Nếu Thái phó đã có ý muốn đăng cơ, tất nhiên Khâu Minh Nghiên sẽ tận tâm tận lực đem việc cuối cùng này xử lý tốt. hiện tại phiên vương các nơi đều đầu quân trước quân Thái phó, sau khi thu phục Nam Cương, thì vị trí phiên vương của Lĩnh Nam Vương khó giữ được, nhìn chung toàn bộ Đại Ngụy, quyền thế hoàng tộc Niếp gia héo tàn, nhưng vì đảm bảo mấy đám hoàng tử hoàng tôn không gây chuyện sau này, Khâu Minh Nghiên thỉnh tấu Thái phó tiến thêm một bước tước đất các phiên vương.
Biện pháp cụ thể là lấy cớ dàn xếp lưu dân, thu hồi hơn nửa đất của tất cả các đại phiên vương thành đất công, lại cho nông dân mất đất thuê đất với giá rất rẻ. đồng thời tiến hành sắp xếp lại quân đội của phiên vương. Ngoại trừ thị vệ bảo vệ bên ngoài Vương phủ, tất cả đều sửa lại phiên hiệu, hợp lại làm một với quân đội triều đình ở ngoài thành, đồng thời hủy bỏ con dấu ấn trên bạc, cấm phiên vương ở trong lãnh thổ của mình tạo tiền riêng.
Bởi bản chất là nhổ triệt để lợi ích mũi nhọn của đám phiên vương nên vừa mới bắt đầu thì không nên tiến hành cùng một lúc, mà bắt đầu từ mấy lãnh thổ của các phiên vương lớn. Vì vậy đám phiên vương đứng đầu tràn đầy phẫn nộ, phái tín sứ đến kinh thành lớn tiếng kháng cự tại triều đình.
“Hoàng thượng, tuy ngài không tự mình chấp chính, nhưng lúc này chúng tôi, các thần tử từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành muốn nghe một lời nóithật của bệ hạ. Làm suy yếu hoàng tộc, tước đoạt đất đai vàng bạc ân huệ mà tiên hoàng ban cho con cháu hoàng gia là ý của bệ hạ, hay là có người mượn danh của Hoàng đế để lấy công làm việc tư, muốn soán quyền đoạt vị?”
Người gạn đục khơi trong này là sứ thần của Tề Lỗ Vương, người này tên là Lục Phong, tuy chưa đến ba mươi tuổi nhưng năm năm trước là kim khoa trạng nguyên của Đại Ngụy, là một tay văn chương sắc bén làm cho đám văn nhân năm ấy sôi nổi bàn tán. Văn phong người này không bị trói buộc, làm người cực kì thanh cao. Vốn đỗ Trạng Nguyên, có thể tiến điện có công danh dễ như trở bàn tay, nhưng Lục Phong lại nói một câu: “Lục mỗ này, chỉ muốn biết trong thiên hạ có bao nhiêu người tuấn tài hơn Lục mỗ, nhưng kết quả làm cho Lục mỗ thất vọng, Tề Lỗ Vương là người có ơn với gia phụ, tuy gia phụ đã mất, nhưng Lục mỗ không thể không báo ơn, đối với ta công danh như mây bay, xin từ biệt tại đây!”
rõ ràng đang là kim khoa Trạng nguyên còn khinh thường nhìn Hoàng thượng, vứt bỏ công danh quay người làm môn hạ phụ tá quan văn không có danh tiếng gì của Tề Lỗ Vương, thật đúng là quá đặc biệt rồi. Nếu lúc ấy không phải có Tề Lỗ Vương bảo vệ, Lục Phong này không tránh khỏi tử tội vì coi rẻ tiên hoàng. Đến bây giờ đám quan trong triều còn nhớ rõ vị Lục lãng tử này! Bây giờ nhìn lại, cá tính phóng túng không bị trói buộc của vị Lục Phong này không hề thay đổi, dám ở trên triều trực tiếp chỉ ra dã tâm của Thái phó…
Nghe Lục Phong chỉ đích danh chất vấn, Niếp Thanh Lân ngồi trên ghế rồng hơi ngẩng đầu lên. Sắc mặt của vị ngồi trên ghế Giao long không được tốt lắm, tuy vậy nhưng vẫn không đổi sắc mặt, đôi mắt hơi hướng về mình, có ý muốn mình lên tiếng sao?
