Giặc Bắc

Chương 49

Tuy trời sang canh tư mà Hồ phu nhân vẫn trằn trọc không ngủ được. Tin Phạm Bách Chước tấn công vào trung quân của Hầu Nhân Bảo rồi bị phục binh vây hãm và Vũ quân sư phái Phạm Bạch Hổ dẩn quân cứu viện. Tuy cứu được Phạm Bách Chước song quân Đại Việt phải trả một giá khá đắt bằng sinh mạng của Phạm Bạch Hổ và một ngàn sĩ tốt lớp chết lớp bị thương nặng nhẹ.

Hồ phu nhân thở dài rơm rớm nước mắt. Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi bên cạnh vị sứ quân họ Phạm. Tuy danh lừng tứ xứ nhưng Phạm Bạch Hổ lại là người rất khiêm nhường, vui vẻ và thương yêu quân sĩ. Hồi trưa kẻ cầm sổ giang hồ tìm gặp nàng báo tin Phạm Bạch Hổ tử trận khiến cho nàng bàng hoàng sửng sốt. Y còn nói thêm cho nàng biết là Vũ quân sư đoán có kẻ nội phản tiềm phục trong quân Hoa Lư do đó Hầu Nhân Bảo mới biết được mọi hoạt động của quân Đại Việt. Y dặn nàng nên kín miệng đừng tiết lộ cho bất cứ ai biết chuyện này.

Đang nằm suy nghĩ lan man Hồ phu nhân chợt nghe có tiếng động rồi đức phu quân của nàng nhẹ bước vào lều. Lúc này chồng nàng hay đi về thất thường. Nàng không biết y đi đâu, làm gì song cứ vào khoảng đầu giờ hợi lại ra đi cho tới sang canh tư mới lẳng lặng trở về. Một hai lần đầu nàng gạn hỏi thời chồng nàng ậm ừ bảo đi công việc của nhân viên do thám. Lâu ngày thành quen nàng không hỏi nữa. Tuy nhiên khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ nói có kẻ nội phản tiềm phục trong quân Đại Việt nàng đâm ra thắc mắc về chuyện đi đêm của chồng mình.

Mặt trời lên quá ngọn cây Hồ phu nhân thức giấc. Sau khi sửa soạn bữa điểm tâm cho chồng con xong nàng đi tìm cha chồng nhưng không gặp ông ta. Trên đường trở về lều nàng trông thấy Nghịch Cước Lê Hào đang ngồi uống rượu.

- Tỉ tỉ mạnh giỏi không... Mấy ngày nay tôi bận bù đầu nên không có thời giờ trò chuyện với tỉ tỉ...

Nhìn thấy Lê Hào tu rượu ừng ực Hồ phu nhân nhăn mặt :

- Mới sáng sớm mà hiền đệ đã say sưa rồi...

Lắc lắc đầu Lê Hào nhựa giọng:

- Tôi buồn quá... Mấy người bạn trẻ thuộc đoàn do thám chết gần hết trong trận đánh vào trung quân của Hầu Nhân Bảo cho nên tôi uống rượu cho quên sầu...

- Hiền đệ ở trong ban nào?

- Ban tin tức... Tỉ tỉ hỏi chi vậy?

Ngó trước ngó sau không thấy ai Hồ phu nhân thì thầm:

- Kẻ cầm sổ giang hồ nói với tôi là ta bị nội phản mà kẻ nội phản tiềm phục trong quân Đại Việt ta. Chính hắn đã cung cấp tin tức cho Hầu Nhân Bảo...

Hàm răng trắng của Hồ phu nhân cắn vào vành môi son đến gần rướm máu. Mắt long lanh ngấn lệ nàng thì thầm kể cho Lê Hào nghe sự đi về thất thường vào ban đêm của đức phu quân. Làm thinh suy nghĩ thật lâu Lê Hào mới thì thầm:

- Tỉ tỉ cẩn thận đừng tiết lộ cho ai biết chuyện này. Để tôi theo dõi Hồ trang chủ...

