Giặc Bắc

Chương 12

Lạng Giang thành là ải địa đầu của Đại Việt nơi phương bắc. Không những được đồn trú một đạo binh tinh nhuệ để tạm thời ngăn chận bước xâm lăng của lũ giặc bắc phương, Lạng Giang còn là tai mắt của Đại Việt đối với bất cứ động tịnh nào của Tống triều ở Lưỡng Quảng. Người ta thấy đủ mọi sắc dân, đủ mọi hạng người làm ăn và cư ngụ trong thành. Dân miền rừng núi như Nùng, Mường, Mèo, Thổ, Mán, sống chung đụng với Kinh và Tàu. Thương khách từ miền xuôi đi lên, từ Lưỡng Quảng đi sang, từ vùng rừng núi đổ xuống, từ trấn Triều Dương ngược lên biến Lạng Giang thành nơi náo nhiệt và sung túc. Dĩ nhiên nơi đây không thiếu sự hiện diện của đoàn do thám Hoa Lư và phân đoàn do thám Lưỡng Quảng của đoàn do thám Tống triều.

Hai thế lực này từng có những đụng chạm nẩy lửa và đẩm máu. Tuy nhiên những cuộc đụng chạm này đều xảy ra âm thầm và lặng lẽ bởi cả hai không muốn mất lòng Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ.

Danh hiệu này chỉ tới một tay lục lâm hào khách lừng lẫy của vùng biên thùy Hoa Việt. Ông vua ăn cướp thống lĩnh mười ngàn thủ hạ, cai quản mấy trăm ngàn dân chúng miền thượng du. Một hiệu lệnh của y ban ra dân thiểu số nhất tề hưởng ứng.

Nguyên cả vùng biên giới mênh mông trùng điệp núi rừng, dân thiểu số xem y như thần thánh, một thứ anh hùng giúp đỡ và che chở họ thoát khỏi sự cai trị hà khắc và bốc lột tàn nhẫn của hai nước Việt Hoa. Không kể tới đoàn do thám Hoa Lư, phân đoàn do thám viễn chinh Tống triều, giới vũ lâm Trung Hoa, giới giang hồ Đại Việt mà cả dân cư trong thành Lạng Giang đều nghe danh biết tiếng tay ăn cướp hào hùng này. Không những thế lực mạnh mẻ Đoàn Chí Hạ còn được giới giang hồ trong nước liệt vào hàng kiếm thủ lừng danh.

Từ sau ngày Mù Đao Lê Huỳnh và Hùng Văn Lâu chết, Đoàn Chí Hạ chiếm lấy thành Lạng Giang cùng vùng biên giới Đại Lý nên thế lực lan xuống tận vùng Bắc Giang. Người ta đồn sớm muộn gì họ Đoàn cũng sẽ trở thành thủ lĩnh Cổ Loa và Đại La. - Tôi cải trang như vầy chắc đoàn do thám không nhận ra đâu phải không tôn ông?

Ngắm nghía Hồ phu nhân giây lát kẻ cầm sổ giang hồ cười cười: - Không ai có thể nhận ra phu nhân được... Đâu có ai ngờ một vị phu nhân đài các và đẹp đẻ từng sống trong nhung lụa lại trở thành một vũ sĩ lưu lạc giang hồ...

Hồ phu nhân kín đáo thở dài dường như không muốn cho người đồng hành biết mình buồn. Nhìn Hồ Phong mặc vũ phục tung tăng bước nàng cười nói: - Phong nhi rất hãnh diện khi được lưu lạc giang hồ...

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: - Ông cha đều là vũ sĩ giang hồ thời cháu Phong cũng nối nghiệp tổ tiên nhưng có điều là nó phải lưu lac giang hồ sớm quá. Tuổi nhỏ như vầy nó cần ở nhà rèn luyện vũ thuật cho tới khi thành tựu mới được nhập giang hồ. Với năm ba miếng võ nhập môn mà đã lưu lạc giang hồ thời lành ít dữ nhiều...

Hồ phu nhân cười nói với giọng nửa đùa nửa thực: - Chuyện mẹ con tôi biến thành vũ sĩ giang hồ là do ý kiến của tôn ông cho nên có gì nguy hiểm tôi bắt đền tôn ông đấy...

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Sau tai nạn xảy ra ở Đông Triều kẻ cầm sổ giang hồ không còn cách nào khác hơn là tạm thời chấp nhận cho mẹ con Hồ phu nhân theo y lưu lạc giang hồ. Phải ở bên cạnh y mới không bận tâm lo lắng cho sinh mạng của hai mẹ con.

