Edit: Bống
Cái tát vừa vang lên, cả sân một mảnh yên tĩnh. Tất cả thị nữ đều cúi đầu xuống thật thấp, Lưu quản gia không đợi Thái Phó phân phó, nhanh chóng phất tay lên ra hiệu cho tất cả yên lặng lui ra hết.
Thái Phó chậm rãi quay mặt lại, khuôn mặt âm trầm trừng mắt tiểu nữ tử vừa mới động thủ trên mặt mình.
Mấy ngày không gặp, nhưng bàn tay cũng thật lợi hại nhỉ, dương tay lên liền đánh người, đường đường là công chúa từ khi nào biến thành người đàn bà đanh đá rồi?! Cho dù có muốn nổi giận, thì nàng cũng phải xem xem người nàng đánh có thể đánh hay không?!
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì mới phát hiện từ khi nào cặp mắt lưu ly kia đã đong đầy nước mắt, chỉ cần một cái nháy mắt toàn bộ liền trào dâng ra ngoài, không bao lâu sau khuôn mặt mềm mại đó đã nhòe nhoẹt nước mắt, người không biết còn tưởng cái tát kia vừa buông trên khuôn mặt nàng!
Tựa hồ như một chưởng này vẫn chưa đủ, nắm tay nhỏ nhắn kia lại hướng ngực hắn đánh không ngừng: "Vì sao còn trở về, nếu đã đi, thì đỡ vướng bận biết bao nhiêu…”
Trong giọng nói ẩn chứa đau lòng cũng thương tiếc, như một nắm đấm hung hãn đánh thẳng vào tâm Thái Phó vốn không chút đề phòng. Lúc này hắn lại cảm giác cái tát trên mặt chẳng khác nào gió xuân thổi qua làm người ta thấy vui vẻ thoải mái, cánh tay vừa dùng sức kéo, đem bé con đang la lối om sòm kia ôm thật chặt vào trong ngực, dùng cằm cọ tới cọ lui trên gương mặt trơn bóng kia: "Nếu bản hầu không quay về, chẳng phải làm cho bé Trứng gà đau lòng như đứt từng khúc ruột hay sao?”
Niếp Thanh Lân bị cái cọ này làm cho nhất thời khống chế được cảm xúc, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện nàng chưa từng đem nội tâm của mình biểu lộ vô cùng chân thật như vậy, giống như vỡ đê, nhất thời không thể thu hồi, nhất thời dùng sức hơi mạnh, Thái Phó vốn đanggian khổ duy trì cân bằng, liền không trụ vững đem nàng ôm chặt ngã ra đất.
Nam nhân như thiên tiên giáng thế nay lại ngã lăn quay trên mặt đất đầy bụi bẩn, một thân áo trắng dính đầy đất trông khá chật vật, vốn đã có dược liệu trợ giúp mới chịu được đến giờ, lúc này bởi vì cú ngã khá mạnh, làm hắn đau đến tận xương, đau đớn kia hiện rõ ở trên ánh mắt, làm cho Niếp Thanh Lân vội vã thu quyền cước trước ngực hắn, hướng ra phía ngoài kêu lên: "Người đâu, mau đỡ Thái Phó đứng lên!”
Nhưng nàng kêu 3 tiếng liền, cũng vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có ai quay lại đây.
Mới vừa rồi Thái Phó bị một cô gái yếu đuối đánh cho một cái tát, thật sự là thiên cơ vô cùng trọng đại của Đại Ngụy không thể tiết lộ ra ngoài! Nhớ tới bản tính có thù tất báo của Thái Phó, lại rất trọng mặt mũi, 2 người Đan mama và Lưu quản gia đúng thật là dẫn hạ nhân đi rất xa, nếu không phải Thái Phó tự mình gọi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám xuất hiện để chuốc lấy rủi ro.
không thể kêu người đến, Niếp Thanh Lân chỉ có thể miễn cưỡng nâng Thái Phó lên, Thái Phó mới vừa rồi trung khí mười phần tự mình đứng dậy, lúc này thế nhưng lại như mất hết sức lực, dựa hết cả thân người lên người nàng.
