Giặc Bắc

Chương 42

Hồ Vũ Hoa bước tới chỗ con dâu đang đứng cạnh Phạm Bạch Hổ. Ông ta thì thầm vào tai Hồ phu nhân những gì không ai nghe được chỉ thấy nàng gật đầu theo ông ta bước ra sân.

- Lão phu xin được giới thiệu cùng chư vị con dâu của lão phu. Nó sẽ giải bày bí ẩn bao quanh cái chết của tiên đế cũng như những sự kiện liên quan tới chuyện kẻ cầm sổ giang hồ bị vu cáo là kẻ giết người...

Dứt lời ông ta ra dấu cho Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên rời khỏi đấu trường. Dù không muốn song không dám cải lại lệnh của cha già cho nên y ngần ngừ giây lát mới lui về đứng cạnh Phạm Bá Chước.

Hồ Vũ Hoa đã suy nghĩ cẩn thận trước khi gọi con dâu ra đối chất với quần hùng. Ông ta cũng biết nếu đem chuyện Hồ phu nhân sống chung đụng với kẻ cầm sổ giang hồ hơn năm nay ra thố lộ cùng mọi người sẽ phương hại tới danh giá của nàng ngoài ra còn gây thương tổn tới tăm tiếng của Hồ gia trang nữa. Tuy nhiên ông ta không còn cách nào ổn thỏa hơn là phanh phui sự thật để cứu nguy cho kẻ cầm sổ giang hồ.

Hồ phu nhân cũng biết chuyện đó. Đem chuyện riêng tư của cuộc đời mình ra nói trước mọi người nàng không muốn và nhất là không cảm thấy thoải mái chút nào nhưng vì lệnh của cha chồng và sự an nguy của ân nhân cho nên nàng bắt buộc phải trình bày với hi vọng xoay chuyển tình thế.

- Hơn một năm trước đây Hồ gia trang bị đoàn do thám Hoa Lư tàn sát mà toàn thể nhân mạng trăm người chỉ sống sót có bốn người mà thôi. Tiện thiếp và cháu bé may mắn được kẻ cầm sổ giang hồ cứu mạng. Ơn đó dù không có cách gì đền đáp tiện thiếp và cháu bé cũng không bao giờ quên. Nhà tan cửa mất lại không có người quen để nương tựa tiện thiếp đành phải theo ân nhân lưu lạc giang hồ...

Vài tiếng cười cợt vang lên nơi khán đài ở hướng tây. Như hiểu ý Hồ phu nhân thở dài nói tiếp:

- Đúng ra thời kẻ cầm sổ giang hồ không muốn tiện thiếp và cháu Phong theo y lưu lạc đó đây vì một lý do giản dị là vướng bận và gây nhiều khó khăn cho y khi điều tra về vụ án tiên đế. Do đó y mới hộ tống tiện thiếp về nhà một người bà con ở Đông Triều. Tuy nhiên đoàn do thám Hoa Lư biết tin và tàn sát cả gia đình người quen của tiện thiếp...

Vô Hình Đao Tôn Nhật thở dài lên tiếng:

- Ta biết chuyện đó bởi vì ta từng là nhân viên trong ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư. Khi lệnh được ban ra là nhân viên do thám sẽ không từ một thủ đoạn nào dù tàn nhẫn, bất lương để hoàn thành nhiệm vụ. Đó là nghiêm luật khắt khe bởi vì nếu không hoàn thành nhiệm vụ họ sẽ bị xử tử. Mời cháu Dung kể cho ta và mọi người nghe tiếp câu chuyện...

Giọng nói đượm nhiều buồn rầu của vị phu nhân họ Hồ vang lên chầm chậm:

- Kẻ cầm sổ giang hồ biết rằng tiện thiếp và cháu Phong không còn nơi nào an toàn để trốn tránh dưới sự truy lùng của đoàn do thám cho nên y đành phải hộ tống một người đàn bà không biết võ và một đứa trẻ lên sáu theo y lưu lạc giang hồ. Chư vị cũng biết chuyện đó sẽ gây nhiều khó khăn cho y và vô cùng nguy hiểm cho tôi và cháu Phong. Từ Đông Triều y ngược lên Quảng Uyên để tìm kiếm Tam Phương Quất Đoàn Chí Hạ. Họ Đoàn sẽ chỉ cho y nơi cư ngụ của Độc Tiên Ông, người mà y nghĩ có liên hệ mật thiết tới cái chết của Trần Gia Bạch và của tiên đế. Không biết chư vị có muốn tôi trình bày đầu đuôi câu chuyện về cái chết của Trần Gia Bạch và của Tiên Đế?

Tử Cước Lê Hùng lên tiếng trước nhất:

- Muốn chứ... Bá phụ nóng lòng muốn biết những bí mật về cái chết của Trần Gia Bạch và nhất là của tiên đế...

Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch cũng phụ họa theo lời của Lê Hùng:

- Kính mời phu nhân cho chúng tôi biết về cái chết đầy bí ẩn của sư phụ và của tiên đế. Phái Cổ Loa của chúng tôi rất quan tâm về chuyện này...