Sao Niếp Thanh Lân lại không biết ý định gần đây của Vệ hầu đại nhân chứ? Tuy những phiên vương họ hàng này hàng năm đều nộp cống phẩm đúng hạn, nhưng cũng chỉ là một gợn sóng nhỏ giữa biển khơi mà thôi. Quyền lực của phiên vương ở địa phương quá lớn, thường xuyên có hiện tượng chiếm ruộng công, đây là nguồn gốc tạo thành
lưu dân*. Vì vậy Đại Ngụy xuất hiện cảnh hiếm thấy thế này: Phiên vương các nơi giàu có bụng phệ, nhưng thiên tử cùng các triều thần lại thắt lưng buộc bụng, đau khổ mà sống.
*Lưu dân: dân chạy nạnCũng bởi vì thân là thiên tử, nên quốc khố tuy to như vậy lại cần lo cho khắp dân chúng trong thiên hạ, phiên vương tử thủ bảo vệ vàng trong kho của mình, thật sự là còn nhiều chất béo hơn cả thiên tử!
Dĩ nhiên Thái phó có tư tâm, nhưng mà đứng dưới góc độ một đế vương để xem xét, tước đất là chuyện phải làm, không cần biết phiên vương họ Niếp hay họ Triệu hay con cháu triều Lý! trên triều Lục Phong là đại biểu cho phiên vương, buộc thiên tử phải tỏ thái độ, mà Thái phó dường như cũng muốn nghe thiên tử như mình nói đây.
Niếp Thanh Lân vuốt vuốt thái dương, ém giọng nói: “Trẫm trẻ người non dạ, đúng là không nhớ rõ ước nguyện ban đầu của tổ tiên Đại Ngụy khi phân đất phong hầu cho các phiên vương? Mong Lục khanh cho biết.”
Khóe miệng Lục Phong hơi kéo lên, tựa hồ như không thèm để ý đến tiểu thiên tử mơ hồ này: “Năm đó, tổ tiên cảm thấy khi Vận hầu tặc tử làm loạn, quân vương bị cô lập, không có viện binh, vì vậy lúc thiết lập lại triều đình, phong hầu phân đất cho con nối dõi của các công thần, khi thiên hạ có biến, thì bốn phương có thể kéo về cứu viện, chia sẻ gánh nặng cho Hoàng thượng…”
Niếp Thanh Lân nghe xong nhẹ gật đầu: “thì ra là thế, nếu đã như vậy, vì sao năm trước khi lũ lụt, ba nghìn lưu dân mất ruộng đồng thôn trang, chạy tới dưới thành vị hoàng thúc Tề Lỗ Vương kia của ta xin cháo cứu đói, nhưng hoàng thúc lại lệnh cho năm trăm cung tiễn thủ đứng trên cổng thành, nói ai dám xô cửa vào thành thì giết không cần hỏi. Kết quả những lưu dân này gặp trắc trở, đi tới ngoài kinh thành, đến nay cũng không có nhà để về. Lục khanh, trẫm thật sự là trẻ người non dạ, kính xin hãy chỉ bảo thêm, sự chia sẻ gánh nặng này của Hoàng thúc, ẩn ý trong đó là như thế nào?”
