưng Phó Nhiễm, Minh Tranh lo lắng quay đầu lại.

"Eve, đưa áo khoác cho anh."

La Văn Anh lấy áo khoác của Minh Tranh đặt ở chỗ ngồi phía sau x

Minh Tranh thuận tay khoác lên người Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, có chỗ nào không thoải mái, anh dẫn em đi bệnh viện."

Phó Nhiễm buồn bã lắc đầu.

"Tôi muốn về nhà."

La Văn Anh thấy bàn tay đang cầm tay lái của Minh Tranh

từ từ nắm chặt, Phó Nhiễm cắn chặt hàm răng không mở miệng nói qua một câu, ánh mắt Minh Tranh càng lúc càng thấy u ám, như muốn bùng lên bất cứ lúc nào.

Đây cũng là lần đầu tiên La Văn Anh nhìn thấy Phó Nhiễm như vậy, xe rất nhanh dừng ở trước cửa Phó gia, Minh Tranh mở cửa xe cho Phó Nhiễm, La Văn Anh cũng xuống xe theo.

Phó Nhiễm siết chặt cổ áo vào bên trong, gương mặt tuấn tú của Minh Tranh căng thẳng, chưa từ bỏ ý định kéo cổ tay cô xuống.

"Tiểu Nhiễm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Tôi mệt quá, muốn về nhà ngủ ngay bây giờ."

Phó Nhiễm tránh bàn tay hắn, cúi đầu đi thẳng vào bên trong.

La Văn Anh đứng ở bên cạnh xe, thu hồi ánh mắt ở trên người Phó Nhiễm.

"Có thể làm cho một phụ nữ thành ra hồn bay phách lạc như vậy, khẳng định là có liên quan đến đàn ông."

La Văn Anh có chút đăm chiêu nhìn sang hướng Minh Tranh.

"Chắn chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ

Minh Tranh nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng cùng La Văn Anh nhìn nhau.

"Cuộc hẹn với Vương tổng là lúc 11 giờ."

La Văn Anh nhắc nhở.

"Nếu không tự tôi sẽ đi."

"Không."

Minh Tranh nói xong, người đã vòng qua đầu xe đi tới bên cạnh cửa xe.

"Đi thôi."

Phó Nhiễm vô thức đi vào phòng khách, dép cũng không đổi, Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình đang xem ti vi ở phòng khách, nhìn thấy bộ dáng này của cô, Phạm Nhàn đang cầm ly trà trong tay run lên.

"Tiểu Nhiễm, làm sao con lại thành như vậy?"

Quần Phó Nhiễm dính sát vào cặp chân, áo sơ mi nhăn nhúm vô cùng, tóc lại rối lung tung, lời nói ra khàn khàn ngay cả cô cũng không thể tin được.

"Cha, mẹ."

Phó Tụng Đình đang vắt chéo chân liền hạ xuống.

Hai người nhìn nhau, Phạm Nhàn vội đem ly trà đặt lên trên khay trà, bà bước nhanh đi tới trước mặt Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, con không sao."

Cô nói xong xoay người muốn đi, Phạm Nhàn đi theo Phó Nhiễm tới phòng của cô, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho cô.

"Nhanh chóng tắm đi đã, mẹ chuẩn bị áo ngủ cho con ở bên ngoài."

Phạm Nhàn ra khỏi phòng, cũng đóng cửa phòng lại.

Phó Nhiễm cũng không cởi quần áo, nhấc chân lên bước vào bên trong bồn tắm, dòng nước đang chảy, bị trào ra bên ngoài bồn tắm, nước ấm áp ngấm qua áo sơ mi cùng quần, toàn thân lại lạnh đến phát run.

Cô run rẩy co rúc ở bên trong bồn tắm, Phó Nhiễm úp mặt vào mặt nước, cảm giác hít thở không thông gần như rút đi hết không khí có trong lồng ngực cô, đôi tay khoanh chặt vào nhau, Phó Nhiễm sặc ra một tiếng dữ dội, quay lưng lại ho khan mãnh liệt, lỗ mũi chua xót, đầu óc choáng váng mờ mịt tựa vào thành bồn tắm.

Phó Nhiễm tắm xong đi ra ngoài, cuộn mình trong chiếc chăn nằm ở trên giường.Tâm trí gần như hỗn độn, giữa lúc vô thức có cảm giác là có người đang gọi cô, muốn mở mắt ra, mí mắt lại nặng trĩu không mở dậy nổi.

