Giả Yêu Làm Thật

Chương 179

Mặc dù đã xác định Hứa Dung không phải Vưu Ứng Nhụy, nhưng tâm tình Phó Nhiễm cũng không vì vậy mà cảm thấy yên ổn.

Chỉ là thời điểm đối mặt với Hứa Dung, trong lòng không lại tràn đầy nghi ngờ, dây thần kinh toàn thân phải kéo căng lên.

Hứa Dung hầu như cả ngày đều ngơ ngẩn, hơn nữa còn bị nôn nghén không ăn được gì, cả người gầy đi trông thấy.

Lý Vận Linh ở nhà làm vật lý trị liệu, nhưng lúc đi không thể vững vàng giống như trước được nữa, bước chân nhìn kỹ thì thấy có chút khập khiễng.

Phó Nhiễm trên lầu đi xuống, Hứa Dung ngẩng đầu chào hỏi với cô.

Phó Nhiễm đi qua ngồi xuống sô pha đối diện Hứa Dung, coi như lúc trước có một số việc là do cô khơi ra, mặc kệ Hứa Dung nghĩ như thế nào, nhưng người một nhà ở chung với nhau, quan hệ giữa Phó Nhiễm và Hứa Dung lúc mới đầu cũng không tệ, nếu không phải cô hoài nghi Hứa Dung là Vưu Ứng Nhụy cũng không làm mọi chuyện ầm ĩ như vậy.

“Tiểu Nhiễm, cô muốn đi ra ngoài sao?”

“Hôm nay tôi phải đi làm.”

Hứa Dung gật đầu “Thật tốt, không cần suốt ngày ở nhà buồn chán.”

“Cô cũng có thể đi theo nhị ca đến công ty, dù sao cũng không quá xa nhà.”

“Anh ấy nói muốn tôi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không được chạy lung tung.” Hứa Dung dựa sát vào lưng ghế “Tiểu Nhiễm, dì xuất viện rồi phải không?”

“Ừ.” Phó Nhiễm đáp nhẹ. “Hôm nay sẽ an táng Vưu Ứng Nhụy.”

Ánh mắt Hứa Dung tránh đi. “ Chắc dì rất đau lòng?”

“Đứa con gái duy nhất đã chết, nhất thời chắc khó có thể chấp nhận được.”

“Cảnh sát có tìm được hung thủ chưa?”

Phó Nhiễm lắc đầu, lại đột nhiên ngẩn ra, cô giả vờ như không có việc gì nói “ Còn chưa có.”

Hứa Dung nhìn nơi nào đó đến xuất thần, Phó Nhiễm thử thăm dò một chút “Dung Dung, sao lại hỏi như vậy? Tôi hình như không có nói qua việc Vưu Ứng Nhụy là bị người ta giết chết.”

Hứa Dung đột nhiên hoàn hồn lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hai chân khép sát lại “ Ah, có ai lại vô duyên vô cớ chết ở loại nơi như vậy đâu? Có thể là tôi xem phim truyền hình nhiều. suy nghĩ đầu tiên liền nghĩ là bị người ta giết.”

Phó Nhiễm dường như cũng đồng ý với quan điểm này , liền gật đầu Đúng vậy, cảnh sát nói là bị siết đến chết.”

Hứa Dung im bặt, đối mặt với Phó Nhiễm, không dám nói gì nữa.

Cô cảm thấy ánh mắt Phó Nhiễm quá sâu, tựa hồ có thể nhìn thấu được lòng cô.

Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc vẫn ở căn nhà trong hẻm nhỏ. Bây giờ đứa con gái duy nhất đã chết, sống ở chỗ tốt hay không tốt cũng chẳng có gì khác nhau.

Hứa Dung ngồi xe taxi đi vào trong một ngõ hẻm, nơi đây vừa nhìn đã thấy là một xó đất bị xã hội lãng quên,thật đối lập với một thị trấn Nghênh An vẻ vang, chói lóa bao phủ bên ngoài nó. Hai bên đường còn đầy rác rưởi bị vứt bỏ tùy tiện.

