Giả Yêu Thành Thật

Chương 175

Tâm tình Hứa Dung không yên, cảm thấy rất bất an cho đến khi Minh Vanh đi xã giao ở bên ngoài trở về.

Thấy cô ngồi yên không nhúc nhích, anh xoay người, để mặt cô và mặt anh đối diện nhau. “ Đã ăn tối chưa?” Hứa Dung lấy lại tinh thần, hai tay ôm lấy cổ anh. “Sao giờ anh mời về?”

“Không phải anh đã nói là gần đây anh có mấy hạng mục sao?”

Hứa Dung ngẩng đầu. “Không phải Tiểu Nhiễm đã nói muốn rút tay khỏi MR sao?”

Minh Vanh đưa hai ngón tay kéo kéo caravat. “ Còn chưa tới quyết định cuối cùng, anh muốn tranh thủ một chút.”

Sắc mặt Hứa Dung khẽ thay đổi, miệng cắn cắn mu bàn tay, Minh Vanh liền đưa tay nắm lấy tay cô. “ Mỗi lần em khẩn trương đều cắn mu bàn tay, em có chuyện gì sao?”

“Có khả năng em đã làm sai một việc.”

Minh Vanh lơ đễnh nghĩ, cô ở nhà thì làm gì có chuyện gì xảy ra?

“Anh đi tắm đây.”

Hứa Dung nắm lấy cánh tay Minh Vanh. “ Hôm nay, em đã vào phòng Tiểu Nhiễm.”

Cước bộ Minh Vanh dừng lại. “ Em nói cái gì?”

Hứa Dung đưa hai tay che mặt, đợi cho cảm xúc ổn định, cô mới đưa tay kéo hộc tủ, lấy ra một cái USB. “ Em nghe nói Tiểu Nhiễm đã đàm phán một hạng mục thành công, em biết vì hạng mục này mà anh đã cố gắng rất nhiều, cũng biết hạng mục này có ý nghĩa với công ty như thế nào, em, em đem bảng báo giá cùng tài liệu của cô ấy đều đặt ở đây.”

“Em?” Minh Vanh kinh hãi, đưa tay cầm lấy USB.

Anh vội vã cắm vào trong máy tính, mở ra nhìn kỹ, quả nhiên là tài liệu cơ mật của MR.

Thần sắc Minh Vanh lạnh lùng, ngồi vào bên cạnh Hứa Dung, Hứa Dung tháy vẻ mặt anh càng lúc càng lạnh đi, liền nói. “Em không nghĩ được nhiều như thế.”

“Em làm sao có thể l được thứ trọng yếu như vậy?”

“Lúc đó Tiểu Nhiễm mang Hãn Hãn ra ngoài, trên lầu hai cũng không có ai, mà mật mã của cô ấy cũng không quá khó.” Hứa Dung cẩn thận nhớ lại, nói rõ cho Minh Vanh nghe.

“Không có khả năng.” Minh Vanh lắc đầu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. “ Chúng ta không thể dễ dàng lấy được bảng báo giá, huống hồ Tiểu Nhiễm sao có thể vô duyên vô cớ trước mặt em mà nhắc đến hạng mục này?”

Hứa Dung lắc lắc đầu. “Em cũng không biết nữa.”

Minh Vanh đem USB rút ra, nắm chặt trong tay. “ Anh vừa mới cũng ông chủ của công ty này ăn cơm, cũng không nghe họ nói chuyện hợp tác cùng MR, hết thảy vẫn còn trong giai đoạn đấu thầu.”

Hứa Dung lại một lần nữa cắn mu bàn tay.

Minh Vanh kéo tay cô, ánh mắt tối đen, đem tay cô đặt vào trong ngực “Không có chuyện gì đâu.”

“Có phải Tiểu Nhiễm đã biết chuyện hay không?”

Minh Vanh gác cằm lên đỉnh đầu cô. “Đến mai thì biết, em đừng lo lắng.”