Cái trán nóng lên, ngay cả toàn thân cũng nóng bỏng đến khó chịu, trong mơ hồ Phó Nhiễm cảm thấy có cái gì đó lạnh như băng dán lên trên trán cô, có người ở bên tai cô không ngừng muốn nói chuyện với cô, tiếng bước chân đi vào rồi lại đi ra ngoài, thật khó khăn Phó Nhiễm mới mở mắt ra được, giọng nói Phạm Nhàn buông lỏng, nghiêng người qua.

"Tiểu Nhiễm, cuối cùng con đã tỉnh."

Cổ họng Phó Nhiễm đau đến mức khó chịu, Phạm Nhàn vội vàng bưng chén đặt ở trên tủ đầu giường tới.

"Uống nhanh đi, mới vừa nói má Trần nấu trà gừng, còn nóng đấy."

Phạm Nhàn đem gối dựa đặt sau lưng Phó Nhiễm, cho cô uống hết trà gừng trong chén.

Bà đưa tay sờ hướng trán Phó Nhiễm.

"Cuối cùng cũng hạ sốt."

Phó Nhiễm vuốt lên gò má vẫn còn nóng của mình

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng."

Ánh mắt Phạm Nhàn không giấu được lo lắng.

"Tiểu Nhiễm, có phải con cùng Thành Hữu xảy ra chuyện gì hay không?"

Phó Nhiễm cong hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối sau đó buồn bã áp mặt vào.

"Mẹ, con không muốn nói."

Phạm Nhàn thu dọn lại cho cô xong, cũng không kiên trì nữa.

"Còn một chút sốt nhẹ, con mau ngủ một giấc đi."

Bà bưng chén đi ra khỏi phòng, Phó Nhiễm lại nằm trên giường mở mắt nhìn về phía trần nhà, không hề chớp mắt.

Buổi tối Phạm Nhàn đem cháo đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Nhiễm, đau lòng đến độ rơi nước mắt. Cả đêm cũng không ngủ ngon, lại sợ cô không nghĩ thoáng, cửa phòng Phó Nhiễm khẽ mở, cứ cách nửa giờ là Phạm Nhàn đều muốn đi tới liếc mắt nhìn.

Phó Nhiễm ngồi ở trên giường ôm chặt cái mền, nửa ngày chưa nói qua một câu. Bóng đêm tối tăm tĩnh lặng, bên trong gian phòng đen như mực, càng không nghe thấy được một âm thanh thì trong lòng lại càng không có cách nào yên tâm, ánh đèn trong hành lang hắt vào một chút trùm lên hai vai thon gầy của Phó Nhiễm, Phạm Nhàn lui về, khẽ bước về đến phòng.

Phó Tụng Đình cũng không ngủ, trong lời nói không cầm lòng được lo lắng.

"Như thế nào?"

Đôi mắt Phạm Nhàn đỏ hoe, lắc đầu.

Đối với tổn thương trong lòng mà nói, thời gian sẽ trôi qua một cách khó khăn nhất, cho tới bây giờ Phó Nhiễm cũng không cảm thấy một đêm sẽ khá dài như thế, cô nằệm, lăn lộn khó ngủ.

Hôm sau, lúc Phạm Nhàn đi vào phòng nhìn thấy cô còn ngủ, buổi trưa bưng một chút đồ ăn nhẹ lên lầu, hai giờ sau đi vào nhìn, món ăn vẫn còn để nguyên đó.

Lo lắng cả ngày, sau khi tan việc Phó Tụng Đình về nhà hỏi tình hình của Phó Nhiễm, hai người nhíu chặt mày, Phạm Nhàn do dự mãi.

"Có lẽ là có liên quan tới Thành Hữu, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại hỏi một chút?"

Phó Tụng Đình đem cặp công văn đặt vào trên khay trà.

"Tôi thấy hay là thôi đi, đây là chuyện của bọn chúng, làm cha mẹ là không nên nhúng tay vào."

Mở TV trong phòng khách ra, đúng giờ này mỗi ngày sẽ phát hình tin tức địa phương, Phạm Nhàn không có tâm tình, nhưng cứ đến giờ là má Trần sẽ mở TV ra, cũng thành thói quen.