Hứa Dung cố nén cổ họng đang khó chịu, tìm được nhà trọ của Vưu gia ở tầng trệt. Bên ngoài cánh cửa, có thể nghe được tiếng khóc đứt ruột đứt gan từ bên trong truyền tới, Hứa Dung cảm thấy sợ hãi, cổ họng Thẩm Tố Phân khàn khàn, giọng nói như vỡ ra, làm cho người ta nghe thấy mà hoảng sợ

“Chính là nhà có đứa con gái bị giết.”

“Phải không?” Hàng xóm từ trên lầu đi xuống “Thật đáng thương nha, nghe nói chết rất thảm.”

“Đúng vậy, dù thế nào cũng không nhìn ra hình dạng, ngay cả quần áo mặc lúc hỏa táng cũng đều phải xin của người khác chứ không tự mua được.”

“Thực sự rất thảm.”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Hứa Dung kéo nhanh cổ áo. cổ họng cồn cào như muốn nôn ra.

Cô lấy từ trong giỏ ra một cái túi giấy để trước cửa Vưu gia, sau đó đưa tay lên gõ gõ vào cánh cửa.

Bên trong rất nhanh có tiếng bước chân truyền đến. Vưu Chiêu Phúc mở cửa ra, mắt một cái liền nhìn thấy cái túi.

Ông cầm lấy rồi trở lại trong phòng, trong phòng khách không lớn có treo ảnh chụp của Vưu Ứng Nhụy lúc còn sống.

“Ai vậy?”

“Không nhìn thấy.” Vưu Chiêu Phúc đi đến trước bàn, bên trong túi rơi ra vài xấp tiền.

“Sao lại có nhiều tiền như vậy?”

Vưu Chiêu Phúc chạy đi mở cửa, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng người nào.

Hứa Dung bước đi rất gấp, sợ có người phát hiện ra. Đi được một đoạn, cô vịn vào cột điện gần đó thở hổn hển, bất thình lình trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy là Minh Vanh.

Hứa Dung hết sức sợ hãi. “Minh…”

Gương mặt tuấn tú của Minh Vanh bình tĩnh, kéo Hứa Dung bước về phía trước.

Hứa Dung bất chợt bị kéo đi, bước chân cô lảo đảo “Minh Vanh anh đi chậm một chút.”

Anh vốn quan tâm đến đứa bé trong bụng cô, quả nhiên bước chậm lại, nhưng lực nắm cổ tay cô càng lúc càng chặt, Minh Vanh dừng xe ở bên ngoài ngõ, chiếc taxi lúc nãy đã không thấy chờ ở đây nữa.

Một tay anh đem Hứa Dung nhét vào ghế lái phụ, sau đó khởi động cho xe chạy đi.

Dọc đường đi, sắc mặt Minh Vanh nghiêm túc, hai tay Hứa Dung nắm chặt dây an toàn. “Minh Vanh, sao anh lại ở đây?”

Anh đạp mạnh chân ga, Hứa Dung thấy thế cũng không dám lên tiếng nói gì nữa

Trở lại Minh gia, Lý Vận Linh ở trong hoa viên, sau khi Minh Vanh xuống xe cũng không nhìn đến Hứa Dung, đi thẳng đến chỗ Lý Vận Linh “Mẹ, chân mẹ đã khá hơn chút nào chưa?”

“Vẫn như cũ, hôm nay sao con về sớm thế?”

Minh Vanh vẫn làm như không có chuyện gì “Dung Dung ở nhà nhàm chán nên đến công ty tìm con, con mang cô ấy ra ngoài đi dạo.”

“Tốt, nên dành ra chút thời gian quan tâm đến nó.”

“Mẹ, tụi con lên lầu trước.”

Lý Vận Linh cũng nhìn ra bầu không khí có chút gì đó không thích hợp. Hứa Dung theo Minh Vanh lên lầu.