Lục Phong thật không ngờ, tiểu Hoàng đế mang vẻ mặt trẻ con này lại nhắm thẳng chủ đề vào khuyết điểm của Tề Lỗ Vương, sắc mặt thoáng chốc căng ra, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hành động lần đấy của Tề Lỗ Vương nhìn như là không hợp lý, không suy nghĩ cho thánh thượng, nhưng năm đó Tề Lỗ Vương là phiên vương giao nộp cống phẩm nhiều nhất, đã tận tâm chia sẻ gánh nặng cho triều đình, nếu tùy tiện mở cửa thành, lương thực trong thành không đủ cho dân chúng trong thành hiện tại. Đấy cũng là do lòng từ bi lo nghĩ sâu xa của Lỗ Vương, nuốt lệ mà làm, thật sự là được cái này thì mất cái khác, lòng thì có thừa mà sức không đủ!”
không hổ là người từng đỗ trạng nguyên, khua môi múa mép như lò xo, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi chiếc bẫy do Hoàng thượng thiết kế.
Nhưng Niếp Thanh Lân lại lơ đễnh, làm ra vẻ đột nhiên hiểu ra, hỏi tiếp: “thì ra là thế, nhưng mà… Vì sao sau đó Tề Lỗ Vương lại mượn cớ vì lũ lụt nên thiếu thốn lương thực, trắng trợn trữ hàng, đầu cơ trục lợi lương thực. Làm hại năm đó giá lương thực của Đại Ngụy lên nhanh, vô số dân chúng dốc hết của cải để dành cũng không thể đổi được một túi lương thực cứu mạng? Trẫm tuổi còn nhỏ nên nghĩ thế nào cũng không ra. Chẳng lẽ sau khi Tề Lỗ Vương lau khô nước mắt, lại phát hiện dân chúng trong đất phong không thiếu lương thực mà lại thiếu vàng bạc sống qua mùa đông sao?”
Thái phó lấy lại đất phong, người nào cũng cảm thấy lo lắng, nên chưa bao giờ đám phiên vương lại đoàn kết đến như vậy. Lần nói chuyện này được chúng đại thần liên tiếp gật đầu, mà sắc mặt Lục Phong lại càng thêm khó coi, nhưng trong thoáng chốc lại không đối đáp lại được.
Niếp Thanh Lân do ém giọng để nói, nên rất khó chịu, dứt khoát ngửa ra đằng sau, dựa vào ghế rồng mềm mại nói một câu: “Ái khanh không nói, trẫm còn tưởng là Tiên hoàng sợ con cháu ăn không đủ, nên ra lệnh đúc tiền để dành tương lai cho con cháu. Câu phiên vương chia sẻ gánh nặng giúp trẫm của Lục khanh rất xuôi tai, nay trẫm vừa thiếu lương thực lại thiếu bạc gấp, phi tần hậu cung chỉ có ba người, tiết kiệm đến không thể tiết kiệm hơn. Thực sự là keo kiệt hơn cả thôn dân ở quê cha đất tổ. Các Hoàng thúc bá cũng đã tích trữ vàng bạc mấy mươi năm rồi, nay hãy bỏ ra chút lợi ích thực tế, giúp trẫm chia sẻ gánh nặng hiện nay nhé.”
Mấy câu nói vừa thốt ra kia, giống như từ miệng một đứa trẻ không hiểu sự đời, phát ngôn bừa bãi không biết tốt xấu lợi hại, thật sự là một đứa bé vô tích sự không lên nổi mặt bàn, nhưng vẻ mặt của tiểu Hoàng đế lại như một đứa trẻ ngây thơ, hỏi những câu hỏi ngây thơ, khiến đám sứ thần vốn đang tức giận đầy ngực, lại cảm thấy chủ nhân của mình đuối lý không phản bác lại được.
Người khác đều cho rằng Lục Phong hắn điên cuồng không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay hắn dám ở trên triều lớn tiếng hỏi Thái phó cũng vì yên tâm có chỗ dựa vững chắc. Những sứ thần này đến kinh đều ôm quyết tâm liều chết vì chúa công. Nghĩ hắn là một văn thần tay trói gà khôngchặt lại là tài tử nổi danh kinh thành năm đó, cũng coi như là một nhân vật có ảnh hưởng.
