Giả Yêu Làm Thật

Chương 112

Người đứng ở cửa tránh sang một bên. Phó Nhiễm không chút suy nghĩ, tay phải vặn tay nắm cửa nhanh chóng đi ra ngoài, bước chân cô có chút lảo đảo, mới vừa trải qua nỗi sợ hãi như vậy làm sắc mặt cô càng thêm trắng bệch như tờ giấy, bàn tay chống vào vách tường, một tay kia đặt xuống hướng bụng, cảm giác nôn ọe vọt tới giữa cổ họng.

Tiếng bước chân từ phía sau lưng truyền đến, Phó Nhiễm vội vàng lau khóe miệng, siết chặt nắm tay cố gắng nhịn cơn buồn nôn.

Minh Thành Hữu đem văn kiện trong tay giao cho người đàn ông bên cạnh, cũng cúi đầu dặn dò hắn mấy câu.

Thân thể cao to đi ra khỏi cửa, Minh Thành Hữu nhấc chân định đi, đột nhiên ánh mắt chạm đến bóng lưng Phó Nhiễm, hắn quay sang người đàn ông bên cạnh nói.

"Quấy rối cơm tối của người ta, cậu đi thanh toán đi."

"Vâng."

Phó Nhiễm không quay đầu lại, trong đầu lặp lại hình ảnh lúc nãy, cô choáng váng, nếu không phải là dựa vào vách tường, cô sẽ ngồi xổm người xuống để cho đầu óc tỉnh táo lại giống như mọi khi.

Tiếng bước chân càng lúc tiến tới gần, Phó Nhiễm đứng thẳng lưng, khi sắp gặp mấy người đó bước qua thì cô bước sang hướng một hành lang khác. Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm cô càng chạy thì bóng lưng càng xa khuất, bước chân càng lúc càng nhanh, thậm chí không hề dừng chân.

Mấy người đi theo cũng không dám làm bừa, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn ra ngoài không hề chớp mắt, Phó Nhiễm cảm thấy như có gánh nặng ở trên lưng, cô chỉ là không có dũng khí để đối mặt với bóng lưng của hắn lúc rời đi.

Hắn nhanh chóng che giấu tầm mắt lạnh lẽo trống vắng, lại che giấu ánh mắt thăm thẳm rất tốt, trái tim đã vỡ vụn thì không thể nào tiếp tục ghép lại với nhau như được cũ, đã bị xé mở thì cho dù làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được.

"Tam Thiếu?"

Minh Thành Hữu khôi phục vẻ lại lạnh lùng.

Hắn nhìn thấy Phó Nhiễm đi qua hành lang, bóng dáng thon gầy biến mất ở khúc quanh, một chiếc bóng gãy gập yếu đuối chói mắt trên vách tường, nơi cổ họng Minh Thành Hữu khẽ thay đổi, nhưng lời chuẩn bị nói ra, đến khóe miệng vẫn bị hắn nuốt trở về.

Phó Nhiễm vô thức đi ra khỏi khách sạn, trước khi ra cửa quên mất đi tính tiền.

Cô đứng ở trước cửa khách sạn nhộn nhịp, mặc dù bóng đêm đã bao trùm khắp nơi, nhưng dù sao cũng là mùa hè nắng nóng, hơi nóng phả vào mặt có cảm giác nóng bỏng, Phó Nhiễm đem lòng bàn tay lạnh như băng áp vào gương mặt, cả người căng lên do lúc nãy hồi hộp nên vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng.

Minh Thành Hữu đi ra khỏi khách sạn, thấy Phó Nhiễm đi tới hướng bãi đậu xe, bước chân đã không còn dồn dập như lúc nãy nữa, hắn ẩn mình ở bên trong góc tối, đường nét trên khuôn mặt càng nổi bật thêm vẻ tăm tối, Phó Nhiễm không quay đầu lại, nhưng nếu cô chỉ cần nhìn một cái, liền có thể phát hiện, người đàn ông này thật sự là không giống như trước kia.

Minh Tam Thiếu lúc đó, sống thoải mái và thẳng thắn, dù là lúc đùa bỡn thì thủ đoạn của hắn cũng sẽ làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau đó thì tính tình vẫn còn có chút ấm áp.

Mà chính hắn trong lúc này, đang từ từ trở thành một người làm người ta trốn tránh, ở trong mắt những người ở thị trấn Nghênh An, hình ảnh trước kia của Minh Thành Hữu, đang từ từ bị tước đoạt hầu như không còn nữa.

Xe đi đến bên cạnh hắn, Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt, ngồi vào xe.

Phó Nhiễm rời đi, hai chiếc xe gần như là đồng thời đi ra khỏi chỗ bãi đậu xe, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn thẳng nhìn về nơi xa, Phó Nhiễm cũng không còn nghiêng đầu liếc mắt sang nhìn nữa, sau khi ra khỏi sau cửa, mỗi người đều đi về phương hướng của riêng mình

Nếu nói mỗi người đi một ngả, là như thế chứ?