Phạm Nhàn đi tới cửa cầu thang nhìn xung quanh, lúc xoay người, ánhmắt lơ đãng liếc về hình ảnh trên màn hình TV, bà không có phản ứng nào khác, giọng nói của Minh Thành Hữu đã truyền ra trước.

"Chuyện giữa tôi và Phó tiểu thư đã trở thành quá khứ, từ hôm nay trở đi, chúng tôi không còn liên quan đến nhau."

Có ký giả nói lên một nghi vấn.

"Nhưng lúc trước hai người còn như keo như sơn, là bởi vì Tam Thiếu ngài có niềm vui với người mới rồi sao?"

Nét mặt Minh Thành Hữu vẫn như cũ, hai đầu lông mày nhíu chặt, cũng không đồng ý với lời nói của ký giả.

"Tình cảm đến đây, chỉ có thể nói là duyên phận đã hết."

Phó Tụng Đình ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa, xem hình ảnh, không giống như là buổi họp báo, chắc là Minh Thành Hữu trong lúc vô tình bị ngăn trên đường.

"Xin hỏi Tam Thiếu, ngài nói là duyên phận đã hết có có liên quan tới chuyện ban đầu Phó tiểu thư rút tay rời đi lúc ngài thất thế hay không?"

Giới phóng viên ngửi được một chút mùi bát quái, tự nhiên sẽ muốn đem vấn để ra mổ xẻ.

Minh Thành Hữu nghĩ một hồi lâu. "Có thể."

"Tam Thiếu, xin hỏi, ngồi ở bên trong xe của ngài có phải là niềm vui mới của ngài hay không?"

Minh Thành Hữu mỉm cười, hắn đi tới bên cạnh ghế lái phụ, mở cửa xe, dắt cô gái bên trong xuống, động tác này, giống hệt như lúc ban đầu thừa nhận quan hệ với Phó Nhiễm.

Ống kính tự nhiên sẽ chuyển tới người phụ nữ bên cạnh hắn.

Đột nhiên gương mặt này đụng vào tầm mắt, làm Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, Phạm Nhàn ba chân bốn cẳng đi tới trước ghế sa lon, trong miệng không nhịn được hô lên một tiếng.

"Nhụy Nhụy?"

Cánh tay Minh Thành Hữu ôm chặt hông của cô, nét mặt nhìn sang Vưu Ứng Nhụy đầy tràn vẻ cưng chiều.

"Cô ấy không phải bạn gái của tôi, cô ấy là vợ tôi!"

Đám ký giả trong chốc lát bỗng im lặng, lồng ngực Phạm Nhàn như nghẹn lại, bàn tay ấn vào phía bên trái, bà miễn cưỡng ngồi vào ghế sa lon, Phó Tụng Đình hơi nhếch môi nhìn TV chằm chằm.

"Tam Thiếu, ngài nói ngài đã kết hôn rồi?"

"Đúng vậy."

Minh Thành Hữu không có chút nào là thừa nhận hàm hồ

"Là mấy ngày trước, chúng tôi đăng ký rồi."

Vưu Ứng Nhụy như chim nhỏ nép vào Minh Thành Hữu bên cạnh, hưởng thụ cảm giác bị đèn flash vây quanh, Minh Thành Hữu giơ tay lên vén lên sợi tóc cho cô.

"Trong hai năm khó khăn nhất của tôi, thật ra thì là Ứng Nhụy ở cùng với tôi, tôi cũng từng có lúc mất phương hướng, cho là có thể bắt đầu lần nữa với Phó Nhiễm, nhưng rõ ràng, tình cảm không thể miễn cưỡng. Chúng tôi cũng coi như là có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hiện tại tôi đã kết hôn với Ứng Nhụy, về sau cũng mong các người cũng không quan tâm quá nhiều đến cuộc sông riêng của tôi."

"Tam Thiếu, nếu như mà tôi nhớ không lầm, Vưu tiểu thư. . . . . . Không, là Minh phu nhân, cô ấy đã từng là thiên kim Phó gia chứ?"

"Tam Thiếu, ngài không sợ Minh phu nhân cùng Phó tiểu thư gặp mặt sẽ khó xử sao?"

Đối mặt với đám người ùn ùn kéo tới, khóe miệng Vưu Ứng Nhụy khẽ nhếch lên.