Niếp Thanh Lân vừa đỡ vừa kéo nam nhân kia vào phòng, một đường hết sức chật vật. May mắn vì nhiều ngày Thái Phó muốn luyện đi, nên cửa trong viện đều bị tháo dỡ, đi lại cũng thông thuận hơn.
thật vất vả đem thân hình cao lớn kia đặt lên giường thì đột nhiên bàn tay vừa thu lại của Thái Phó liền giơ ra đem bé con kia kéo tới giường, lại nghiêng người đem thân thể mềm mại đó đặt dưới thân.
“Lúc thần bị đánh rơi xuống biển, sóng rất mãnh liệt, nước biển toàn bộ tràn đầy mắt mũi miệng, lúc ấy thần đã thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị táng thân nơi đáy biển, nhưng nghĩ tới tình cảnh hung hiểm của công chúa trên triều đình, nếu như Bản Hầu cứ thế mà chết, thì bé trứng gà của ta phải làm sao? Vì lẽ đó thần đã cố gắng liều đến hơi thở cuối cùng, rốt cuộc liều chết mà bơi vào bờ….”
Lời nói của hắn nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng làm cho một thân võ nghệ cao cường như hắn bị thương nặng đến như này, thì cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh chiến tranh lúc đó nguy hiểm đến đâu?
Nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ nhắn của nàng liền nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn….Mới vừa rồi mình bị cái gì không biết, lại nỡ lòng hạ nặng tay như vậy lên mặt hắn.
Thái Phó làm sao lại không biết trong lòng tiểu Long châu đang suy nghĩ gì? Bàn tay to nhẹ nhàng cầm lấy nói: "Cũng chỉ như mèo con cào chút thôi, không đau, nhưng mà trong lòng nàng tức giận như vậy, có phải nói lên rằng trong lòng nàng đang lo lắng cho phu quân, như vậy thì phải đánh thêm vài cái mới tốt, cũng là nên đánh, chút vết thương chết tiệt này lại chậm bình phục như thế, nghe Đan mama nói công chúa nhiều ngày nay tâm tình không tốt, phu quân cũng không yên lòng, cũng vốn định mấy ngày nữa vào trong cung gặp nàng…”
Niếp Thanh Lân bị hắn một câu lại một câu “phu quân” làm cho cả khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Người nào là phu quân của Bổn cung chứ? đinhiều ngày như thế mới trở về, ta tưởng chàng đã làm rể cưng của Long Vương dưới Long cung rồi?”
Thái Phó thì thấy biểu lộ xinh đẹp dưới thân, không nhịn được nữa, hướng tới cái miệng nhỏ nhắn kia hôn tới, đầu lưỡi cuống quýt thưởng thức hương vị ngọt ngào của nhau một hồi, đợi đến khi tách ra, có chút si mê, hô hấp hỗn loạn.
Thái Phó chỉ cảm thấy cơn đau dưới 2 chân không là gì, nhưng vùng phía dưới rốn mới thật sự cần kíp, đang hùng hổ đòi khởi nghĩa.
Bàn tay hướng tới quần áo của công chúa nhẹ nhàng cởi ra, miệng nói nhanh: "đã nhiều ngày thân thể thần vẫn trong sạch, mong nhờ công chúa dùng thân thể ngọc ngà tự mình nghiệm chứng."
Niếp Thanh Lân sao có thể đánh lại tên vô lại này? Vội vàng khép áo nói: "Đều đã bị thương đến như thế, sao còn háo sắc như vậy, chàng muốn làm cho cả 2 chân mình đều bị phế đi phải không?”