Minh Thành Hữu nhìn về phía kính chiếu hậu, chiếc xe Audi màu đỏ đã tăng tốc rời đi, hắn chỉ có thể nhìn thấy hàng đèn đường quanh co trải dài giống như một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối.

Phó Nhiễm mở cửa sổ xe ra, đột nhiên gió thổi mãnh liệt, như quất ở trên mặt không đến nỗi đau đớn, nhưng nóng gay gắt, tay cô cầm chặt tay lái, trái tim đập dữ dội, bây giờ đã khôi phục như cũ, Phó Nhiễm mở âm nhạc, dựa người vào phía sau, trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tống Chức gọi điện thoại tới, nói tâm trạng của Tần Mộ Mộ đã ổn định, nhưng dù sao vẫn nhớ tới chuyện có lỗi với cô, Tống Chức có ý nói cho Phó Nhiễm hiểu, cô muốn một câu xác định của Phó Nhiễm.

Tha thứ hay là không tha thứ, tính tình Tống Chức thẳng thắn, định hỏi một chút cho rõ ràng.

Phó Nhiễm không nói rõ, sau khi cúp điện thoại, trong người càng cảm thấy mệt mỏi hơn.

Có mấy lời, chỉ cần hai chữ hoặc ba chữ là có thể nói rõ ràng hay sao?

Hôm sau, Phó Nhiễm có đặt chuông báo thức nhưng vẫn ngủ quên, Phạm Nhàn gõ cửa ở bên ngoài, bà đi vào kéo rèm cửa sổ ra.

"Mặt trời tìm đến bên giường rồi."

Phó Nhiễm nhìn thời gian, lúc này mới vội vàng ngồi dậy, nhưng cũng không nghĩ là ngồi dậy quá mau, trong ngực thoát ra cảm giác buồn nôn không có cách nào áp chế xuống nổi, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm,

Phó Nhiễm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, trong lòng bà lại trầm xuống lần nữa, đợi sau khi Phó Nhiễm ra ngoài, bà cẩn thận hỏi.

"Tiểu Nhiễm, kinh nguyệt tháng này của con tới

Phó Nhiễm trốn tránh. "Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?"

Phạm Nhàn thấy cô tìm y phục để thay. "Tiểu Nhiễm, chỉ là mẹ lo lắng."

Phó Nhiễm không dám đối mặt với Phạm Nhàn.

"Mẹ, con đã uống thuốc rồi."

Quay người đóng cửa phòng tắm lại, ánh mắt Phó Nhiễm không che giấu được chột dạ, cô dùng nước lạnh rửa mặt, thay xong quần áo đi ra ngoài.Phạm Nhàn đã không còn trong phòng, sau khi chuẩn bị xong đồ cho cô mới đi xuống lầu.

Bên trong phòng khách truyền đến tin tức xã hội theo như thường lệ.

Phó Tụng Đình bỏ tờ báo trong tay xuống.

"MR lại gián tiếp chiếm được một công ty."

"Cũng không sợ nghẹn chết sao?" Phạm Nhàn ở bên cạnh nói.

Đúng lúc đó tin tức lại phát những hình ảnh tư liệu về công ty gia đình kia, bước chân Phó Nhiễm đi tới chậm chạp, nếu như cô không trải qua chuyện tối ngày hôm qua, nhất định cô sẽ cho rằng đây chỉ là một chuyện tầm thường nữa, nhưng hôm nay nhìn thấy, Phó Nhiễm có cảm giác khó chịu không nói ra được.

Nhưng mà cô lại nhìn thấy chuyện như vậy.

Thời gian trôi qua rất chậm, tin tức về Minh Thành Hữu hầu như là xuất hiện trên khắp các tin tức, càng ngày càng nhiều bài báo khai thác về những mặt xấu.

Lý Vận Linh tới Trung Cảnh Hào Đình lúc Vưu Ứng Nhụy còn chưa rời giường.

Người giúp việc lề mề đi lên lầu, Vưu Ứng Nhụy rửa mặt qua loa rồi đổi y phục sau đó vội vàng

"Thành Hữu đâu?"

Lý Vận Linh thấy thời gian vẫn còn sớm, còn chưa tới giờ làm việc.

Vưu Ứng Nhụy thỏ thẻ. "Tối hôm qua Thành Hữu không về."

"Cái gì?" Lý Vận Linh cao giọng. "Con lại cứ yên tâm để cho nó ra bên ngoài."

"Mẹ…" Vưu Ứng Nhụy nhận lấy tách trà người giúp việc bưng tới.

"Gần đây công ty của Thành Hữu rất bận, mẹ cũng thấy tin tức rồi đấy, có thể là anh ấy muốn mở rộng công ty."