Trái lại vị phu nhân họ Hồ cũng ngầm hiểu rằng chỉ có kẻ cầm sổ giang hồ mới đủ sức bảo vệ mẹ con nàng. Do đó khi vị ân nhân đề nghị cải trang nàng hoan hỉ nhận lời. Vả lại có một lý do thầm kín khác mà nàng tạm thời chưa muốn thố lộ cùng ân nhân. Nàng muốn lưu lạc giang hồ hầu có cơ hội nghe ngóng hoặc dò la tin tức về đức phu quân của mình.

Phần kẻ cầm sổ giang hồ cũng thế. Y có lý do riêng tư để hoan hỉ được một người như Hồ phu nhân tháp tùng theo y lên Lạng Giang. Y biết vốn thông minh và giàu suy luận Hồ phu nhân sẽ giúp y nhiều ý kiến hữu ích hầu phanh phui ra những bí ẩn bao quanh vụ án tiên đế. Thông cảm nỗi khó khăn của nhau, thấu hiểu được hoàn cảnh của nhau; hai người dù không nói ra thành lời đã xem nhau như bạn đồng hành trên bước đường lưu lạc giang hồ.

Ngó quanh quất kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: - Mướn phòng trọ xong tại hạ sẽ đi nghe ngóng tin tức một người...

Quay qua nhìn người bạn đồng hành Hồ phu nhân vặn hỏi: - Tại hạ... Tôn ông muốn ám chỉ ai?

Hiểu ý kẻ cầm sổ giang hồ vội chỉnh lại câu nói của mình: - Mướn phòng trọ, thay đổi y trang cho bớt bụi giang hồ xong chúng ta sẽ đi nghe ngóng tin tức của một người. Phu nhân bằng lòng chưa?

Hồ phu nhân bật cười thánh thót. Kẻ cầm sổ giang hồ ít khi nào nghe được tiếng cười tươi vui của Hồ phu nhân như hôm nay. - Có chuyện gì vui mà tại hạ thấy phu nhân cười hoài...

Hồ phu nhân lắc đầu cúi nhìn xuống như cố tình che dấu điều gì đoạn ngước lên hỏi người bạn đồng hành: - Tôn ông muốn tôi khóc à...

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu quầy quậy: - Không... Không... Phu nhân muốn cười cứ việc cười. Dù sao cười cũng dễ nghe hơn khóc... - Tôn ông định tìm ai ở Lạng Giang?

Nhìn quanh quất không thấy ai kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: - Người mà tại hạ muốn tìm không phải ở Lạng Giang thành mà có thể ở tận vùng biên thùy Việt Hoa. Chắc phu nhân có nghe Hồ lão trang chủ hay Hồ trang chủ nói tới tên Đoàn Chí Hạ, vị chúa tể của đám lục lâm hào khách vùng biên thùy Hoa Việt chứ?

Hồ phu nhân chưa kịp đáp kẻ cầm sổ giang hồ tiếp liền: - Đoàn Chí Hạ là chúa tể đám lục lâm hào khách của vùng biên thùy mênh mông. Không những kiếm thuật tuyệt luân y còn lừng danh nghĩa hiệp...

Hồ phu nhân mĩm cười ngắt lời: - Tôn ông có vẻ tán tụng y quá. Tôn ông chưa gặp y mà. Chừng nào gặp tôi mới tin chứ còn nghe lời đồn đại nhiều khi sai sự thực... - Phu nhân cho rằng lời đồn đại của thiên hạ thường không đúng với sự thực?

Kẻ cầm sổ giang hồ vặn. Hồ phu nhân chầm chậm gật đầu: - Tôi nói ra đây có chứng cớ hẵn hoi. Tôi muốn viện dẫn tới trường hợp của tôn ông. Giang hồ đồn tôn ông giết người như ngóe, tôn ông là hung thần chứ họ đâu biết tôn ông giết người để bênh vực kẻ bị hiếp đáp như mẹ con tôi...

Quay nhìn Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ cười thốt: - Đa tạ phu nhân. Nói được những lời như phu nhân thời dù có xả thân để cứu mạng cho phu nhân lần nữa tại hạ cũng không chau mày. Tại hạ biết việc mình phải làm và không nên làm do đó tại hạ không đếm xỉa tới dư luận, tới lời phán xét hay khen chê của thiên hạ...

Ba người dừng trước Lạng Giang quán, một tửu lầu và nhà trọ lớn nhất vùng biên thùy. - Chúng ta vào đây thưa tôn ông?