Minh Thành Hữu tắm xong bước ra ngoài, thấy cô đang ngồi ở mép giường, hai cánh tay anh đạt lên bả vai cô. “Em đi tắm đi.”

Phó Nhiễm nhận lấy khăn từ anh, lau đầu giùm anh, Minh Thành Hữu thích chí khép hờ mắt, nhân thể ngã vào trên đùi cô mà nằm. “Ngồi dậy đi, tóc anh còn rất ướt.”

“Dù sao lát nữa em cũng phải tắm mà.” Minh Thành Hữu kéo kéo tay cô. “Em gãi chỗ này giúp anh.”

Phó Nhiễm ấn ấn bả vai anh một hồi, sau một lúc lâu, anh đưa tay vỗ vỗ chân cô. “ Em nên đi tắm đi, em gãi không đúng chỗ ngứa làm cho anh càng khó chịu thêm.”

Phó Nhiễm nghĩ đến chuyện ngày mai không biết ứng phó như thế nào, cô cũng không biết đến tột cùng thì Minh Vanh tham dự vào chuyện này được bao nhiêu, hay là cả anh ta đều không biết gì?

Minh Thành Hữu thấy cô không chuyên tâm, anh xoay người ôm cô đặt lên đùi, phần thân dưới bỗng cứng lên, lúc này Phó Nhiễm không thể không phục hồi tinh thần lại.

Cô đưa hai tay vòng lấy cổ anh, bàn tay anh ở phía sau chụp được tay cô. “Thật sự muốn làm sao.”

Phó Nhiễm úp mặt vào cổ anh, giọng điệu làm nũng cùng quyến rũ. “Em mệt mỏi, không muốn làm đâu.”

Anh thật sự muốn hung hăng ném cô lên giường rồi chiếm thế thượng phong, tất cả như đã chuẩn bị hết rồi, sao giờ cô lại than mệt mỏi.

Ai da, có khả năng đó sao, đối với Minh Tam thiếu, tất cả các phụ nữ ở trên giường đều thuần phục anh hết.

Anh làm một vài động tác chậm rãi, trêu chọc một chút, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, góc độ vừa phải, không sâu lắm, đợi cho cô động tình, lúc đó anh mới tấn công. Thật vất vả mới làm vậy được, anh không thể thúc ép cô quá mức.

Phó Nhiễm mệt mỏi, ão não.

Thanh âm mang theo tiếng thở dốc vang lên bên tai anh. “Rốt cuộc anh có làm hay không?”

“Ý em là sao ta?”

Minh Thành Hữu đem thân cô xê dịch một chút, đưa mắt nhìn phía dưới.

Hai tay cô chế trụ bả vai anh, mọi sự hung hãn thường ngày như biến đâu mất. Anh cắn cắn một chút nơi yếu điểm của cô, được rồi, cô nhận thua.

Phó Nhiễm điều chỉnh tư thế, sau đó từ từ ngồi xuống, hai tay anh nhanh chóng nắm lấy eo cô, thân hình cô co rút mạnh một trận, anh liền xoay người đặt cô dưới thân. “Thật sự là muốn tra tấn chết anh sao?”

Da thịt màu đồng hòa cùng sắc cam của ánh đèn, tạo nên một phong cảnh nhuốm đầy mùi tình cảm cùng xinh dẹp.

Phó Nhiễm vệ sinh cá nhân xong rồi bước xuống lầu ăn sáng, Minh Vanh và Hứa Dung cũng từ lầu 3 bước xuống dưới.

“Anh hai.”

Hứa Dung nhìn Phó Nhiễm. “Hãn Hãn đã dậy rồi sao?”

“ Nhóc con kia quậy phá cả một buổi, giờ đã ngủ lăn quay rồi.”

Hứa Dung thấy thần sắc Phó Nhiễm bình thường, trong lòng lỏng, chắc là không có chuyện gì đâu.

Minh Vanh nắm chặt tay cô, bảo cô đừng khẩn trương.