"Hồ đồ."

Lý Vận Linh đưa tay vỗ hướng mặt bàn.

"Ta chính là vì chuyện này mới tới đây, cứ tiếp tục như vậy không phải là MR không thể không sụp đổ, sau khi thôn tính từng công ty gia đình như vậy cần phải quản lý kinh tế tốt, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể có nhiều tiền như vậy để quay vòng? Thật là không để cho người khác yên tâm, về phương diện cuộc sống riêng sau khi kết hôn ngược lại lại chẳng có gì, mà con cũng tình nguyện để chuyện riêng của nó truyền ra như vậy. . . ."

Vưu Ứng Nhụy uất ức ngồi im bên cạnh, hiển nhiên là Lý Vận Linh không nghĩ cho cô.

"Con gọi Thành Hữu, để cho về đi."

"Vâng."

Lý Vận Linh nghe giọng điệu Vưu Ứng Nhụy nói chuyện, cũng cảm thấy lời của mình có chút nặng nề, bà đưa tay ý bảo Vưu Ứng Nhụy ngồi vào bên cạnh.

"Nhụy Nhụy, Thành Hữu cũng trưởng thành rồi, cũng không thể vẫn phải để ta lo lắng như vậy, mẹ vẫn là câu nói kia, hai đứa mau mau có đứa bé, có thêm mối quan hệ liên kết này giữa hai vợ chồng mới có thể gắn bó lâu dài."

Vưu Ứng Nhụy há miệng khó thể trả lời, đành phải khéo léo gật đầu một cái.

Nhắc nhở lần này của Lý Vận Linh, làm cho cô nhớ tới đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm một lần nữa, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của cô, từ lúc bắt đầu nhen nhóm đến bây giờ, mỗi lúc nhớ lại, trong lòng cũng sẽ bị co rút đau đớn.

Phản ứng của Phó Nhiễm càng ngày càng trầm trọng, có lúc buổi sáng đánh răng cũng sẽ ói đến nỗi cả người không còn chút sức lực nào, cô lại hay chuẩn bị bánh bao ở đầu giường, mỗi lần cũng ăn hai cái trước mới được.

Cô cũng biết chuyện này không gạt được, không chỉ riêng mình Phạm Nhàn nghi ngờ, ngay cả Phó Tụng Đình cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Ăn hai miếng cơm tối, Phó Nhiễm đẩy chiếc ghế ra, mới đi tới cửa cầu thang, đồ mới ăn vào lại ói ra toàn bộ bên chân.

Phạm Nhàn gọi má Trần tới nhanh chóng dọn dẹp, bà đi theo sau lưng Phó Nhiễm đi vào gian phòng, Phó Nhiễm rồi rửa mặt ra ngoài, Phạm Nhàn ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn bóng dáng đến gần của cô chằm chằm.

"Tiểu Nhiễm, đừng giấu diếm, thật sự muốn chờ bụng lớn hay sao?"

Phó Nhiễm không còn phủ nhận nữa, cô chầm chậm đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, Phạm Nhàn kéo tay của cô để cho cô ngồi ở bên cạnh.

"Mẹ."

"Bao giờ?"

Phó Nhiễm rũ tầm mắt xuống, chóp mũi không ngừng chua xót, ánh mắt mơ hồ.

"Hơn hai tháng."

Giọng nói khàn khàn, giống như là mới vừa

Phạm Nhàn bùi ngùi thở dài, sắc mặt trầm xuống, một hồi lâu sau không nói gì.

Phó Nhiễm đưa tay áp hướng bụng.

"Tiểu Nhiễm, không thể giữ đứa bé này."

Động tác xoa xoa bụng của Phó Nhiễm cứng đờ ngay lập tức, cô chưa nghĩ kỹ vấn đề này, nên khi từ trong miệng người khác nói ra không thể giữ như vậy, trong lòng cô lại hình thành ý thức bảo vệ rất mãnh liệt.

"Mẹ?"

"Tiểu Nhiễm, con đã nghĩ rồi sao? Con không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ Minh Thành Hữu là có người đã có gia đình, chúng ta không thể như vậy."

"Mẹ."

Giọng nói Phó Nhiễm cương quyết.

"Con không muốn sau này vẫn còn liên quan tới hắn."

Phạm Nhàn nắm chặt tay của cô con gái.

"Vậy thì càng không thể giữ lại, nó sinh ra chỉ có thể được coi là một đứa con riêng, con có biết không? Con nhẫn tâm để cho nó bị người khác mắng chửi sao?"

Phó Nhiễm mệt mỏi áp má vào hướng đầu giường.

"Mẹ, đây chính là băn khoăn lớn nhất của con."

Thấy cuối cùng Phó Nhiễm cũng không đến nỗi mê muội, giọng nói Phạm Nhàn cũng dịu đi một chút.