"Vấn đề này, thật ra thì nên để tôi trả lời, thân thế của tôi cùng Tiểu Nhiễm mặc dù là sai vị trí 20 năm, nhưng là bởi vì may mắn nên được hai bên cha mẹ yêu thương. Quan hệ riêng của chúng tôi cũng không tồi, huống chi Thành Hữu đã nói cùng Tiểu Nhiễm là có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tôi tin tưởng cô ấy sẽ quên được và cũng chúc phúc cho chúng tôi."

Sắc mặt Phó Tụng Đình xanh mét, trong ánh mắt Phạm Nhàn tràn đầy điều khó có thể tin nổi, cuối cùng cũng hiểu tại sao Phó Nhiễm lại như vậy.

"Tam Thiếu, hai người sẽ cử hành hôn lễ sao?"

Minh Thành Hữu ôm Vưu Ứng Nhụy muốn rời đi.

"Đúng, đến lúc đó sẽ thông báo cho các người."

Hắn mở cửa xe để Vưu Ứng Nhụy ngồi vào, một ký giả ên lấy nhanh chóng trần thuật.

"Khó có thể tin, Minh Tam Thiếu lại có thể lãnh giấy kết hôn, đối phương còn là tiểu thư giả có quan hệ sâu xa với Phó gia, rốt cuộc là tình cảm như thế nào lại khiến cho bọn họ có thể phá vỡ quan niệm môn đăng hộ đối thực tế?"

Minh Thành Hữu ngồi vào, nửa người lại vươn ra khỏi ghế lái, đưa tay chỉ tên ký giả kia nói.

"Đừng nữa để cho tôi nghe được ba chữ tiểu thư giả, từ đây về sau, cô ấy là thiếu phu nhân của Minh gia!"

Trái tim Vưu Ứng Nhụy ấm áp, ánh mắt không kiềm chế được trào ra ướt mi, Minh Thành Hữu ngồi trở lại bên trong xe, phát động động cơ nghênh ngang rời đi.

Phó Tụng Đình cứng nhắc giơ cánh tay lên cắt đứt nguồn điện.

Má Trần không rõ sự việc đi tới.

"Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong."

"Phanh ——"

Phó Tụng Đình cầm chiếc ly bên tay ném ra, vừa lúc nện trúng ở trên nền gạch cách đó không xa, mảnh vụn thủy tinh văng lên bay ra xung quanh, má Trần sợ tới mức thiếu chút nữa giậm chân.

Bỗng nhiên Phó Tụng Đình đứng dậy, nổi giận chỉ vào Phạm Nhàn.

"Bà xem một chút, bà nuôi phải loài lang sói khinh người, giúp người ngoài bày mưu tính kế với con gái ruột của mình, tôi để cho bà hối hận cũng không biết đi tìm ai để khóc!"

Gương mặt Phạm Nhàn đầy nước mắt, cũng chưa từng gặp bộ dạng lửa giận ngút trời như vậy của Phó Tụng Đình, má Trần sợ tới mức trốn vào phòng bếp, Phạm Nhàn che mặt.

"Tôi cũng không biết chuyện sẽ náo loạn thành ra như vậy.

Phó Tụng Đình ngồi trở lại trên ghế sa lon, sắc mặt khó coi.

"Cũng trách tôi, ban đầu nên kiên quyết phản đối bọn chúng ở chung một chỗ."

Phạm Nhàn nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy áy náy, dù sao cũng là bà nhiều lần kiên trì nói Phó Nhiễm nên nghe theo tim của mình.

Vưu Ứng Nhụy nhìn về đám người đã biến thành những chấm đen qua kính chiếu hậu, cô nghe bài hát tiếng Anh bên trong xe, ngón tay khẽ gõ gõ trên dây an toàn.

"Thành Hữu, cám ơn vừa rồi anh đã nói chuyện như vậy vì em, thật sự em thấy rất vui."

Sắc mặt Minh Thành Hữu vô hồn nhìn con đường phía trước chằm chằm, khi chuyển động tay lái thì nghiêng đầu sang nhìn Vưu Ứng Nhụy, đáy mắt phức tạp làm người ta phải suy nghĩ.

"Em vui vẻ là được rồi."

" Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đến chỗ mẹ anh."

Bước chân Phạm Nhàn nặng nề bước trên sàn, một tin tức làm tất cả bọn họ cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng càng cảm thấy tức giận khó nhịn.

Đẩy cửa phòng Phó Nhiễm ra đi vào, cô mặc áo ngủ ngồi ở cửa sổ, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh, ngồi xổm người xuống.