Nếu Thái phó nhất thời vì sượng mặt tại triều đình mà chém mình thì khó ngăn nổi miệng lưỡi của người trong thiên hạ. Thái phó dùng thủ đoạn với những phiên vương không hề phạm sai lầm, đã vậy lại còn làm thịt quan văn đến đây trần tình, cho dù phiên vương liên hợp lại tạo phản thì cũng là danh chính ngôn thuận.
hắn đánh cược ở chính điểm này! Mà ở trên triều truy hỏi Hoàng đế, nhưng mà đoán chừng cục diện chính trị hiện nay, ý đồ phế đế của Thái phó đãquá rõ ràng rồi, cho dù đứa trẻ bù nhìn kia bị Thái phó cưỡng ép không dám mở miệng, nhưng trước mặt nhiều sứ thần phiên vương như vậy, nếu lộ ra một chút lúng túng, bọn hắn cũng có thể dùng lý do thánh dụ của tổ tiên, không chấp hành lệnh Thái phó.
thật không ngờ chính là, tiểu Hoàng đế nhìn như yếu đuối nhu nhược chỉ thích nằm dài trên ghế rồng lại biết rõ nhiều chuyện cũ năm xưa như vậy, hơn nữa mặt không đổi sắc mà ném từng vụ việc lại để chất vấn, đoán ý thì đúng là cùng một lòng với Thái phó, muốn quyết tâm gọt sạch những thúc bá phiên vương quanh năm đuôi to khó vẫy này.
Trong thoáng chốc, Lục Phong không tìm ra cách, để cho mình lâm vào thế bị động, từ trước đến nay hắn vốn ăn nói sắc bén nay lại có chút nghẹn thở.
Thái phó đột nhiên mở miệng nói: “Các vị sứ thần đường xa mà đến chắc đã biết được điểm khó xử của Hoàng đế, nếu các phiên vương đã có tâm muốn chia sẻ gánh nặng giúp quân vương, hi vọng Tề Lỗ Vương tiên phong làm gương tốt, nếu không thì, chính là cãi lại thánh ý, đến lúc ấy đừng trách binh mã của bản Hầu vô tình!”
Buổi nói chuyện làm kinh sợ sứ thần, tất cả đều im lặng. Thái phó phất tay, ra hiệu bãi triều, nhưng giữ lại Khâu Minh Nghiên, gọi vào thư phòng.
“Đám sứ thần này đều không có ý tốt, Nghiên Thanh phải phái thêm người giám thị chặt chẽ bọn họ, có động tĩnh lập tức tới báo”, mắt phượng Thái phó hơi híp lại, ngón tay dài gõ nhẹ mặt bàn nói.
Khâu Minh Nghiên gật đầu chấp nhận, hắn hơi suy nghĩ một chút nói với Thái phó: “Việc Thái phó dặn dò cho đại hôn, thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chắc chắn sẽ làm Vĩnh An công chúa hài lòng. Tuy Thái phó ngài hi vọng thân thể Hoàng thượng không tốt, nhưng hôm nay vì đối phó với miệng lưỡi đám phiên vương, không thể không để cho Hoàng thượng đã lâu không vào triều xuất hiện. Vị hoàng thượng nhìn như nhu nhược yếu hèn này, nhưng khi ứng phó với đám sứ thần thì từng lời như phun châu nhả ngọc. Lúc Thái phó không ở đây, trên triều hắn cũng nói năng sắc bén, bác bỏ ý kiến của thần như thế này. Nếu Thái phó không xử lý người này thích đáng, chỉ sợ... Lưu lại một thiên tử có tài thao lược như thế này, e sẽ có hậu họa!”
nói xong lời này, mặt Thái phó lại trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn ái tướng của mình, thật lâu sau mới nói: “Đường lui sau này của Hoàng thượng, bản Hầu đã có chuẩn bị, về sau Nghiên Thanh không cần bận tâm chuyện này.”
Khâu Minh Nghiên ở bên Thái phó đã lâu, làm sao lại không nhận ra hắn không vui, vội vàng ngậm miệng, lẳng lặng lui ra.