Được Lê Hùng và Lê Tuấn Bạch khuyến khích Hồ phu nhân tươi cười thốt:

- Theo lời của kẻ cầm sổ giang hồ kể và theo suy luận riêng tư, tôi nghĩ một vũ sĩ mà công phu đều luyện tới mức hỏa hầu như vị cố chưởng môn phái Cổ Loa không thể chết vì chứng bệnh thông thường như cảm cúm hoặc nhức đầu sổ mũi, mà ông ta phải chết vì một lý do có người ám hại bằng thuốc độc. Vin vào lý do này tôi nghĩ kẻ sát nhân phải là người thân cận, quen thuộc cho nên ông ta mới không đề phòng. Ngoài ra thứ thuốc độc cũng phải là thứ độc dược đặc biệt mới có thể giết chết được Trần Gia Bạch chẳng hạn như loại thuốc độc vô sắc vô hương khi phát tác không lưu lại vết tích nào. Người có thể chế tạo được loại thuốc độc vô sắc vô hương đủ sức hạ sát Trần Gia Bạch là ai. Độc Tiên Ông là kẻ đáng bị nghi là thủ phạm. Kẻ cầm sổ giang hồ ngược lên Quảng Uyên để tìm Đoàn Chí Hạ bởi vì theo lời của cha chồng tôi thời chỉ có họ Đoàn mới biết chỗ trú ngụ của Độc Tiên Ông...

- Đúng... Phu nhân nói không sai...

Nghe giọng nói trầm hùng vang vang quần hùng quay nhìn thấy một thanh niên tuổi trạc ngoài ba mươi đang đứng nơi hướng tây. Đầu đội mũ đi rừng, y phục bằng da thú, chân quấn xà cạp, ngang hông lủng lẳng thanh trường kiếm thanh niên vòng tay thi lễ cùng mọi người.

- Đoàn Chí Hạ tôi hân hạnh được diện kiến chư vị...

Quần hùng xì xầm bàn tán. Từ lâu họ nghe Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ nức danh vùng biên thùy Lưỡng Quảng mà ít có người thấy mặt bởi vì họ Đoàn dù là một kẻ tiếng tăm song lại trấn đóng ở vùng biên giới xa xôi. Kể từ khi nhóm Bát Đại Vương bị kẻ cầm sổ giang hồ trừ diệt thế lực cùng tiếng tăm của Đoàn Chí Hạ mới lan rộng xuống vùng trung du. Nay họ Đoàn lại đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người ngạc nhiên.

Dường như biết sự có mặt của mình khiến cho quần hùng kinh nghi họ Đoàn vội lên tiếng:

- Tại hạ cùng với tám viên hổ tướng trung thành chỉ huy năm ngàn thủ hạ băng rừng vượt núi tới Tản Viên nhằm mục đích họp cùng chư vị chống lại kẻ xâm lăng. Theo tin tức mới nhất mà thủ hạ báo cáo thời quân Tống đã vây hảm thành Lạng Sơn. Đạo tiền quân của Tống triều dưới quyền chỉ huy của tướng Tôn Toàn Hưng chia làm ba đạo mà mỗi đạo năm ngàn quân theo đà chiến thắng tấn công vùng Bắc Giang. Nếu không có gì ngăn cản thời viên dũng tướng họ Tôn của Tống triều sẽ có mặt tại Đại La vài ngày nữa. Kẻ thù đã vào trong đất nhà mà chư vị còn ngồi đây lo chuyện tranh giành danh vị minh chủ giang hồ...

Đoàn Chí Hạ bỏ lững câu nói ở đó song ai ai cũng hiểu ý của y. Quần hùng lại xôn xao bàn tán khi nghe tin tức nóng hổi này. Ai nói thời họ còn nghi ngờ chứ Đoàn Chí hạ nói họ phải tin bởi vì y có đủ thế lực để biết tin tức của kẻ xâm lăng.

- Tại hạ nói thời nói như vậy nhưng chư vị yên tâm vì chúng ta vẫn còn đủ thời giờ chuẩn bị để đánh nhau với quân Tống. Kính mời Hồ phu nhân cho nghe tiếp câu chuyện...

Hồ phu nhân mừng thầm. Sự hiện diện của Đoàn Chí Hạ khiến cho nàng yên tâm không lo ngại về tính mạng của kẻ cầm sổ giang hồ nữa. Họ Đoàn sẽ không để cho bất cứ ai sát hại người bạn thân của y.

- Sau khi gặp nhau ở Quảng Uyên Đoàn Chí Hạ cùng với Hạ Long Khách hướng dẫn kẻ cầm sổ giang hồ tới Đông Triều để gặp Độc Tiên Ông. Tuy nhiên đoàn do thám Hoa Lư đã tìm ra nơi trú ngụ của Độc Tiên Ông trước. Sau khi giết người diệt khẩu họ giăng bẩy chờ kẻ cầm sổ giang hồ tới. Kết quả là kẻ cầm sổ giang hồ với tôi và cháu Phong bị bắt giải về tổng đàn do thám. Chư vị có thể kiểm chứng điều này với Đoàn Chí Hạ và Hạ Long Khách..

- Phu nhân không biết là Hạ Long Khách đã chết rồi ư...

Hồ phu nhân giật mình khi nghe Đoàn Chí Hạ lên tiếng. Không có ai nói cho nàng biết tin Hạ Long Khách chết. Ngay cả kẻ cầm sổ giang hồ cũng thế dù y đồng hành với nàng hơn tháng nay.