"Con nhìn Minh Tranh đi, là ví dụ tốt nhất bên cạnh con, Tiểu Nhiễm, ngàn vạn lần con cũng không thể hồ đồ

Nước mắt Phó Nhiễm tuôn ra khỏi hốc mắt, giọng nói mang theo đau khổ không thể nói nên lời.

"Nhưng mẹ bảo con phải bỏ nó, làm sao con bỏ được? Nó là đứa bé của con, không có quan hệ cùng Minh Thành Hữu, về sau nó cũng sẽ đi theo con, mẹ, mẹ để tự con quyết định đi."

"Không được."

Phạm Nhàn tỏ thái độ kiên quyết.

"Gia đình tầm thường còn không thể có chuyện như vậy xảy ra, huống chi là gia đình của chúng ta? Tiểu Nhiễm, bên ngoài có bao nhiêu đôi mắt nhìn con chằm chằm, đến lúc đó bụng của con lớn, lời đồn đại có thể dìm chết con, chúng ta chỉ có một mình con, con để cho mẹ và cha con nên làm thế nào?"

Phó Nhiễm đưa tay che mặt, Phạm Nhàn không ép cô nữa.

"Tóm lại, đứa bé này nhất định là không thể giữ, cha con mà biết cũng là ý này. Huống chi sau này con còn có cuộc sống của mình, vẫn là có đứa bé nữa, nhưng nếu con giữ nó, nửa đời sau của con đã có thể bị phá hủy."

Phó Nhiễm dựa lưng vào vách tường, những lời này cô đều hiểu, cũng đã sớm suy tính đến, liệu còn có biện pháp gì khác đây?

Cô không hạ được quyết tâm, không bỏ được, không muốn, không muốn.

Đứa bé ở trong bụng của cô, đã liên kết chặt chẽ cùng cô thành một bản thể, nhưng nếu phải tách ra, có nghĩa là đã lấy đi nửa cái mạng của cô rồi.

Phạm Nhàn đặt tay trên vai Phó Nhiễm, tâm tình hơi ổn định lại một chút.

"Tiểu Nhiễm, đau nhưng mà cũng chỉ là nhất thời , bây giờ đã hơn hai tháng, nếu như con còn cố ý khăng khăng như vậy, khổ sở phải chịu đựng sẽ là cả đời." ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đầy nước mắt.

"Thế giới rộng lớn như vậy, tại sao không thể giữ lại một đứa bé chứ?"

Phạm Nhàn bị hỏi ngược lại, bà cũng bị ánh mắt bi thương của cô ngấm vào làm trong lòng vô cùng khổ sở.

"Tiểu Nhiễm, nếu nó là đứa con hợp pháp danh chính ngôn thuận, tất cả mọi người sẽ xúm xít mong đợi cũng như chào đón và chúc phúc cho nó, nhưng nó không phải, thân thế của nó sẽ là những thứ ràng buộc mà cả đời nó cũng không có cách nào thoát khỏi, con hiểu không?"

Phó Nhiễm không khác nào lâm vào bên trong một ngõ cụt, suy nghĩ của cô ngừng ở nơi nào đó không ra được.

"Nhưng cũng chỉ bởi vì một thân phận, con lại có thể tàn nhẫn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của nó sao? Mẹ, đứa bé là vô tội, giống như lúc đầu con đã ở trong bụng mẹ, mặc dù con đã phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi năm, mặc dù hai mươi năm kêu người khác là cha mẹ, nhưng tình máu mủ giữa con và mẹ thì dù là bất cứ kẻ nào cũng không tước đoạt được."

Phạm Nhàn nghe vậy, làm sao còn nhịn được nước mắt nữa, bà đưa mu bàn tay lau nước mắt.

"Con đã nghĩ xong rồi sao?"

Phó Nhiễm thấy khó chịu trong lòng một hồi lâu.

"Mẹ, mẹ để tự con quyết định đi, được không?"

Nhất thời Phạm Nhàn cũng không còn khăng khăng nữa, nhưng trong lòng bà biết rõ, cứ coi như là Phó Nhiễm bất chấp tất cả để giữ đứa bé này, bà cũng không thể cho cô giữ lại.

[ Edit: Ying & MiKa

Beta: Ying ]

Bởi vì lý do tâm lý trong lòng, Phó Nhiễm cảm thấy mặc quần áo quá chật sẽ làm đứa bé bị bó chặt, cô đi trung tâm mua sắm chọn lựa y phục thoải mái, rộng thùng thình khi ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa trời mới vừa vào hè, một chiếc áo đầm là cách ăn mặc thông thường thoải mái nhất.

Phó Nhiễm không thể lừa gạt chuyện mang thai với những người bên cạnh nữa, ngoài phải đi tới phòng làm việc ra cô rất cố gắng hạn chế không đi nơi nào khác nữa, Phạm Nhàn cả ngày ở trong tâm trạng nặng nề, thấy đứa bé ở lại trong bụng Phó Nhiễm từng ngày, từng ngày một.