Trở về phòng, Minh Vanh tháo cà vạt xuống ngồi trên mép giường, Hứa Dung đứng dựa lưng vào sát vách tường.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Minh Vanh mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

“Tại sao lại muốn đi đến chỗ đó?”

Hứa Dung cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình. “Em thấy bọn họ đáng thương.”

Minh Vanh cười lạnh “Đáng thương, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, em cũng từng bố thí cho người ta mấy vạn ?”

“Số tiền đó đối với chúng ta cũng không tính là bao nhiêu.”

“Vấn đề không phải ở chỗ này!” Minh Vanh lớn tiếng nói, ý thức được đây là Minh gia, buộc phải nhỏ giọng lại “Dung Dung, chính em nói đây là lần thứ mấy? Đầu tiên là tặng quần áo, bây giờ lại trực tiếp đưa tiền, anh thực hoài nghi rốt cuộc là em thiếu nhà kia thứ ?”

“Em không nợ bọn họ cái gì.”

Minh Vanh đứng dậy đi đến trước mặt cô, kéo tay Hứa Dung đến bên giường “Em làm như vậy anh thật khó xử, nếu để người trong nhà biết được sẽ rất phiền toái. Có một số việc chúng ta khó có thể phủi sạch được em biết không? Tiểu Nhiễm cùng mẹ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Minh Vanh, em đều giấu mọi người trong nhà. Bây giờ chúng ta có con rồi, giúp đỡ người khác cũng như là tích phúc đức cho cục cưng vậy.”

Minh Vanh thở dài, hai tay ôm chặt thắt lưng Hứa Dung, mặt chôn ở trước ngực cô. “Nói cho anh biết, em làm vậy nguyên nhân thật sự là gì?”

Hai tay Hứa Dung đặt ở đầu vai Minh Vanh liền cứng đờ “Em không hiểu ý của anh.”

“Khi nào thì em bắt đầu giấu diếm luôn cả anh như vậy?”

Minh Vanh đẩy cô ra “Em không phải là người thích xen vào việc của người khác, Vưu Ứng Nhụy với em cũng là người xa lạ, em vì cái gì phải đối với Vưu gia như vậy?”

Nếu như trước kia là vì quan hệ với Phó Nhiễm, còn hiện tại là vì cái gì?

Quan hệ hai người bây giờ có thể tốt đến mức nào mà làm cho Hứa Dung hào phóng giúp đỡ cho Vưu gia?

Hứa Dung nắm chặt túi xách trong tay “Minh Vanh, đừng hoài nghi em như vậy.”

Minh Vanh nhịn không được, một tay cầm lấy túi xách của cô “Nói cho anh biết thật khó như vậy sao?”

Bởi vì khóa kéo đang mở nên toàn bộ những thứ bên trong túi đều bị rơi trên mặt đất, ánh mắt Minh Vanh sắc bén, đưa tay nhặt lên miếng ngọc b. “Đây là cái gì?”

“Là Tiêu quản gia cho em.”

“Tiêu quản gia?” Minh Vanh nhíu lông mày lại. Sắc mặt rõ ràng lộ ra ý không vui “Dung Dung, em còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?”

“Thật sự không có, là Tiêu quản gia cho em, nói là món quà tặng cho đứa bé.”

Bàn tay Minh Vanh đang nắm miếng ngọc đột nhiên siết chặt, cảm giác mát rượi thấm vào lòng bàn tay, gương mặt anh càng thêm u ám. “Cái này còn có ai đã nhìn thấy rồi?”

“Ngày đó em lấy đồ trong túi, mẹ thấy được, nhưng em gạt bà nói là tự mình mua, em sợ nhắc đến Tiêu quản gia sẽ làm mẹ tức giận.”

Tay phải Minh Vanh rơi xuống đầu gối, đột nhiên đứng dậy đi lướt qua Hứa Dung đến hướng ban công.

Hứa Dung đi theo phía trước. “Anh muốn làm cái gì?”

