Giả Yêu Làm Thật

Chương 219

Hai chân La Văn Anh ra sức quẫy đạp "Để em xuống, em còn phải làm cơm chiều đấy."

"Cơm chiều từ từ nấu cũng được."

La Văn Anh đưa tay mở cửa tủ lạnh "Em không thích, anh mau mau giúp em đi, không phải muốn nấu cơm sao?"

Minh Tranh bị La Văn Anh lôi vào trong phòng bếp, anh đứng ở đó lặt rau, La Văn Anh mua rất nhiều, đoán chừng trong vòng một tuần không cần phải đi ra ngoài kiếm ăn.

Anh ngước mắt nhìn bóng dáng La Văn Anh bận rộn ở trong phòng bếp, cô lấy gạo vo sạch sẽ rồi đặt vào nồi cơm điện, sau đó lấy rau mà Minh Tranh đã lặt sạch sẽ đi rửa sạch, thái nhỏ thành từng khúc.

Minh Tranh làm xong phần mình thì đứng ở bên cạnh, La Văn Anh thấy anh chỉ lo nhìn mình cằm chằm: "Đi ra ngoài, đừng đứng ở đây vướng chân vướng tay."

"Anh cũng không có việc gì làm."

"Vậy anh đi dọn dẹp phòng khách đi, anh xem, trên khay trà còn bày báo chí nằm lộn xộn ra đấy, em ở đây nấu cơm anh cũng đâu giúp được gì."

Minh Tranh suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, liền lau tay rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài, La Văn Anh quay đầu thấy người đàn ông đi đến phòng khách, xoay người đang sắp xếp lại báo chí trên khay trà, đem đồ đạc đặt lại đúng vị trí trước sau, xong lại rút khăn ra lau bàn.

La Văn Anh nấu ăn rất thành thạo, không bao lâu liền làm xong ba món ăn một món canh.

Minh Tranh giúp đỡ cô bưng thức ăn lên bàn, bên ngoài sắc trời hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, từ nơi xa nhìn đến, có thể thấy bên trong lầu sáu có hai bóng dáng sinh hoạt cùng nhau. Hai người một trước một sau từ phòng bếp ra ngoài, Minh Tranh lướt qua La Văn Anh ngồi vào đối diện cô.

"Anh thật sự chuẩn bị đem đồ đạc đến ở cùng em?"

"Hành lý anh đều mang tới hết rồi." Minh Tranh đưa tay chỉ cái rương lớn đang đặt ở ngưỡng cửa phòng ngủ.

La Văn Anh nhìn mà như không thấy, tiếp tục dùng cơm trong chén: "Mẹ em luôn luôn dạy em, người đàn ông một khi lấy được rồi sẽ không hiểu được thế nào là quý trọng, anh muốn chuyển vào cũng được, chỉ có thể ở phòng dành cho khách."

Minh Tranh nhướng mi: "Nhưng chúng ta đâu phải chưa từng ở cùng nhau?"

"Hiện tại không giống nhau," miệng La Văn Anh vẫn đang nhai: "Anh phải chứng minh cho ba mẹ em xem, hiểu không? Bọn họ còn chưa biết em với anh đã từng ở cùng một chỗ, anh phải cùng em đóng kịch cho tốt."

Minh Tranh đâu dễ bị cô đưa vào tròng: "Ở trước mặt cha mẹ em biểu hiện như vậy, đồng thời sau lưng có ngủ cùng với em hay không thì có quan hệ gì?"

La Văn Anh liếc mắt lườm anh: "Anh đây là điển hình cho kiểu người ở trước mặt người khác khoe mẽ."

"Được rồi," Minh Tranh gắp một miếng thịt xào để vào trong chén La Văn Anh: "Đợi chút nữa anh sẽ đem đồ của anh chuyển vào phòng cho khách."

Ăn xong cơm tối, La Văn Anh theo thường lệ đi pha cà phê, cô dựa vào bàn ăn nhìn bóng dáng Minh Tranh bận rộn đi tới đi lui, Minh Tranh đem hết hành lý đẩy qua khách phòng, mở cửa đi vào trong, không bao lâu thấy anh mồ hôi ướt đẫm đi ra, ngón tay bắt đầu cởi nút áo lót.

"Anh định làm cái gì?" La Văn Anh gọi anh.

"Rất nóng, đương nhiên là cởi quần áo."