"Tiểu Nhiễm."

Cô khẽ nâng cằm lên, nghe được tiếng động, tầm mắt ủ rủ cụp xuống.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Chuyện của Thành Hữu cùng Nhụy Nhụy chúng ta cũng biết rồi, ó việc gì khó không thể trôi qua? Chúng ta từ từ buông xuống có được không?"

Phạm Nhàn đau lòng vén tóc trên gò má cô lên.

"Hai năm trước, áp lực dư luận đặt điều cho con, gian nan thế kia con cũng vượt qua, không phải thế sao?"

"Mẹ."

Phó Nhiễm vừa mở miệng, cánh môi khô nứt, có thể nhìn thấy máu rỉ ra, cô khe nhếch miệng, ánh mắt bi thương không có chỗ nào che giấu.

"Không giống nhau, bây giờ cùng khi đó không giống nhau."

Giọng nói khàn khàn, lời nói ra có chứa nghẹn ngào.

Hai năm trước cô không thẹn với lương tâm, nhưng hai năm sau, toàn bộ tình cảm mà chính mình nâng niu trong tay đã dè dặt đưa ra ngoài, bàn tay Phạm Nhàn khẽ vuốt lên mặt con gái.

"Tiểu Nhiễm, là mẹ có lỗi, thực xin lỗi con."

"Mẹ, chuyện này không liên quan tới mẹ."

"Mẹ vẫn biết Nhụy Nhụy có bạn trai, mà thế nào mẹ cũng không nghĩ tới sẽ là Thành Hữu, lúc đầu nó ra khỏi nước mẹ cẩn thận hỏi nó một chút, chuyện cũng sẽ không ầm ĩ như bây giờ."

Phạm Nhàn không ngừng tự trách mình, nhưng chuyện này không trách được bất cứ ai.

Phó Nhiễm kéo bà đứng dậy, lấy tay lau đi nước mắt cho bà.

"Mẹ, nếu Vưu Ứng Nhụy chịu nói thật, quan hệ của bọn họ cũng không thể hai năm cũng không bị phát hiện, lại nói, ngay cả con cũng có thể dự liệu đến chuyện này, mẹ làm thế nào lại biết đây?"

"Tiểu Nhiễm

Phó Nhiễm đứng lên đi tới bên giường.

"Mẹ, mẹ để cho con một mình, con sẽ không làm chuyện điên rồ, trong đầu hiện tại thật sự rất rối loạn, con cũng cần yên lặng một chút."

Phạm Nhàn nhìn cô nằm dài trên giường, cũng không nhiều lời, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Minh Thành Hữu lái ô-tô đưa Vưu Ứng Nhụy về nhà, xe dừng sát ở cửa tiểu khu không tắt máy, hiển nhiên là hắn không hề có ý xuống xe.

Vưu Ứng Nhụy cởi dây an toàn ra, tay phải đẩy cửa xe ra, trước khi xuống xe quay đầu hướng Minh Thành Hữu nói.

"Không phải là anh nên cùng em lên nhà ngồi sao? Chúng ta sắp kết hôn, đến bây giờ anh không có đi qua nhà em, cha mẹ em, bọn họ. . . . . ."

"Về sau đi."

Minh Thành Hữu ngắt lời cô.

"Gần đây có thể em sẽ phải bận rộn lo chuẩn bị chuyện hôn lễ, đến lúc đó gặp mặt cũng giống vậy."

Vưu Ứng Nhụy chú ý tới hai chữ hôn lễ, nét mặt lộ ra vui vẻ, ra sức gật đầu.

"Được." Xuống xe, cô khom lưng nói. "Thành Hữu, trên đường lái xe nhớ coi chừng."

Thấy chiếc xe của Minh Thành Hữu biến mất ở trong tầm mắt, lúc này bước chân Vưu Ứng Nhụy mới bước đi vào bên trong tiểu khu, móc ra cái chìa khóa đi vào cửa, Thẩm Tố Phân ăn cơm tối xong đang rửa chén ở phòng bếp, nghe thấy tiếng động đi ra ngoài.

"Nhụy Nhụy đã về."

Vưu Ứng Nhụy đứng ở cửa trước thay dép xong, tầm mắt băn khoăn nhìn

"Ông ấy đâu?"

Thẩm Tố Phân lau sạch đôi tay.