- Tôi biết trong chư vị có nhiều người từng là nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư. Nếu đã là nhân viên chắc chư vị cũng biết tổng đàn do thám là nơi bất khả xâm phạm, vào đã khó mà ra còn khó khăn gấp bội phần nhất là trong hoàn cảnh tù nhân...

Hồ phu nhân ngừng nói. Quần hùng cũng im lặng như chờ nghe nàng kể tiếp. Trầm ngâm giây lát Hồ phu nhân hướng về khán đài chính cùng với giọng nói thánh thót vang lên:

- Tôn bá phụ và Lê bá phụ... Cha chồng của cháu có kể cho cháu nghe chuyện người cùng nhị vị bị đoàn do thám và quân Hoa Lư vây hãm tại kinh đô hai tháng trước đây. Chắc nhị vị không phủ nhận Hoa Lư là nơi ngọa hổ tàng long...

Vuốt râu cười ha hả Tử Cước Lê Hùng nói lớn:

- Cháu nói đúng... Ta với Tôn huynh, cha chồng của cháu cộng thêm thằng Lê Hào, kẻ cầm sổ giang hồ và Thiên Long Nhất Tướng bị đoàn do thám và quân Hoa Lư bao vây tưởng chết không toàn thây rồi. May nhờ có Đoàn thủ lĩnh và Hạ thủ lĩnh ra tay bắt sống Lê Hoàn để giải vây nên mới có cơ hội rút lui.Kinh đô Hoa Lư có cao thủ như rừng cộng thêm tinh binh năm vạn nên trở thành vùng đất bất khả xâm phạm. Mười mấy năm nay ta chưa hề nghe nói có người nào bị bắt giam tại tổng đàn do thám mà lại vượt ngục được...

- Theo lời bá phụ nói nếu bị giam tại tổng đàn do thám thời kẻ cầm sổ giang hồ không thể nào vượt ngục được?

Ngẫm nghĩ hồi lâu Lê Hùng hắng giọng:

- Theo chổ ta biết thời dù có bản lĩnh tuyệt luân y cũng không thể vượt ngục được bởi vì ngoài chuyện được canh gác bởi cao thủ giang hồ, tổng đàn do thám còn ám tàng những cơ quan, máy móc, cạm bẩy giết người khủng khiếp mà đường đi nước bước cũng phức tạp vô cùng. Nếu không thông thạo đường lối kẻ đào tẩu sẽ đi lạc liền. Chuyện này cha chồng của cháu biết rõ hơn ta nhiều bởi vì người từng là phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư...

Mọi người đều thấy Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa chầm chậm gật đầu như xác nhận lời nói của Tử Cước Lê Hùng.

- Theo lời Lê bá phụ nói thời kẻ cầm sổ không thể nào vượt ngục như vậy y không phải là kẻ giết người bởi vì y không thể cùng một lúc có mặt ở hai nơi khác nhau được...

- Như vậy ai là kẻ giết người?

Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch lên tiếng hỏi. Hồ phu nhân nói liền dường như nàng có sẵn câu trả lời:

- Tôi không biết ai là kẻ giết người song tôi dám quả quyết một điều là phải có tới hai kẻ cầm sổ giang hồ...

Quần hùng đồng buột miệng kêu lớn khi nghe Hồ phu nhân nói.

- Mô Phật... Nữ thí chủ nói nhằm lý lắm. Bần tăng nghĩ phải có tới hai kẻ cầm sổ giang hồ, một người thật và một người là kẻ giả mạo...

Hồ phu nhân mỉm cười hài lòng khi nghe Khai Quốc đại sư nói câu trên. Nàng đã đạt được mục tiêu là tiết lộ cho quần hùng biết có tới hai kẻ cầm sổ giang hồ, một người thật và một người giả. Như vậy kẻ cầm sổ giang hồ của nàng không còn là kẻ giết người ít nhất trong giai đoạn khó khăn này.

- Chắc nữ thí chủ đã có nhiều yếu tố để suy luận ra ai là kẻ giết người. Bần tăng xin được nghe cao kiến...

Hồ phu nhân cười thánh thót khi nghe lời nói khách sáo của vị tông chủ chùa Tướng Quốc.

- Thưa đại sư tôi nói ra vài điều để đại sư và mọi người suy nghiệm xem có hữu lý không. Chúng ta đều biết rằng phải có hai kẻ cầm sổ giang hồ, một thật một giả. Người thật đạng bị ở tù cho nên cũng không có gì đáng nói. Điều đáng cho chúng ta chú ý là kẻ giả mạo. Muốn giả mạo được kẻ cầm sổ giang hồ người ta phải có vài điều kiện tất yếu mà tôi nghĩ sẽ là đầu mối để chúng ta phanh phui ra ai là kẻ giả mạo. Thứ nhất kẻ giả mạo phải có thuật xử kiếm điêu luyện cho nên hắn mới bắt chước được thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Đúng ra bất cứ kiếm thủ nào cũng có thể bắt chước được thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ bởi vì thuật xử kiếm của y chỉ có một chiêu mà thôi...

Quần hùng nhìn nhau. Có người tỏ vẻ mừng rỡ và có người cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi nghe Hồ phu nhân tiết lộ bí mật về thuật xử kiếm giết người khủng khiếp của kẻ cầm sổ giang hồ. Từ lâu các vũ sĩ cố gắng tìm hiểu những bí mật trong kiếm pháp giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ với hi vọng khám phá ra đường lối, lộ số hầu có thể hóa giải chiêu kiếm giết người độc địa. Hôm nay tình cờ biết được khiến cho quần hùng cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng.