"Không được," La Văn Anh đi qua: "Nếu anh đang trong bộ dáng này đột nhiên bị mẹ em tới thấy được, anh còn muốn bà có ấn tượng tốt với anh?"

Động tác ngón tay Minh Tranh đang mở được một nửa, không thể không hung bạo dừng lại.

La Văn Anh rất là hưởng thụ, những chuyện bực tức trong người trước kia anh gây ra quá nhiều, bây giờ không phải nên tranh thủ tìm cơ hội nhất nhất đòi trở về?

Cho đường và đá vào ly cà phê xong, La Văn Anh quỳ gối ngồi ở trên ghế sofa, nhìn bóng dáng Minh Tranh đi tới đi lui không có chút ý tứ nào muốn giúp. Đồ đạc của anh rất nhiều, lúc trước không nhìn thấy, nguyên do đều để ở trên sân thượng.

Đồ đạc linh tinh, cùng văn kiện, Laptop đều mang đến, còn có khăn lông vừa mua và một ít đồ dùng khác, La Văn Anh nhìn thấy trợn mắt há mồm, xem tình hình này anh thật muốn đóng đô thường trú trong thời gian dài ở đây?

Minh Tranh tắm rửa xong ra ngoài, một tay lau tóc, anh đi tới ngồi bên cạnh La Văn Anh, lấy ly cà phê từ trong tay cô nhẹ nhấp miệng: "Xem chương trình truyền hình gì?"

La Văn Anh lấy ly coffee của mình cầm về, chỉ chỉ bàn trà: "Em có pha cho anh kìa."

Bờ vai Minh Tranh gần sát cô: "Buổi tối uống cà phê ít một chút sẽ tốt hơn."

"Quần áo của anh đâu?" La Văn Anh thình lình hỏi một tiếng.

"Để ở phòng tắm."

Khóe mắt La Văn Anh nhìn anh: "Chút anh tự mình giặt, có máy giặt quần áo, còn nội y thì tách ra giặt tay."

Minh Tranh giật mình: "Ừ."

Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, TV phát bộ phim truyền hình Hồ Sơ Hoàng Kim, La Văn Anh ôm cái gối chăm chú xem, Minh Tranh đem khăn lông nhét qua một bên, mặt nghiêng đến nhìn chằm chằm cô.

La Văn Anh lơ đãng quay đầu, trông thấy đáy mắt anh nóng cháy, cô đưa tay ấn ấn phía sau cổ: "Ngươi đi ngủ trước đi, em tắm rửa."

Minh Tranh gật đầu, La Văn Anh mang dép lê vào bước nhanh qua phòng ngủ, cầm quần áo đi vào phòng tắm, trong lúc đưa tay khép cửa, nháy mắt cảm giác được giống như có người đẩy cửa ra, cô xoay người thấy Minh Tranh đứng ở ngưỡng cửa: "Anh làm cái gì?"

"Em đi tắm còn phải đóng cửa sao?"

"Đương nhiên," La Văn Anh đẩy anh đi ra ngoài: "Đi, đem quần áo của anh đi giặt đi."

Đưa tay khoá trái cửa phòng tắm, La Văn Anh tắm rửa xong đi tới phòng khách, thấy Minh Tranh đứng ở ban công đem đồ đạc mới tự mình giặt xong phơi lên, cô cũng rót cốc nước trắng đem vô phòng, quyết định ngủ sớm cho đẹp da.

Còn chưa kịp đóng cửa, đã nhìn thấy Minh Tranh chen lấn đi vào, trong tay La Văn Anh còn cầm cái cốc đựng nước, Minh Tranh đưa tay ôm cô thật chặc, nước bên trong cốc tràn ra trên mu bàn tay, cô lảo đảo lui ra phía sau, bị Minh Tranh gắt gao khóa lại trong ngực.

Đột nhiên bị hôn xuống cơ hồ khiến người khó chấp nhận, cánh tay La Văn Anh giơ cao, mặt cô hướng qua một bên khác: "Nước đổ."

Minh Tranh lấy cốc nước từ trong tay cô, quyết định đặt lên tủ đầu giường, dưới tình thế cấp bách La Văn Anh hô to: "Em còn muốn uống đấy."

Minh Tranh thu hồi động tác, đưa cốc lên miệng uống một hớp, đột nhiên đưa tay đẩy La Văn Anh lên phía sau giường lớn, cô lảo đảo ngã quỵ, Minh Tranh tiến lên áp chế hai tay của cô, làn môi áp xuống sau đó hé mở, nước bên trong đọng theo khóe miệng La Văn Anh tràn ra, chảy xuôi qua đường nét chiếc cổ duyên dáng ra sau, trợt xuống cổ áo, bày biện ra bầu không khí ái muội.