"Còn có thể đi đâu, lại bị lôi kéo đi đánh mạt chược."

Vưu Ứng Nhụy ném đôi găng tay hàng hiệu trong tay hướng bàn ăn, tiếng kim loại va chạm vào mặt bàn thủy tinh phát ra tiếng động chói tai, Thẩm Tố Phân sợ tới mức không dám lên tiếng.

Vưu Ứng Nhụy cất cao giọng.

"Các người có thể để cho tôi bớt lo lắng hay không? Hiện tại tôi sắp kết hôn cùng Thành Hữu rồi, bên ngoài mà biết tôi có người cha mê đánh bạc thì sẽ nói tôi thế nào? Tin tức mỗi ngày đều nói đến chuyện không môn đăng hộ đối, các người muốn bức tử tôi phải không?"

"Nhụy Nhụy, con đừng tức giận, mẹ sẽ nói lại với cha con mà."

"Còn bà nữa…"

Vưu Ứng Nhụy đi vào phòng khách, một cước đá văng một đống quần áo chồng chất ở trên đất.

"Làm những thứ thủ công này có thể kiếm bao nhiêu tiền? Năm xu tiền một cái, trong nhà nghèo đến không có gì ăn rồi sao?"

"Nhụy Nhụy."

Thẩm Tố Phân ngập ngừng mở miệng.

"Thật sự là mẹ ở nhà thấy nhàm chán, cũng không thể xem ti vi cả ngày."

"Không phải tôi đã cho bà đi học tập lễ nghi xã giao rồi sao?"

Vưu Ứng Nhụy mệt mỏi ngồi vào bên trong ghế sa lon, nói với bọn họ quả thực là đàn gảy tai trâu, Vưu Chiêu Phúc mười ngày thì có đến tám ngày ở bên ngoài chơi mạt chược, gần đây còn có khuynh hướng càng chơi càng lớn, Thẩm Tố Phân cả ngày ôm một bó y phục thêu, cả phòng đều là những mảnh vụn, một ngày kiếm 20 tới đồng tiền còn không đủ cho Vưu Chiêu Phúc đánh bài.

"Những thứ đó, mẹ không học được."

Không nói đến là làm người ta nói níu lưỡi đến phí công, mấu chốt là muốn thay đổi loại tư tưởng này của Thẩm Tố Phân, khó càng thêm khó.

Vưu Ứng Nhụy nhức đầu mở to mắt, Lý Vận Linh còn chưa chính thức gặp mặt bọn họ, rất khó tưởng tượng đến lúc đó sẽ là tình huống như thế nào.

Vưu Ứng Nhụy biết rõ, nếu muốn khiến Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, còn không bằng nghĩ như thế nào mới có thể trở thành con gái Phó gia một lần nữa mới thực tế một chút.

Suốt hai ngày trôi qua, Phó Nhiễm cũng không xuống lầu.

Phó Tụng Đình xin nghỉ phép ở nhà, Phạm Nhàn không ngừng đi lên đi xuống, thấy bộ dạng bà lau nước mắt, rốt cuộc là Phó Tụng Đình không đành lòng.

"Ngày đó tôi cũng nặng lời với bà một chút, bộ dáng này của Nhụy Nhụy cũng không thể trách bà dung túng, dù sao bây giờ nó cũng là con gái Vưu gia, chúng ta cũng không quản được chuyện của nó."

Phạm Nhàn cúi thấp đầu tự trách.

"Chuyện này vốn là đều tại tôi."

Má Trần chuẩn bị xong cơm tối lấy ra một phần, Phạm Nhàn lại bưng lên lầu theo thường lệ.

Suốt hai ngày, ngoại trừ buổi sáng có ăn chút cháo, Phó Nhiễm giống như không đụng vào một hạt cơm, cũng không có đi ra khỏi gian phòng một bước. Phạm Nhàn tiến vào phòng ngủ, thấy Phó Nhiễm nằm cuộn tròn ở trên giường, bà đem một chút cơm tối đặt ở trên tủ đầu giường.

Vưu Ứng Nhụy cầm đồ đứng ở cửa Phó gia ấn vang chuông cửa, má Trần đi tới cửa chính, tầm mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn xung quanh.

"Má Trần, cha mẹ tôi đâu?"

Sắc mặt má Trần do dự.

"Tiểu thư, cô sẽ về ngay chứ?"