- Hiền đệ phải cẩn thận... Nếu có dịp thuận tiện hiền đệ nên nói cho cha chồng của tôi biết...

Dặn đi dặn lại mấy lần xong Hồ phu nhân trở về lều. Phu quân của nàng vắng mặt. Chỉ có con trai của nàng đang đứng ngoài sân luyện kiếm.

Đang ngồi bàn bạc việc binh trông thấy Hồ Vũ Hoa bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng mọi người biết có chuyện quan trọng xảy ra. Là thủ lĩnh đoàn do thám cho nên bất cứ chuyện gì quan trọng xảy ra ông ta là người biết trước nhất.

- Trình quân sư trại Mai Sao đã lọt vào tay giặc...

Không nét thay đổi trên mặt Vũ quân sư ngoại trừ câu hỏi:

- Hai tướng Bách Dị, Bách Chân và sĩ tốt ra sao?

Trầm ngâm giây lát vị thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư hắng giọng đáp:

- Theo tin tức sau cùng do quân thám mã báo cáo thời hai tướng Bách Dị và Bách Chân đã dẫn tàn quân rút vào rừng sâu song không biết đi đâu...

Hướng về Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ Vũ quân sư ra lệnh:

- Ta cần Đoàn thủ lĩnh rải thủ hạ để dò tìm tông tích của hai tướng quân họ Phạm. Nếu họ còn sống hãy tụ tập sĩ tốt để kéo về Chi Lăng...

Lãnh lệnh của quân sư Đoàn Chí Hạ bước ra khỏi trung dinh. Nhìn một vòng chư tướng Vũ quân sư nghiêm giọng:

- Chiếm Mai Sao xong Hầu Nhân Bảo sẽ thừa thắng dồn hết binh lực đánh Quang Lang và Chi Lăng...

- Quân sư định cứu viện hai chỗ này?

Phạm Bách Chước lên tiếng hỏi và Vũ quân sư trả lời:

-Ta không muốn hy sinh tính mạng của sĩ tốt để giữ hai vị trí đó. Vả lại nếu Hầu Nhân Bảo cố tình đánh chiếm thời ta cũng không đủ sức để giữ. Hồ lão trang chủ hãy sai quân thám mã tới bảo hai tướng ở Quang Lang nếu giữ được thời giữ bằng không cứ việc rút về Chi Lăng. Thôi chư tướng hãy về chuẩn bị khi nào có chuyện ta sẽ gọi...

Mới đầu giờ tuất mà Lê Hào đã sẵn sàng. Vận y phục dạ hành của nhân viên do thám, ngang hông cài thêm mấy lưỡi đoản kiếm và thước sắt nhét sau lưng y lẳng lặng tới gần lều của Hồ phu nhân. Đèn lửa mập mờ. Đội tuần tiễu hiện ra trong bóng đêm rồi biến mất. Thu hình sau gốc cây y chăm chú ngó về căn lều còn thắp đèn sang sáng. Khoảng đầu giờ hợi ánh đèn chợt tắt. Lê Hào thoáng thấy một bóng người bước ra. Nhẹ và êm như báo rình mồi y bám theo bóng đen. Phải vận dụng hết nội lực cũng như khả năng phi hành y mới theo kịp bóng đen. Tuy nhiên y không dám tới gần vì sợ bại lộ hành tung. Quanh co, len lỏi hồi lâu bóng đen ngừng lại nơi đám mồ mả hoang vu nằm lọt trong khu rừng thưa cách con đường cái quan chừng năm mươi bước. Dùng thuật xà hình Lê Hào bò trên mặt đất tiến gần tới gốc cây lớn nơi bóng đen đang đứng im. Thu hình sau khóm cỏ cao y thấy bóng đen đi tới gốc cây lớn rồi sau đó biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Tuy bóng đen đã mất dạng nhưng Lê Hào cũng chưa chịu xuất hiện mà còn ngồi thu hình chờ đợi. Thời gian chừng nguội chén trà y rời chỗ nấp tiến tới gốc cây lớn. Y nhìn quanh quất như tìm kiếm hay quan sát. Trông thấy lỗ tròn nơi bọng cây y thò tay vào đoạn lấy ra mảnh giấy nhỏ. Đưa lên cao qua ánh trăng mờ mờ y đọc thấy hai chữ " Quang Lang ". Mỉm cười đắc ý Lê Hào nhét mảnh giấy vào túi áo.