Giọng nói thánh thót của vị phu nhân họ Hồ vang lên:

- Nếu chỉ vin vào thuật xử kiếm để cáo buộc tội giết người của kẻ cầm sổ giang hồ tôi e có điều sơ sót và khiếm khuyết, bởi vì theo chỗ tôi được biết thời không phải một mà nhiều người có thể thi triển được kiếm pháp giết ruồi...

Ngừng nói Hồ phu nhân đưa tay vẩy Hồ Phong đang đứng cạnh nội tổ là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa.

- Phong nhi ra đây cho mẹ dạy việc...

Hồ Phong bước ra đứng cạnh mẫu thân. Thì thầm vào tai con trai mấy lời xong Hồ phu nhân cao giọng:

-Thưa chư vị... Cháu Phong đây là một trong nhiều người biết thi triển kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Mời chư vị thưởng lãm...

Dứt lời Hồ phu nhân lùi lại một bước. Hồ Phong kính cẩn ôm quyền bái tổ khắp bốn hướng đoạn xoạc chân đứng tấn. Lấy chân mặt làm trụ, chân trái dịch ra nửa bước, thân thẳng, mắt nhìn ra trước, vị trang chủ tí hon của Hồ gia trang đứng im triển công phu trầm tịnh.

Quần hùng đồng loạt hò reo tán thưởng. Bằng kinh nghiệm và kiến thức vũ học họ sớm nhận ra Hồ Phong có được bản lĩnh khá cao siêu so với số tuổi còn quá trẻ. Muốn thành tựu được bản lĩnh bực này nó phải là đứa trẻ có căn cơ về vũ thuật, phải được danh sư chỉ dạy và nhất là công phu khổ luyện miệt mài ngày đêm.

- Đúng là tre tàn thời măng mọc. Hồ gia trang quả nhiên có được kẻ kế truyền...

Tử Cước Lê Hùng chép miệng thở dài nói câu trên. Ông ta nói câu trên với mừng vui lẫn lộn. Mừng cho người bạn chí thân của mình có được kẻ kế truyền còn buồn vì Lê gia trang của mình không có ai bằng được Hồ Phong. Đứa con trai của ông ta là Lê Hào dù được giáo huấn kỷ lưởng vẫn không làm cho ông ta mãn nguyện. Nó là đứa trẻ ham chơi hơn ham học hỏi và chịu khó luyện tập võ nghệ. Vì lẽ đó tuy xuất thân từ một đại trang lừng lẩy giang hồ nhưng bản lĩnh của Lê Hào không được liệt vào hàng nhất đẳng cao thủ. Điều này khiến cho ông ta buồn phiền song không có cách nào hơn vì cha mẹ sinh con mà trời sinh tính.

Không một cử động dù nhỏ nhặt nào báo trước bàn tay cầm kiếm của Hồ Phong hất ngược về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt... Rẹt... Tay kiếm nhỏ tuổi của Hồ gia trang thỏng tay trầm lặng nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt.

Quần hùng lại la hét tán thưởng cho thuật xử kiếm điêu luyện và ngoạn mục của Hồ Phong. Chỉ với thủ thuật rút kiếm xong tra kiếm vào vỏ cũng đủ tỏ lộ một công phu khổ luyện vượt bực. Không ai biết rằng sở dĩ công phu đó thành tựu được là nhờ những ngày bị giam cầm tại tổng đàn do thám ở Hoa Lư.

- Kiếm thuật giỏi lắm...

Có tiếng người phát ra nơi đám đông ở hướng tây rồi một người lừng lững bước ra sân. Quần hùng nhìn ra mới biết nhân vật đó chính là Hạ Lạc Lê Bình ở Bằng Giang. Tuy không được liệt vào hàng cao thủ nhất đẳng song Lê Bình cũng được giang hồ biết đến qua Ma Hoa bộ pháp. Chầm chậm bước tới đứng dối diện với Hồ Phong Lê Bình cười nói:

- Kiếm thuật của chú em giỏi lắm song đâm trúng được ta mới là tài...

Hồ Phong quay qua nói với mẹ:

- Mẹ... Con không muốn đấu với ông ta...

Hồ phu nhân chưa kịp nói Hạ Lạc Lê Bình lên tiếng trước:

- Tại sao chú em không muốn đấu với ta. Chú em sợ cái gì chứ ...

Hồ Phong nhìn mẹ đoạn chầm chậm thốt:

- Mẹ... Con không muốn đấu kiếm với ông ta... Con sợ... Con sợ đâm chết ông ta...

Hồ phu nhân biết con mình nói thực bởi vì đây là lần đầu tiên nó mới có dịp giao đấu cùng người lạ cho nên đâm ra sợ hãi. Tuy nhiên câu nói thực tình của nó lại làm chạm tới tự ái của Lê Bình Dù sao y cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ mà nay lại bị một đứa bé khinh khi điều đó khiến cho y vừa bẽ bàng lẫn giận dữ.

Buông tiếng cười gằn Hạ Lạc Lê Bình đạp bộ một bước thật dài cùng với cánh tay loáng động. Chát... Hồ Phong chới với vì bị tát vào má một tát tai nháng lửa. Má đỏ au, mắt long lanh như muốn khóc thắng bé đứng im nhìn đối thủ. Cái tát của Lê Bình khiến cho nó nhớ lại cảnh tượng lần thứ nhất bị tên do thám hiếp đáp ở Đông Triều.