La Văn Anh bị sặc, hai tay dùng sức đẩy ở trước ngực Minh Tranh, tay anh nhanh chóng trượt vào nội y của cô, xuyên thấu qua làn vải dệt mỏng, La Văn Anh đè tay Minh Tranh đang mong muốn tùy ý làm bậy lại: "Trước khi kết hôn anh không thể đụng vào em!"

Minh Tranh tự ý hôn hít ở trên cổ cô, La Văn Anh đưa tay đẩy anh ra, giọng điệu Minh Tranh có vẻ chán nản: "Hiện tại là thời đại nào rồi?"

"Anh có thể vì người khác luôn cấm sắc, tại sao không thể nhẫn nhịn lần nữa?"

"Cái gì mà anh vì người khác cấm sắc?" Minh Tranh càng nghe càng không hiểu, đôi tay La Văn Anh khoanh ở trước ngực, ngăn trở phần cảnh quang bị lộ ra ngoài: "Minh Tranh, em đối với anh có tình cảm như thế nào em không tin anh vẫn luôn không hiểu, anh để em chờ lâu như vậy, lẽ ra cũng nên dùng thời gian giống như vậy chờ em."

Minh Tranh nâng đầu gối: "Thời điểm anh để em chờ, chí ít không để cho em cấm dục."

La Văn Anh ngẩn người, sắc mặt đột nhiên đỏ lên: "Anh không chịu?"

"Văn Anh, đây là hai chuyện khác nhau."

"Ở trong lòng em là giống nhau, anh chưa từng nhẫn nhịn qua, anh phải nghe em một lần, chí ít để em tin tưởng anh là thật lòng muốn cùng em ở cùng một chỗ." Sắc mặt La Văn Anh nghiêm túc, Minh Tranh từ trên cao liếc cô "Lời em nói là sự thật?"

Cô gật đầu.

Minh Tranh thật vất vả đè nén nhiệt toàn thân xuống, anh lật người nằm vật xuống bên cạnh La Văn Anh: "Nhưng anh không muốn ngủ ở phòng khách."

"Chỉ cần anh nhẫn nhịn tốt, anh ngủ ở bên cạnh em cũng được."

Minh Tranh tự nhận sự nhẫn nại là tốt, La Văn Anh leo qua nửa giường bên kia, mở TV ra, Minh Tranh đổi tư thế, hai người tựa vào đầu giường, cũng không phải là chưa ngủ cùng nhau, nhưng những thời điểm trước có bao giờ trải qua không khí bình tĩnh như vậy?

Minh Tranh nghiêng đầu nhìn về phía La Văn Anh, cảnh tượng như vậy, cũng giống như là vợ chồng son sống qua ngày, bận rộn xong một ngày, nằm bên cạnh nhau trò chuyện, dù cho không làm cái gì, trong lòng cách xa ồn ào náo động, loại khả năng này chính là cảm giác đây là nhà.

La Văn Anh ngủ thật sớm, chưa tới 10 giờ liền tắt ti vi, tắt đèn nằm dài trên giường.

Minh Tranh duy trì tư thế lúc trước một lúc lâu sau, bên tai truyền đến tiếng La Văn Anh hít thở dần dần đều đặn, anh nằm xuống bên cạnh cô, mới đầu là thành thật, dù sao đáp ứng chuyện của cô rồi, không thể nửa đêm ngồi dậy lật lọng.

Chuyển người qua lại vẫn không ngủ được, Minh Tranh dứt khoát áp sát vào sau lưng La Văn Anh: "Đã ngủ chưa?"

La Văn Anh mở mắt ra không nói lời nào, cánh tay Minh Tranh đưa qua ôm hông của cô, nhích thân thể về phía trước dán sát phía sau lưng cô, La Văn Anh cũng không động, mặt Minh Tranh chôn vào trên cổ cô: "Kỳ thật chúng ta đã sớm phải có ngày này, đều tại anh, lãng phí một cách vô ích mấy năm."

Bờ vai La Văn Anh cứng đờ, động tác Minh Tranh ôm cô càng dùng sức chặc hơn: "Bây giờ em tin tưởng anh cũng không muộn, chí ít về sau trong lòng anh sẽ không có người khác."