Thái Phó thấy kéo áo không thành, bàn tay bắt đầu lòng vào tấn công bên dưới váy, khi nghe công chúa chế nhạo như thế, hắn liền như hiểu ra, mở miệng nói: "Thần bị thương quá nặng, không thể hầu hạ công chúa chu đáo, xin công chúa hãy thương tiếc vi thần, dang hai chân ra ngồi ở phía trênngười vi thần, 'cầm cương cưỡi ngựa' được không?"
Lời nói tùy tiện như vậy, cũng chỉ có Thái Phó hắn từng sống trong quân doanh luôn ăn chơi mới có thể không biết ngượng mà nói ra.
Tiểu công chúa nghe xong liền thấy 2 bên tai nóng bừng, như muốn bốc khói, xấu hổ đẩy hắn ra đứng lên.
Nhưng mà Thái Phó làm sao lại chịu buông tay? Trong lòng cũng âm thầm dâng lên một trận ảo não, mình vì giữ gìn thể diện của một nam nhi, lại không nghĩ tới thương thế của bản thân lại có thể dẫn ra được tấm chân tình của bé Trứng gà, bỗng dưng để vuột mất cơ hội để mỹ nhân lo lắng chăm sóc yêu thương, càng nghĩ càng cảm thấy tiếc muốn đứt ruột. Thậm chí còn có ý nghĩ, có nên đập nát xương chân một lần nữa để người ngọc thương tiếc hay không. Trong lòng tính toàn đồng thời đưa môi tới hôn lên đôi môi đỏ mọng của tiểu mỹ nhân dụ dỗ nàng, buông màn che, tháo sam y, rút trâm cài tóc, mái tóc mây xõa thẳng xuống thắt lương, thân thể trắng nõn như tuyết khẽ run, hắn đỡ nàng lên trên, 2 người điên cuồng cùng nhau lên đỉnh vu sơn....
Chỉ cần nghĩ đến trong trái tim của bé con có chứa mình, mùi vị này thật giống như lần đầu được ôm thân thể nũng nịu của nàng ở trong lòng, chỉ hận không thể chết đuối dưới làn váy ngà ngọc của giai nhân....
Đợi sang ngày hôm sau. Thái Phó ôm giai nhân ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, rốt cục cũng thanh tỉnh kêu người bưng nước đưa khăn thì Đan mama mới dám dẫn thị nữ đi vào nội thất.
Bởi vì một màn hôm qua, bà cũng một đêm lo lắng thay cho tiểu công chúa, cũng không biết Thái Phó trừng phạt công chúa như thế nào, Hôm qua sau khi rời khỏi sân, thì nghe chiến hữu cũ là Lưu quản gia sống động kể lại những thủ đoạn tàn nhẫn của Thái Phó khi đối phó với thê thiếp trong phủ trước kia.
Đừng nói đến việc cho Thái Phó một cái bạt tai, chỉ cần hơi xúc phạm đến thể diện của Thái Phó một chút, hắn đều nghiêm trị không tha! đã từng có một thiếp thất có ý nghĩ muốn tranh thủ tình cảm, từng ở lần thị tẩm mà vụng trộm để lại một dấu hôn trên cổ Thái Phó. Hôm sau khi tiếp khách hắnbị tân khách nhìn thấy nhạo báng, liền làm cho Thái Phó mất hết mặt mũi, trở về liền phạt thị thiếp kia quỳ một canh giờ trong viện, đợi cho hết thời gian thị nữ kia đứng dậy thì 2 chân đã tê rần, đầu gối sưng vù, về sau cứ thấy Thái Phó như chuột thấy mèo, hoàn toàn không còn tâm tư đi tranh thủ tình cảm.
Nghe tới đây, tâm Đan mama liền trầm xuống, tuy rằng lúc trước công chúa cũng có lúc càn quấy, động chạm đến thể diện Thái Phó nhưng lúc đó đều không có người bên cạnh, vì thế Thái Phó cũng thương tiếc công chúa tuổi nhỏ mà không trách phạt.