Đột nhiên y nghe tiếng vù cùng lúc với quyền phong âm u lốc tới hậu tâm của mình. Xuất thân từ lò luyện võ lừng danh nhất phương nam với hơn hai mươi năm khổ luyện vũ thuật tạo cho Lê Hào có được phản ứng lanh lẹ. Đạp bộ bước dài tránh né chiêu quyền đánh vào hậu tâm, Lê Hào phản đòn bằng cú thoái mả cước lừng danh giang hồ. Chân tả đá ngược về sau một đá trong khi tay hữu vẩy nhẹ một cái. Lưỡi đoản kiếm xanh lè xẹt ra tợ ánh chớp.

Lê Hào phản đòn nhanh nhưng kẻ đánh lén y còn nhanh hơn thập bội. Thoáng thấy bóng cước chớp lên hắn biến chiêu liền. Đang từ quyền hắn đổi thành trảo chụp xuống cổ chân trong lúc bàn tay tả vẽ nhẹ trong không khí một vòng tròn. Kình lực từ bàn tay của hắn nhả ra chận đứng thanh đoản kiếm đoạn biến thành triệt thủ chém sả tới huyệt đại trụy nơi cổ của Lê Hào.

Đại trụy là tử huyệt, là nơi tụ hội của thủ túc tam dương đốc mạch từ chân tay đưa lên đồng thời cũng là nơi phát huy nội lực để phản kích. Bựt... Tiếng xương vỡ vụn vang lên. Hự tiếng nhỏ Lê Hào ngã úp mặt xuống đất. Y chết mà thủy chung không thấy mặt, không biết kẻ đánh lén mình là ai. Lấy mảnh giấy trong túi áo của Lê Hào ra bỏ vào bọng cây xong bóng đen nhấc xác nạn nhân rồi biến mất không để lại tông tích.

Đang ngồi nói chuyện với chồng Hồ phu nhân ngưng lại khi thấy Tử Cước Lê Hùng bước vào.

- Kính chào Lê bá phụ...

Hồ Nguyên lên tiếng. Lê Hùng hỏi nhanh:

- Hồ hiền điệt biết phụ thân đi đâu không?

- Thưa bá phụ tôi nghĩ dường như phụ thân đi Quang Lang hoặc Mai Sao...

Lê Hùng cau mày:

- Đi Mai Sao...

Hồ Nguyên cười tiếp nhanh:

- Tôi nghe phụ thân nói chuyện với quân sư là muốn tới Mai Sao để tìm hiểu manh mối và lý do của sự thất thủ Mai Sao. Lê bá phụ tìm phụ thân có chuyện chi cần kíp?

Nét mặt thoáng ưu tư Lê Hùng thở dài nói nhỏ:

- Ta muốn hỏi phụ thân của cháu có sai bảo thằng Hào đi đâu xa hay là không. Hai ngày nay ta không thầy nó trở về lều. Ta có hỏi thăm mấy người bạn của nó làm trong ban tin tức thời họ nói nó vắng mặt hai ngày nay rồi. Ta đoán chắc nó say sưa ngủ bờ ngủ bụi ở đâu rồi... Thôi để ta đi vòng vòng kiếm nó...

Lê Hùng và Hồ Nguyên không thấy được nét biến đổi trên mặt của Hồ phu nhân. Khi Lê Hùng khuất bóng Hồ Nguyên đứng dậy liền. Thấy chồng dợm bước Hồ phu nhân hỏi:

- Phu quân định đi đâu?

Hơi cau mày tỏ vẻ khó chịu vì câu hỏi của hiền thê song Lạc Đạo kiếm Hồ Nguyên cũng trả lời:

- Ta đi Mai Sao gặp phụ thân...