Minh Tranh thừa dịp chủ nhật hiếm khi rảnh rỗi đi tới Phó gia, Phó Nhiễm mặc chiếc váy rộng thùng thình bằng vải sợi, phần eo cũng chỉ buộc qua loa, thực sự là cũng không thể nhìn ra.

Phạm Nhàn pha trà cho Minh Tranh.

"Dì đừng vội, con chỉ đến chơi một lát thôi."

"Sao có thể đến nhà mà cũng không uống một ngụm nước."

Phó Nhiễm lười biếng đi tới gần phía sau ghế sa lon, má Trần bưng một chút điểm tâm lên. Cô thật vất vả mới có thể áp chế cơn khó chịu chạy đến cổ họng lần nữa, Phó Nhiễm xoay người che miệng lại.

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi thay đổi, Minh Tranh uống hớp trà, tầm mắt nhìn chằm chằm các động tác của Phó Nhiễm.

Đợi sau khi Phạm Nhàn rời đi, Minh Tranh mới cất tiếng nói thẳng ra một câu.

" Tiểu Nhiễm, em mang thai sao?"

Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên, không khỏi cười khổ.

"Thực là nhìn rất rõ ràng sao?"

Minh Tranh không nói lời nào, nhìn bụng cô chằm chằm, Phó Nhiễm thấy cả người không được tự nhiên. Cô cong hai đầu gối lên, không khí lâm vào lúng túng.

"Là của

Minh Tranh nói đúng câu khẳng định. Phó Nhiễm thấy không cần thiết phải trả lời, cô gật đầu một cái.

Tách trà trong tay đột nhiên cảm thấy rất phỏng tay, khí trời vốn nóng ran làm người ta khó chịu, hai ngón tay hắn giơ lên mép chén, giống như không chút để ý nhưng giọng điệu lại mang vẻ muốn gây sự.

"Em muốn làm sao bây giờ?"

Phó Nhiễm như không còn hơi sức nữa.

"Anh cũng muốn khuyên tôi bỏ đi sao?"

Minh Tranh giương tầm mắt lên nhìn Phó Nhiễm chằm chằm.

"Ý của em.... là muốn giữ lại?"

Lời đã đến nước này, cô cảm thấy cô không nói lời nào, Minh Tranh cũng có thể nghĩ ra được.

Phạm Nhàn thỉnh thoảng sẽ ngó nhìn bên trong phòng khách, cũng dặn má Trần không được tới quấy rầy.

Minh Tranh sợ nóng, đem ly trà trong tay đặt lên trên bàn.

"Anh tán thành chuyện em giữ đứa bé lại."

Phó Nhiễm kinh ngạc, vốn cho là Minh Tranh cũng sẽ giống như những người khác, đối mặt với ánh mắt thoáng do dự của cô, Minh Tranh chậm rãi mở miệng nói.

"Đừng quên, anh cũng là con riêng, nhưng đều giống như nhau, đều có quyền được sinh tồn. Mặc dù gặp qua rất nhiều điều không hay, ít nhất còn tốt hơn so với chuyện khi mới chỉ là một phôi thai đang lớn liền bị tước đoạt sự sống."

Ba chữ con riêng không có gì bất ngờ lọt vào trong tai Phó Nhiễm, trong lòng cô đau đớn như bị ai đó ghim con dao sắc nhọn vào. Nhưng đây mới chỉ là một người đang nói..., sau này cô còn đối mặt vô số lời dị nghị, đứa bé của cô sẽ liên tục tiếp nhận đủ loại chỉ trích cũng như bị lăng mạ.

Sắc mặt Phó Nhiễm càng lúc càng khó coi, bàn tay chống bên cạnh, mơ hồ cảm thấy mất hồn, như muốn bất tỉnh.

"Ca ca, cho tới nay thật sự là anh cũng không dễ chịu sao?"

Phó Nhiễm thấy áy náy nhiều nhất, chính là Minh Tranh.

"Mẹ anh còn khổ hơn so với anh, cho nên...."

Minh Tranh như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Sau này, người khổ nhất chính là em, em phải hiểu rõ nhất."

Sao Phó Nhiễm lại không biết.

Hai khuỷu tay Minh Tranh chống lên đầu gối, mười ngón đan cài vào nhau.

"Tiểu Nhiễm, chúng ta kết hôn đi."

Cô đang suy nghĩ mông lung bị những lời nói của người đàn ông này kéo trở về ngay lập tức. Phó Nhiễm không ngừng hoảng sợ, kinh ngạc hỏi. "Ca ca, anh nói gì?"

Minh Tranh lại có vẻ như cực kỳ nghiêm túc, quyết định này không giống như là nhất thời nghĩ tới. Ngược lại, là kết quả sau khi suy nghĩ rất kĩ.

