Hôn rồi lại hôn trên gương mặt mềm mềm non mịn kia của đứa bé con, Niếp Thanh Lân liền đem bé con ôm về cung Phượng sồ, Đan ma ma đã dọn sẵn một phòng riêng cho tiểu công chúa, mang theo cả bà vú di dời vào trong hoàng cung. đã nhiều ngày Thái phó cũng không có hồi cung, nghe nóigần đây trên triều khá bận rộn, tựa hồ là muốn thay đàn đổi dây, có lẽ sẽ ủng hộ một trưởng lão của bộ tộc khác Hung Nô lên nắm quyền, thế rất có khả năng Thái phó sẽ buông tha con cờ Hưu Đồ Hoành này.
Bữa tối, lúc Thái phó quay trở lại dùng bữa liền thấy Trứng gà của hắn mặc một chiếc áo ngủ màu vàng rộng rãi, mái tóc dài xõa tung sau người, trênkhuôn mặt đầy đặn đang treo một nụ cười nhẹ nhìn tiểu công chúa đang nằm ở trong nôi dùng bàn tay nhỏ nhắn nghịch miếng vải.
hắn cũng không vội đi vào, mà đứng lẳng lặng ở cửa nhìn bộ dáng dịu dàng chơi đùa của giai nhân, mái tóc đen óng ả buông xõa xuống khủyu tay, làm cho người ta ngứa ngáy muốn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mượt mà đó, nếu Trứng gà làm mẫu thân, bộ dáng ôn nhu như vậy, dưới ánh trăng dịu dàng, ấm áp nhìn con hắn. Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau dịu dàng đem nàng ôm vào trong lòng: “Trứng gà, sinh cho bản Hầu một đứa nhé.”
Niếp Thanh Lân nghe thấy giọng nói liền dùng ngón tay nhẹ nhàng cho lên miệng, nhẹ giọng nói: “Bé con vừa mới ngủ, xin Thái phó dời bước khỏi phòng ngủ, Bản cung sẽ ra sau.”
Thái phó mỉm cười hướng má nàng đặt lên một nụ hôn nhẹ, liền quay ra khỏi phòng ngủ.
Niếp Thanh Lân đắp lại chăn cho tiểu Gia Nhu, cũng chậm rãi đi ra ngoài. Nàng cùng Thái phó mấy lần mây mưa đều không hề dùng biện pháp bảo vệ nào cả, luôn cố gắng, nhưng bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, vẫn bằng phẳng. Nghe nói trước kia tiểu thiếp của Thái phó cũng từng phá thai qua, còn bụng mình đến nay vẫn chưa hề có động tĩnh gì, xem ra, vấn đề là ở chỗ mình. Nhớ tới Vi thần y từng nói cơ thể nàng khó mang thai, Niếp Thanh Lân liền cười khổ, Thái phó nếu một lòng mong mỏi nàng sinh hài tử, chỉ sợ là phải thất vọng rồi, nghĩ vậy, Niếp Thanh Lân khẽ thở dài mộthơi.
Vệ Lãnh Hầu cũng không biết tâm tư của Niếp Thanh Lân, đã nhiều ngày hắn luôn bận rộn việc triều chính, nên đương nhiên bỏ giai nhân cô quạnh một mình. Hôm nay, đột nhiên lại xuất hiện ý nghĩ muốn có một đứa bé, nên chuyện chăn gối đương nhiên là phải tăng thêm chút lực. Nhớ tới đệ đệ mình chỉ một phát liền làm cho tiểu Trầm hậu có thai, Thái phó đại nhân anh tuấn vĩ đại liền có chút bực mình, đại hôn cũng sắp tới, có lẽ bắt đầu từ hôm nay hắn nên cố sức cày cấy thêm một chút. hắn vẫn luôn cảm thấy tuổi Trứng gà vẫn còn quá nhỏ, ham chơi nghịch ngợm. Nếu sớm có hài tử thìcó lẽ nàng sẽ tập trung tinh thần, bỏ lại mọi thú vui phía sau, mà chuyên tâm giúp hắn dạy con giúp chồng.