Hồ phu nhân hỏi nhỏ. Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: - Phải... Phu nhân và cháu Phong gian truân nhiều rồi nay tới lúc nên bù trừ lại... - Tôn ông cẩn thận. Tôi không có nhiều tiền đâu...

Kẻ cầm sổ giang hồ bật cười: - Phu nhân đừng lo. Tại hạ có tiền vả lại nếu hết tiền tại hạ đi ăn trộm. Dù gì tại hạ cũng đã trở thành tên ăn trộm của triều đình...

Hồ phu nhân im lặng theo chân kẻ cầm sổ giang hồ vào quán. Thấy khách phương xa tới lão chưởng quầy thân đón tiếp. Hồ phu nhân thấy người bạn đồng hành đưa cho lão chưởng quầy một gói vải màu đỏ rồi hai người cười nói thân thiện lắm. Lát sau lão chưởng quầy nói những gì nàng không nghe rõ rồi nhân viên trong quán đều tỏ vẻ ân cần và niềm nở. Tên bồi phòng nài nỉ xin Hồ phu nhân để cho gã xách hành lý dù hành lý của nàng vỏn vẹn chỉ có mỗi một gói nhỏ. Gã đưa mẹ con nàng vào một gian phòng rộng, sạch sẽ và ngăn nắp. Phòng này được chia ra phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm riêng biệt. Đứng nơi phòng khách người ta có thể thưởng thức phong cảnh núi non hùng vĩ của vùng Lạng Giang.

Thay đổi y trang xong bước ra ngoài phòng khách Hồ phu nhân không thấy bóng dáng kẻ cầm sổ giang hồ. Nàng và con ngồi chờ thật lâu mới thấy y xô cửa bước vào. Vị phu nhân họ Hồ xụ mặt: - Lần sau nếu có đi đâu tôn ông vui lòng nói cho tôi biết trước để tôi khỏi thấp thỏm lo âu...

Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:

- Phu nhân thứ lỗi. Vì có dịp cấp bách cho nên tại hạ không kịp nói cho phu nhân biết...

Thấy Hồ phu nhân làm thinh y từ từ giải thích: - Lão chưởng quầy cấp báo cho tại hạ biết Đoàn Chí Hạ hiện có mặt ở trong thành nhưng khi tại hạ tới nơi thời y đã rời chỗ trọ rồi. Tại hạ rượt theo hơn hai mươi dặm đường mà cũng không bắt kịp y. Nếu gặp y ở đây thời chúng ta khỏi mất công lên Quảng Uyên tìm y...

Kẻ cầm sổ giang hồ thở dài lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Hồ phu nhân vội lên tiếng an ủi: - Tôn ông đừng nản chí. Trước sau gì ta cũng gặp y mà. Chờ tôn ông tôi đói bụng muốn xỉu. Tôi mà xỉu là tôn ông phải cỏng tôi đi ăn đấy...

Kẻ cầm sổ giang hồ cười xòa: - Mời phu nhân đi trước...

Vừa trông thấy khách lão chưởng quầy đon đả bước tới chào hỏi một cách ân cần và niềm nở. Lão thân đưa khách vào phòng ăn trên tầng lầu thứ hai tuy nhỏ hơn song yên tịnh và ấm cúng hơn.

Ngồi vào ghế xong kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng: - Tại hạ và tiện nội ở miền xuôi nhưng nghe bằng hữu nói quí lầu có nhiều món ngon vật lạ...

Hồ phu nhân đỏ mặt mĩm cười cúi đầu làm thinh. Kẻ cầm sổ giang hồ cười tiếp: - Tiện nội muốn thử món lạ của vùng sơn cước...

Hiểu ý khách lão chưởng quầy nói nhanh: - Tôi sẽ đích thân bảo đầu bếp nấu cho quí khách mấy món ruột của bổn lầu. Bảo đảm quí khách sẽ vừa lòng...

Cung kính thi lễ xong lão chưởng quầy quày quả bỏ đi. Hồ phu nhân hỏi nhỏ: - Tôn ông làm cách nào mà nhân viên của Lạng Giang quán trọng vọng chúng ta như ông hoàng bà chúa. Hồi nãy nếu tôi không cản thời tên bồi phòng sẵn sàng làm ngựa cho Phong nhi cỡi...

Kẻ cầm sổ giang hồ cười buông gọn: - Tiền...thưa phu nhân... - Tiền... Tôn ông làm gì có tiền. Bao nhiêu tiền tôn ông đưa cho tôi giữ hết rồi...