Nhưng khi ra khỏi thư phòng, vẻ mặt buồn rầu. Thái phó vừa mới nói… là “đường lui” mà không phải là “kết cục”, thâm ý trong đó, sao hắn lại khôngđoán ra chứ?
Người như vậy, trên người có một sức hấp dẫn vô hình, dù là ngồi lười biếng trên ghế rồng nói chuyện cũng sẽ thu hút người khác nhìn không rời mắt, nhất là Thái phó đại nhân, ánh mắt lúc nhìn thiếu niên thiên tử, mắt phượng bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng…
Thiên tử yêu nghiệt nhường này, nếu Thái phó sa vào sắc đẹp mà bỏ lỡ kế hoạch, vậy thì hắn tự nguyện diệt trừ hậu hoạn giúp Thái phó!
Lúc hạ triều, Niếp Thanh Lân trở lại cung Phượng Sồ, cổ họng lại không khỏe. Cũng trách Thái phó, đêm qua lại nổi hứng trêu đùa miệng Long Châu, chui vào trong chăn không chịu đi ra, làm cổ họng của nàng kêu đến khàn luôn rồi. Sau đó dặn Đan ma ma lấy cao tỳ bà đến bôi họng.
Vừa mới thay quần áo, Đan ma ma bưng một chén sứ tới, bên trong là canh cao tỳ bà và tương kim kết được hầm cách thủy, nhẹ nhàng uống mộtngụm, vị mát lạnh quanh quẩn trọng cổ họng, cảm thấy chỗ cuống họng bị đau đỡ hơn nhiều.
Vì vậy liền ngồi trên xích đu, loay hoay lấy bức tranh hôm qua Thái phó đưa vào cung.
Nhìn thì hẳn là Thái phó mới vẻ, là cảnh hai người đang ở trong giàn ngắm hoa. Thái phó suy nghĩ khác người, căng vải trên gỗ đen để vẻ, dùng dao nhọn phác họa đường cong trên mặt gỗ đen, lộ ra màu trắng bên trong, tái tạo lại cảnh đêm đen như mực, đom đóm bay lượn lờ giữa hai người ngày đó.
Ở trong bức tranh, hai người đứng cạnh nhau, như giữa trời đất chỉ có một đôi. Niếp Thanh Lân say mê nhìn một lúc, Đan ma ma ở bên cạnh thấy thế thấp giọng hỏi: “Công chúa, người có muốn nô tài treo nó lên không?”
Niếp Thanh Lân nhẹ đặt tranh vào hộp gỗ, sau đó nói: “Tấm lòng của Thái phó, đừng treo lên để bụi bẩn, cất nó đi”
Đúng lúc này, Thái phó cũng xử lý xong công sự, tới chỗ công chúa dùng bữa.
Vì cổ họng Niếp Thanh Lân không thoải mái, hầu hết thức ăn đều lấy canh làm món chính. Ngự trù làm canh hải sâm vây cá hầm cách thủy với tuyết lê, hầm hải sâm vây cá tổ yến tốt nhất từ Nam Cương một ngày một đêm, bao nhiêu dinh dưỡng để ở trong canh, lại đem hạt của tuyết lê vừa mới hái nhét vào vài miếng gỗ thanh diệp để sắc thuốc, thêm đường phèn, nấu đến khi tuyết lê mềm ra. Ngửi mùi gỗ thanh diệp thơm ngát, nếm thử tuyết lê thanh ngọt thoải mái, uống mấy chén canh thơm, vừa giải nhiệt vừa bổ dưỡng.
Sau bữa trưa, thái giám lại dâng lên vài mâm trái cây. Niếp Thanh Lân lấy một miếng đu đủ đưa vào miệng, lúc này Thái phó nói: “Hôm nay trên triều, nếu không phải là tình thế bức bách, vốn thần không muốn để công chúa mở miệng, mấy ngày nữa là đại hôn của chúng ta, đến lúc đó người có thể nhàn hạ rồi.”