Mấy người ngồi xuống bàn ăn, Lý Vận Linh động đũa đầu tiên, Phó Nhiễm không ăn một chút điểm tâm nào, cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào?

Minh Vanh ngẩng đầu, trông thấy sắc mặt của cô.

“Mẹ, có chuyện này…” Phó Nhiễm mở miệng.

Hứa Dung sợ tới mức cầm đũa trong tay mà run rẩy.

Minh Vanh cướp lời Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, có chuyện anh thay Hứa Dung xin lỗi em.”

Lý Vận Linh ngẩng đầu. “ Các con làm sao vậy?”

Minh Vanh buông muỗng trong tay xuống. “Hứa Dung biết hạng mục kia rất quan trọng với con, cô ấy mong muốn con trúng thầu, vì thế đã tự ý tiến vào phòng em lấy một ít tư liệu trong máy tính của em, đây là USB, thực

Hứa Dung xấu hổ vô cùng, hai tay khẩn trương, gắt gao nắm chặt lại.

Minh Thành Hữu dường như không đếm xỉa tới, im lặng ở một bên, tao nhã ăn điểm tâm.

Lý Vận Linh đưa mắt nhìn Hứa Dung.

Phó Nhiễm bất ngờ nghe được lời như vậy, động tác trong tay dừng lại, nhìn Minh Vanh đặt USB lên bàn.

Lý Vận Linh nhịn không được, liền nói. “Dung Dung, thương trường như chiến trường, con tại sao lại làm như thế? Công tư phân minh, phải tự dựa vào sức lực của chính mình chứ!”

“Mẹ, con xin lỗi.” Hứa Dung cúi đầu.

Phó Nhiễm tiếp nhận USB, Minh Vanh không đành lòng thấy Hứa Dung bị trách mắng. “ Mẹ, cũng tại cô ấy muốn tốt cho con.”

“Minh Vanh, con không nên bao che.”

Minh Thành Hữu cầm một miếng bánh mì lên, thay Phó Nhiễm bỏ trứng ốp lết vào.

“Mẹ, thôi quên đi.” Phó Nhiễm mở miệng.

Minh Vanh hầu như không động tới bữa sáng, hai tay đặt lên bàn “Tiểu Nhiễm, anh muốn biết em làm như vậy đến tột cùng là có mục đích gì?”

Tiêu quản gia dứng ở bên cạnh, ánh mắt không tự chủ mà nhìn cô.

Phó Nhiễm tiếp lời Minh Vanh. “Anh hai, em không hiểu rõ ý của anh?”

“Hạng mục này, em cố ý tiết lộ tin tức cho Hứa Dung

Sắc mặt Phó Nhiễm không thay đổi. “Quả thật là có khả năng MR sẽ thắng trong hạng mục này, huống hồ đối phương cũng đã mở miệng nói muốn ký hợp đồng.”

Minh Vanh cầm lấy dĩa trong tay, tùy ý ăn một miếng thịt bò. “Anh không biết em làm vậy là có mục đích gì, nhưng Hứa Dung là vị hôn thê của anh, nếu hai người không thể chấp nhận cô ấy trở thành một thành viên trong gia đình, anh và cô ấy có thể chuyển ra ngoài.”

Minh Thành Hữu hạ khóe môi, nâng mắt lên nhìn người đối diện. “Anh hai, anh muốn làm rõ điều gì? Không có ai bắt buộc cô ấy sao chép tư liệu, với lại lúc đó máy tính ở trong phòng của chúng em, cô ấy làm sao lấy được, không cần nói anh cũng tự hiểu.”

“Quên đi, quên đi.” Lý Vận Linh lên tiếng hòa giải. “Dung Dung, sau này con đừng làm chuyện giống như thế này nữa.”

Hứa Dung gật đầu.

Mấy người còn lại cũng không ai nói gì thêm.

Chuyện này cứ thế mà cho qua, thật sự không để lại một vướng mắc gì.

