Cuối cùng anh ấy ôm tôi, khóc gần như mất kiểm soát.
“Trình Lạc, là anh không đủ tốt.”
“Là anh không đủ mạnh mẽ.”
“Trình Lạc, em tin anh, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt.”
Tôi luôn tin Trần Chinh, tin rằng anh ấy không phải là người tầm thường, tin rằng anh ấy sẽ thực hiện lời thề trong hôn lễ, cho tôi một gia đình ấm áp.
Tôi biết vừa rồi mình đang chờ đợi điều gì. Dù sự thật đã rõ ràng trước mắt, dù những bài đăng của Tống Vi đã chứng minh tất cả.
Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh, hy vọng đó chỉ là một sự hiểu lầm.
Tôi chờ đợi Trần Chinh tự tay dập tắt chút hy vọng đó, để tôi hoàn toàn chết tâm.
Nhưng khoảnh khắc thực sự chết lòng đấy, tôi lại không hề cảm thấy trời đất sập đổ như trong tưởng tượng, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt, chẳng giống như khi nhìn thấy bộ ảnh chín tấm của Tống Vi.
Tôi bình tĩnh một cách lạ thường. Khi vẫn còn trong xe, tôi đã gọi điện cho luật sư.
Hai tiếng đồng hồ sau, Trần Chinh mới về đến nhà.
Khi anh ấy về, tôi đã thu dọn xong một nửa hành lý.
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi đóng đầy vali, khi tôi sắp đóng nắp lại, anh ấy đến giữ chặt lấy tay tôi.
“Anh và Tống Vi không có gì cả.”
Tôi nhìn tay anh ấy, chính năm ngón tay này vừa nắm chặt lấy cổ tay Tống Vi.
Tôi rút tay ra.
“Trình Lạc.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy. Anh ấy khẽ nhíu mày.
Tôi buông vali, đi vào phòng khách. Anh ấy thở phào, đi theo sau tôi.
Trên bàn trà là tài liệu vừa in ra.
“Anh xem qua đi, chúng ta không có vấn đề gì về tài chính đâu.”
Trần Chinh nhìn thấy bốn chữ “Thỏa thuận ly hôn” trên tờ giấy, sắc mặt liền thay đổi.
“Trình Lạc, anh vừa nói rồi, anh và Tống Vi không có gì cả.”
Biểu cảm của tôi chắc là rất lạ. Có giận, có đau lòng, lại có chút buồn cười.
“Trần Chinh, anh nghĩ tôi bị mù sao?”
Dường như lúc này Trần Chinh mới tin rằng tôi thực sự đã thấy cảnh anh ấy và Tống Vi hôn nhau say đắm.
Sắc mặt anh ấy tái đi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Trình Lạc.” Anh ấy nắm tay tôi, biểu cảm vô tội và bất đắc dĩ: “Chỉ là để hoàn thành giấc mơ thời trẻ thôi.”
Hoàn thành một giấc mơ thời trẻ? Giấc mơ thời trẻ, ha.
Cuối cùng mắt tôi cũng đỏ lên.
Giấc mơ thời trẻ của tôi là Trần Chinh.
Giấc mơ thời trẻ của Trần Chinh lại là Tống Vi.
Thực ra anh ấy có thể nói sớm với tôi. Ngăn cản người khác theo đuổi giấc mơ, là tội lớn mà.
May là, bây giờ cũng chưa muộn.
Tôi lại đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía Trần Chinh.
Trần Chinh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, trên mặt hiếm khi xuất hiện vài phần bối rối.
“Trình Lạc, đừng khóc, anh và Tống Vi không có gì cả.”