Minh Vanh đi ra ngoài, cánh tay dùng sức giơ lên, miếng ngọc nằm trong lòng bàn tay theo đường vòng cung bay tới giữa vườn hoa phía trước rơi xuống, đến lúc Hứa Dung muốn nhìn kĩ phương hướng thì đã không còn tìm được miếng ngọc.

“Sao anh lại vứt bỏ nó đi?” Hứa Dung khàn giọng.

Minh Vanh nắm lấy cổ tay cô quay trở về phòng. “Dung Dung, hai ngày nữa anh đưa em trở về Mỹ.”

Hứa Dung há miệng thở dốc. “Vì sao?”

“Tình trạng em bây giờ nên ở bên cạnh ba mẹ sẽ thích hợp hơn, đến lúc đó anh sẽ qua thăm em.”

“Anh không cùng với em sao?”

Minh Vanh đưa tay ôm cô vào trong ngực “Công ty của anh còn ở đây, chờ sau khi ổn định một chút sẽ qua đó với em, sau đó chờ con của chúng ta sinh ra.”

“ Vì cái gì đột nhiên muốn em rời đi?”

“Em không thích hợp ở nơi này.” Ngón tay Minh Vanh khẽ nghịch vài sợi tóc trước trán Hứa Dung , cô rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.

Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Tố Phân, vội vàng chạy tới Vưu gia.

Hai vợ chồng vừa trải qua một trận ầm ĩ, thậm chí còn vì vậy mà đánh nhau, phòng khách hỗn độn, đồ vật khắp nơi bị đập phá hư hỏng.

Mặt mũi Thẩm Tố Phân bị đánh bầm dập, Vưu Chiêu Phúc cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai bên mặt đều là vết cào đỏ thẫm, trên bàn là mấy xấp tiền nằm ngổn ngang.

Phó Nhiễm ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt của Vưu Ứng Nhụy qua ảnh chụp trong phòng khách, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, không có chút ý sợ hãi.

“Tiểu Nhiễm.” Thẩm Tố Phân kéo Phó Nhiễm ngồi xuống. “Tiền này con cầm về đi, chúng ta không thể nhận được.”

Tầm mắt Phó Nhiễm hướng đến mấy xấp tiền trong tay. “Số tiền này ở đâu ra?”

“Là có người đặt trước cửa, nhưng trừ con ra còn có thể là ai?” Ánh mắt Thẩm Tố Phân đỏ bừng nhìn về phía tấm ảnh của Vưu Ứng Nhụy treo trên tường. “Nhụy Nhụy, Thực xin lỗi con.”

Phó Nhiễm cầm lấy một xấp tiền trong đó, hết thảy hẳn là khoảng bốn vạn.

“Hôm nay con chưa có ghé qu

Thẩm Tố Phân sửng sốt. “Không phải là con sao?”

“Không phải.”

Vưu Chiêu Phúc nghe vậy xoay mặt qua, ông đứng dậy không nói lời nào đem toàn bộ số tiền bỏ vào trong túi “Bà xem đi, có người đem tiền đưa tới tận cửa không lấy thật uổng phí, bà có thể tìm được người để trả lại sao?”

“Ông lấy tiền ra đây cho tôi!”

Thẩm Tố Phân muốn tiến lên giật lại, Vưu Chiêu Phúc vung tay, đi nhanh vào phòng.

Ánh sáng trong phòng ảm đạm, vách tường lâu năm lưu lại từng vết loang lổ, Thẩm Tố Phân nhìn thấy ảnh chụp Vưu Ứng Nhụy lại rơi lệ. “Chúng ta không có nhiều người quen, ai lại vô duyên vô cớ đưa tiền như vậy?”

“Hay là có người không cẩn thận làm rơi ở cửa?”

“Không thể nào.” Thẩm Tố phân lắc đầu. “Lúc ấy nghe được có tiếng gõ cửa, đi ra ngoài đã nhìn thấy cái túi để ở đó.”

Như vậy xem ra là có người cố ý để lại.