- Thử xem chú em có đâm chết Lê Bình này không... hà... hà... hà...

Lồng trong tiếng cười Hạ Lạc Lê Bình xuất thủ. Rẹt... Rẹt... Nghe âm thanh bật lên quần hùng biết Hồ Phong đã rút kiếm. Bựt... Âm thanh giết người nổi lên khô lạnh. Mọi người không hẹn cùng bật tiếng kêu thảng thốt. Hàng trăm cặp mắt nhìn trân trân cảnh tượng Hạ Lạc Lê Bình chệnh choạng lùi lại, bàn tay mặt cố đưa lên bịn lấy yết hầu đang rỉ máu. Phịch... Lê Bình ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ.

Lùi lại nửa bước Hồ Phong ôm lấy mẹ xong hỏi nhỏ:

- Mẹ... Con sợ... Ông ấy chết rồi hả mẹ?

Hồ phu nhân lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Tử Cước Lê Hùng quay nhìn Vô Hình Đao Tôn Nhật rồi thở dài lên tiếng:

- Kiếm thuật cực độc...

Tôn Nhật chưa kịp nói Khai Quốc thiền sư đỡ lời:

- Mô Phật... Ba mươi năm qua lại giang hồ bần tăng chưa thấy thứ kiếm thuật nào giết người độc địa như thứ kiếm thuật giết ruồi. Hồ tiểu thí chủ tuổi mới lên sáu bảy mà có thể đâm chết một cao thủ giang hồ thời theo thời gian khổ luyện chắc không có ai là đối thủ của y trong tương lai...

Nói tới đây ông ta dừng lại vì giọng nói thánh thót của Hồ phu nhân dưới đấu trường vang vang:

- Trước hết tôi xin chia buồn với tang quyến của Lê đại hiệp. Cháu Phong còn nhỏ dại thiếu suy xét cho nên đã nặng tay...

Ngừng lại giây lát vị phu nhân họ Hồ thong thả tiếp:

- Trở lại chuyện giết người của kẻ cầm sổ giang hồ tôi xin mạn phép hỏi Từ trang chủ đôi lời...

Ngồi nơi khán đài chính Độc Thư Sinh Từ Minh hơi thoáng cau mày khi nghe Hồ phu nhân nhắc tới tên của mình.

- Từ trang chủ từng qua lại với Y Sư Hà Vũ như vậy chắc biết rành rọt về ông ta?

- Đúng. Lão phu nhìn nhận là biết rành rọt về Y Sư Hà Vũ...

- Thưa Từ trang chủ... Nếu tôi không lầm thời Y Sư Hà Vũ rất giỏi về nghề thuốc song vũ thuật thời lại không biết một chút nào. Điều này đúng không thưa Từ trang chủ?

Suy nghĩ giây lát xong Độc Thư Sinh Từ Minh nói lớn:

- Phu nhân nói không sai chút nào. Tuy thuộc giới giang hồ song Y Sư Hà Vũ không biết chút gì về vũ thuật...

- Ạ...

Hồ phu nhân buông gọn tiếng " ạ " đoạn giọng nói thánh thót của nàng chợt vút cao lên khiến cho quần hùng ai ai cũng đều nghe không sót một lời nào của nàng:

- Như thế thời cần gì một kiếm thủ nổi tiếng như kẻ cầm sổ giang hồ mà cháu Phong của tôi cũng thừa sức hạ sát được Y Sư Hà Vũ. Tôi nói có đúng không thưa chư vị?

Khai Quốc thiền sư, Vô Hình Đao Tôn Nhật, Tử Cước Lê Hùng, Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch và luôn cả mấy chục người ngồi nơi khán đài chính đều im lìm không trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân.

Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa vuốt râu mỉm cười khoái trá. Quay sang Đoàn Chí Hạ đang đứng bên cạnh ông ta hỏi:

- Túc hạ nghĩ thế nào?

Gật gù ông vua ăn cướp nổi tiếng của vùng biên thùy thong thả trả lời:

- Hồ phu nhân quả nhiên thông minh và khôn ngoan. Trong giang hồ hiện nay không phải có hai mà có tới ba hoặc bốn kẻ cầm sổ giang hồ. Như vậy người ta không biết ai thực sự là kẻ giết người...

Gật gù cười Hồ Vũ Hoa lên tiếng phụ họa:

- Không biết chắc chắn ai là thủ phạm thời làm sao người ta có thể kết tội được phải không túc hạ?

Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ bật cười sang sảng:

- Hồ lão trang chủ nói đúng lắm. Cái hay của Hồ phu nhân nằm ở chỗ đó... Người xưa thường nói rằng sức mạnh của trí óc không kém một đạo binh mười vạn. Điều này không sai sự thực là bao...

Cuối cùng vị tông chủ của chùa Tướng Quốc hắng giọng:

- Mô Phật... Nữ thí chủ nói hợp lý lắm. Bần tăng cũng đồng ý...

Hướng về Khai Quốc thiền sư đang ngồi nơi khán đài chính Hồ phu nhân lên tiếng:

- Đa tạ đại sư...