Phó Nhiễm chơi với Hãn Hãn ở trong vườn, Minh Thành Hữu và Minh Vanh đều tới công ty, Hứa Dung đứng ở ban cầu lầu ba ngắm nhìn cảnh phía dưới, ở đây đấu tranh dữ dội, mỗi người đều mang một cái mặt nạ, cô hiểu rất rõ điều này, muốn cô đứng vững tại đây, thứ nhất phải dựa vào Minh Vanh, thứ hai là Lý Vận Linh.

Hứa Dung đi vào trong vườn hoa, thấy Phó Nhiễm đang cầm bóng chơi cùng con trai.

Ném bóng ra, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hứa Dung.

Cô đem đồ chơi đưa cho chị Nguyệt, đi theo Hứa Dung tới trước bàn đá cách đó không xa.

Hứa Dung ngồi vào chỗ của mình rồi nói. “Tiểu Nhiễm, ngày đó, ở nhà nhận được điện thoại cùng chuyện lần này, đều là do cô tự sắp đặt sao?”

Phó Nhiễm thu hồi lại ánh mắt đang nhìn theo Hãn Hãn. “Cô cảm thấy tôi có cần thiết làm như vậy không?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Phó Nhiễm vô thức cũng mang cho mình một cái mặt nạ. “Cô đừng suy nghĩ nhiều, nếu như anh hai không nói cô tiến vào phòng của tôi, thật sự tôi cũng không biết, cái hạng mục kia tôi và đối tác đã có ý hợp tác với nhau, nếu như công ty của anh hai thật sự có nhu cầu cấp bách, chúng ta có thể hỗ trợ, Hứa Dung, chúng ta đều là người một nhà.”

Hứa Dung nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngoài sự chân thành, thật sự cô ta không tìm được bất cứ điều gì khác.

Ngồi trong vường một lát, Hứa Dung đứng dậy đi về phòng, Lý Vận Linh đang ở trong phòng ngủ trưa, Tiêu quản gia mang một chút hoa quả mới lên lầu.

Mới vào phòng, liền nghe được tiếng nôn mửa truyền tới , tiêu quản gia vội vàng chạy lại. “Nhị thiếu phu phân.”

Sau một lúc lâu, mới nghe được tiếng xả nước, sắc mặt Hứa Dung tái nhợt, dựa vào vách tường, mở cửa ra nhìn Tiêu quản gia.

“Nhị thiếu phu nhân, cô không có việc gì chứ?”

Hứa Dung lắc đầu “Hai ngày nay tôi hơi buồn bực, khó chịu, luôn có cảm giác muốn nôn.”

Sắc mặt Tiêu quản gia vui vẻ. “Nhị thiếu phu nhân, không phải cô mang thai chứ?”

Hứa Dung đi tới sô pha trước mặt, đưa tay vỗ vỗ ngực. “Mang thai?”

“Không thì tôi chạy xuống thông báo cho chú Vương chở cô tới bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xong cô cũng an tâm hơn, thật tốt quá, phu nhân vẫn luôn ngóng trông nhị thiếu phu nhân mang thai.”

Hứa Dung đưa tay che mặt. “Tiêu quản gia, bà giúp tôi một việc được không?”

“Nhị thiếu phu phân cứ nói.”

Hứa Dung đưa mắt ra cửa, hạ giọng nói “ Bà giúp tôi tới hiệu thuốc mua que thử thai, chuyện này đừng nói cho ai biết nha.”

“Được, già này đi ngay.”

Tiêu quản gia đứng dậy rời di, Hứa Dung đi tới trước ban công, Hãn Hãn đang vui chơi phía dưới, cười khách khách.

Phó Nhiễm thấy Tiêu quản gia ra ngoài mua đồ cũng không tiện hỏi nhiều, trong nhà có không ít thứ mà bà ấy phải tự ra ngoài mua. Hứa Dung đứng yên ở ban công chờ Tiêu quản gia trở về.

Cô ở trong toilet một hồi lâu, khi đi ra vẫn thấy Tiêu quản gia còn ở trong phòng.