"Em kết hôn với anh, đứa bé sẽ để chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng. Nó cũng sẽ họ Minh, cũng sẽ không có người dám nói một câu là nó không phải."

Phó Nhiễm kinh ngạc giật mình một lúc, suy nghĩ dừng lại trong lời nói của Minh Tranh không nói ra được.

"Ca ca, anh đừng nói giỡn."

Con ngươi mát lạnh của Minh Tranh hướng về phía cô.

"Anh không hề nói giỡn."

"Anh. . . . . ."

Trong lòng Phó Nhiễm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Thân thế của anh đã như vậy, tại sao anh còn có thể tiếp nhận đứa bé?"

"Bởi vì khi còn bé anh không có được một chút tình thương của người kia, mặc dù anh là con riêng, nhưng rốt cuộc cũng là con trai ruột của ông ấy."

Một câu nói hung ác đánh tới chỗ đau của Phó Nhiễm.

"Lời nói hôm nay của anh, làm cho tôi thật bất ngờ."

"Đây là lựa chọn tốt nhất, đối với em, đối với anh, đối với đứa bé, cũng với cả Phó gia."

Minh Tranh lại nói rõ về mối quan hệ với cô.

"Lại nói, sớm muộn gì em cũng phải kết hôn, Tiểu Nhiễm, chúng ta đã bỏ qua quá nhiều thời gian rồi."

Thật ra thì đến nay Phó Nhiễm vẫn không biết rõ tình cảm của Minh Tranh đối với cô, hắn cũng chưa bao giờ nói qua, nếu như không phải là hắn đường đột nói ra hai chữ kết hôn, thậm chí Phó Nhiễm sẽ cảm thấy là từ trước tới giờ Minh Tranh chỉ chăm sóc cô giống như chăm sóc em gái.

"Em cứ suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ chờ em trả lời."

Phạm Nhàn nhìn thấy Minh Tranh đứng lên, bà từ phòng bếp cười, nhẹ nhàng ra ngoài.

"Ngồi chút nữa đi, ăn cơm trưa đã."

"Không ạ." Minh Tranh nhẹ nhàng trả lời. "Công t cháu còn có việc rất bận."

Phạm Nhàn đưa Minh Tranh ra cửa, khi trở về nhìn thấy Phó Nhiễm vẫn ngồi yên tại chỗ, bà đi tới.

"Tiểu Nhiễm, con không nên nghĩ quá nhiều về ý kiến của Minh Tranh."

"Mẹ đều nghe được?"

"Mẹ vẫn là tôn trọng sự lựa chọn của con, dù sao hôn nhân cũng không phải trò đùa."

Trong lòng Phó Nhiễm rất hỗn loạn.

"Mẹ để con suy nghĩ thêm mấy ngày nữa có được không?"

Từ lúc cô gặp chuyện cho tới bây giờ cũng luôn tỉnh táo, không rườm rà, nhưng liên quan đến một mạng người, cô không thể không trở nên sợ hãi tất cả mọi thứ.

Lúc Vương Nhứ Đình gọi điện thoại cho Vưu Ứng Nhụy thì cô đang làm đẹp, Vương Nhứ Đình mắng luôn là lúc nào rồi mà cô còn có tâm tư này.

Sau khi làm xong Vưu Ứng Nhụy vội vàng trở lại trên xe.

"Tớ cũng nóng lòng như vậy, cũng không biện pháp khác, đứa bé lại không ở trong bụng tớ."

"Vậy cậu chờ tới khi người ta cho cậu làm dì ghẻ thôi."

Vưu Ứng Nhụy lại cảm thấy có chút may mắn.

"Thật ra thì cũng không chắc chắn, Thành Hữu nói anh ấy không thích đứa bé."

"Cậu thật ngu."

Vương Nhứ Đình nói thẳng vào chỗ"Đây không phải là vấn đề có thích hay không, là nếu nó thật sự tồn tại, mấy ngày nay tớ đều chú ý đến Phó Nhiễm, có vẻ như cô ta thật sự muốn sinh ra đứa bé. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của Tam Thiếu, hắn có thể mặc kệ sao? Còn mẹ chồng của cậu nữa, ngày ngày la hét bắt cậu mau chóng sinh con, chuyện này nếu bị bà ấy biết, tớ xem cậu còn mạnh miệng như thế nào!"

Vưu Ứng Nhụy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

"Vậy tớ nên làm gì đây?"

"Giống như cậu nói, đứa bé ở trong bụng Phó Nhiễm, biện pháp duy nhất là làm cho chính cô ta tự phá bỏ. Cậu cứ nói cho cô ta biết rõ ràng, đừng vọng tưởng là có thể dùng đứa bé để tái hợp, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô ta, hoặc là như vậy. . . . . ."