Rồi như có sẵn chủ ý nàng tiếp nhanh:

- Chúng ta hội họp ngày hôm nay dưới chân núi Tản Viên nhằm hai mục đích chính thứ nhất là truy nguyên ra những bí ẩn bao quanh cái chết của tiên đế và thứ nhì là cứu vãn cho vận mệnh của giới giang hồ trong tình thế biến loạn của đất nước...

Ngừng lại như để gây sự chú ý của mọi người vì nàng biết hai vấn đề quan trọng này sẽ làm cho quần hùng tạm thời bỏ qua chuyện giết người của kẻ cầm sổ giang hồ.

- Ai là kẻ chủ mưu giết tiên đế và Trần Gia Bạch? Câu hỏi này đã làm điên đầu biết bao nhiêu người bởi vì vụ án tiên đế quá nhiêu khê và phức tạp. Tôi xin mạn phép hỏi theo chư vị ai là kẻ chủ mưu hạ sát tiên đế và vị cố chưởng môn phái Cỗ Loa?

Quần hùng im lìm trước câu hỏi của Hồ phu nhân. Dường như không một người nào có đủ chi tiết hoặc liên hệ sâu xa vào cuộc điều tra về cái chết của tiên đế do đó họ chỉ nghe đồn đại hoặc biết một cách lờ mờ mà thôi. Thấy không có ai trả lời câu hỏi của mình Hồ phu nhân mĩm cười nói tiếp:

- Tôi xin vắn tắt vài lời để kể cho chư vị nghe về cái chết của tiên đế. Cách đây hơn một năm tiên đế bị Đỗ Thích đâm chết lúc người say rượu nằm ngủ trong cung cấm. Đó là lời tuyên bố chính thức của triều đình. Cũng theo lời tuyên bố của triều đình thời Đỗ Thích làm tới chức Chi Hậu Nội Nhân gì đó, một đêm ngủ thấy sao rơi vào miệng nên nghĩ đó là điềm mình sẽ được làm vua vì vậy mới nảy sinh ý định giết chết tiên đế để lên làm vua. Tôi xin nhắc lại lần nữa đây là lời tuyên bố của triều đình...

- Coi thiên hạ như con nít cho nên triều đình mới dám tuyên bố một cách hàm hồ như vậy. Một thằng vô danh tiểu tốt như tên Đỗ Thích mà lại có ý giết vua để lên làm vua. Bộ hắn tưởng trăm họ nhất là đám quan đại thần ở Hoa Lư lại chịu để cho hắn đè đầu cưỡi cổ sao...

Một người nào ngồi trên khán đài nơi hướng đông lên tiếng.

- Đúng rồi... Đỗ Thích mà lên làm vua nước ta thời Sát Thủ Quyền Trình Đại tôi sẽ là người đầu tiên chống đối. Hắn tài đức bao nhiêu mà đòi làm vua. Còn cái chuyện hắn đêm nằm ngủ thấy sao rơi vào miệng nên cho là điềm mình sẽ được làm vua thời ai mà tin được chuyện mê tín dị đoan này. Trình Đại tôi nằm ngủ không những thấy sao rơi mà còn nuốt cả mặt trời mặt trăng nữa song có bao giờ nghĩ mình được làm vua đâu...

Quần hùng bật cười vì câu nói đùa của Trình Đại xong im lặng khi nghe giọng nói thanh tao của vị phu nhân họ Hồ vang vang:

- Dĩ nhiên ai ai cũng biết Đỗ Thích là kẻ giết chết tiên đế song hắn chỉ là tay sai, còn kẻ chủ mưu chính là một trong những vị quan đại thần nhiều uy quyền và thế lực tại triều ca âm mưu giết vua để lên làm vua. Quan đại thần tại Hoa Lư có thể đếm trên đầu ngón tay mà trong đó có ba người thế lực nhất là Lê Hoàn, Đinh Điền và Nguyễn Bặc. Theo chỗ tôi được biết thời Đinh Điền và Nguyễn Bặc vốn ít học, tính tình trung hậu và không có nhiều tham vọng. Phần Lê Hoàn lại khác. Xuất thân từ hàng dân giả giàu có nên Lê Hoàn được cha mẹ nuôi cho đi học sách vở thánh hiền. Lớn lên theo thời thế loạn lạc của đất nước Lê Hoàn phò tiên đế bình loạn mười hai sứ. Dù tài cán không bao nhiêu, dù không có công trạng nhiều hơn những người khác song nhờ khéo ăn nói và chiều chuộng nên Lê Hoàn được tiên đế trọng đãi. Cháu nói như thế có đúng không thưa Tôn và Lê bá phụ?

Nghe Hồ phu nhân hỏi Lê Hùng và Tôn Nhật cùng gật đầu xong Tôn Nhật thong thả hắng giọng:

- Cháu nói không sai sự thực chút nào. Điều binh khiển tướng không bằng Phạm Cự Lượng, dũng cảm thua Nguyễn Bặc, trung hậu kém Đinh Điền, vũ thuật không bằng một góc của ta thế mà nhờ miệng lưỡi nên Lê Hoàn lại được tiên đế thăng chức nhanh hơn người khác...

Tử Cước Lê Hùng nói trong tiếng cười khanh khách:

- Tôn huynh nói như thế cũng tội nghiệp cho Lê Hoàn. So về vũ thuật thời không chỉ hắn mà ngay cả tôi cũng không bằng được huynh...