Hồ Nguyên vừa mất dạng Hồ phu nhân bước ra cửa. Ngó quanh quất không thấy ai nàng tất tả bước về phía ngôi lều lớn. Tới nơi nàng vén màn bước vào. Khai Quốc đại sư, Tôn Nhật, Lê Tuấn Bạch, Lạc Kiếm Trần Hùng tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Hồ phu nhân xuất hiện một cách đột ngột.

Khai Quốc đại sư cười lên tiếng:

- Mô phật... Cháu đi tìm trượng phu hay cha chồng của cháu. Hai người đều không có ở đây...

Hồ phu nhân thấp giọng:

- Dạ cháu có chuyện quan trọng muốn nói với đại sư và Tôn bá phụ... Đó là sự mất tích của Lê hiền đệ...

Tôn Nhật cười đỡ lời:

- Chúng ta cũng đang băn khoăn về chuyện này. Hai ngày nay Lê bá phụ của cháu mất ăn mất ngủ vì sự mất tích của thằng Hào...

Vừa lúc đó Lê Hùng bước vào lều. Hồ phu nhân từ từ kể lại chuyện nàng nhờ Lê Hào theo dõi sự đi về thất thường của Hồ Nguyên. Tôn Nhật và Lê Hùng nhìn nhau kinh nghi. Lê Tuấn Bạch lên tiếng:

- Có chuyện quan trọng xảy ra như thế này tôi nghĩ chúng ta nên trình bày với quân sư để xem người định liệu ra sao...

Tôn Nhật lên tiếng:

- Lê chưởng môn nói đúng với ý lão phu. Chúng ta nên đi gặp quân sư. Phần cháu Dung nhớ là không nên nói chuyện này cho bất cứ ai biết...

Hồ phu nhân dạ dạ mấy lời xong bước ra khỏi lều. Nàng không thấy đức phu quân đứng nép sau gốc cây.

Vũ quân sư chăm chú nghe Lê Hùng thuật tỉ mỉ câu chuyện mà Hồ phu nhân đã kể cho ông ta và mọi người nghe. Nghe xong ông ta cười nói:

- Tuy không có chứng cớ hiển nhiên nhưng ta có thể đoán ra kẻ nội phản là ai...

- Tại sao quân sư không ra lịnh bắt hắn ?

Lê Hùng hỏi câu trên. Vũ quân sư thong thả lên tiếng:

- Bắt hắn không có lợi bằng để hắn thông tin cho địch rồi ta tương kế tựu kế...

Vũ quân sư thấp giọng nói với năm người hiện diện như sợ có ai nghe được. Nghe xong năm người đều lộ vẻ mừng rỡ.

- Đó là lý do khiến ta phái Hồ Vũ Hoa đi Mai Sao. Thực sự là Hồ Vũ Hoa đi xếp đặt các tổ do thám để khám phá ra chân tướng của kẻ nội phản đồng thời tìm hiểu về cách hắn liên lạc với kẻ địch. Nếu muốn tham gia việc này chư vị hãy đi gặp Hồ Vũ Hoa...

Trời đã quá canh ba. U linh phảng phất tựa bóng ma Quách Dị âm thầm đi vào khu nghĩa địa hoang vu. Bản tâm hắn không muốn đi lấy tin song vì nhân viên thiếu hụt vả lại Hầu Nhân Bảo ra lệnh cho hắn phải đi vì tin tức rất quan trọng và khẩn cấp. Không biết vì lý do gì chủ tướng của hắn tỏ ra rất quan tâm tới tin tức của tên quân do thám Hoa Lư cung cấp cho ông ta.

Sau lần phục binh đánh bại Phạm Bách Chước Hầu Nhân Bảo tỏ ra rất tín nhiệm tên quân do thám Hoa Lư. Lần thứ nhì chiếm được trại Mai Sao trong tiệc khao quân họ Hầu đã cật vấn Quách Dị về tên quân do thám Hoa Lư. Không thể bưng bít cho nên Quách Dị phải tiết lộ sự thật. Từ đó Hầu Nhân Bảo ra lệnh cho hắn phải tự đi lấy tin tức.