Mặc dù Vưu gia cũng có vài người thân thích, nhưng đều là nghèo khó như nhau, hơn nữa đối phương lại không để họ tên, thật sự khó hiểu.

Phó Nhiễm rời khỏi Vưu gia, lúc đóng cửa không khỏi ngẩng đầu nhìn phía hành lang, ở nơi này, ngay cả bóng dáng người quản lý cũng không có.

Cô ôm một bụng tâm sự rời đi, lái xe về nhà, lại đúng lúc nhìn thấy xe Minh Thành Hữu ở ngoài Y Vân thủ phủ.

Hắn hiển nhiên anh cũng nhìn thấy cô, đem xe dừng ở đầu đường, Phó Nhiễm chạy xe đến bên cạnh xe Minh Thành Hữu. Anh ké cửa ra, sau đó ngồi vào ghế lái phụ trên xe Phó Nhiễm.

“Tại sao không đi vào?”

Dừng xe bên đường, lại còn để xe ở đây.

Cả người Minh Thành Hữu dựa về phía Phó Nhiễm “ Vừa nhìn thấy em anh lại lười.”

Tay Phó Nhiễm còn nắm tay lái. “Được, đợi chút nữa bảo tài xế đến lái xe về.”

Cô muốn khởi động xe chạy đi, Minh Thành Hữu cầm lấy bàn tay Phó Nhiễm: “Ngồi ở đây một chút đi, ngắm nhìn phong cảnh cũng tốt.”

“Thực là nhàn nhã nhỉ?”

Phó Nhiễm theo ý anh quay đầu xe ra khỏi Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu nhếch chân lên “Hôm nào dẫn em đi đổi xe đi?”

“Không cần.”

“Sao lại không cần?”

“Xe này chạy rất tốt.”

Bàn tay Minh Thành Hữu hướng xuống chân Phó Nhiễm vuốt nhẹ, cố ý muốn trêu chọc cô “Có rất nhiều thứ không phải cứ còn dùng được là tốt, Phó Nhiễm, anh muốn mua xe cho em.”

Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu, đôi khi hắn cố chấp lên so với cô lợi hại hơn rất nhiều.

“Vừa rồi em đi đến Vưu gia.”

“Có gì hay mà đi?”

Ánh mắt Phó Nhiễm chú ý tình hình giao thông phía trước. “Hôm nay em phát hiện ra chuyện kì lạ.”

“Nhặt được tiền?”

“Không khác biệt lắm.”

Minh Thành Hữu cười, vỗ nhẹ vai Phó Nhiễm “Vận khí tốt như vậy.”

“Là có người cho Vưu gia tiền.”

Minh Thành Hữu vắt chéo chân lên “Không biết được đối phương là ai sao?”

“Ừ.”

Đầu ngón tay anh liên tục gõ nhẹ trên đùi vài cái “Em cho rằng sẽ là ai?”

“Em chỉ là đang nghĩ ai vô duyên vô cớ cho đi số tiền như vậy, lại còn là cho Vưu gia?”

Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm “Chúng ta đi xem phim đi.”

“Ừ.”

“Đầu óc cả ngày cứ suy nghĩ những chuyện như vậy chắc em cũng chịu không nổi rồi.”

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ít khi đến rạp chiếu phim, trong nhà vốn có rạp chiếu phim gia đình, muốn xem bộ phim nào cũng có.

Bên trong rạp chiếu phim rất đông người, vô cùng náo nhiệt, Minh Thành Hữu mua vé phòng đôi, Phó Nhiễm cúi đầu xem đồng hồ “Xem phim xong vừa kịp lúc về nhà ăn cơm tối.”

“Hôm nay ăn ở bên ngoài đi.”

“Là ngày đặc biệt gì sao?”

Thấy Phó Nhiễm nhíu mày, ngón tay Minh Thành Hữu gõ gõ lên mặt mình “Bà xã, Hãn Hãn chỉ mới có bây lớn thôi, sao em và anh đã giống như vợ chồng già.” Anh đi qua, khóe môi mỏng chạm vào vành tai cô “Cuộc sống cần phải có những cảm xúc mạnh mẽ thích hợp thì mới có thể điều chế thuốc.”