Gã tửu bảo mang rượu ra. Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi: - Phu nhân dùng chút rượu cho ấm bụng...

Hồ phu nhân gật đầu đón lấy chén rượu đoạn hỏi tiếp: - Tôi muốn biết làm sao tôn ông có tiền? - Trước khi nhập giang hồ sư phụ của tại hạ có cho một viên ngọc để dùng trong lúc hữu sự. Tại hạ biết chúng ta còn phải lưu lại Lạng Giang khá lâu nên mới đi bán viên ngọc để trả tiền phòng và cho tiền thưởng xong hết rồi. Đó là lý do khiến cho nhân viên Lạng Giang quán xem chúng ta như ông hoàng bà chúa. Cổ nhân ta bảo có tiền mua tiên cũng được. Phu nhân ắt biết điều này...

Hồ phu nhân mĩm cười tinh nghịch: - Chưa chắc. Tôn ông phải thử cho tôi thấy thời tôi mới tin được...

Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười nói đùa: - Có một bà chúa tiên bên cạnh rồi thời tại hạ cần gì phải mua tiên làm chi nữa...

Hồ phu nhân cười thánh thót. Tiếng cười của nàng ẩn chút thẹn thùng và sung sướng. - Tôi không ngờ một kiếm thủ giết người như tôn ông lại nịnh giỏi như vậy...

Thong thả nhấp ngụm rượu kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ: - Tại hạ tình thực chứ không phải nịnh đâu. Phu nhân đẹp hơn tiên thời tại hạ nói đẹp hơn tiên...

Khẽ lắc đầu Hồ phu nhân cười hỏi vặn: - Tôn ông thấy tiên lần nào chưa mà nói tôi đẹp hơn tiên... Kẻ cầm sổ giang hồ tỉnh bơ gật đầu: - Thấy rồi... Tiên đang ngồi trước mặt thời họa may mù tại hạ mới không thấy...

Hồ phu nhân cười lắc đầu nói: - Tôn ông miệng lưỡi quá tôi chịu thua...

Rồi như không muốn nói về chuyện đó nữa Hồ phu nhân vội lảng sang vấn đề khác : - Tôn ông chắc biết rành về Đoàn Chí Hạ?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu: - Không rành lắm. Nếu biết rõ về họ Đoàn xin phu nhân cho tại hạ được nghe cao kiến...

Vành môi son của vị phu nhân họ Hồ nở thành nụ cười đồng thời giọng nói pha lẫn chút bông đùa và thân mật: - Tôn ông nói quá lời. Một người đàn bà như tôi đây quanh năm suốt tháng chỉ biết việc bếp núc với thêu thùa thời làm gì có cao kiến nhất là về chuyện giang hồ. Điều tôi biết chẳng qua cũng chỉ nghe lóm mà thôi. Gần mười năm trước vùng biên thùy Hoa Việt được thống lãnh bởi một vị chúa tể trẻ tuổi. Tuy tuổi mới ba mươi song với bản lĩnh cao siêu thanh niên này lần lượt hàng phục đám lục lâm hào khách của vùng biên thùy rồi nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mấy ngàn tên cướp rừng cướp núi. Với hùng tâm đại chí thanh niên áp dụng kỷ luật nghiêm minh để trừng trị những thủ hạ cướp của giết người, xách nhiễu dân lành hay cố tình đụng chạm tới các đồng đạo giang hồ. Chỉ trong vòng ba năm thôi phe lục lâm hào khách vùng biên thùy, giới giang hồ Đại Việt và luôn cả giới vũ lâm Lưỡng Quảng đều nghe danh biết tiếng Tam Phương Nhất Quất Đoàn Chí Hạ...

- Tam Phương Nhất Quất... Phu nhân có nghe lầm không?

Kẻ cầm sổ giang hồ vặn. Hồ phu nhân lắc đầu quả quyết: - Không... Tôi không lầm đâu. Người ta gọi lầm họ Đoàn là Tam Phương Kiếm chứ thực ra Tam Phương Quất mới đúng bởi vì vũ khí mà Đoàn Chí Hạ xử dụng là thanh quất chứ không phải kiếm. Có lẽ thiên hạ không biết rõ về thanh quất nên mới gọi lầm thành ra kiếm. Quất là thứ vũ khí cổ xưa dường như được làm nên bởi dân chúng ở vùng Đông Sơn thuộc Hóa Châu. Thanh quất gần giống như gươm song ngắn, bề bản dày và lớn do đó nặng hơn gươm rất nhiều. Cha chồng của tôi có một thanh quất mà người bảo được rèn từ thời Hùng Vương, có lẽ hơn nghìn năm rồi. Người rất thích hay đem ra ngắm nghía lau chùi hoài...