Vương Nhứ Đình hạ thấp giọng, ở đầu điện thoại bên kia nói ra một câu.

Phó Nhiễm lái xe ra khỏi cửa nhà, Vưu Ứng Nhụy trải qua chuyện lần trước sau đó không dám đi Phó gia nữa, cô đem xe dừng ở bên ngoài cách 500m, nhìn thấy xe của Phó Nhiễm ra ngoài, cô ta đánh tay lái, Phó Nhiễm nhanh chóng phanh gấp nhưng vẫn thiếu chút nữa là đụng vào đuôi xe của Vưu Ứng Nhụy.

Vưu Ứng Nhụy nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng đi tới bên cạnh xe Phó Nhiễm.

"Tôi có chuyện muốn cùng cô.’’

"Tôi với cô không có gì để nói."

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng, nhìn chăm chú về phía trước .

Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn về hướng Phó gia, ngôi nhà kia, cô rất khó có thể trở về nữa rồi, cô biết rõ.

" Phó Nhiễm, đừng tưởng rằng tôi thật sự không hiểu tâm tư của cô, buổi lễ kết hôn của tôi, cô náo loạn như vậy để cho ai xem? Còn nữa, cô mang thai chứ, vẫn còn không hết hy vọng sao?"

không nghĩ tới là Vưu Ứng Nhụy sẽ biết chuyện này.

"Tôi nghĩ như thế nào cũng không liên quan tới cô."

"Sao lại không quan hệ với tôi?"

Vưu Ứng Nhụy đứng trước cửa sổ xe.

"Đứa bé cô mang thai là của chồng tôi."

"Đứa bé là của mình tôi."

Mặc dù Phó Nhiễm biết những lời này là rất gượng ép, nhưng thật sự là cô không muốn còn liên quan một chút nào tới Minh Thành Hữu nữa.

"Cô đã có hỏi chúng tôi hay không, là tôi cùng Thành Hữu có muốn hay không muốn?"

Vưu Ứng Nhụy khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Phó Nhiễm.

Bàn tay cô xuôi ở bên người không khỏi nắm chặt lại.

"Tôi không có ý định cho anh ta biết, về phần cô, cứ giả câm giả điếc đi, các người có hạnh phúc của các người, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau."

"Tốt cho một câu cả đời không qua lại với nhau."

Lời nói của Vưu Ứng Nhụy mang vẻ châm chọc.

"Nhưng giữa các người có một đứa bé, thật sự có thể làm được như lời cô nói sao?"

Phó Nhiễm thấy tức cười, nhưng cũng cảm giác rất là bất đắc dĩ, là chính cô cho lý do để Vưu Ứng Nhụy tìm đến cửa.

Thấy cô nói không ra lời, Vưu Ứng Nhụy

"Huống chi, Thành Hữu muốn đứa bé cũng không cần cô sinh cho anh ấy."

Bàn tay cô ta vuốt xuống bụng.

"Phó Nhiễm, tôi cũng mang thai, cô nói, anh ấy sẽ tiếp nhận đứa con riêng, hay là đứa con hợp pháp?"

Ánh mắt Phó Nhiễm theo bàn tay Vưu Ứng Nhụy rơi trên bụng cô ta, trong lòng vẫn là bình tĩnh mà chính cô cũng cảm thấy mình không có cách nào làm được, cô nâng lên khóe môi, đứng thẳng người.

"Phó Nhiễm, tôi cũng là vì tốt cho cô, Thành Hữu căm hận nhất là mẹ con Triệu Lan, cô biết đối với ba chữ đứa con riêng anh ấy có nhiều nhạy cảm sao?"

Phó Nhiễm cười lạnh.

"Không cần cô đến giờ phút này vẫn còn đến nhắc nhở, nếu như thực sự là vì tốt cho tôi, cô cũng sẽ không đến đây một chuyến. Nói cho cùng vẫn là sợ đứa bé tôi sinh ra sẽ bất lợi đối với cô, đây là chuyện của mình tôi, cô không có quyền can thiệp."

Mặc dù thái độ của cô có chút ngang ngược, nhưng rốt cuộc là không lo lắng nhiều lắm.

Bây giờ Vưu Ứng Nhụy là mang thân phận của Minh phu nhân, lúc nào cô cũng có thể mượn lý do này làm cô ta khó xử.

Phó Nhiễm phát động động cơ, chậm rãi dâng lên cửa sổ xe.

"Tránh ra."

Trước khi cô đi Vưu Ứng Nhụy không quên nói thêm một câu.

"Cô mà đi tìm Thành Hữu để nói, thì chỉ biết tự rước lấy nhục."

Bởi vì con đường phía trước bị xe của Vưu Ứng Nhụy ngăn cản, Phó Nhiễm không thể không chuyển động tay lái, xe đi sangVưu Ứng Nhụy, cô ta vội vàng tránh ra, nhìn xe gào lên.

