Tôi hiểu vì sao Trần Chinh lại gửi cho tôi tin nhắn như vậy, giống như việc anh ấy có thể bình tĩnh nói trước mặt tôi “Chỉ là hoàn thành giấc mơ thời trẻ thôi” vậy.
Anh ấy chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh ấy.
Anh ấy biết tôi yêu anh ấy.
Vì yêu anh ấy, tôi không ngừng phá vỡ bản thân, làm một tôi hoàn toàn mới, biến mình thành một Trình Lạc khác hoàn toàn so với trước kia.
Vì yêu anh ấy, tôi đã làm những điều mà trước đây tôi ghét nhất.
Tôi uống rượu hết lần này đến lần khác, xã giao không ngừng. Tôi thậm chí còn chịu đựng những khách hàng cố tình lợi dụng mình.
Tôi xem anh ấy là ánh sáng của cuộc đời mình, thì làm sao có thể rời xa anh ấy, ly hôn với anh ấy được chứ?
Tôi không trả lời tin nhắn của Trần Chinh.
Anh ấy cũng không gọi điện cho tôi.
Nhiều năm nay vẫn vậy, hễ có mâu thuẫn gì, anh ấy đều chọn cách “lơ đẹp”, chờ đến khi nào tôi hết giận thì thôi.
Tôi đăng bán hai căn nhà trước khi kết hôn, và đăng bán nhẫn cưới của tôi và Trần Chinh, cùng những trang sức lặt vặt anh ấy tặng tôi qua các năm lên Xianyu.
Tôi còn cho người tung tin, chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần của “Chinh Trình”.
Trần Chinh có lẽ đã nghe được tin đồn, lại nhắn tin cho tôi.
[Lạc Lạc, nên biết dừng lại đúng lúc.]
Tôi vẫn không trả lời, chỉ lặng lẽ làm việc của mình.
Ngẫm nghĩ kỹ thì tôi mới nhận ra mình chẳng có nhiều điều ràng buộc ở thành phố này.
Người cha nghiện rượu phát hiện bị ung thư gan vào năm tôi tốt nghiệp, chưa đầy một năm sau thì qua đời.
Mẹ tôi sau khi bị bố đánh đuổi khi tôi bảy tuổi, cũng không bao giờ quay lại.
Vài người họ hàng lẻ tẻ lúc nhỏ không giúp tôi, lớn lên cũng không mặt dày mà tìm đến.
Thời đi học tôi quá cô độc, chẳng có mấy bạn bè. Sau khi tốt nghiệp, những người bạn tôi quen đều liên quan đến “Chinh Trình”.
Ngay cả mèo chó, vì Trần Chinh không thích, tôi cũng không nuôi.
Hai căn nhà ở vị trí tốt nên nhanh chóng tìm được người mua. Giá trang sức tôi rao bán thấp, rất nhanh đã bán được gần hết, chỉ còn lại một chiếc nhẫn kim cương.
“Chinh Trình” được đánh giá cao, khi tin tức chuyển nhượng cổ phần được tung ra, lập tức có vài nhà đầu tư liên hệ với tôi.
Thậm chí có người thông qua tin tức chuyển nhượng cổ phần, nhận thấy có điều không ổn giữa tôi và Trần Chinh, nên họ đưa ra những lời đề nghị.
Tôi tranh thủ thời gian đi gặp vài người, xác định hướng đi chung.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Trần Chinh ký tên.
Trước lễ kỷ niệm mười năm của “Chinh Trình”, Trần Chinh nhắn tin cho tôi.
[“Chinh Trình” mười năm, cũng là mười năm chúng ta yêu nhau. Lạc Lạc, đừng giận nữa. Ngày mai anh chờ em.]
Tôi trả lời: [Được.]