Hồ phu nhân ngừng nói khi thấy tửu bảo mang thức ăn lên. Hồ Phong nói nhỏ:

- Mẹ... Mẹ... Con đói bụng...

Hồ phu nhân gắp thức ăn bỏ vào chén cơm cho con. Hơn tháng nay ăn uống thất thường và kham khổ nay gặp thức ăn ngon thằng bé mặc tình ăn cho thỏa thích. - Mời tôn ông cầm đủa... - Mời phu nhân dùng trước...

Hai người thong thả vừa ăn vừa đàm đạo với nhau. Nhấp ngụm trà Hồ phu nhân nói nhỏ: - Nguyên dãy biên thùy thuộc nước ta như các châu Quảng Uyên, Qui Hóa, Đảng Ro, Quảng Lăng, châu Tô, châu Mậu toàn do các sắc dân Mường, Mán, Thổ, Nùng sinh sống từ ngàn năm qua. Điều mà tôi thắc mắc không hiểu là tại sao họ chịu tùng phục một vũ sĩ giang hồ mang hai dòng máu như Đoàn Chí Hạ... - Ủa... Tại hạ tưởng họ Đoàn là người Nùng kia mà...

Kẻ cầm sổ giang hồ xen lời. Hồ phu nhân chưa kịp lên tiếng một giọng nói sang sãng từ nơi cửa vọng vào: - Thắc mắc của phu nhân cũng chính là thắc mắc của kẻ hèn này. Đó cũng là lý do khiến tại hạ có mặt ở Lạng Giang ngày hôm nay...

Kẻ cầm sổ giang hồ và Hồ phu nhân trông thấy một thanh niên đứng sừng sững nơi cửa. Vóc người dong dõng cao, mái tóc đen dài gần chấm vai, mày rậm mắt sâu và sáng long lanh, bộ vũ phục màu xanh nước biển bó gọn thân thể nở nang rắn chắc, áo choàng màu xanh, chân quấn xà cạp xanh, thanh trường kiếm lủng lẳng bên hông; ngần thứ đó tạo cho thanh niên một phong thái kiêu hùng và ngạo nghễ chỉ có nơi các cao thủ lừng danh hay thủ lĩnh hùng cứ một phương.

Kẻ cầm sổ giang hồ chợt mĩm cười khi thấy thanh niên bỏ bộ bước đi. Ba mươi năm khổ luyện vũ thuật cho y thấu triệt được bản lĩnh của khách lạ cao siêu tới mức độ nào qua những bước chân vũ sĩ.

Khách lạ bước đi thật bình thường song y có cảm tưởng những bước chân giống như trăm ngàn lượn sóng ngoài đại dương nhấp nhô thành muôn hình ngàn trạng khác nhau luân lưu di chuyển không bao giờ dứt.

Dừng lại cách bàn của Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ ngồi ba bước khách lạ cung kính ôm quyền thi lễ: - Biết rành mạch lai lịch của Đoàn Chí Hạ như vậy chắc phu nhân phải thuộc hàng danh gia vũ thuật trong giới giang hồ Đại Việt. Hạ tôi hân hạnh được diện kiến các hạ và quí phu nhân...

Hồ phu nhân im lặng không cải chính trước sự ngộ nhận của khách lạ. Dường như nàng không muốn tiết lộ danh tính đồng thời để mặc cho " đức phu quân giả hiệu " của mình đối phó với người lạ. Như hiểu ý Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi: - Hân hạnh diện kiến huynh đài...

Câu nói ngắn gọn của y tỏ lộ một thái độ không thân thiện và không hiếu khách. Tuy nhiên khách lạ không hiểu hoặc cố tình làm ngơ điều này. Tự động ngồi vào chiếc ghế còn trống gã vẩy tửu bảo: - Ngươi mang cho ta thức ăn và vài vò rượu uống chơi...

Khách lạ không để ý tới nét cau mày của kẻ cầm sổ giang hồ. Tửu bảo mang ra vò rượu và cái chén lớn. Bàn tay hữu nắm lấy cổ trong lúc bàn tay tả của khách lạ vổ nhẹ vào đáy vò. Bụp... Không chịu nổi kình lực âm nhu dù được đóng khằn cẩn thận nắp vò rượu bật tung lên cao gây thành tiếng nổ ròn tan. Khách lạ nghiêng vò. Gã rót rượu nhanh vô cùng song không giọt rượu nào rơi đổ ra ngoài. - Hảo công phu...