Mọi người đồng cười lớn vì câu nói đùa của Lê Hùng. Khai Quốc thiền sư cũng lên tiếng phụ họa:

-Trong những lúc rảnh rỗi quân sư thường luận bàn về các tướng tá theo hầu tiên đế tuy nhiên ít khi người đề cập tới Lê Hoàn. Bần tăng có hỏi lý do thời quân sư nói dù tài làm tướng kém cỏi hơn người khác song Lê Hoàn lại có tài ăn nói, khéo chiều chuộng vì thế rất được tiên đế thương và nghe theo lời của y. Trong số người theo hầu tiên đế Lê Hoàn chỉ nể nang và e ngại có mỗi quân sư bởi vì ông ta là người biết rõ tâm địa của Lê Hoàn cũng như có nhiều uy tín với tiên đế. Quân sư nói với bần tăng là đôi lần người đề nghị khai trừ Lê Hoàn ra khỏi hàng tướng tá của quân Hoa Lư song tiên đế không bằng lòng. Chắc đó cũng là mệnh trời cho nên tiên đế mới bị hành thích. Bần tăng nghĩ Lê Hoàn là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế để lên làm vua dù bần tăng không có một chứng cớ nào...

Hồ phu nhân mĩm cười hài lòng khi nghe vị tông chủ của chùa Tướng Quốc nói. Câu nói của ông ta làm nảy sinh trong óc nàng một ý tưởng.

- Sau khi lên ngôi vua tiên đế phong chức cho các tướng tá theo hầu như Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Phạm Hạp, Phạm Cự Lượng. Riêng Lê Hoàn tiên đế lại ban chức Thập Đạo Tướng Quân cai quản mười đạo binh trong nước. Như diều gặp gió Lê Hoàn tạo bè lập cánh và triệt hạ những kẻ chống đối. Không biết bằng cách nào hắn chiêu dụ được Phạm Cự Lượng. Một điều mà ít người được biết là ngay trong lúc tiên đế còn sống Lê Hoàn và Dương hoàng hậu đã lén lút tư thông với nhau...

- Trời...

- Có chuyện này xảy ra thật ư...

- Đúng là chuyện động trời...

- Như thế thời Lê Hoàn quả lộng quyền...

- Lần đầu tiên lão phu mới được nghe chuyện loạn thần tặc tử này...

Quần hùng xôn xao bàn tán sau khi nghe tin động trời do Hồ phu nhân tiết lộ. Hóa ra vụ án tiên đế có nhiều nguyên nhân thầm kín và phức tạp hơn người ta tưởng. Họ im lặng khi nghe giọng nói trầm trầm của Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa vang lên:

- Chuyện Lê Hoàn cùng Dương hoàng hậu tư thông lão phu được Trần Gia Bạch nói cho biết trong khi làm khách của y tại tổng đàn do thám. Với chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư Trần Gia Bạch biết hết mọi hành vi, hoạt động của các nhân vật quan trọng tại triều ca. Nhiều lần y được nhóm Thiên Long Bát Tướng báo cáo chuyện Lê Hoàn lén lút vào cung gặp Dương hoàng hậu và nhiều lần ngủ đêm trong cung cấm. Trần Gia Bạch có đem chuyện Lê Hoàn và Dương hoàng hậu tư tình báo cáo với tiên đế song người nghe rồi bỏ qua không làm gì hết bởi vì tiên đế rất sũng ái Dương hoàng hậu. Bà ta nói gì tiên đế cũng nghe theo. Chính bà ta đã òn ỉ tiên đế phế bỏ chức thái tử của Nam Việt Vương rồi phong cho Đinh Hạng Lang làm thái tử. Điều này khiến Nam Việt Vương tức giận nên ra lịnh cho thủ hạ tìm cách giết chết em ruột của mình là Hạng Lang...

Thiên hạ im lìm suy nghĩ. Dĩ nhiên họ tin vào lời tiết lộ của Hồ Vũ Hoa vì ai ai cũng đều biết ông ta là bạn chí thân với Trần Gia Bạch. Do đó chuyện động trời xảy ra tại Hoa Lư tất phải là sự thực. Hồ Vũ Hoa lại lên tiếng:

- Lần cuối cùng gặp nhau ở kinh đô Trần Gia Bạch tiên đoán sẽ có những biến chuyển trọng đại xảy ra tại triều ca và sẽ làm thay đổi tình hình trong nước. Tuy Trần Gia Bạch không nói rõ chuyện gì song lão phu nghĩ là y biết được âm mưu soán ngôi nhà Đinh cùng ý định triệt hạ y của Lê Hoàn và Dương hoàng hậu. Chư vị thừa biết quân sư thành lập đoàn do thám nhằm hai mục đích chính yếu là ngoài nhiệm vụ thăm dò tin tức nó còn là một lực lượng có khả năng đập tan mọi hành vi lật đổ hay âm mưu chống đối lại tiên đế. Vì lẽ đó nếu muốn ám sát tiên đế kẻ chủ mưu phải triệt hạ Trần Gia Bạch trước. Y bị đầu độc chết là hơn tháng sau tiên đế bị Đỗ Thích đâm chết ngay trên giường ngủ trong cung cấm giữa ban ngày...

Quần hùng còn đang bàng hoàng ngơ ngẩn thời giọng nói thánh thót của Hồ phu nhân vang lên từ đấu trường:

- Không những đâm chết tiên đế Đỗ Thích còn giết luôn cả Nam Việt Vương Đinh Liễn nữa. Điều mà tôi muốn nêu lên là làm thế nào Đỗ Thích có thể cùng một lúc giết chết hai người ở hai nơi khác nhau...