Nhìn trước ngó sau thấy không có gì khả nghi Quách Dị bước tới gốc cây đứng trơ vơ cạnh ngôi mộ lớn. Thò tay và bọng cây hắn lấy ra mảnh giấy. Nhét vào túi hắn lẹ bước ra khỏi khu mồ mả đoạn triển thuật phi hành chạy về hướng bắc nơi Hầu Nhân Bảo đóng quân. Hối hả bước vào trung dinh hắn nói lớn:

- Trình Hầu đại nhân... Mạt tướng có tin mới...

Quách Dị trao mảnh giấy cho chủ tướng. Hầu Nhân Bảo liếc nhanh hai chữ Quang Lang. Nở nụ cười mãn nguyện vị tướng của Tống triều nói nhanh:

- Truyền lệnh xuất quân...

Tên quân hầu bước ra cửa. Lát sau kèn thúc quân nổi lanh lãnh. Hầu Nhân Bảo lên ngựa. Quân trẩy đi tợ gió cuốn. Xa xa đèn lửa mập mờ. Quân Tống im lặng tiến đến gần. Pháo lệnh nổ đùng. Quân Tống ùn ùn xuất hiện rợp trời dậy đất. Bị tấn công bất thình lình quân Đại Việt rối loạn hàng ngủ quăng vũ khí chạy trốn. Chỉ sau thời gian giao tranh ngắn ngủi quân Tống làm chủ trại Quang Lang.

- Đã chiếm được Quang Lang thời sớm muộn gì Chi Lăng cũng nằm trong tay ta...

Hầu Nhân Bảo lẩm bẩm trong lúc cho quân sĩ đóng trại nghỉ ngơi.

Buổi họp diễn ra tại trung dinh dưới sự chủ tọa của Vũ quân sư. Người được mời tham dự chỉ có mười một người. Đó là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Lạc Đạo kiếm Hồ Nguyên, Phạm Bách Tất, Phạm Bách Chước, Phạm Bách Nhâm, Khai Quốc đại sư, Tử Cước Lê Hùng, Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch, Lạc Kiếm Trần Hùng, Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tam Phương Kiếm Đoàn Chí Hạ. Nhìn mười một người hiện diện Vũ quân sư lên tiếng:

- Chắc chư vị biết tin hai trại Mai Sao và Quang Lang đã thất thủ...

Mọi người im lặng như họ đã biết tin đó.

- Nếu chiếm được hai trại này thời sớm muộn gì Hầu Nhân Bảo cũng đánh Chi Lăng. Sau khi bị phục binh và thua luôn hai trận quân ta xuống tinh thần nhiều lắm. Do đó ta định lập một trại khác cách Chi Lăng chừng năm dặm...

Hướng về ba vị đại tướng của Đằng Châu Vũ quân sư hỏi:

- Trong ba vị ai muốn đem quân đi đóng trại?

- Tôi thưa quân sư ...

Bách Tất và Bách Nhâm đồng lên tiếng cùng một lúc. Vũ quân sư cười nói:

- Ta biết nhị vị còn hận vì sự thua trận cho nên ta phân như thế này. Bách Tất tướng quân chỉ huy ba ngàn quân đi đầu còn Bách Nhâm tướng quân điều động hai ngàn theo sau tiếp ứng...

Hai tướng Phạm Bách Tất và Phạm Bách Nhâm lãnh lệnh đi liền. Quay sang Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên ông ta tiếp:

- Ta cần Hồ trang chủ điều động quân do thám lập một đường dây lượm tin từ Chi Lăng tới chỗ đóng quân của hai tướng họ Phạm. Mọi động tịnh của địch phải báo cáo cho ta hay lập tức...

Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên lãnh lệnh thi hành. Quay qua Phạm Bách Chước Vũ quân sư cười thốt:

- Bây giờ là lúc ta phiền tướng quân lãnh hai ngàn quân đóng cách Chi Lăng chừng dặm đường để làm thế ỷ giốc cho hai tướng Bách Tất và Bách Nhâm...