“Nhị thiếu phu nhân, thế nào rồi?” Vẻ mặt Tiêu quản gia tràn đầy sự mong đợi.

Hứa Dung đóng cửa phòng lại. “Thật sự không ngờ, tôi có thai rồi.”

Tiêu quản gia mừng rỡ. “Thật tốt quá, tôi sẽ nhanh chóng mang tin tức tốt này tới báo cho phu nhân.”

“Tiêu quản gia, đợi chút.” Hứa Dung vội gọi bà lại. “Que thử thai dù sao cũng không chính xác lắm, lần khách tôi tới bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn rồi nói cũng được.”

“Như vậy cũng được.”

Hứa Dung ngẩng đầu nhìn Tiêu quản gia. “Trước tiên bà cũng đừng nói cho mọi người trong nhà, mang thai là chuyện lớn, tôi thật sự hy vọng chuyện này phải do chính bản thân tôi nói ra.

“Được, được.” Tiêu quản gia vội vàng gật đầu.

Phó Nhiễm im lặng ở trong phòng làm việc, bỗng có tiếng gõ cửa, cô sợ đánh thức con trai liền vội vàng đứng dậy mở cửa.

Hứa Dung đưa tay ôm bụng, sắc mặt khó coi. “Tiểu Nhiễm, có thể đi cùng tôi tới bệnh viện được không?”

“Cô làm sao vậy?”

“Bụng tôi rất đau, không biết tại sao lại như thế này.”

Phó Nhiễm nghe vậy, không nói lời nào, bước vào ôm con trai, cầm túi xách rồi cùng Hứa Dung ra ngoài.

Cô đem con trai giao cho chị Nguyệt, đỡ Hứa Dung xuống lầu.

Tiêu quản gia cùng Lý Vận Linh đang ngồi trong phòng khách. “Dung Dung, con làm sao vậy?”

“Bụng con bị khó chịu, con để tiểu Nhiễm đi cùng con tới bệnh viện kiểm tra.”

“Có làm sao không?” Lý Vận Linh nhìn hai người “Hay để cho Tiêu quản gia đi theo với”

“Mẹ, không cần đâu.” Hứa Dung cùng Phó Nhiễm đi ra khỏi phòng khách, Phó Nhiễm lái xe chạy tới bệnh viện.

Khoa “Phụ Khoa”, bệnh nhân vào phòng thì người thân không được vào, Phó Nhiễm chờ Hứa Dung ở ngoài đại sảnh, Hứa Dung ở bên trong thật lâu, bệnh nhân ở đây thật nhiều, cô bảo bác sĩ kiểm tra trước cho Hứa Dung.

Kết quả kiểm tra lát nữa mới có, Hứa Dung đưa hai tay ôm bụng, ngồi ở ghế băng, Phó Nhiễm mang đến cho cô một ly nước nóng. “Có cần gọi cho anh hai

Hứa Dung lắc đầu. “Tiểu Nhiễm, cô ở đây lấy kết quả giùm tôi, tôi đi tới phòng khác kiểm tra tiếp.”

“Được.”

Ước chừng nửa giờ sau, kết quả mới tới, Phó Nhiễm cầm kết quả lên xem, là xét nghiệm máu, số liệu cô xem cũng không hiểu, Phó Nhiễm gọi một y tá lại hỏi. “Không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì đâu, rất bình thường.”

Thần sắc Phó Nhiễm buông lỏng, đi tới của thang máy liền nhìn thấy Hứa Dung.

“Đây là kết quả kiểm tra, còn muốn đi đâu nữa sao?”

Hứa Dung cầm một đơn thuốc. “Đây là thuốc do bác sĩ cấp, cô giúp tôi đi lấy, mới vừa rồi tôi xem kết quả trên máy tính, đều nói không có chuyện gì. Tiểu Nhiễm, cô thay tôi đem thẻ khám bệnh tới đây nha.”

“Thân thể cô không thoải mái, nếu không tôi thay cô xếp hàng.”