"Phải không?" La Văn Anh lên tiếng.

Mặt Minh Tranh chồm qua hôn hít, đầu gối anh trụ vững ngay giữa giường, mong muốn xoay người áp qua, lại bị La Văn Anh dùng sức đẩy ra: "Được, từ giờ trở đi em liền tin tưởng anh."

Minh Tranh thật hoài nghi có phải là tự mình nâng cục đá đập chân mình, ngày hôm sau rời giường toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, có thể là do số lần cứng rắn kìm nén quá lâu.

La Văn Anh ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động lạ, cô vảnh tai lên, vội vàng bỏ mấy thứ đồ gì đó trong tay ra, ra ngoài quả nhiên nhìn thấy mẹ La giơ lên mấy túi đồ đạc lên: "Văn Anh?"

Hảo xảo bất xảo, một tay Minh Tranh chống eo đi ra ngoài, La Văn Anh không kịp ngăn cản nên cương trực đứng yên tại chỗ, mẹ La vừa ngẩng đầu liền thấy cảnh khoe da thịt như vậy, bà bị hù cho sợ đến mức mấy túi đồ trong tay rớt hết xuống bên chân. Sắc mặt Minh Tranh khẽ thay đổi, đâu còn sức lo lắng nói chuyện chào hỏi, vội xoay người xông vào trong phòng ngủ.

La Văn Anh hơi há mồm, nghĩ đến việc mẹ chuẩn bị dùng ngôn ngữ oanh tạc thì không khỏi nhức đầu, nhưng một màn mới vừa rồi kia thật sự rất kích thích, cô nén cười: "Mẹ, sao mẹ lại tới sớm như vậy?"

Mẹ La bất chấp đồ đạc rớt xuống, bà đi vào phòng khách, xem xét bốn phía xung quanh, phát hiện trang phục của Minh Tranh ở ban công, cùng với hết thảy những vật phẩm khác chứng tỏ anh đang sống tại đây: "Con!". Mắt mẹ La đảo qua, trừng về hướng phía sau La Văn Anh: "Mới có mấy ngày, các ngươi đã sống cùng nhau?"

"Mẹ, mọi chuyện không phải như mẹ thấy."

Mẹ La đi đến trước cửa phòng ngủ La Văn Anh: "Còn nói không có, tưởng mắt mẹ mù rồi phải không? Gọi Minh Tranh ra ngoài."

La Văn Anh suy nghĩ Minh Tranh cũng đã thay xong y phục, cô đưa tay gõ cửa: "Minh Tranh."

Cửa dường như lập tức bị kéo ra một khe nhỏ, La Văn Anh nhìn xuyên qua hậu thấy nửa người trên của Minh Tranh vẫn như cũ, cô hạ giọng: "Sao còn chưa mặc quần áo?"

"Quần áo của anh ở khách phòng, em đi lấy cái áo sơ mi giúp anh."

La Văn Anh xoay người nhìn về phía người mẹ đang tỏ vẻ không vui: "Mẹ, mẹ xem đi, anh ấy chính là ở tại khách phòng."

Mẹ La đưa tay chỉ La Văn Anh, La Văn Anh cầm áo tới nhét qua khe cửa, đợi Minh Tranh mặc chỉnh tề xong hai người mới đi về phía phòng khách.

Mẹ La ngồi ở trên ghế sofa, Minh Tranh cùng La Văn Anh đứng ở trước mặt bà.

"Minh Tranh, đây là cách mà cậu nói muốn tính chuyện lâu dài cùng con gái tôi sao?"

Minh Tranh có chút trở tay không kịp: "Bác gái, tụi con không có làm chuyện kia."

Mẹ La tin tưởng mới là lạ, La Văn Anh sờ sờ lỗ mũi, đứng ở bên cạnh không nói lời nào, Minh Tranh thấy thế, mở miệng nói: "Bác gái, con muốn sớm kết hôn cùng Văn Anh."

"Kết hôn?" Mẹ La không tin anh: "Cậu muốn kết hôn nhưng tôi thì không dám giao con gái tôi vào tay cậu."

"Kỳ thật con cùng Văn Anh đã sớm ở cùng một chỗ, chuyện bác đã thấy đều là sự thật, chúng con là ở chung."

La Văn Anh thở ra một luồng khí lạnh, không tự chủ bước chân hướng ra xa một chút, mẹ La gầm lên giận dữ: "Cậu nói cái gì?"