- Đúng rồi... Hắn không thể nào đâm chết tiên đế với Nam Việt Vương Đinh Liễn được họa may hắn có ba đầu sáu tay cở Na Tra hoặc tài cân đẩu vân như Tề Thiên Đại Thánh...

- Tôi đoán hắn phải có người nào phụ chứ một mình hắn không bao giờ làm được...

Vài người lên tiếng phát biểu ý kiến. Hồ phu nhân mĩm cười gật đầu:

-Xuyên qua cuộc điều tra phái Cổ Loa biết được Đỗ Thích là một nhân vật giang hồ mà bản lĩnh chỉ thuộc vào hàng cao thủ nhị lưu. Dính líu vào các hành động bất lương như cướp của, giết người rồi bị hai phe bạch và hiệp đạo truy nã gắt gao Đỗ Thích bèn đầu nhập vào ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư để tìm chỗ dung thân. Vì bản lĩnh tầm thường nên hắn được giao trông coi sổ sách giấy tờ mà thôi. Với trình độ vũ thuật như thế làm sao hắn lại đâm chết được tiên đế...

Ngừng nói hướng về phía khán đài chính vị phu nhân họ Hồ cao giọng:

- Thưa đại sư... Từng kề cận tiên đế trong thời gian bình loạn mười hai sứ chắc đại sư biết nhiều về bản lĩnh của người?

Nghe câu hỏi này sư Khai Quốc thở hơi thật dài đoạn hắng giọng:

- Thưa chư vị... Bần tăng dám quả quyết một điều là Đỗ Thích không thể nào đâm chết được tiên đế vì hai lý do sau đây. Thứ nhất tiên đế rất giỏi võ. Bản lĩnh của người đừng nói chi một mình Đỗ Thích mà năm bảy người cở như hắn cũng không thể nào đả thương chứ đừng nói đâm chết được tiên đế. Trong một lần ấn chứng vũ thuật bần tăng thi triển Tướng Quốc quyền mà phải hơn năm mươi chiêu mới thắng được tiên đế. Lý do Đỗ Thích đâm chết được tiên đế hoàn toàn không tin được ngoại trừ...

- Đa tạ đại sư... Không ai tin Đỗ Thích đủ sức giết tiên đế song sự kiện lại xảy ra bởi vì tiên đế say rượu ngủ mê man không chống cự được. Sở dĩ tiên đế say rượu ngủ mê man vì người uống phải rượu có pha thuốc mê...

Hàng ngàn người dưới chân núi Tản Viên không hẹn cùng đứng bật dậy khi nghe lời tiết lộ khủng khiếp của Hồ phu nhân. Nét mặt của họ đều lộ ra vẻ bàng hoàng kinh nghi và sửng sốt.

- Kẻ cầm sổ giang hồ thường hay nói với tôi là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế phải là người rất thân cận, gần gũi và được ông ta tín nhiệm. Còn ai hơn là vợ con hoặc kẻ hầu người hạ của ông ta...

- Phu nhân muốn ám chỉ tới Dương hoàng hậu?

Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch lên tiếng hỏi và Hồ phu nhân chầm chậm gật đầu thay cho câu trả lời. Trầm ngâm giây lát nàng từ từ tiếp:

- Hung thủ chủ mưu ám sát tiên đế là một kẻ có tâm cơ sâu xa, tính toán cẩn thận cho nên mới xếp đặt một cuộc thí vua có lớp lang bài bản hẵn hòi. Sau khi loại trừ Trần Gia Bạch họ lại tính tới chuyện triệt hạ kẻ thân tín của tiên đế và Nam Việt Vương Liễn là nhóm Thiên Long Bát Tướng. Tám viên hộ tướng này sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ cho tiên đế và Nam Việt Vương. Bản lĩnh cao siêu cộng thêm sự trung thành cho nên họ là trở ngại cuối cùng của hung thủ trong âm mưu soán ngôi nhà Đinh. Nhờ dịp may kẻ cầm sổ giang hồ đã gặp gỡ Nhất Tướng trong tử ngục Hoa Lư. Do đó y mới biết nhóm Thiên Long Bát Tướng lớp bị hạ độc, lớp bị chết một cách bí mật hay mất tích. Cũng vì thế mà Đỗ Thích mới lẻn vào đâm chết tiên đế ngay trên giường ngủ. Thật ra không cần phải Đỗ Thích mà ngay cả một người đàn bà chân yếu tay mềm như tôi cũng thừa sức giết chết tiên đế. Phần Nam Việt Vương tôi đoán kẻ hạ sát ông ta phải là nhân viên trong ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư. Vốn là đệ tử tục gia của phái Cổ Loa, lại được Trần Gia Bạch đích thân truyền thụ công phu bí truyền cho nên bản lĩnh của Nam Việt Vương không sút một cao thủ nhất đẳng nào của giới giang hồ Đại Việt...

Trông thấy trời đã xế chiều Vô Hình Đao Tôn Nhật đứng lên yêu cầu mọi người giải tán để lo cơm nước rồi nghỉ ngơi qua đêm xong sáng mai sẽ tiếp tục câu chuyện.
Bình Luận (0)
Comment