Người thanh niên đứng khuất bóng, một năm với hắn mà nói với hắn, là kiếp nạn lớn nhất đời người.
Minh Thành Hữu ấn vang còi ý bảo hắn lên xe, Lý Sâm quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh một lúc lâu.
"Anh họ, có phải mọi người đều tin tưởng lời nói của Vưu Dữu hay không?"
"Lời của cô ấy không quan trọng, quan trọng là chính xác cậu thật sự tham dự vào chuyện này, mà Lý gia không cho phép chuyện như vậy truyền ra
ngoài."
Con mắt Minh Thành Hữu hẹp dài xuyên qua kính chiếu hậu
nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô khác thường của Lý Sâm, một chuyện đủ
có thể thay đổi, làm con người ta trưởng thành hơn, lại không bàn vềVưu
Dữu ai đang nói dối, trái đắng hắn này phải nuốt xuống.
"Em rất thích cô ấy. . . . . ."
"Cho nên cậu có thể dùng sức mạnh?"
"Hẳn là cô ấy rất hận em ."
Lý Sâm phải thừa nhận lúc ấy là mình bị dục vọng làm choáng váng đầu óc.
Minh Thành Hữu đi vào trong phòng, thấy Phó Nhiễm ngồi ở ghế sa lon bên
trong ban công tra tài liệu, cô chăm chú xem nhập tâm cho nên cũng không phát hiện hắn đi tới sau lưng.
Một ly cà phê màu nâu sẫm trên
khay trà bốc hơi nóng hổi, Minh Thành Hữu thấy rõ ràng cô đang thu thập
tài liệu, không nói gì thêm, trực tiếp khép lại máy tính của Phó Nhiễm.
"Anh làm gì vậy?"
Giọng điệu cô không tốt.
"Anh đã sớm liên lạc với bệnh viện rất tốt. . . . . ."
"Không chờ chúng tôi ký vào giấy thỏa thuận sao?"
Giọng điệu Phó Nhiễm gây sự.
Minh Thành Hữu biết mình đuối lý, hắn buông tay ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, bàn tay cố ý chạm bả vai của cô.
"Lý Sâm còn ít tuổi, em để cho hắn ngồi mười năm tù cùng có được khoản tiền bồi thường kếch xù, em xem cái nào tốt với Vưu Dữu hơn?"
"Cả hai đều quan trọng."
Minh Thành Hữu khẽ cười.
"Nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề danh dự, chuyện này không có một chút chứng cớ chỉ rõ là Lý Sâm làm, thái độ cứng rắn không ai biết?"
Phó Nhiễm vuốt ve tay của hắn.
Đổi lại hắn ôm eo Phó Nhiễm.
"Buông tay!"
"Anh không buông."
Phó Nhiễm quay lại lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay Minh Thành Hữu càng vòng chặt hơn.
"Tay anh ở trên người anh, anh thích để chỗ nào thì để chỗ ấy."
Phó Nhiễm rất nhanh kéo gối đệm ở sau lưng ra, vung tay qua mặt Minh Thành Hữu.
"Tay em ở trên người em, em muốn bỏ ra liền hất ra."
Phó Nhiễm đem gối dựa nhét vào bên cạnh, đẩy Minh Thành Hữu ra đứng dậy, cô lướt qua khay trà, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu bưng mặt ngã vào
bên trong ghế sa lon, một bộ dạng thống khổ không chịu nổi.
Phó nhiễm thờ ơ lạnh nhạt, bỏ lại câu nói.
"Chuyện Vưu Dữu chúng tôi sẽ tự giải quyết, một lần nữa, ai khinh ai cũng chỉ
có người đã bị tổn thương mới có tư cách nói chuyện."
Phó Nhiễm
cầm cà phê lên đi về phía gian phòng, thình lình eo bị cánh tay của
người đàn ôm chặt, Minh Thành Hữu kéo cô ngồi trên chân mình.
"Em xem một chút, đôi mắt của anh đã mù."
Phó Nhiễm ghé mắt, quả nhiên là trông thấy hốc mắt hắn đỏ bừng, nhất định là mới vừa bị gối ôm quệt vào.
"Phụ nữ bạo
"Buông tay!"
"Em còn muốn?"
Minh Thành Hữu cất cao giọng.
"Nếu anh không buông tay tôi sẽ đem cà phê dội lên người anh, chớ cợt nhả với tôi, Minh Thành Hữu!"
Phó Nhiễm từng chữ từng chữ gằn lên tên của hắn, Minh Thành Hữu thấy chọc
ghẹo không được đành phải buông tay, dù sao người phụ nữ này mà hung
hăng còn lợi hại hơn so với con cọp.
Quan trọng nhất là hắn đuối lý…
Phó Nhiễm đặt mạnh ly cà phê lên bàn trà, Minh Thành Hữu thấy cô đi vào
phòng ngủ chính, gương mặt tuấn tú của hắn vùi sâu vào lòng bàn tay, chỉ có thể hi vọng chuyện này nhanh qua đi.
Hắn cũng hiểu lập trường của Phó Nhiễm, nhưng nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ quyết định làm giống như cô.
Minh Thành Hữu ngồi bên ngoài một lúc, mắt thoải mái một chút, sau đó mới đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Phó Nhiễm khoanh chân ngồi ở mép giường lau tóc, Minh Thành Hữu qua đó cầm khăn lông trong tay cô.
"Tính khí em luôn bướng bỉnh như vậy, chẳng lẽ không nên nghe ý của chú thím một chút sao?"