Niếp Thanh Lân dừng lại một chút, chậm rãi nuốt miếng đu đủ rồi nhẹ giọng hỏi: “Sau đại hôn chắc là lúc Hoàng đế xuống đài. Xưa nay Hoàng đế luôn truyền ra tin tức thân thể không tốt nên lấy cớ không khó. Chỉ là, Hoàng hậu hơi khó xử lý. Bất cẩn một chút sẽ hại đến danh dự của Thái phó.”
Thái phó biết Long Châu nói khéo léo, nhưng thật ra là xin cho tiểu Trầm hậu. Dựa vào tính tình của hắn, tiểu Trầm hậu là tai họa nhất định cần xử lý sạch. Dù sao nàng cũng đại diện cho Đại Ngụy chính thống, trong nhóm cựu thần vẫn rất có cân lượng, giữ lại là tai họa chứ đừng nói đến chuyện nàng còn nhìn thấy cảnh mình ở bên Long Châu dưới danh nghĩa Hoàng đế.
Chỉ là thân phận Long Châu vốn không có bạn bè, mãi mới có Cát Vân Nhi trò chuyện hợp ý cũng đã trở mặt thành thù, Thiệu Dương công chúa dịu dàng thì ở Bắc Cương, người duy nhất hợp ý đúng là tiểu Trầm hậu rồi. Lời nói thẳng của mình sợ sẽ làm lòng Long Châu khó chịu, cho nên Thái phó không nói gì. Long Châu thấy vậy lòng lạnh lẽo, dù Thái phó không nói lời nào, nhưng nàng đã đoán được ý của Thái phó.
Niếp Thanh Lân chậm rãi nuốt xong miếng đu đủ trong miệng. Nàng cũng không có gì để nói nữa. Nôm nay nàng khác những sứ giả của phiên vương ở chỗ, nàng quá hiểu người nam nhân tên Vệ Lãnh Hầu này, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ làm được.
Mà ngay cả tính mạng của nàng Định Quốc Hầu cũng nắm trong tay, có tư cách gì để đảm bảo tính mạng của người ngoài? Nàng không thể không tiếp xúc với Vệ hầu lãnh khốc, chỉ thương yêu mình bây giờ nên nhường nhịn rất nhiều mà thôi, nếu có một ngày tình nghĩa đã hết thì sao? Có phải nàng sẽ là tiểu Trầm hậu kế tiếp không?
Vệ Lãnh Hầu thấy Niếp Thanh Lân đột nhiên không nói thêm gì, mày rậm hơi nhíu lại, trong lòng biết bé con đang suy nghĩ vòng vo phức tạp. hắn nhẹnắm đôi bàn tay nhỏ bé, chậm rãi nói: “Công chúa biết được tấm lòng của thần, tiếc là ta và nàng lúc mới quen biết lại ở trong hoàn cảnh như vậy, thần sẽ cố gắng vẹn toàn, nhưng cũng hi vọng công chúa đừng vì những người không liên quan kia mà có khoảng cách với thần…”
Vĩnh An công chúa hơi ngẩng đầu, nhìn vị nam tử anh tuấn kia, mắt phượng dài nhỏ, khóe miệng mỏng thì bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ người này luôn mạnh mẽ lạnh nhạt, nam nhân lòng dạ nham hiểm này nói đến mức này đúng là rất nhường nhịn mình rồi.
Nếu là nữ tử khác, có lẽ đã vô cùng vui mừng, cảm giác rằng mình đã ôm được tâm của một nam nhân anh hùng vĩ đại nhất trong trời đất rồi. Nhưng mà, Niếp Thanh Lân biết rõ nam nhân như vậy chỉ e là không có duyên với bất kì nữ nhân nào, nếu có thể bầu bạn bên cạnh hắn, có lẽ… cũng chỉ có chữ “quyền” mà thôi…
Thái phó đột nhiên thở dài một tiếng, ôm thân thể cứng ngắc của Trứng gà trong ngực, tỉ mỉ hôn môi…
Thái phó ra lệnh, Khâu Minh Nghiên luôn nghiêm chỉnh chấp hành, trong kinh thành mật thám ở khắp nơi.
trên triều Lục Phong bị tiểu Hoàng đế chỉ trích nhưng chưa từ bỏ ý định, mấy ngày này lén lút liên lạc với các sứ giả phiên vương khác cùng mấy đại thần bảo vệ Hoàng đế bàn bạc cách đối phó.