"Bà mở cửa ra, tôi vào để đồ xuống đã."

Dù sao thì má Trần cũng chung sống với Vưu Ứng Nhụy một thời gian dài, nhiều hay ít cũng coi như là có chút tình cảm.

"Bọn họ hiện tại đang nổi giận, nếu không cô chờ thêm mấy ngày nữa hãy trở lại."

Vưu Ứng Nhụy nghĩ tới đây chính là hậu quả, nhưng không nghĩ tới Phó gia sẽ ngay cả cửa cũng đều không cho cô vào.

"Đây là ý của cha mẹ tôi?"

"Vâng."

Đôi mắt Vưu Ứng Nhụy ửng hồng, giọng nói mềm xuống.

"Má Trần, bà cho toi vào đi, có mấy lời tôi phải nói rõ ràng trước mặt cha mẹ tôi, bà nói cho bọn họ biết, nếu không chịu gặp tôi mà nói..., đêm nay tôi sẽ đợi tại bên ngoài không đi."

Má Trần càng thêm khó xử.

"Vậy tôi thử một chút."

Sau khi bà đi vào rồi lại đi ra ngoài, vừa mở cửa cho Vưu Ứng Nhụy vừa nói.

"Cô hết mình đi theo bọn họ, dù sao cũng là hai mươi năm tình cảm."

Vưu Ứng Nhụy cầm đ đi vào phòng khách, chỉ thấy Phó Tụng Đình ngồi trên ghế sa lon, cô nhỏ giọng mở miệng.

"Cha."

Từ nhỏ đến lớn Phạm Nhàn đều là nuông chiều cô, chỉ có Phó Tụng Đình, lúc nghiêm khắc cũng không hàm hồ, từ nhỏ Vưu Ứng Nhụy đều sợ ông, thần sắc Phó Tụng Đình cực kỳ lạnh nhạt ngẩng đầu.

"Hóa ra là Minh phu nhân, có chuyện gì sao?"

Vưu Ứng Nhụy ngẩn ra, tiếp theo là giọng nói mang theo nức nở."Cha."

Ông ngẩng đầu nhìn cô, cũng không trả lời.

"Má Trần, là ai à?"

Giọng nói Phạm Nhàn truyền đến từ lầu hai, giống như mệt mỏi, Vưu Ứng Nhụy nhanh chóng bước tới.

"Mẹ."

Giọng điệu kéo dài, mang theo uất ức.

Phạm Nhàn đi xuống cầu thang, Vưu Ứng Nhụy muốn khoác cánh tay của bà, Phạm Nhàn nhanh chóng rút về.

"Cho tới nay ta đều quên nói cho cô biết, nếu 20 năm qua đã là sai lầm, về sau tiếng gọi này đến đây là sửa đi, huống chi khiến cho Minh phu nhân gọi ta một tiếng là mẹ, thật không kham nổi."

"Mẹ."

Vưu Ứng Nhụy lo lắng đến độ chảy ra nước mắt.

"Đừng như vậy, sau này con vẫn là của con gái của hai người, lại nói con theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải lúc đó mẹ cũng khích lệ con sao? Con có lỗi gì?"

Ánh mắt Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn về Vưu Ứng Nhụy, không nghĩ tới là lúc ấy một cử chỉ vôm của mình lại trở thành lý do hùng hồn của cô ta, Phạm Nhàn bước đến bên trong phòng khách, Vưu Ứng Nhụy ý thức được mình đã quá kích động, vội vàng đi tới kéo lại cánh tay của bà.

"Mẹ, thật xin lỗi, con không nên nói chuyện với mẹ như vậy."

Giọng nói Phạm Nhàn mệt mỏi.

"Cô theo đuổi hạnh phúc của mình tất nhiên là không sai, nhưng cô cùng Thành Hữu hai năm, cô nên giải thích thế nào? Ta nhớ không lầm, lễ mừng năm mới cô tới nhà còn đụng phải bọn họ, sao ta không sớm phát hiện ra là cô còn có khả năng làm diễn viên chứ? Cô trơ mắt nhìn Tiểu Nhiễm rơi vào từng bước một, cái gì gọi là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, là ai cũng nhận ra được lúc đó Thành Hữu là có ý trả thù, cũng khó trách các người có thể cùng nhau, cũng đều là có khả năng diễn xuất thật cao siêu."