Nhìn thấy Trứng gà đi tới, liền có chút sốt ruột khó nén bật dậy khỏi giường, vươn tay ra đem nàng ôm vào lòng, đặt ở trên giường. Tiểu nữ tử này đúng thuộc loại
bạch hổ khít khao* trong truyền thuyết. Chỉ cần giường lạnh gối không vài hôm, thì cơ thể nàng sẽ tự động khôi phục lại chật hẹp, hắnphải dùng sức, khai phá đất đai, tưới nước ruộng sâu.
*Câu này, ý nói hơi thô tục, nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua không cần đọc, bạch hổ khít khao ý nói chỗ ấy trắng mịn, non mềm, khít khao, những dòng còn lại thì bạn đọc tự bỗ não nhé Đêm nay, toàn bộ tinh thần đều phấn chấn dâng trào, lạc thú sảng khoái, thoải mái trong chinh phục đất hoang, tưới nước ruộng sâu, chăm cày siêng cấy, sướng khoái đến mức hận không thể làm cho giai nhân nằm dưới thân không thể rời khỏi giường.
Suốt đêm hôm đó, từ bên trong phòng phát ra những tiếng thở gấp liên tục, làm cho các cung nữ gác đêm ở bên ngoài một trận mặt đỏ tim đập.
Đợi tới khi xong cuộc mây mưa, Niếp Thanh Lân mới tựa vào ngực Thái phó, nhẹ nhàng hỏi: “Vi thần y nói Bản cung khó có thể mang thai, nếu như tương lai ta không thể sinh con cho Thái phó, thì nên làm thế nào?”
Thái phó từ từ nhắm mắt lại, không để ý lắm nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng: “sẽ có thôi, nàng đừng vội nghĩ loạn.” nói xong không lâu sau, thìđã ngáy vang.
“sẽ có thôi.” Thái phó thân làm nam tử xác thực là không thèm để ý tới điểm ấy, tương lai hắn thân là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể không có con nối dõi? Niếp Thanh Lân sao lại không cảm nhận được tình ý lúc này Thái phó đối với mình là thật, thế mới làm cho nàng bắt đầu gợi lên những tham vọng ngông cuồng không nên có. Nhưng thế sự khó liệu, hiện tại tốt đẹp, cũng không làm cho người ta có thể xem nhẹ được tương lai u ám phía trước…
Ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân ra khỏi cung gặp Cố phu nhân, nhưng mà tới trạm dịch thì phát hiện Cố phu nhân đã ra khỏi cửa đi tới phủ Thái phó. Niếp Thanh Lân thầm nghĩ chỉ sợ vị Cố phu nhân này sẽ có một trận kinh ngạc. Nàng liền ngồi tại dịch quán đợi.
không lâu sau một chiếc xe ngựa vội vàng dừng lại trước cửa dịch quán. một vị phu nhân vẻ mặt giận dữ bước xuống ngựa. Cố phu nhân khi vào kinh thành, tâm luôn nhớ mãi không quên vị tri âm tri kỷ Tam phu nhân của Thái phó, mới sáng sớm nàng đã sai gia nhân gửi bái thiếp, còn chính mình thìchuẩn bị hậu lễ đi tới phủ Thái phó gặp Tam phu nhân. Sao có thể ngờ được, ngồi chờ trong đại sảnh của phủ Thái phó, tới tiếp nàng lại là một cô gáihoàn toàn xa lạ.
Dù là người luôn trầm ổn như Cố phu nhân cũng kinh sợ không thôi, nhưng chỉ nghĩ một chút thôi liền hiểu được, chỉ sợ ở biên quan ngày ấy nhìn thấy cũng không phải là chân thân của Tam phu nhân, mà là một hồng nhan chốn thanh lâu mới của Thái phó ấy chứ? Xem khí chất, cách nói năng cũng có thể là một tiểu thư nhà quan nào bị tội lây mà sung tới biên quan, bởi vì sợ bẩn đến danh dự của Thái phó mà sử dụng danh nghĩa tam phu nhân trong phủ.
Cố phu nhân cũng là một người biết tùy cơ ứng biến, lập tức thu hồi biểu tình kinh ngạc, sửa lời nói, chỉ nói bởi tướng công của mình từng nói Tam phu nhân trong phủ Thái phó thích uống trà, nàng liền đưa tới một chút trà quý hiếm, ngoài ra còn một ít đặc sản, cũng là mang tới cho Thái phó.