Còn lại bảy người trong trung dinh Vũ quân sư ra hiệu cho Hồ Vũ Hoa. Vị thủ lĩnh đoàn do thám hắng giọng. Không biết có chuyện gì xảy ra mà giọng nói của ông ta hơi lạc đi. Hướng về Lê Hùng ông ta nói nhanh:

- Lê huynh tôi xin báo cho huynh một tin buồn là nhân viên do thám đã tìm ra tử thi của cháu Hào...

Phải giàu công phu trầm tịnh lắm Lê Hùng mới không thốt ra tiếng nào ngoại trừ tiếng thở dài áo não:

- Cháu Hào bị kẻ lạ đánh lén vào lưng bằng đòn triệt thủ. Dường như cháu khám phá ra điều gì bí mật và quan trọng lắm cho nên kẻ sát nhân phải giết cháu để diệt khẩu...

- Hào nhi bị giết tại đâu Hồ huynh biết không?

Giọng nói của Lê Hùng khàn đặc. Liếc nhanh quân sư Hồ Vũ Hoa đáp:

- Quân do thám đã tìm thấy xác của cháu Hào ở khu nghĩa địa hoang vu cách Chi Lăng mười mấy dặm về hướng đông bắc...

Vũ quân sư chợt lên tiếng:

- Tên nội phản có thể là kẻ đã hạ sát Lê Hào. Ta đoán khu nghĩa địa hoang vu là nơi hắn ước hẹn và gặp gỡ nhân viên do thám của địch.Ta cần năm vị...

Vũ quân sư nhìn sư Khai Quốc, Lê Hùng, Tôn Nhật, Trần Hùng và Lê Tuấn Bạch khi nói câu trên:

- Năm vị cụ bị theo lương thực tới nằm lì ở khu nghĩa địa để dò xét xem ai héo lánh tới đó. Nhận diện xem hắn là ai, cách thông tin và liên lạc với địch như thế nào xong báo cáo cho ta biết. Chư vị nên đi ngay...

Hiểu ý quân sư năm người hấp tấp bước ra cửa. Trung dinh chỉ còn lại ba người. Nhìn vị chúa tể lục lâm vùng biên thùy Việt Hoa Vũ quân sư cười nói:

- Ta có một nhiệm vụ quan trọng, khẩn cấp và bí mật dành cho Đoàn thủ lĩnh. Ta nhấn mạnh là việc làm của Đoàn thủ lĩnh phải được bảo mật tối đa. Bất cứ ai dù là quân binh tướng tá có ý định phá rối, cản trở hoặc lai vảng tới chỗ Đoàn thủ lĩnh đóng quân đều bị bắt giữ. Nếu họ chống cự Đoàn thủ lĩnh có quyền hạ sát. Đó là lệnh của ta...

Ngừng lại giây lát Vũ quân sư nghiêm giọng:

- Đoàn thủ lĩnh điều động năm ngàn thủ hạ thu góp hết địa lôi hay chất nổ xong chọn chỗ nào thật hiểm để chôn dài dài theo sườn núi dọc bầu Chi Lăng. Khi nào thấy Hầu Nhân Bảo lọt vào vòng binh phục và nghe tiếng pháo lệnh của ta hãy cho nổ địa lôi để đất đá rơi xuống chặn đường cản lối của địch quân. Ngoài ra Đoàn thủ lĩnh cho quân gom góp cỏ khô...

- Quân sư dịnh dùng lửa đốt quân Tống?

Đoàn Chí Hạ hỏi câu trên và Vũ quân sư cười nói:

- Đoàn thủ lĩnh đã hiểu ý của ta vậy tất biết việc làm của mình...

Đoàn Chí Hạ cười ha hả:

- Đoàn tôi sẽ cung cấp cho quân sư đủ mọi loại hoả dược, tên lửa, tên độc để quân sư chôn sống và nướng trui Hầu Nhân Bảo...

Dứt lời vị chúa cướp đứng lên. Vũ quân sư nói nhỏ:

- Đoàn thủ lĩnh cẩn thận... Tất cả mọi việc đều phải bảo mật tối đa...
Bình Luận (0)
Comment