Minh Tranh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích: "Chúng con bây giờ chỉ còn thiếu giấy đăng ký kết hôn thôi."

Nói cách khác chuyện nên làm hay không nên làm tất cả đều đã làm.

La Văn Anh lấy cớ nói đã đến giờ làm việc, lôi kéo Minh Tranh rời đi như chạy trốn, hai người cùng nhau bước vào thang máy, La Văn Anh nhìn quanh xem mẹ La có đuổi theo hay không, đợi cửa thang máy khép lại, lúc này cô mới dùng sức vỗ ngực một cái: "Sao chuyện đó anh cũng dám nói?"

"Bà ấy biết chuyện của chúng ta, mới có thể nghiêm túc suy xét, anh không muốn phải đợi thêm mấy năm nữa."

La Văn Anh dựa vào tường thang máy, liếc mắt nhìn mặt Minh Tranh: "Đã mấy năm nay anh đều để lãng phí, còn tiếc gì thêm một năm hay nửa năm?"

Từ sau hôm đó, mẹ La không đến chỗ ở La Văn Anh nữa, chỉ là thường gọi điện thoại nói cô về nhà ở, tư tưởng giáo dục là không tránh khỏi.

La Văn Anh cũng có dẫn Minh Tranh về nhà, nhưng thái độ ba mẹ không thay đổi, vẫn cường ngạnh như trước kia, mẹ La còn làm ra bộ dáng hận không đem Minh Tranh đuổi ra cửa được, ba La thì tốt hơn một chút, gạo đã nấu thành cơm, cũng đâu thể gây rắc rối thêm một lần nữa?

La Văn Anh đi vào phòng làm việc, ngày mai là cuối tuần, Minh Tranh nói muốn cùng cô về nhà nói chuyện kết hôn với ba mẹ, La Văn Anh ngồi bên trong ghế làm việc, một tay khởi động máy tính, trong lòng thủy chung đã có quyết định, chuyện kết hôn tựa như là chuyện hiển nhiên, nhưng Minh Tranh trước sau không có biểu hiện gì, ngay cả cầu hôn cũng không có. Cho dù là ở trong phòng ăn, đưa một bó hoa, nói một câu gả cho anh đi, dù cho là lặp lại kiểu cũ xưa, nhưng người con gái nào lại không đồng ý?

La Văn Anh giận đến dậm chân, cô đưa tay mở màn hình máy vi tính lên, cũng như thường ngày, sau khi hình ảnh khởi động hiện trên màn hình, La Văn Anh cầm lấy ly nước trên bàn, bỗng nhiên xuất hiện một cảnh làm cô phải dừng động tác uống nước lại, là một bộ phim hoạt hình vẽ theo hình tượng, nhưng vẽ cực kỳ giống, La Văn Anh đầu đội vòng hoa cùng Minh Tranh, ánh mắt ngũ quan rất xuất chúng.

Nhân vật nữ trong phim hoạt hình chạy ở phía trước, phía sau Minh Tranh cầm bó hoa hồng đuổi theo, dưới chân còn vẽ hình cân đấu vân, La Văn Anh bịt miệng cười, cô sợ có người đi qua nhìn thấy, vội vàng che dấu thần sắc.

Nhân vật nam trong phim hoạt hình đuổi theo đến cạn kiệt sức lực, dứt khoát nhảy xuống cân đấu vân quỳ một chân xuống đất: "Lão bà lão bà, gả cho anh đi, anh đuổi theo đến chân đau tay tay tim cũng đau, anh cam đoan về sau chỉ đối tốt với một mình em, anh cam đoan hễ em gọi là tới, tiền kiếm được đều đưa cho em, ra khỏi cửa cũng sẽ không nhìn người khác một cái..."

La Văn Anh ngậm một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, lời nói buồn nôn như vậy Minh Tranh thật nói được?

Trong tầng làm việc cao nhất Hào Khôn, Minh Tranh thấy khóe miệng mình rút gân giật giật, lúc trước yêu cầu người ta thiết kế hai nhân vật kia, tạo hình là do chính anh quyết định, cũng chính anh cài đặt lời kịch, không nghĩ tới lại bị bóp méo thành như vậy.

La Văn Anh cười đến mức mặt đỏ bừng, nghĩ thầm may mắn người khác nhìn không thấy, trên màn ảnh xuất hiện một đoạn lời nói ngắn, ý tứ là hỏi cô có đồng ý lời cầu hôn của Minh Tranh hay không, có hai mục hiện lên, “đồng ý” và “không đồng ý”.