Kẻ cầm sổ giang hồ khen gọn ba tiếng. Nâng chén rượu lên khách lạ cười nhẹ: - Mời huynh đài...

Uống hơi dài cạn chén rượu xong lại rót đầy chén khác khách lạ cười nói: - Tới Lạng Giang lại luận bàn về Đoàn Chí Hạ, chắc huynh đài và phu nhân muốn tìm y...

Lần nữa khách lạ lại ngộ nhận. Tuy hơi đỏ mặt thẹn thùng song không hiểu vì lý do gì mà Hồ phu nhân không đính chánh. Nàng cố ý làm lơ bằng cách cúi đầu nựng nịu đứa con đang ngủ say. Lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ cười cười: - Du ngoạn vùng Lạng Giang nhân lúc trà dư tửu hậu tại hạ và tiện nội mạn đàm về chuyện giang hồ cho vui vậy mà. Tiện nội hay có tật xấu tò mò muốn biết ...

Hồ phu nhân liếc " đức phu quân giả hiệu " bằng cái liếc thật dài. Khách lạ cười sang sãng đoạn chiêu ngụm rượu: - Sinh trưởng ngoài Đông Hải Hạ tôi hằng nghe danh Tam Phương Kiếm rền hơn sấm nổ. Nhân lúc rảnh rang tôi tới xứ Lạng gặp họ Đoàn để thử xem lời đồn đại có đúng không?

Một ý tưởng bừng sáng trong trí não Hồ phu nhân hắng giọng: - Tôi biết tôn ông là ai rồi...

Uống cạn chén rượu đầy khách lạ nhìn Hồ phu nhân chăm chú xong nói với giọng nghiêm nghị: - Thế ư... Phu nhân mà nói đúng thời phu nhân có chuyện gì nhờ vả tại hạ sẵn sàng giúp đỡ...

Hồ phu nhân mĩm cười gật đầu: - Đa tạ. Tôi chỉ nhờ tôn ông làm cho việc nhỏ...

Khách lạ thong thả rót rượu vào chén đồng thời giọng nói của gã vang lên chắc nịch: - Thưa phu nhân. Một lời nói của kẻ hèn này nặng hơn thiết thạch...

Hồ phu nhân nhìn kẻ cầm sổ giang hồ. Giọng nói của nàng thấp xuống: - Tuổi trẻ tài cao, tính tình hào hiệp, nguyên dãy duyên hải từ Triều Dương cho tới tận Hóa Châu và Hoan Châu không ai lại không nghe danh biết tiếng của một người...

Khách lạ ngừng uống rượu. Đôi mắt tròn to và sáng rực của gã nhìn đăm đăm vào Hồ phu nhân để chờ nghe. Vị phu nhân họ Hồ bật reo nho nhỏ: - Hạ Long Khách... Tôi nói đúng không thưa tôn ông?

Kẻ cầm sổ giang hồ chớp mắt. Buông chuỗi cười dài như thừa nhận xong khách lạ chép miệng nói: - Tài thật. Phu nhân quả nhiên lịch duyệt giang hồ. Chắc phu nhân có thấy mặt tôi rồi phải không?

Hồ phu nhân lắc đầu: - Vốn phận nữ nhi vả lại từ nhỏ tới lớn chưa hề đi xa tôi làm gì có hân hạnh được gặp tôn ông... - Nếu không gặp mặt thời làm thế nào phu nhân lại biết tên tôi?

Thong thả vuốt tóc con trai Hồ phu nhân cười thốt: - Tôi chỉ dựa vào hai điểm mà tôn ông đã thố lộ. Thứ nhất tôn ông tự xưng là " Hạ tôi ". Chữ Hạ này có thể hiểu như là tính danh. Thứ nhì là năm chữ " sinh trưởng ngoài Đông Hải ". Sinh sống ngoài biển Đông lại có tính danh bắt đầu bằng chử Hạ tất còn ai khác hơn là Hạ Long Khách, ông vua hải tặc lừng danh của Đại Việt. Tôi nói đúng không thưa Hạ thủ lĩnh?

Hạ Long khách bật cười ha hả: - Tôi phục phu nhân sát đất. Từ nay Hạ Long Khách và năm nghìn thủ hạ sẵn sàng thực hiện lời hứa với phu nhân...

Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù mĩm cười. Chỉ vin vào hai sự kiện cỏn con như vậy mà Hồ phu nhân có thể suy luận để đoán ra lai lịch của Hạ Long Khách dĩ nhiên nàng phải có trí thông minh và mẫn tiệp hơn người. Muốn khám phá ra những bí ẩn trong vụ án vô cùng phức tạp về cái chết của tiên đế y hiểu không thể đơn thuần dùng vũ thuật để giải quyết mà còn cần tới sự suy luận và phán đoán của trí óc nữa. Người có khả năng làm được chuyện đó không ai khác hơn Hồ phu nhân.

Chiêu ngụm rượu Hạ Long Khách tặc lưỡi nói lớn: - Phu nhân đoán ra lai lịch của tôi tuy nhiên tôi lại mù mờ về thân thế của phu nhân và phu quân...

Bật tiếng cười trong trẻo Hồ phu nhân thốt: - Xin mời tôn ông đoán thử... - Được...

Là một vũ sĩ giang hồ cho nên cách ước đoán của Hạ Long Khách đặc biệt hơn. Gã xuất thủ để buộc đối phương phải trổ tài. Vũ thuật của mỗi nhà, gia trang hay môn phái đều có những điểm đặc thù và riêng biệt. Khám phá ra những điểm đặc thù này gã có thể ước đoán được lai lịch hoặc xuất xứ của đối phương.

Cánh tay dài ngoằng nổi vòng bắp thịt của Hạ Long Khách bung ra tựa con mãng xà quăng mình tới định quấn lấy đối thủ. Vừa đi được nửa đường bàn tay tả bỗng mở khoằm khoằm bấu tới ngực. Vị chúa tể hải tặc lừng danh xuất chiêu lanh lẹ, hung hiểm và chuẩn xác cực cùng chỉ có điều y không phổ nội lực vào mà thôi. Chiêu thức khởi đầu thoạt trông giản dị, tầm thường và thô sơ song dưới nhãn quan của những tay hành gia vũ học; đòn đánh của Hạ Long Khách hàm chứa tính chất biến hóa, phức tạp, tân kỳ và hoa mỹ.

Hai bàn tay của kẻ cầm sổ giang hồ vẫn đặt yên trên mặt bàn. Tư thái của y ung dung an nhàn và tự tại. Không có gì thay đổi ngoại trừ ánh mắt sáng lên vẻ thích thú khi gặp phải một đối thủ đồng cân lượng. Y nhận thấy Hạ Long Khách xứng danh chúa tể đám hải tặc Hạ Long. Chiêu thức của họ Hạ bao gồm tính chất tương phản là giản dị mà phức tạp, thô sơ mà tinh xảo, tầm thường mà hoa mỹ. Nói cách khác chiêu thức hoàn toàn tùy thuộc vào tâm ý của người thi triển mà thay đổi hoặc biến hóa.

Đòn đánh của vị chúa tể biển Đông đi được hai phần ba đường kẻ cầm sổ giang hồ mới xuất chiêu. Cánh tay dựng thẳng lên, năm ngón tay cụp lại trừ ngón trỏ điểm hờ tới huyệt lao cung trong lòng bàn tay đối thủ. - Hảo công phu a...

Hạ Long Khách cười sang sãng. Giọng cười của gã đầy thỏa thê và thích thú. Cũng như bất cứ vũ sĩ giang hồ nào gã vô cùng hứng khởi khi sớm nhận ra mình đụng phải kỳ phùng địch thủ. Chính hứng khởi này sẽ làm cho gã thi triển vũ thuật một cách say mê và hào hứng. Đầu ngón tay của đối thủ còn cách huyệt lao cung gang tấc mà Hạ Long Khách vẫn giữ nguyên chiêu thức chưa chịu biến hóa dường như gã định dùng trảo công bấu lấy ngón tay đối thủ.

Ngay lúc đầu ngón tay còn cách mục tiêu cự ly, vị chúa tể bể Đông mới biến chiêu. Ba ngón tay giữa, áp út và ngón út cụp lại che kín huyệt lao cung, còn hai ngón tay cái và trỏ co lại búng vào ngón tay đối thủ xong ngón trỏ đưa ra điểm hờ vào huyệt khổng tối. Đây là một huyệt đạo nằm trên nếp gấp của cổ tay chừng một thốn. Tuy mục tiêu của chiêu thức là huyệt khổng tối song các huyệt như xích trạch, liệt khuyết, kinh cừ và thái uyên đều nằm trong vùng ảnh hưởng.

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười. Y thầm thán phục cách giải đòn kỳ ảo, lanh lẹ và hiệu quả của Hạ Long Khách. Nó chứng tỏ đối phương đã khổ luyện vũ thuật tới trình độ nhập tâm.