“Khồn có việc gì, tôi đi toilet một tí.”

Phó Nhiễm bước vào thang máy, đi tới tần trệt tìm bác sĩ.

Bởi vì có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, nhưng Hứa Dung đã được cấp thuốc, cô chỉ cần cầm sổ khám bệnh trực tiếp rồi đi là được.

Hứa Dung ở phía dưới chờ cô, thấy cô đi ra liền đứng dậy nói. “Đi thôi.”

Phó Nhiễm đưa tay ra giao thuốc và thẻ cho Hứa Dung, hai người bước ra bệnh viện, Phó Nhiễm thấy thần sắc Hứa Dung có chút khá hơn liền hỏi. “Không

“Vừa rồi đã uống thuốc, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Bác sĩ nói như thế nào?” Phó Nhiễm chuyên tâm nhìn phía trước.

“Phụ nữ có rất nhiều tật xấu, chắc là đau bụng kinh, nhưng bà dì của tôi mới qua.” Hứa Dung đưa tay che bụng. “Giữa trưa chưa ăn được gì, giờ thật đói bụng.”

“Phía trước có một quán trà chiều, chúng ta tới đó uống một chút.”

Hứa Dung gọi một chén sơn trà ướp lạnh, Phó Nhiễm nhướng mắt nhìn. “Bụng không thoải mái thì tốt nhất là uống đồ nóng đi.”

“Tôi vẫn thích loại này, dì cả đã qua, không có gì đâu.”

Hai người ngồi trong quán ước chừng gần một giờ mới trở về, Hứa Dung lên lầu, Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xem cô như thế nào.

Hứa Dung nằm trên giường, Tiêu quản gia đi vào thì thấy cô nằm đưa lưng về phía cửa. “Nhị thiếu phu nhân.”

Hứa Dung xoay người lại, Tiêu quản gia thấp giọng hỏi. “Thế nào, là tin vui chứ?”

Hứa Dung gật đầu.

Tiêu Quản gia nhướng mày lên, vui vẻ nói. “Thật là chuyện tốt.”

“Có cái gì tốt?” Giọng nói Hứa Dung tràn ngập sự buồn bã, cô gọi Tiêu quản gia tới “Bà cũng thấy đấy, khả năng tôi bảo vệ được đứa bé không tốt lắm.”

“Nhị thiếu phu nhân đừng nói như thế, còn có phu nhân c

Hứa Dung đưa tay ôm đầu gối. “ Mẹ vẫn luôn luôn hướng về Tiểu Nhiễm, Minh Vanh dù sao cũng không phải con của bà.”

Tiêu quản gia nghe vậy, thần sắc phức tạp, không nói gì.

Hứa Dung đưa tay che bụng. “Có thể thuận lợi sinh ra hay không quả thật là một vấn đề lớn.”

“Nhị thiếu phu nhân, chỉ cần làm cho phu nhân đứng về phía cô thì không có gì phải lo lắng cả, cô nên thông báo cho mọi người biết đi.” Tiêu quản gia đề nghị.

“Nói nghe thật đơn giản.” Hứa Dung nói giọng trách móc. “Tiêu quản gia, lần trước cảm ơn bà đã nhắc nhở, ở nơi này, ngoại trừ mẹ ra, cũng chỉ có bà quan tâm tôi.’’

Vẻ mặt Tiêu quản gia tràn ngập ý cười. “ Tin tốt này chừng nào cô nói với mọi người trong nhà?”

“Tôi muốn đảm bảo cho con tôi thật tốt rồi mới có thể nói được.” Hứa Dung ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn người trước mặt. “Tiêu quản gia, bà xem có được không?”

Cho tới đến giờ cơm chiều, Hứa Dung vẫn chưa xuống lầu, Minh Vanh từ công ty trở về, cùng Lý Vận Linh nói mấy câ. “Tiêu quản gia, kêu Dung Dung xuống ăn cơm đi.”

“Vâng.”