"Cô thật độc ác, muốn đụng chết đứa bé của tôi phải không?"

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn bóng người bên trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ dần, cô thu hồi tầm mắt, trong lòng dâng lên chua xót khiến nước mắt như sắp trào ra.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu, nhưng nếu hiện tại ngay cả những thứ này mà cô cũng không chịu nổi, sau này thì phải làm sao đây?

Thật châm chọc biết bao, cô cùng Vưu Ứng Nhụy trước sau đều mang thai, tất nhiên là, đứa bé được sinh ra nhận được sự đối xử hoàn toàn khác nhau.

Từ trước đến nay Phó Nhiễm luôn mặc kệ lời đồn đại, cảm nhận được nhiều chuyện xảy ra với người khác, nhưng bây giờ không giống nhau, mặc dù đứa bé còn chưa ra đời, nhưng ý thức liều mạng vẫn muốn bảo vệ ý nó cũng đã rất rõ ràng rồi.

Ăn cơm tối xong Phó Nhiễm lên lầu sớm một chút, má Trần ở phòng bếp đem canh đậu xanh đã nấu xong bưng ra, bỏ riêng một chén ra, bỏ một chút đường vào chuẩn bị bưng lên lầu.

Phạm Nhàn đứng dậy từ trên ghế salon đi tới.

"Để tôi."

"Vâng."

Phạm Nhàn bưng chén đi từng bước một lên lầu hai, bà cũng không đi thẳng vào gian phòng Phó Nhiễm ngay, mà đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Bà tìm hộp thuốc trong ngăn kéo của bàn trang điểm, bàn tay run rẩy đem loại thuốc màu trắng bỏ vào trong canh đậu xanh.

Dùng muỗng quấy lên, cho đến khi xác định thuốc đã hoàn toàn hòa tan, sau đó Phạm Nhàn mới bưng nó ra khỏi phòng.

Phó Nhiễm im lặng tựa tại bên cửa sổ, cô khoanh hai tay trước ngực, ngoài cửa sổ git nâng một góc rèm lên, cọ vào bên tai mang làm cô thấy ngưa ngứa, cô mới nhận được điện thoại của Vưu Dữu, mấy ngày nay mỗi đêm Vưu Dữu cũng sẽ đúng giờ gọi điện thoại cho cô, có lúc nói với cô một chút chuyện cười tìm được trên mạng, có lúc cũng sẽ nói một chút về tình tiết trong bộ phim truyền hình đang phổ biến nào đó.

Cửa không khóa, Phạm Nhàn khẽ bước đi vào.

Phó Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của mình, kiên quyết trong lòng chuyển thành mâu thuẫn, cô muốn để lại đứa bé, nhưng không muốn đứa nhỏ này có một chút liên quan cùng Minh Thành Hữu.

Cô cũng ý thức rõ được, chỉ cần có đứa bé ở đây, giữa cô và Minh Thành Hữu không thể nào đoạn tuyệt sạch sẽ được.

"Tiểu Nhiễm."

Phạm Nhàn đến gần, Phó Nhiễm khẽ đứng thẳng vai, kéo suy nghĩ trở về, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. "Mẹ."

"Nghĩ gì mà mất hồn như thế?"

"Không có việc gì, chỉ là con muốn đứng hóng gió ở bên cửa sổ một chút."

Phạm Nhàn bưng canh đậu xanh trong tay.

"Cũng không sợ nóng, mẹ nghĩ là lúc này con không chịu được nóng."

Phó Nhiễm dán mặt vào vách tường, Phạm Nhàn cúi đầu nhìn chén chè trong tay.

"Má Trần mới nấu canh đậu xanh, mau mau uống một chén."

"Con không muốn uống."

Phó nhiễm còn cảm thấy cổ họng khó chịu.

"Mẹ bưng trở lại đi."

"Gần đây con ăn uống cũng không tốt như vậy, người cũng gầy, nhìn khóe miệng đều là mụn nhiệt do nóng, mau uống để hạ nhiệt đi."

Phạm Nhàn vừa dứt lời, liền đem chén trong tay nhét vào tay Phó Nhiễm.

Cô không lay chuyển được, đành phải gật đầu.

"Vâng."

Phó Nhiễm dùng muỗng quấy mấy cái, ánh mắt Phạm Nhàn nhìn động tác của cô chằm chằm.

"Mẹ, bình thường có phải là ba bốn tháng sẽ có máy thai rồi phải không?"

Bất ngờ, cô lại hỏi một câu như vậy, ánh mắt Phạm Nhàn né tránh.

"Mỗi người đều sẽ khác nhau thôi."

"Vậy à?"

Sự chú ý của Phó Nhiễm lại trở lại trên tay lần nữa, cô múc một muỗng canh đậu xanh đưa lên khóe miệng.
Bình Luận (0)
Comment