Tam phu nhân chính hiệu kia cũng là một người khách khí sáo rỗng, sau khi nghe nói đến tặng lễ vật, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, dáng vẻ khúm núm bảo sao làm vậy, khi nhận lễ vật xong cũng chỉ ngồi yên lặng cùng Cố phu nhân không nói gì, bốn mắt nhìn nhau, thật sự có chút xấu hổ.
Vì thế Cố phu nhân nói mấy lời xã giao, liền vội vàng cáo từ. Nhưng mà không nghĩ tới vừa mới trở về tới cửa dịch quán liền nhìn thấy bộ dạng của tiểu tử chuyên gác cửa ở dịch quán liên tục nhìn ngó xung quanh, thấy nàng xuống ngựa liền vội vàng nói: “Cố phu nhân, sau đến bây giờ ngài mới trở về, Đế Cơ Vĩnh An công chúa chờ ngài đã lâu.”
Cố phu nhân nghe thấy lời ấy, trái tim vẫn chưa kịp bình ổn lúc ở phủ Thái phó nay lại nhảy dồn dập, thân là thê tử của tướng quân ở biên cương, đương nhiên mỗi lời nói hành động đều luôn đắn đo suy tính cho tiền đồ tương lai của phu quân nhà mình. Mình bởi vì vị “Tam phu nhân” kết nghĩa kia làm cho mê muội đầu óc, lại tùy tiện đi bái phỏng, mà không chú ý tới Đế cơ Vĩnh An công chúa mới là chính thê tương lai của Thái phó. Vì sao công chúa đột nhiên lại muốn gặp mình, hay bởi vì hành động phóng đãng của Thái phó cùng mỹ nữ thanh lâu kia du hí ở Thanh Long quan đã bị công chúa biết được, nên nàng muốn tới hỏi mình?
Cố phu nhân mang theo tâm trạng lo sợ bất an bước vào phòng, chưa kịp nhìn người đang ngồi phía trước, đã cúi đầu thi lễ, đợi đến khi ngẩng đầu, liền cảm thấy kinh thành này thật đúng là khắp nơi đều có chuyện làm cho người ta sợ hết hồn hết vía.
Chỉ thấy vị tam phu nhân kia một thân cẩm y hoa phục, trên đầu chải một kiểu tóc quý phái, đang ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất. Lúc này tâm thần ngẩn ngơ không quan trọng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa trong lúc đó cũng không được chu toàn, chỉ thấy vị Cố phu nhân bình thường luôn văn nhã, ổn trọng, lúc này miệng há to, mắt trừng trừng hoang mang không thôi.
May mắn tính tình Niếp Thanh Lân hiền hòa, nhìn bộ dáng hiện tại của Cố phu nhân, đoán rằng có lẽ nàng đã bị một trận kinh hách tại phủ Thái phó. Theo tính tình của Cố phu nhân, nàng lại có thể tự mình mang theo lễ vật đi bái phỏng một tỳ nữ xuất thân thiếp thất, quả nhiên là coi mình là tri kỷ. Trong lòng thật ra cảm thấy có chút áy náy với người bạn tri kỉ này, nàng liền khẽ cười nói: “Lúc trước có chút bất tiện, nên Bản cung phải che giấu thân phận, mong Cố phu nhân thứ lỗi.”
Cuối cùng Cố phu nhân cũng suy nghĩ thông suốt, vội vàng thi lễ lần nữa, hướng công chúa thỉnh tội vì trước kia mình không chu toàn được cấp bậc lễ nghĩa.
Niếp Thanh Lân bảo Đan ma ma đem Cố phu nhân nâng dậy nói: “Ở đây không có người ngoài, có thể tự nhiên nói chuyện, lúc trước ở Thanh Long quan đã phiền Cố phu nhân phải chiếu cố nhiều, nay ngài lại một đường vất vả hộ tống Gia Nhu hồi kinh, Bản cung nên cảm kích ngày mới phải.”
Cố phu nhân liên tục nói không dám, cảm ơn công chúa thưởng ghế, sau mới dám ngồi xuống.