Nhưng hôm qua người đứng đầy một sân, trước mặt bao nhiêu người bị tát một cái. Cho dù là nhà giàu có thông thường cùng không để cho thê thiếp ngang ngược như vậy…Nhưng Thái Phó có nể tình tiểu công chúa trước đó ăn uống không ngon, ngủ không thể chợp mắt, thể chất yếu ớt, thương tiếc cho nàng tuổi còn nhỏ nên bốc đồng mà nương tay một chút hay không….
Nhưng khi Đan ma ma bưng nước vào nội thất thì trong phòng đúng là yên tĩnh.
Vì tinh thần được buông lỏng, lại cùng Thái Phó càn quấy 'cưỡi ngựa' suốt cả một đêm, nên Long Châu tử đang ngủ say không biết trời đất, đợi đến khi Thái Phó thức dậy thì bé con trên giường ôm mền cuộn người vừa nhắm mắt vừa kêu khát.
Thái Phó nghe xong, cũng không kịp đợi bọn thị nữ đến hầu hạ, tự mình xuống giường, chống ghế đi rót một ly trà, lại một đường khó khăn bưng trở lại, đỡ cổ công chúa lên đút nàng uống nước.
Tiểu tổ tông kia cũng được hầu hạ như thế thành thói quen, uống xong một ngụm, liền lệch đầu sang một bên lập tức ngủ tiếp.
Đan mama cầm khăn mặt đứng một bên, cách màn che, thấy Thái Phó cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của công chúa như nhìn trân bảo quý giá, yêu thương sâu sắc. Lại cảm thấy đêm qua mình đúng là ăn no nên rảnh quá, suy nghĩ quá nhiều.
Vì thế, qua thêm mấy ngày nữa, người mà đã ẩn cư lâu nay, Thái Phó đại nhân rốt cuộc khải hoàn trở về triều, làm cho những lời đồn trước đó tự sụp đổ. Chỉ là thời điểm Thái Phó đi tuần quanh doanh trại, không may bị ngã ngựa gãy chân, cần nghỉ ngơi chút thời gian.
Đảo mắt đã tới Đông chí, dựa theo tập tục của đại Nguy, hôm nay là mọi người sẽ ăn bánh bao, uống Lộc huyết tửu
(uống rượu làm từ máu tuần lộc
). Nếu ở dân gian, bách tính không có Lộc huyết tửu để uống, nhưng một nhà đoàn tụ cùng nhau vui vẻ, giàu có chút thì ăn thịt, nghèo chút thì rau xanh cải trắng đơn thuần.
trên triều đình, hoàng đế muốn mở ngự yến trong vườn thượng uyển mời các vị đại thần cùng phu nhân đến dự tiệc. Trong đêm hôm đó, một nhóm phi tần hoàng đế cùng các phu nhân đều búi tóc cao, đến đêm, còn phải vây quanh mở tiệc rượu, uống Lộc huyết tửu để xua tan hàn khí, cầu nguyện cho thân thể cường tráng khỏe mạnh qua được mùi đông. Còn phải đích thân giết tuần lộc, cho hoàng đế cùng các đại thần hưởng dụng.
Cho nên vào sáng sớm đông chí, trên Từ An điện đã được sắp xếp chu đáo, xếp vào đó những hàng bàn dài, chuẩn bị bột mì, thịt băm. Trời vừa mới sáng, phu nhân các phủ liền tiến vào cung Từ An điện, trộn bột làm nhân bánh, một bên vừa nói chuyện nhà một bên hấp bánh bao, trong điện nhất thời phi thường náo nhiệt.