La Văn Anh thấy số người ủng hộ đồng ý không ngừng tăng lên, cô đưa tay cầm chuột ấn nút “không đồng ý”.

Trên màn ảnh hiện lên dòng cảnh báo: “Thực xin lỗi, nếu muốn máy vi tính của cô có thể công việc bình thường, mời thận trọng lựa chọn.”

Đây không phải là bá đạo ép buộc lựa chọn sao?

La Văn Anh không nhịn được cười, nhìn số người ủng hộ không ngừng tăng lên đến phản ứng không kịp. Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiểu Chu lớn giọng gào lên: "Eve, lão đại thật là quá điên cuồng, hắc hắc hắc hắc, hiện tại trên mỗi máy tính ở Hào Khôn đều hiện trực tiếp cầu hôn của anh ta, em cười đến chết mất, em ấn “đồng ý”, chị mau chọn “đồng ý” thử xem."

La Văn Anh vốn định che máy vi tính bên cạnh, lúc này nghe được mỗi nhân viên đều có thể nhìn thấy, cô nghĩ thầm Minh Tranh lúc này thật sự đúng là sẽ làm bất cứ giá nào.

Tiểu Chu bước mấy bước lượn quanh đến bên cạnh cô: "Hôm nay Hào Không chúng ta đừng nghĩ sẽ làm việc cho tốt, tin tức lớn lan truyền nha."

"Mau về chỗ làm việc đi." La Văn Anh dời tầm mắt khỏi màn hình máy vi tính.

"Được, được, được, thời khắc tốt đẹp như vậy em cũng đâu nỡ quấy nhiễu đúng không, nhanh chóng chọn “đồng ý” đi, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đó." Tiểu Chu nói xong, đi nhanh ra ngoài.

Tầm mắt La Văn Anh một lần nữa nhìn lại trên màn hình máy tính, nhân vật hoạt hình của Minh Tranh vẫn còn quỳ ở đó không chịu đứng lên, nhìn với ánh mắt đáng thương tội nghiệp khiến người ta lo lắng, trong lòng La Văn Anh hiện lên một ý nghĩ khác. Cánh tay cô giữ chặt mép bàn, đem chuột ấn lên đỉnh đầu Minh Tranh.

Sau tiếng click chuột, đỉnh đầu nhân vật nam tóe lên một luồng trái tim nhấp nháy, chớp chớp liên tục.

“Gả cho anh đi, gả cho anh đi, gả cho anh đi...”

Trên màn ảnh xuất hiện một loạt ký tự hài hước lặp đi lặp lại, La Văn Anh đưa chuột chọn chữ “đồng ý”, muốn xem một chút Tiểu Chu nói niềm vui bất ngờ là cái gì.

Ngay thời điểm cô bấm chọn, máy vi tính phát ra tiếng nhạc như là trúng thưởng, một túi lễ vật từ trên trời giáng xuống, La Văn Anh lần nữa bấm chọn.

“Ai ấn “đồng ý” có thể nhận một phần tiền lì xì, bằng cách ghi chép lại trong máy vi tính, sau đó đến phòng tài vụ lãnh. Nếu như người chọn chính là lão bà của anh, như vậy chúc mừng em, em đã có được một người đàn ông tuyệt vời nhất, tiền giấy, thẻ tín dụng diện và cả thân thể đều tùy ý em sử dụng, phần thưởng không thể bỏ qua.”

La Văn Anh cười thiếu chút nữa bị chuột rút, Minh Tranh xem xong toàn bộ quá trình, chỉ kém chút không hộc máu. Đoạn phim cầu hôn này coi như kinh nghiệm được Hào Khôn đưa vào tin tức nổi bật nhất trong lịch sử, thậm chí có người còn đem nó làm thành video tuyên bố lên trên mạng, từ nay về sau, Minh Tranh xem như được nổi danh.

Ngón tay La Văn Anh phủ lên màn hình, trong máy vi tính, trong đoạn phim hoạt hình hài hước này, hình tượng Minh Tranh bởi vì hưng phấn mà không ngừng thay đổi động tác, khi thì giạng thẳng chân, khi thì lộn nhào, khi thì xoay tròn, trong miệng phát ra tiếng hoan hô “Âu âu” kéo dài.

Khóe miệng La Văn Anh cười lên, cầm lấy điện thoại di động chụp lưu lại.
Bình Luận (0)
Comment