Ở trong mắt hắn, dù tiểu Hoàng đế có nhanh mồm nhanh miệng thì nhất định cũng là do Vệ tặc mớm lời, một thiên tử còn trẻ thật không thể bỏ qua, cần phải lợi dụng con cờ này thật tốt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, sau khi Thái phó đăng cơ tất nhiên sẽ không giữ lại tính mạng Hoàng đế, mà đám phiên vương bên ngoài cũng trở thành đối tượng cần tiêu diệt, cho nên mấy phiên vương đều đồng lòng, quyết định liên hợp lại đối phó với Thái phó.
Mà đám bảo vệ Hoàng thượng thì gửi hi vọng đám phiên vương có thể cứu Hoàng đế, sau đó diệt trừ nghịch tặc Vệ Lãnh Hầu, trả việc triều chính về tay thiên tử.
Mà đám phiên vương cũng cần mượn đến danh nghĩa của Hoàng đế, danh chính ngôn thuận lên án công khai Vệ Lãnh Hầu. Bọn Tề Lỗ Vương có ý định nhổ cỏ tận gốc!
Chỉ cần nắm Hoàng đế trong tay, đến lúc đó bọn hắn tuyên bố dời đô, sửa kinh thành dời đến “Thịnh Ấp”, Thịnh Ấp là cố đô tiền triều, xung quanh là đất của các phiên vương có thế lực lớn, đến lúc đó dù Vệ Lãnh Hầu có binh hùng tướng mạnh nhưng mất thời cơ “Hiệp thiên tử dĩ lệnh thiên hạ” (hình như có nghĩa là: Có được thiên tử là có cả thiên hạ), nếu làm bừa nhất định sẽ mất dân tâm!
Mà vị thiếu niên Hoàng đế bù nhìn này về sau cũng chỉ có thể dựa vào mấy vị phiên vương, đến lúc đó để xem Vệ hầu còn lấy cớ gì để đoạt lại đất? Cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất là cứu Hoàng đế ra khỏi kinh thành, thoát khỏi sự khống chế của Vệ Lãnh Hầu.
Mật thám của Khâu Minh Nghiên xâm nhập vào sâu trong từng phủ, có vài quân cờ ẩn mai phục từ rất lâu chưa từng dùng, nhưng bây giờ lại dốc toàn bộ lực lượng.
Bọn Lục Phong tuy tự nhận là làm việc trong bí mật, nhưng cũng bị Khâu Minh Nghiên tìm hiểu đến tám chín phần mười.
Lúc hắn đang tập hợp lại tin tình báo mấy ngày nay chuẩn bị nộp cho Thái phó, lại hơi dừng lại. Lục Phong này tự cho mình là giỏi, một kẻ thư sinh tuy có chút can đảm nhưng đáng tiếc lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, dù mưu kế hay nhưng khó thể thành được! Nhưng mà… đây cũng là một cơ hội!
Thái phó hiện nay đang say mê sắc đẹp của thiên tử, nhưng nếu có cách thích hợp, cảnh tỉnh Thái phó, người anh vĩ như vậy nhất định sẽ tỉnh ngủ khỏi ma chú của thiên tử yêu nghiệt kia!
Khâu Minh Nghiên nghĩ vậy, nhưng trước mặt bỗng dưng hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng đế, vẻ ngây thơ nhưng
làn thu thủy* lấp lánh rực rỡ. Bút lông nắm chặt trong tay lập tức bị bẻ thành hai đoạn.