Khi anh nói chuyện, Phó Nhiễm cảm thấy lớp da sau tai như bị thiêu cháy.

Minh Thành Hữu đưa hai ngón tay vuốt khẽ vành tai Phó Nhiễm, anh vẫn kề sát bên cô, lời nói mang theo sức quyến rũ cùng mê hoặc “Thực mẫn cảm.”

Phó Nhiễm không có cách nào ngăn được sự trêu chọc của anh.

Cô đem Minh Thành Hữu đẩy ra, ho nhẹ hai tiếng, đưa cầm lấy ly nước ngọt, anh lại cố tình ép cô di chuyển đến góc trong cùng của ghế sô pha.

Trên màn hình đang chiếu bộ phim nhựa kinh điển, Phó Nhiễm cố gắng theo dõi bộ phim, Minh Thành Hữu như có như không, đưa chân qua chạm đến mắt cá chân của cô, cô mang giày cao gót, mặc váy, lại mang vớ chân màu da lộ ra đường cong đôi chân thon dài tuyệt đẹp.

Giày cao gót bên chân phải không biết như thế nào đã bị anh cởi ra, Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh “Không phải anh nói muốn đến nơi lãng mạn để tìm cảm xúc mãnh liệt sao?”

Minh Thành Hữu cười nhẹ “Cảm xúc mãnh liệt cần phải là do chính mình tạo ra, Phó Nhiễm, anh biết em là người đã hình thành thói quen thì sẽ không thích thay đổi,tựa như lúc ở trên giường, em nói thật đi, em thích mỗi ngày đều là tư thế giống nhau vậy sao?”

Bàn tay Phó Nhiễm chống cằm, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, may mắn đây là phòng riêng, ít ra những lời anh nói cũng không có ai nghe thấy.

Phó Nhiễm mang giày lại “Em như thế nào cũng được, quyền chủ động không phải luôn nằm trong tay anh sao?”

“Không

Cô giẫm chân xuống”Bộ phim này không tồi, anh nghiêm túc xem một chút đi.”

Minh Thành Hữu hiển nhiên không để ý đến, anh kéo tay Phó Nhiễm, ngón tay lại vuốt ve bàn tay cô, cô bị anh khiêu khích làm cho không còn tâm tư để xem phim nữa.

Lầu dưới là không gian chung, Phó Nhiễm nghĩ muốn rút tay về. “Xem phim có nhiều người mới náo nhiệt.”

Minh Thành Hữu cũng không vội buông tay ra “Vậy chúng ta cũng đi xuống.”

Anh nói là làm, tay Phó Nhiễm mới cầm ly nước ngọt đã bị Minh Thành Hữu túm ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy hàng ghế cuối cùng còn chỗ trống, Minh Thành Hữu đem cô ngồi ở trong góc, trừ đi ánh sáng trên màn hình lớn trước mặt, xung quanh hầu như giơ tay không thấy được năm ngón.

Ở đây hiển nhiên không thể dùng mắt để nhìn rõ mọi thứ được.

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn lên màn hình lớn “Tối nay ăn gì?”

“Ăn em.” Minh Thành Hữu nói xong, đem Phó Nhiễm ngồi lên đùi mình, trong tay còn đang cầm ly nước, Minh Thành Hữu làm cho chân cô vòng qua thắt lưng của mình. Phó Nhiễm không thể không xoay người đưa lưng về phía màn hình.

“Làm gì vậy chứ?” Cô cố nén giọng.

“Đừng nói chuyện, xem phim của em đi.”

Phó Nhiễm tức giận, ánh mắt cô đặt ở phía trước làm sao xem được?

Bàn tay Minh Thành Hữu len vào trong áo cô “ Tay anh hơi lạnh.” Đầu ngón tay lại xuôi theo từng tấc da thịt cô hướng lên trên, Phó Nhiễm cắn chặt môi, cả người cô căng cứng, tay cô cách lớp áo lông nắm chặt tay Minh Thành Hữu “Đừng làm loạn.entury Schoolbook">“Yên tâm đi, anh sẽ không làm loạn.”