"Các người là lấy tiền cùng quyền thế đè người."
"Nhưng chuyện đã xảy ra, em nên biết đây là phương pháp giải quyết tốt nhất."
Động tác của Minh Thành Hữu vụng về lau tóc cho cô, hắn chịu hạ địa vị cao
quý của mình, một phần dĩ nhiên là cảm giác mình có lỗi, nhưng Phó Nhiễm cũng không chịu hiểu điều đó, nếu không phải cô cố ý, đến nay hắn còn
xem cô là chẳng hay biết im lặng như vậy liền đem chuyện giải quyết
xong? Bảo vệ cô cái gì? Tất nhiên điều kiện đầu tiên là ích lợi không
xung đột.
Phó Nhiễm né tránh động tác của hắn, nhấc chăn lên chui vào, cũng không kịp chờ tóc khô.
Minh Thành Hữu không nao núng.
"Anh sấy tóc giúp em, như vậy ngủ rất dễ cảm."
Phó Nhiễm tiếp tục ôm chặt chăn không để ý tới.
Chuyện này xảy ra, Lý Vận Linh cũng bắt đầu lạnh nhạt đối với Phó Nhiễm, bởi vì cô bênh người ngoài.
Mỗi ngày Tiêu quản gia sẽ nói người giúp việc chuẩn bị xong bữa ăn dinh
dưỡng, Phó Nhiễm đi bệnh viện thăm, không muốn Minh Thành Hữu cố ý muốn
đi theo, cô không ngăn cản được, đành phải cứ thế đi.
Lúc chú
thím nhìn thấy Minh Thành Hữu thật không có xung đột như Phó Nhiễm tưởng tượng, chỉ là thiếu thân thiện như trước, không khí có vẻ có chút lúng
túng.
Phó Nhiễm đi tới trước giường bệnh, khom lưng kéo tay của cô gái.
"Vưu Dữu, hôm nay có khá hơn chút nào không?"
"Chị."
"Còn đau không?"
Cô gái gật đầu.
"Em không nhìn thấy mặt của em, vừa đau vừa ngứa, thật khó chịu."
Ánh mắt Phó Nhiễm lộ ra thương yêu, cô kéo cái ghế qua bên cạnh.
"Không sợ Vưu Dữu, về sau chúng ta sẽ tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, giúp em
"Có thể không?"
Mặc dù vải trắng bao lấy mặt của cô gái, nhưng Phó Nhiễm vẫn có thể thấy hi vọng trong đáy mắt cô.
"Dĩ nhiên có thể, bây giờ em phải phối hợp trị liệu."
"Chị, chị yên tâm, em có thể gắng gượng qua đi."
Phó Nhiễm nắm chặt tay Vưu Dữu, cô cũng kiên cường so với tưởng tượng của họ.
" Vưu Dữu, chị sẽ giúp em tìm ra sự thật, dù là khó hơn nữa, cũng phải làm cho hắn trả giá đắt."
Rõ ràng Phó Nhiễm cảm thấy Vưu Dữu rụt tay lại.
"Chị, em không muốn kiện."
"Tại sao?"
"Em còn muốn đi học, em không muốn đồng môn cùng các bạn đều nhìn em giống
như nhìn quái vật, hơn nữa căn bản là tiền chữa bệnh chúng ta không chịu nổi. . . . . ."
"Chuyện tiền chị sẽ tìm biện pháp."
"Chị, cha mẹ em nói rồi, chị đã mang không ít tiền đi, em lại không muốn tiền của chị nữa. 200 vạn không phải số tiền nhỏ, dù là em để cho hắn ngồi
tù thật cũng không thể có được tiền bồi thường nhiều như vậy. . . . . ."
Vưu Dữu nói xong câu này, mệt mỏi thở dốc.
"Em đồng ý âm thầm giải quyết."
"Tại sao?"
Phó Nhiễm cho là, ít nhất Vưu Dữu sẽ đứng
"Những khổ sở lúc đó chỉ có em hiểu rõ nhất, chẳng lẽ em muốn nhận thiệt thòi về mình sao?"
"Tiểu Nhiễm."
Thím cũng chen vào nói.
"Đây là chúng ta quyết định sau khi suy nghĩ mấy ngày, Vưu Dữu chịu nhiều
đau khổ như vậy, ta không đành lòng thấy nó cuốn vào phong ba dư luận
lần nữa, ta chỉ muốn nó có thể an tâm dưỡng bệnh, nó mới 20 tuổi, không
chịu được nhiều như vậy. . . . . ."
Thím quay lưng lại khóc, chú đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta biết con là vì tốt cho Vưu Dữu, nhưng cưỡng bức. . . . . . Chuyện như vậy. . . . . ."
Phó Nhiễm còn muốn nói điều gì đó, Minh Thành Hữu lại lên tiếng trước.
"Mọi người yên tâm, toàn bộ tiền thuốc thang bao gồm phí phẫu thuật thẩm mỹ
sau này con sẽ lo liệu, có một căn nhà ba phòng nhỏ chờ sau khi Vưu Dữu
xuất viện liền dọn đến nơi đó ở, chuyện này thực sự Lý Sâm có lỗi, tạ ơn chú thím đã cho nó cơ hội này."
Tay phải hắn nắm vai Phó Nhiễm,
cô ngẩng đầu nhìn Minh Thành Hữu, năm ngón tay hắn từ từ siết chặt, đưa
mắt nhìn cô ý bảo, ngay cả chính người của Vưu gia cũng không truy cứu,
cô vẫn còn muốn kiên trì điều gì?