*cụm từ chỉ mắt của người con gái đẹphắn nhất định sẽ thay Thái phó nhổ đi tất cả chướng ngại ngăn cản nghiệp lớn! Đúng! Tất cả đều vì sự nghiệp thiên thu của Thái phó đại nhân, mà… không phải vì gì khác!
Hôm nay, Tướng quốc Khâu Minh Nghiên trên triều sẽ bẩm báo kho lúa mới đã tu kiến xong, khẩn cầu bệ hạ di giá đến tế lễ thần lương thực, sau đó mới có thể chính thức bắt đầu sử dụng. Vì có bài học của năm trước, năm nay kho lúa chỉ có thể dùng từ “phòng thủ kiên cố” để hình dung. Đừng nóilà tuyết lớn, dù là lũ lụt ngập trời, Công bộ cũng dám vỗ ngực đảm bảo những lương thực bên trong sẽ được giữ gìn hoàn hảo.
Bởi vì là tế thần lương thực chủ quản ngũ cốc, Hoàng đế phải cùng ở với Hoàng hậu, đế hậu cùng nhau tế lễ.
đã lâu tiểu Trầm hậu không xuất cung, hôm nay có cơ hội nên có chút phấn khích, ăn mặc triều phục mũ phượng chỉnh tề liền ngồi trên xe phượng, nhìn trộm phu quân đã lâu không thấy đang ngồi ngay ngắn ở loan giá phía trước. một thân long bào màu vàng sáng, hiện ra phong độ nhẹ nhàng của thiếu niên.
Vốn từ bốn năm trước ở một lần cung yến trong cung, Trầm Hồng Nhi lần đầu gặp Thập tứ hoàng tử. Bởi vì gia giáo Trầm phủ rất nghiêm, cách ăn mặc vụng về, trang phục như nông dân bỗng nổi bật giữa một đám phu nhân thiên kim. Trong lúc vô tình nàng nghe thấy mấy vị nữ quyến cười trộm mình như là cô gái nông thôn ngồi bán lê đầu đường, xấu hổ và giận dữ không thể ngồi yên được nữa. Lấy cớ quá mót, cũng không gọi ma ma đitheo, vội vã mà ra khỏi đại điện, lại không nghĩ rằng suýt nữa thì ngã trên bậc thềm. Khi đó một vị thiếu niên kịp đỡ mình, nhìn mặt nàng đầy nước mắt, ấm áp nói: “Nếu ta trang điểm được khuôn mặt đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ không khóc, nếu khóc trôi mất thì chẳng phải là phí rồi sao?”
Lời nói ôn hòa như vậy, đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ xuân của thiếu nữ. Thập tứ hoàng tử dịu dàng săn sóc như vậy, mà làm nàng không thể nào ngờ được là nàng lại trở thành thê tử của Thập tứ hoàng tử dịu dàng.
hiện giờ, trong hậu cung, lời đồn Thái phó chuẩn bị phế đế nổi lên khắp nơi, hai vị phi tần khác đều luống cuống, mỗi đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, nhưng nàng lại thong dong bình tĩnh như bình thường, có thể cùng kề vai sát cánh với Hoàng thượng, dù thân đang ở Nguy Cung, mệnh ở sớm tối thế nào, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Lúc đến kho lúa, xuống xe phượng, tiểu Trầm hậu theo sau Hoàng đế, mỗi bước đi đều nguyện cùng hoàng thượng sống chết, cùng tồn tại!
Đúng lúc này, Hoàng thượng như cảm thấy được sự kiên trinh của nàng, xoay người cười trong sáng với nàng, nụ cười kia, tiểu Trầm hậu như say, cảm thấy trăm hoa cùng nở, mùa xuân đã đến.
Sau khi Niếp Thanh Lân xoay người, vốn tưởng rằng tiểu Trầm hậu sẽ hiểu ý của mình, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đỡ lấy mũ phượng của Hoàng hậu chỉ có sự mê say, chỉ có thể bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng hậu, nàng đang giẫm vào long bào của trẫm.”