Vì đang ở chỗ đông người, Phó Nhiễm thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía xung quanh, chỗ bọn họ ngồi đã là hàng ghế cuối cùng, chỉ cần người ngồi phía trước không quay đầu lại., có lẽ cũng không nhìn thấy nơi này.

Khuôn mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu chôn ở trước ngực cô, sau một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Hô hấp nóng rực liên tục xuyên qua da thịt truyền đến tim Phó Nhiễm.

Hai tay Minh Thành Hữu vẫn đặt ở thắt lưng cô, anh ngẩng đầu hé miệng cắn cằm Phó Nhiễm.Cô hơi bị đau, anh lấy ly nước ngọt từ trong tay cô “Miệng có chút khát.”

Anh cúi đầu, Phó Nhiễm không nghi ngờ gì, Minh Thành Hữu nhấp một hớp sau đó để trên ghế ngồi.

Anh hôn lên cổ Phó Nhiễm, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy hô hấp của anh đột nhiên có chút lạnh, ngay sau đó là một lực đạo mạnh, bén nhọn và lạnh lẽo đâm tới, Phó Nhiễm suýt chút nữa đã hét ra tiếng.

Hai tay Minh Thành Hữu ôm chặt eo cô, giọng nói mơ hồ truyền đến bên tai cô “Đừng kích động.”

Hai chân cô theo bản năng khép lại, anh hôn đến xương quai xanh, đầu ngón tay thon dài kéo cổ áo của cô ra một chút.

Từ trong miệng Phó Nhiễm , vô ý thức bật ra âm thanh khe khẽ.

Cô hốt hoảng, vội vàng cắn chặt răng. Minh Thành Hữu cười hôn lên môi cô, Phó Nhiễm cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, cô vội co hai vai lại.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Phó Nhiễm cảm thấy cả người khô nóng, bàn tay vẫy vẫy trước mặt, cảm giác lạnh như băng ở ngực vẫn còn đâu đây.

Trong lòng cô tràn ngâp sự kích thích, mặc cho gió lạnh của trời đêm thổi tới trước mắt cũng không làm giảm đi nhiệt lượng trong người

Minh Thành Hữu đưa tay nắm bả vai cô “Em muốn ăn gì?”

Phó Nhiễm kéo áo lại, mang kính vào bước đi, anh nhếch miệng cười cười, ôm cô lại, để cho cô đối diện trước mặt anh “Mới vừa rồi uống nước lạnh, hiện tại anh mang em đi ăn gì cho ấm người nha?”

“Em không đi” Phó Nhiễm nóng nảy “Ai biết anh lại giở trò quỷ gì?”

“Bà xã” Nụ cười trên môi anh khổng giảm xuống mà còn tăng lên “ Cái này gọi là tình thú, là sự thú vị của cuộc sống vợ chồng, biết không?”

“Em không biết”

“Không sao, anh có thể từ từ chỉ cho em” Minh Thành Hữu nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Anh mang cô đến nhà hàng Tây mới khai trương, ở đây trang trí sang trọng, bầu không khí nghiêm túc, mới vừa rồi anh tỏ ra rất không đứng đắn, mà giờ này lại đang tao nhã, lịch sự ngồi trên lầu hai tám mời cô ăn tối.

Quả nhiên là người nóng lạnh thất thường.

Minh Thành Hữu đem miếng thịt bò bít tết đã được cắt nhỏ ra đưa tới trước mặt cô, tươi cười nói “Xem anh phục vụ bà xã chu đáo chưa nào?”

Cô nâng môi lên, mỉm cười hạnh phúc.

Lý Vận Linh tập xong bài vật lý trị liệu liền đi tới vườn hoa, nghe thấy tiếng động, Phó Nhiễm đem lá cắt hư cắt hết, sau đó mang nước trái cây tới cho bà.