Không dám chậm trễ y vặn cổ tay và ngón tay đổi hướng điểm vào khuỷu tay đối thủ. Bật cười lồng lộng vị chúa tể bể Đông biến đòn lanh khủng khiếp. Ngay lúc ngón tay trỏ của kẻ cầm sổ giang hồ vừa đổi hướng, bàn tay y chợt khép lại thẳng băng chém xuống cổ tay đoạn trợt xuống khuỷu tay rồi từ triệt thủ biến ra trảo công bấu vào yết hầu đoạn mở thành chưởng vổ vào ngực đối thủ.

Bất cứ vũ sĩ nhiều kinh nghiệm giao tranh đều nhận thấy kẻ cầm sổ giang hồ lâm vào thế hạ phong. Tay hữu của y đưa ra quá xa không thể rút về để giải đòn một cách mau lẹ và hữu hiệu được.

Dĩ nhiên y có thể dùng tay tả để hóa giải chiêu thức một cách dễ dàng nhưng đối thủ chỉ đánh có một tay mà y lại xử dụng tới hai tay thời ê mặt quá. Thân danh kiếm thủ lẫy lừng y đâu chịu làm như vậy.

Ngay lúc bàn tay Hạ Long Khách chập chờn nơi ngực kẻ cầm sổ giang hồ rụt tay lại. Cử động của y nhanh vô tưởng. Ngón tay trỏ vừa rụt về bỗng xẹt trở ra và mục tiêu của nó chính là huyệt lao cung trong lòng bàn tay của Hạ Long Khách.

Buông chuỗi cười dài vị chúa tể bể Đông đình thủ. Đưa vò rượu lên uống một hơi y cất giọng trầm trầm: - Nếu tại hạ không lầm thời huynh đài chính là...

Cười nhẹ kẻ cầm sổ nói nhanh như cố ý ngăn không cho Hạ Long Khách dứt câu: - Kiến thức quãng bác và kinh lịch nhiều như Hạ huynh thời không lầm đâu...

Hạ Long Khách gật gù. Gã biết vì lý do thầm kín nào đó người đối diện không muốn tiết lộ tông tích...

Hồ phu nhân thì thầm : - Làm thế nào tôn ông biết chúng tôi là ai?

Hạ Long Khách trầm giọng nói xuống thật thấp vừa đủ cho hai người đối diện nghe: - Trên đường từ trấn Triều Dương tới Lạng Giang thủ hạ của tôi nghe được tin đoàn do thám đang truy lùng tông tích của huynh đài và quí phu nhân. Họ đã tìm ra tông tích của nhị vị nhưng vì lý do nào tôi không rõ họ lại không ra tay bắt giữ...

Nhìn Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ thong thả thốt: - Họ cố tình theo dõi để biết tôi đi đâu và làm gì. Huynh tính gặp Đoàn Chí Hạ để bàn chuyện liên kết...

Hạ Long Khách mĩm cười: - Huynh đoán đúng. Khi nghe tin thập đại hiền trang bị đoàn do thám thiêu hủy tôi đoán trước sau gì cũng tới phiên mình nên tìm thế nương tựa. Liên minh với Đoàn Chí Hạ là cách dễ dàng và an toàn nhất. Huynh cũng muốn gặp y?

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: - Tôi cần nhờ y tiến dẫn tới gặp một người. Vậy huynh cứ đi trước rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở Đồng Đăng...

Hạ Long Khách đứng lên nói nhanh: - Tôi cần phải đi chỉ huy thủ hạ thiết lập một đường dây liên lạc từ Hạ Long tới Lạng Giang vậy hẹn gặp nhị vị sau...

Về tới phòng trọ kẻ cầm sổ giang hồ nói với Hồ phu nhân: - Tình hình thay đổi một cách không thuận lợi cho chúng ta. Phu nhân định thế nào?

Trầm ngâm giây lát Hồ phu nhân thỏ thẻ:

- Tôi nghĩ chúng ta nên rời thành gấp...

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Mời phu nhân ngơi nghỉ để ngày mai ta lên đường sớm. Từ thành Lạng Giang lên Quãng Uyên không xa lắm nhưng có thể có nhiều bất trắc...Tôi phải đi lo mướn xe...

Hồ phu nhân cười nói đùa: - Tôn ông nại lý do là tiện nội muốn đi ngoạn cảnh phải không?

Cười cười kẻ cầm sổ giang hồ bước ra cửa. Hồ phu nhân nhìn theo bóng người bạn giang hồ bất đắc dĩ với nhiều tư lự.
Bình Luận (0)
Comment