Trượng phu của nàng là ái tướng phe Thái phó, tự nhiên cũng biết được chút tình hình ở kinh thành, vị công chúa đang cười tự nhiên trước mặt này có khả năng chính là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng: Ban đầu ở biên thùy, nghĩ tới Thái phó vì đại kế đăng cơ mà cưới Vĩnh An công chúa, là một mối hôn nhân tạm thời, nhưng nay nghĩ lại tình hình khi đó ở Thanh Long quan, vị Thái phó luôn mặt lạnh kia lại luôn đối với vị công chúa trước mặt này sủng ái có thừa, chỉ sợ là tình yêu nam nữ trong đó không chỉ nhiều hơn một chút! Ngẫm lại phương pháp làm việc của vị công chúa này, cũng khó trách có thể thu phục đượcYêu Giao của Đại Ngụy, bộ dáng bình dị gần gũi cho dù không phải xuất thân hoàng gia, cũng làm cho người khác yêu thích từ tận đáy lòng.
Chỉ đáng tiếc trước kia nàng hiểu lầm, lại đem trà tinh phẩm được tỉ mỉ chọn lựa đưa tới phủ Thái phó, đưa cho ả thiếp thất thô bỉ kia, đúng là phí của trời.
Niếp Thanh Lân lúc này cũng không biết Cố phu nhân đang đau lòng vì mấy cái lá trà, hàn huyên một hồi sau đó mới nói mục đích tới đây của mình: “Cố phu nhân ở biên thùy, đương nhiên tin tức sẽ tường tận hơn người ở kinh thành, không biết tiểu thiếp hãm hại Hưu Đồ vương là người nào?”
Cố phu nhân thở dài nói: “Đó chính là vị Nô Lan Trắc phi trước sống nhờ ở phủ Tướng quân, lúc trước nhìn bộ dáng ngang ngược của nàng ta đã biết là người không dễ đối phó, nhưng không ngờ lại có thể làm ra chuyện bán đứng phu quân như thế. Đại khái sau khi biết mình không thể mang thai được nữa, trong lòng liền bị oán hận làm cho đầu óc mê muội. Nghe nói sau chuyện đó, nàng ta liền trở về bộ lạc của phụ vương nàng ta, sau đó dĩ nhiên muốn tái giá với công thần hiện tại của Thiền Vu Hung Nô… Cát Thanh Viễn.”
Niếp Thanh Lân biến sắc khẽ cau mày, nhưng lập tức giãn ra, ôn nhu nói: “Kỳ thật Bản cung tới đây còn có một yêu cầu quá đáng, đó là muốn nhờ sau khi Cố phu nhân trở về, có thể phái người nhờ Hưu Đồ vương gia mang những vật dụng, quần áo mà Bát hoàng tỷ thường hay mặc đưa lại. Cuộc đời của hoàng tỷ vốn nhấp nhô, nên ta muốn xây một ngôi mộ trên quê nhà, để an ủi linh hồn của tỷ tỷ ở trên trời. Ngoài ra, mong Cố phu nhân sắp xếp làm một pháp sự bên bờ sông nơi hoàng tỷ xảy ra chuyện, tụng kinh 3 ngày để siêu độ vong linh. Việc này vốn để người khác làm cũng được, nhưng mà Bản cung luôn lo lắng người bên ngoài làm không đủ tỉ mỉ, bỏ sót quá trình, Cố phu nhân làm việc trầm ổn, vẫn làm Bản cung yên tâm, nên tự mình đến nhờ cậy.”
Cố phu nhân nghe xong, đương nhiên là nhất nhất đáp ứng, sẽ an bài tỉ mỉ.
Niếp Thanh Lân lại nói tiếp: “Mặt khác Bản cung còn muốn nhờ Cố tướng quân một việc. Thái phó đại nhân bận quốc sự, Bản cung đương nhiên là không dám quấy rầy, nhưng quốc sự không hỏi, gia sự lại không thể mặc kệ, oan có đầu nợ có chủ, nếu như hung thủ hại chết tỷ tỷ, Bản cung khôngthể tử hình, thì Bát hoàng tỷ sao có thể nhắm mắt?”