Tiểu Trầm hậu cùng vài vị thương thư phu nhân vây quanh một cái bàn dài lớn, bàn này yên lặng không ít. Dựa theo tâm ý của Thái Phó, loại người như Tiểu Trầm hậu nhất định không thể lưu lại, nhưng bởi vì Niếp Thanh Lân khẩn cầu, mới tạm thời giữ lại, nhưng lại bị giam lỏng ở trong viện của nàng ấy không được tùy tiện đi lại.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Vĩnh An công chúa là cùng một người, giết hay không giết Tiểu Trầm hậu cũng chẳng sao, Thái Phó cảm thấy chỉ vì loại chuyện ngày mà làm cho Long Châu tử không thoải mái cũng không đáng giá, liền không còn quản nữa.
Tiểu Trầm hậu trước sau đều không hề biết chuyện, sau khi thoát khỏi lệnh cấm, người nhà của Trầm phủ tới thăm, nàng mới biết được khúc chiết trong đó, tự nhiên bản thân lại gả cho công chúa, trong lúc nhất thời như bị ngũ lôi oanh tạc, không thể chấp nhận được phu quân của mình lại là nữ nhân, liền hàng đêm đều rơi lệ như mưa, cho dù hôm nay đã dặm thật nhiều phấn, nhưng cũng không giấu được đôi mắt sung đỏ.
Hôm nay Niếp Thanh Lân cũng búi tóc cao, đi đến cửa Từ An điện, hơi do dự một chút, liền chậm rãi đi vào.
Vĩnh An công chúa vừa bước vào, như một con mãnh hổ lạc vào giữa bầy dê, mọi người trong điện nhất thời vội vàng cúi đầu dừng công việc trong tay, không còn chút động tĩnh nào.
Từ thiên kim tiểu thư đến các quý phụ đều không cách nào tưởng tượng được, nhìn vị công chúa diễm lệ vô song trước mặt lại chính là hoàng đế bệ hạ. Trong lúc nhất thời nội tâm rung động, sớm đã đem những câu chuyện phiếm nuốt lại, nhớ tới vị hoàng đề này, công chúa, Thái Phó, các nàng đều biết không may nói sai nửa chữ là già trẻ cả nhà mình đều ngã vào vực sâu vạn trượng.
Niếp Thanh Lân cười khổ một tiếng, nàng thật sự không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhìn bộ dạng câm như hến của mọi người, nàng hiểu được mình làm bọn họ không được tự nhiên. Hơn nữa nơi này còn có Tiểu Trầm hậu, người mà nàng không còn mặt mũi nào đối mặt. nàng duy nhất chỉ thẹn với vị hoàng hậu một lòng lo nghĩ cho bệ hạ là mình. Nghĩ đến việc Niếp Thanh Lân đang đi đến, Tiểu Trầm hậu nhất thời liền luống cuống chân tay, vẻ mặt đỏ bừng, nghĩ tới trước kia chính mình trước mặt công chúa không hề che dấu sự yêu thích tôn kính của bẩn thân với bệ hạ, thật sự là xấu hổ chết người.
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt ôn nhu giống bệ hạ như đúc của Vĩnh An công chúa nhìn về phía mình, đột nhiên trong lòng nàng liền an định. Cảm thấy mấy ngày nay mình đúng là buồn rầu lo sợ không đâu, công chúa cũng được, hoàng đế cũng thế, đều chính là người đã thể hiện sự ôn nhu với mình, vĩnh viễn đều bảo vệ che chở mình, về phần nam hay nữ thì có quan hệ gì? Nàng đều một lòng ái ngộ kính ngưỡng với người.
Nghĩ tới đây, Tiểu Trầm hậu liền nhìn về phía Niếp Thanh Lân với ánh mắt nóng bỏng, Thẳng đến khi Niếp Thanh Lân có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng, tìm một cái bàn cách hơi xa Tiểu Trầm hậu liền ngồi xuống.
Nhưng mà khổ nỗi mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn với công chúa đều nơm nớp lo sợ nắm chiếc bánh bao trong tay, thở cũng không dám thở mạnh.