Phó Nhiễm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tiêu quản gia vội vàng chạy từ lâu 3 xuống. “Nhị thiếu, phu nhân, không tốt, nhị thiếu phu nhân kêu đau bụng.”

“Tại sao có thể như vậy, không phải mới đi bệnh viện kiểm tra sao?” Lý Vận Linh sốt ruột muốn đứng dậy.

Minh Vanh ngăn bà lại. “Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, để con đi xem sao?”

Phó Nhiễm đi tới phòng khách, chỉ trong chốc lát, Minh Vanh ôm Hứa Dung xuống lầu, thần sắc vội vàng như muốn ra ngoài.

“Minh Vanh.” Lý Vận Linh gọi lại. “Có chuyện gì thế?”

“Dung Dung bị đau bụng, không biết sao lại như thế này?”

Hứa Dung ôm chặt cổ Minh Vanh. “ Để cho em ngồi xuống đi, Tiêu quản gia, trong túi xách tôi có thuốc, bà lấy giúp tôi với.”

“Được.”

Hứa Dung ngồi vào chỗ của mình, Phó Nhiễm cầm ly nước ấm tới, Hứa Dung ngẩng đầu nhưng không nhận lấy.

Tiêu quản gia cuống quit lấy túi xách của Hứa Dung, trong lúc nhất thời, thuốc cùng sổ khám bệnh rơi ra, Tiêu quản gia dựa theo đơn thuốc lấy ra hai viên thuốc, Lý Vận Linh nhìn sổ khám bệnh bên chân, cúi người nhặt lên, bên trong một vài thứ hỗn độn rơi ra.

Trong đó, có một tờ giấy ghi “Dương tính.”

“Đợi chút…” Lý Vận Linh nhìn kỹ sau đó nói. “Đã mang thai sao còn uống thuốc.”

Phó Nhiễm giật mình.

Vẻ mặt Hứa Dung hiện lên vẻ khó hiểu cùng khiếp sợ, Minh Vanh nhíu mi. “Mang thai?”

“Con không tin à?” Lý Vận Linh đưa tờ kết quả tới.

Minh Vanh nhận lấy rồi nhìn kỹ, khóe mắt vui vẻ. “Thật sao, Dung Dung, chúng ta có con rồi sao?”

Hứa Dung mờ mịt lắc đầu. “Không có khả năng a, hôm nay em mới tới bệnh viện không có lý do em mang thai được?”

Lý Vận Linh bình tĩnh. “ Thật là, sao uống thuốc bậy bạ như thế được?”

Hứa Dung đưa tay ôm bụng, kêu đau, Tiêu quản gia lộ vẻ thân thiết. “Nhị thiếu phu nhân, có phải cô phá thai rồi hay không?”

“Tôi không biết, thời điểm trở về, tôi cùng Tiểu Nhiễm đi uống trà chiều, tôi còn ăn vài quả sơn trà nữa.”

Lý Vận Linh nghe lời cô nói, càng tức giận “Đã mang thai sao còn ăn quả sơn trà? Dung Dung, con …….”

“Mẹ, thật sự con không biết mình mang thai, thật sự không biết.” Hứa Dung ôm mặt khóc nức nở. “Vừa rồi ở bệnh viện con không thấy tờ giấy này, nếu có con chắc chắn không dám ăn uống bậy bạ.”

“Sao có thể hồ đồ như vậy chứ?” Lý Vận Linh dĩ nhiên không giận cô.

Phó Nhiễm đứng yên tại chỗ, cô đã mang kết quả kiểm tra của Hứa Dung hỏi y tá rõ ràng là không có gì, gặp quỷ à, rõ ràng cô cũng không thấy tờ kết quả mang thai kia.

“Lúc ấy khi khám xong, kết quả kiểm tra là do Tiểu Nhiễm lấy giùm, cô ấy nói không có việc gì con mới yên tâm.” Hứa Dung ngả đầu lên vai Minh Vanh.

Lý Vận Linh ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, chuyện này có đúng không?”