Từ lúc Minh Thành Hữu thừa nhận trước mặt ký giả là cô đã đi theo hắn hai năm, Vưu Ứng Nhụy ngoại trừ vui mừng lúc đầu cũng có lo lắng.

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ, mới đầu Thành Hữu nói còn có tình cảm với Tiểu Nhiễm, nói con chờ hắn, con cũng không dám nói với hai người, nhưng nếu thật sự hắn có thể hợp lại cùng Tiểu Nhiễm, con cũng sẽ tự động rời đi, nhưng chuyện tình cảm thật không thể miễn cưỡng."

Nước mắt Vưu Ứng Nhụy rơi đầy mặt.

"Con cũng rất khổ sở, cũng sợ hai người sẽ không tha thứ cho con, nhưng con muốn nói không chừng bọn họ có thể hòa hợp, nói như vậy cũng không thấy cần thiết để cho hai người biết, tránh khỏi trong lòng không thoải mái."

"Như vậy mà nói, ngược lại là vì tốt cho chúng ta rồi sao?"

Ánh mắt Phạm Nhàn nhìn Vưu Ứng Nhụy chòng chọc, cô bỗng chột dạ trong lòng, cũng chưa từng bị Phạm Nhàn nghiêm mặt chất vấn qua như thế.

"Mẹ, con yêu Thành Hữu, con không muốn dùng hạnh phúc của mình đi thành toàn người khác, lại nói đây là sự lựa chọn

"Sự lựa chọn của hắn?"

Phạm Nhàn cười lạnh nhíu chặt chân mày.

"Các người là Minh gia hào môn vọng tộc, Phó gia tự nhận là không với cao nổi, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái bị làm ra thành vết thương chồng chất về đến nhà, cô còn muốn để cho ta tin tưởng các người là vì nó hay sao?"

Phạm Nhàn kích động hô lên một tiếng, khó có thể mất khống chế.

Vưu Ứng Nhụy khóc không thành tiếng.

"Mẹ, con cũng là con gái mẹ."

"Không!"

Phạm Nhàn ngồi bên cạnh Phó Tụng Đình hất tay.

" Giữa chúng ta rốt cuộc không có quan hệ máu mủ".

Phó Nhiễm ra khỏi phòng, đột nhiên nghe được tiếng cãi vả dưới cầu thang. Cô dựa vách tường đi từng bước một ra ngoài.

" Mẹ! Đừng... đối với con thật tàn nhẫn, coi như con sai đi. Mẹ cũng đừng nói ra những lời này được không?"

Phạm Nhàn cố nén tức giận, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.

" Làm ra chuyện như vậy thật khiến tôi hết sức đau lòng. Lừa gạt tôi hai năm, chỉ cần cô nhắc nhở tôi một câu, Tiểu Nhiễm cũng sẽ không bị tổn thương như vậy. Cô còn có nỗi khổ tâm sao?"

Tầm mắt bà chuyển qua hướng khác.

" Thật không thểPhó Nhiễm đứng ở chân cầu thang nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại này, một tay cô chống lên tay vịn, bước chân đi xuống từng bước. Phó Nhiễm đứng chỗ khúc cua nên người ở dưới không thể nhìn thấy cô.

Vưu Ứng Nhuỵ cố gắng giải thích, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thấy vọng không thể nhìn rõ có bao nhiêu đau lòng. Vưu Ứng Nhuỵ nói xong lời cuối cùng, phát hiện hai người ngồi đối diện đều không nói gì.

Vưu Ứng Nhuỵ đứng trước bàn lau nước mắt, ngay cả má Trần đứng bên cạnh cũng có chút không đành lòng.

Trong nháy mắt cô ngước mắt lên, thấy ở cầu thang có một chiếc bóng kéo dài. Mặc dù không thấy Phó Nhiễm, nhưng Vưu Ứng Nhuỵ biết Phó gia không còn ai khác nữa.

" Cha mẹ, hai người đừng nóng giận."

Cô nghẹn ngào, lấy thiệp mời màu đỏ từ trong túi xách ra.

"Lễ thành hôn của con và Thành Hữu đều đã quyết định xong. Cho dù hai người có trách con thế nào, con đều coi hai người chính là cha mẹ ruột của mình. Con cũng không hy vọng nhận được lời chúc phúc của hai người, chỉ mong cha mẹ tới tham gia hôn lễ của chúng con."


Bình Luận (0)
Comment