Giấc Mơ Của Kẻ Thừa

Chương 2

Họ không thể chịu đựng được nỗi đau khi mất cô ấy.

Thế là tất cả sự đau khổ của họ đổ dồn lên người phụ nữ trở lại kia.

Cuối cùng, cô ấy phải chịu sự giày vò đến mức gia đình tan nát, bản thân cũng chết trong đau đớn.

Câu chuyện này cứ liên tục diễn ra trong giấc mơ của tôi, và điều kinh khủng nhất là gương mặt của người phụ nữ kia

lại giống hệt tôi.

Nhân vật đó cũng có hoàn cảnh giống tôi, cô là một tiểu thư nhà giàu đi du học nước ngoài.

Nhưng tôi ra nước ngoài là để chữa bệnh.

Từ thời đi học, tôi đã được chẩn đoán mắc chứng bệnh tâm lý hiếm gặp.

Các bác sĩ không thể hiểu rõ nguyên nhân, chỉ phỏng đoán tôi là sự kết hợp của rối loạn lưỡng cực, rối loạn tâm thần

phân liệt và trầm cảm.

Các triệu chứng cụ thể là: đôi khi tôi muốn phát điên và giết hết những người tôi không ưa, đôi khi tôi muốn ép tất cả

mọi người quanh mình phát điên và đôi khi tôi chỉ thích ngồi xem thế giới sụp đổ từng mảnh.

Vì gia đình lo sợ tôi sẽ gây chuyện ở trong nước và bản thân tôi cũng mệt mỏi với cuộc sống xã hội giả tạo ở đó, nên

tôi đã quyết định đi sang một nơi không ai biết mình.

Ban đầu, bệnh tình đã dần ổn định, nhưng rồi giấc mơ này xuất hiện.

Tôi chắc chắn người phụ nữ trong mơ là tôi, nhưng tôi không thể hiểu làm thế nào mà tôi lại có thể tái hợp với một

người đàn ông đã có vợ.

Trước hết, tôi không hề quan tâm đến đàn ông đã có vợ.

Tôi không hứng thú với những thứ thuộc về người khác.

Thứ hai, tôi ghét tất cả đàn ông. Thực ra, nói đúng hơn, tôi gần như ghét mọi người.

Cuối cùng, với đám người trong nước, tôi chẳng có tình cảm gì với họ.

Và rốt cuộc, tôi sẽ là "người phụ nữ trong mơ" của ai chứ?

Là lão đại giang hồ mà tôi suýt đập bể mặt, là cậu thiếu gia bị tôi chế nhạo đến mức phát khóc, hay là hoàng tử kia,

người cứ khăng khăng đòi lên xe tôi rồi nôn đầy ra xe?

Tôi thực sự không thể hiểu nổi.

Dù vậy, ba khuôn mặt kia đều bị che mờ, như thể được phủ một lớp mờ dày đặc.

Nếu không, có lẽ khi bệnh tôi mất kiểm soát, tôi đã về nước để làm điều gì đó phi pháp rồi.

(2)

Thật ra trong nước cũng có vài người mà tôi khá thân thiết.

Chẳng hạn như tiểu thư nhà họ Mạc, Mạc Như Vân.

Cậu ấy có tính cách hoàn toàn khác biệt với tôi, lúc nào cũng giữ tinh thần lạc quan, bất kể ở đâu, cậu ấy luôn cười

tươi.

Chỉ có điều hơi não cá vàng một chút.

Ví dụ, cách đây một tuần tôi có nói với cậu ấy rằng tôi sẽ về nước, thì một tuần sau, cậu ấy gọi điện cho tôi, như thể

mới nhớ ra điều gì: "À."

Khi ấy, tôi đang bận đập những món đồ trang trí mosaic mà tôi đặt hàng từ xưởng, tiếng vỡ vụn vang lên rôm rả, Mạc

Như Vân vẫn bình thản, giọng nói nhẹ nhàng:

"Tớ nhớ ra một chuyện... hóa ra mọi người đều biết cậu sắp về." - Thế đó …

Thực ra tôi cũng đã điều tra xem gia đình ba người trong giấc mơ đó là ai, nhưng tôi vẫn ở nước ngoài, thông tin

không rõ ràng.

Mỗi khi hỏi bố mẹ về vấn đề này, họ luôn lảng tránh.

Tối hôm đó, tôi phát hiện tài khoản mạng xã hội của mình có nhiều lịch sử tìm kiếm lạ.

— "Chi tiết vụ án giết cả nhà."

— "Giết cả nhà thì phải xử lý thế nào?"

— "Khám phá nội tâm kẻ giết người trong vụ án."

— "Con gái muốn giết người thì phải làm sao?"

Tôi: "..."

Nhìn thấy sự lo lắng của họ, tôi không thể phản bác, bởi lo lắng của họ không phải không có lý do.

Không hỏi được gì từ bố mẹ, tôi chỉ còn cách nhờ cậy bạn bè trong giới.

Đến hôm nay, cuối cùng Mạc Như Vân cũng có tin.

"Hoắc Quyết, nói với người khác là sẽ ra đón cậu." Cậu ấy chậm rãi nói, "Anh ta có một cậu con trai, rất thích cậu."

Hoắc Quyết?

Bình Luận (0)
Comment