“Vâng, đúng ạ.” Phó Nhiễm không chút do dự mà gật đầu. “Nhưng con cũng chưa hề thấy qua tờ giấy này.”

Lời này của cô nói ra, liệu có ai tin cô không?”

Lý Vận Linh bước nhanh tới cầm lấy thuốc. “May mắn, may mắn, những điều phụ nữ có thai có thể ăn, chẳng lẽ bác sĩ không nói cho con

“Không có.” Hứa Dung lắc đầu. “Con sốt ruột đi lấy thuốc, sổ khám bệnh và kết quả đều do Tiểu Nhiễm lấy giùm con.”

“Bác sĩ cũng không nói gì với con sao?” Lý Vận Linh quay đầu hỏi cô.

Cô nhếch môi, lắc đầu.

Nhất thời, Lý Vận Linh cũng không biết nói gì, sắc mặt Minh Vanh khó coi. “Thân thể không thoải mái, sao không nói cho anh biết?”

“Em nghĩ anh đi làm mệt mỏi, nên không nói, mà em để Tiểu Nhiễm đi cùng cũng như đi với anh mà thôi.”

Minh Vanh đưa mắt nhìn nơi Phó Nhiễm đang đứng, cô không thể giải thích được, chắc mọi người nghĩ cô cố ý giấu bản kết quả của Hứa Dung.

Nhưng cũng không có ai nói ra, Phó Nhiễm đương nhiên sẽ không tranh cãi.

Hứa Dung ôm bụng. “ Tờ kết quả có thể kẹp vào bên trong, nhưng chẳng lẽ bác sĩ không nói với Tiểu Nhiễm chuyện chị mang thai sao? Thời điểm chị tham ăn uống là do chị, chẳng lẽ em không nên nhắc nhở chị sao?”

Lý Vận Linh nhìn nhìn, sau đó bà vẫy tay. “Tiêu quản gia, mau gọi chú Vương chuẩn bị xe đưa Dung Dung đi bệnh viện.”

“Mẹ, ai muốn đi bệnh viện thế?” Người nói chuyện là Minh Thành Hữu, trở về nhà hơi chậm một chút. “Vừa đúng lúc con mang theo bác sĩ gia đình tới.”

Phó Nhiễm nghe được giọng nói của anh, thần kinh căng thẳng chợt buông lỏng, trong mọi chuyện, khi có anh xuất hiện, dường như là một bàn tay giữ vững cô, giúp cho ý chí của cô không bị sụp đổ.

Anh đứng ở cửa đổi giầy, đi phía sau anh có một vài người rất qu

Hứa Dung nhìn người tới, sắc mặt trắng bệch.

Minh Thành Hữu bước tới bên cạnh Phó Nhiễm. “ Đây là trưởng khoa Tống, hôm nay không phải em đi tới bệnh viện tìm bác sĩ sao?”

Lúc này Phó Nhiễm mới nhớ ra, hôm nay cô dẫn Hứa Dung đi bệnh viện tìm bác sĩ.

Trưởng khoa Tống nhìn Hứa Dung đang ngồi trên sô pha. “Không phải tôi đã dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt sao? Tôi đã đưa cho cô thuốc chống sẩy thai, bây giờ cô có gì không thoải mái sao?”

Hứa Dung cắn môi, mỗi ngày trưởng khoa Tống tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, sao lại có thể vẫn nhớ rõ cô?

Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm, lòng bàn tay cô lạnh lẽo.

“Trưởng khoa Tống là người rất có kinh nghiệm, về sau nếu muốn khám bệnh thì trực tiếp tìm cô ấy là được, sáng sớm nay anh đã đem tư liệu cấp cho cô ấy, hôm nay em và Hứa Dung đến khám bệnh, hóa ra còn muốn nói em đi lấy thẻ rồi khám trước, cũng may là trí nhớ của Tống trưởng khoa tốt, bằng không chỉ sợ Hứa Dung không nhớ.”
Bình Luận (0)
Comment