“Mẹ”

Lý Vận Linh đưa mắt nhìn chân mình, đưa tay gõ gõ lên đó

“Hai ngày tới Vương phu nhân muốn làm một bữa tiệc sinh nhật, thiệp mời cũng mới được đưa tới đây”

Lý Vận Linh thở dài “Mua một ít lễ vật, con mang tới giúp cho mẹ”

Haizz, tại sao lại bắt cô đi đưa quà?

Phó Nhiễm định mở miệng nói, thì có một người làm đi tới “Phu nhân, tôi tìm được cái này trong bụi hoa bên kia”

Phó Nhiễm nhìn kỹ, là một miếng ngọc.

Lý Vận Linh cầm miếng ngọc trong tay “Đây không phải là miếng ngọc của Dung Dung sao?”

“Chất ngọc rất tốt, chắc là Dung Dung không cẩn thận làm rớt”

Lý Vận Linh nhìn một lát, sau đó đặt miếng ngọc lên bàn “Đây là miếng ngọc của Tiêu quản gia, chắc là bà đưa cho Dung Dung”

Phó Nhiễm đang định hớp một ngụm nước trái cây, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc.

“Tiêu quản gia bắt nó giữ miếng ngọc như bảo bối, nói là tặng cho con dâu, nhưng bà ấy tới giờ còn chưa tìm được con trai của mình, vậy sao giờ miếng ngọc này nằm ở đây?”

Phó Nhiễm nhìn bà, thấy khóe môi bà hiện lên tia châm chọc.

Hứa Dung cũng đang đi vào trong vườn, thấy hai người liền mở miệng chào “Mẹ, tiểu Nhiễm”

Lý Vận Linh cứng người lại “Dung Dung, sao đồ quý như thế này lại tùy tiện vứt lung tung thế?” Bà cầm miếng ngọc lên, đưa cho Hứa Dung.

Hứa Dung nhìn miếng ngọc mà run rẩy, sau đó mới chậm rãi đưa tay ra cầm “ Con tì tới tìm lui mấy ngày nay mà không thấy, nguyên lai là bị rớt ở đây”

Sắc mặt Lý Vận Linh biến đổi liên tục “ Con đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ít đi xuống cầu thang, muốn gì thì cứ bảo người giúp việc làm giúp”

“Mẹ” Hứa Dung ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh “Hai ngày nay, con nghĩ muốn trở về Mỹ”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn, quyết định này của Hứa Dung thật là ngoài dự đoán của mọi người.

“Tại sao lại muốn trở về”

“Đây cũng là ý của Minh Vanh, ba mẹ con cũng muốn con về Mỹ, sau khi lấy được giấy kết hôn, sẵn tiện sinh con bên đó luôn.

Lý Vận Linh và Phó Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, cô hoài nghi, còn Lý Vận Linh đưa tay cầm ly nước trái cây mà bà chưa uống đưa cho Hứa Dung “ Hay là do con cảm thấy mọi người ở đây đối xử với con không tốt”

“Mẹ, ý con không phải như vậy” Hứa Dung vội vàng xua tay.

“Vậy tại sao con muốn trở về? Còn trở về trong thời gian này?”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc kia.

Lý Vận Linh giận tái mặt “Con nói với Minh Vanh, mẹ không đồng ý cho con trở về Mỹ, tốt xấu gì hiện tại con cũng làm dâu ở Minh gia, giờ lại đòi về lại nhà mẹ đẻ? Cái này truyền ra bên ngoài, mọi người nghĩ Minh gia chúng ta như thế nào, ngược đãi con sao? Dung Dung, Minh gia không phải cái loại tiểu nhân này, con đừng nghĩ con muốn làm gì thì làm?”

Hứa Dung hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Lý Vận Linh phản đối, Phó Nhiễm cũng ngồi im lặng bên cạnh.

Lúc này, cô cũng không hy vọng

Có một số người, vẫn nên đặt trong mắt mới an toàn.
Bình Luận (0)
Comment