Ta cúi đầu tự nói, một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Lộ Trạch Khiêm ánh lên vẻ nước mắt lấp lánh:
“Viên Hương, nàng nhớ đến ta, ta rất vui.”
Ta mỉm cười nhẹ, “Ta đứng trong gió, toàn thân đều lạnh.”
Lộ Trạch Khiêm nắm lấy tay ta, ấm áp trong lòng bàn tay một lúc, “Nếu mệt rồi, không cần phải ra tiền đường.”
“Ta đã lâu không gặp Thu Nguyệt.”
Hắn hiểu ý của ta, không phản bác.
Ta theo Lộ Trạch Khiêm đến tiền sảnh.
Hôm qua có mưa, không khí vẫn còn ẩm ướt.
Giọng nhẹ nhàng của Lộ Thu Nguyệt vang lên,
“Đây là cây hồng mà ta trồng trước khi xuất giá, đợi vài ngày nữa hái về làm mứt hoa, thêm chút mật, chắc chắn sẽ ngon.”
“Thu Nguyệt.” Lộ Trạch Khiêm gọi một tiếng, Lộ Thu Nguyệt và Thẩm Kinh Mặc đều quay đầu lại.
Lộ Thu Nguyệt nhỏ bé, chỉ đứng tới vai Thẩm Kinh Mặc.
Đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Nàng nhìn thấy ta, gương mặt hơi lúng túng, “Tẩu tẩu đã khỏe hơn chưa?”
Ta không nhìn nàng, cười nói, “Khá hơn nhiều rồi.”
Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm không rời khỏi ta, môi mang nụ cười nhẹ, “Viên Hương, ta đói rồi.”
Ta ngẩn ra một lúc, “Được… vậy về phòng trước, lấy canh nóng lót dạ…”
“Mệt một ngày, đi không nổi.”
Lộ Trạch Khiêm hiếm khi bướng bỉnh như vậy, Lộ Thu Nguyệt che miệng cười thầm:
“Ca ca và tẩu tẩu tình cảm thắm thiết, ta yên tâm rồi.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trước mặt Thẩm Kinh Mặc và Lộ Thu Nguyệt, Lộ Trạch Khiêm một mình độc chiếm một bát canh nóng.
Dùng thìa thổi nhẹ, muỗng đầu tiên đưa tới môi ta, “Không nóng, nàng thử đi.”
Ta hơi khó xử, nhưng dưới ánh nhìn kiên định của Lộ Trạch Khiêm, vẫn mở miệng nhận lấy.
Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm sâu thẳm hơn, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau môi ta, giọng điệu dịu dàng: “Nhìn nàng kìa, ăn uống cũng làm lộn xộn.”
Lộ Thu Nguyệt về nhà, tất nhiên phải dùng bữa cùng Thẩm Kinh Mặc ở đây.
Sau một hồi trò chuyện, Lộ Trạch Khiêm và Thẩm Kinh Mặc ngồi cùng nhau, nói về chuyện triều đình.
Ta ngồi cùng Lộ Thu Nguyệt, nàng có vẻ sợ hãi, nói chuyện rất cẩn trọng.
Ta mỉm cười, nắm lấy tay nàng:
“Trí nhớ ta không tốt, mấy ngày trước có gì không phải, mong thứ lỗi. Đây là chút tấm lòng của ta, chúc mừng muội và Thẩm tướng quân thành hôn.”
Ta từ sản nghiệp của nhà họ Bạch, nhượng lại mấy cửa hàng cho nàng.
Lộ Thu Nguyệt liên tục từ chối: “Tẩu tẩu… muội sao có thể nhận đồ của tẩu.”
Ta đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng điệu kiên định: “Thứ ta tặng, chưa bao giờ có chuyện lấy lại.”
“Nghe danh Bạch tiểu thư quyết đoán, hôm nay gặp quả thật không sai.”
Giọng Thẩm Kinh Mặc lơ đãng, nhìn ta qua bàn, ta không thể đoán được ý tứ của hắn.
“Phu quân…” Lộ Thu Nguyệt lưỡng lự.
Thẩm Kinh Mặc giọng thản nhiên: “Cho nàng thì cứ nhận, đừng phụ tấm lòng của tẩu tẩu.”
Giọng hắn đầy vẻ không thiện cảm, như đang đứng ra bênh vực Lộ Thu Nguyệt.
Hắn không nhận ta cũng đành, lúc ta bệnh yếu đuối dễ bị bắt nạt, nhưng bản tính ta không nhu nhược, nên ta nhìn hắn lạnh lùng, căng thẳng.
“Viên Hương, nếu mệt rồi, ta đưa nàng về.” Lộ Trạch Khiêm kịp thời phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Ta đứng dậy vội vàng, hơi choáng, rồi mới đứng vững.
Trước khi đi, ta cười nói với Lộ Thu Nguyệt: “Hôm nay bếp còn nấu thêm món chè củ năng, coi như xin lỗi muội.”
Lộ Thu Nguyệt mím môi, cười ngượng ngùng: “Đều là chuyện cũ, tẩu tẩu đừng nhắc lại.”
“Chuyện gì?” Thẩm Kinh Mặc xen vào.
Lộ Thu Nguyệt nói: “Năm xưa tẩu tẩu đến phủ, ta và tẩu vì một bát chè củ năng mà cãi nhau…”
Nụ cười trên môi ta dần tắt, tay dưới ống tay áo nắm chặt vào lòng bàn tay.
Quay đầu đối diện ánh mắt dịu dàng chuyên chú của Lộ Trạch Khiêm, tim ta thắt lại, cúi đầu bước qua hắn.
Dọc đường không nói gì.
Lộ Trạch Khiêm luôn đi bên cạnh ta.
Gần đến cửa phòng, ta dừng lại, “Ta tới rồi, huynh mau về đi.”
“Nàng không tin ta.” Lộ Trạch Khiêm khẽ nói, ngắt lời ta.
“Vừa rồi, nàng đang thử xem chuyện năm xưa của Thu Nguyệt có thật không.”
Ta nín thở, quay lưng lại với Lộ Trạch Khiêm, im lặng.
“Viên Hương, nàng rốt cuộc sợ gì?”
Giọng Lộ Trạch Khiêm run rẩy, từ từ ôm lấy ta từ phía sau, “Sợ ta dùng cổ thuật với nàng sao?”
Ta nhắm mắt lại.
Nghe đồn, ở phương Tây có một loại ảo thuật, chỉ cần nói là có thể thay đổi ký ức của người khác.
Lộ Trạch Khiêm kéo mạnh ta vào phòng, đè lên cửa, tay to bảo vệ đầu ta.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt trắng bệch bệnh hoạn.
Ta mới nhận ra, hắn đã bận rộn nhiều ngày mà không nghỉ ngơi tử tế.
“Bạch Viên Hương, nàng còn có trái tim không… Nếu ta dùng cổ thuật với nàng…”
Hắn hít sâu một hơi, nước mắt chảy dài,
“Nếu ta dùng cổ thuật với nàng… lừa gạt mọi người, đã sớm chảy hết m.á.u tim rồi! Sao còn có thể đứng đây mà bầu bạn với nàng!”