Nghe thấy tiếng gọi “Biểu ca” đầy ngọt ngào, Niếp Thanh Lân không khỏi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đứng sau Vệ Vân Chí là một tiểu cô nương thanh thuần động lòng người, cặp mắt e lệ nhìn về phía Vệ Lãnh Hầu tràn đầy kinh hỉ, lưu luyến.
Gọi một tiếng này xong, tiểu cô nương tựa hồ thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ bừng một mảnh, giống như là một đóa hoa đang nở rộ. Ánh mắt Vệ Lãnh Hầu lóe lên, thản nhiên nói: “San biểu muội, sao muội lại ở đây?”
Nghe thấy hắn hỏi, tiểu cô nương nhẹ nhàng nói: “Muội cùng mẫu thân đi ra ngoài giải sầu, vừa đúng lúc gặp cửa hàng của nhị biểu ca khai trương, liền chạy tới chúc mừng, “
đang nói, liền thấy từ trong cửa tiệm một người một người phụ nhân trung niên đi ra, thấy thân ảnh cao lớn của Vệ Lãnh Hầu trên gương mặt mang theo ý cười hỏi: “Lâu lắm không gặp Ngọc nhi, làm cho dì rất nhớ con đó.” Thái phó thấy thì hơi nghiêng người thi lễ đáp: “đã lâu không gặp qua Liễu di nương, cháu chào ngài.”
Vị phụ nhân này là muội muội ruột của mẫu thân hai huynh đệ Vệ gia, cũng có thể xem như bà đã nhìn hai huynh đệ lớn lên. Năm đó Liễu gia cũng thuộc một gia đình phú hộ, nhưng tỷ tỷ của bà gả cho một thương nhân người đầy hơi tiền. Còn bà thì mắt nhìn xa hơn, một lòng muốn được gả cho người phu quân có công danh, cuối cùng rốt cuộc lại gả cho một tú tài nông thôn. Đáng tiếc, con đường làm quan của vị hôn phu không thuận, khôngthể thăng quan tiến chức mà chỉ dừng lại ở cái mức cử nhân. May mắn gia đình của cải giàu có, cũng không phải lo của ăn của mặc. Nhưng mà cùng với tỷ tỷ so sánh thì thật khác nhau một trời một vực.
Ban đầu bà khinh bỉ ánh mắt của gia tỷ nông cạn, lại đi chọn tên thương nhân thấp hèn chỉ biết có tiền, đợi cho tuổi ngày càng lớn, mỗi khi cả gia đình tụ hợp lại, nhàn tản tán chuyện gia đình thì bà phát hiện mặc dù đại tỷ phu là thương nhân, nhưng cách nói năng, văn ngôn so với cái vị suốt ngày “ăn no” nằm đọc thi thư nhà mình thì lại cường đại hơn không biết bao nhiêu, nếu tham gia thi khoa cử, nhất định so với cái vị nhà mình phải hơn nhiều lắm.
Vừa mới có ý nghĩ như vậy, thì đã cất thành lời, nhưng khi tỷ phu nghe thì chỉ mỉm cười nói: “Làm quan to quyền quý có thể thong thả thoải mái như ta sao?” Tính tình thanh cao, xem công danh như rác rưởi đó không thể nào là giả vờ được. Vô tình làm cho bà ta cùng phu quân có cảm giác xấu hổ, thiển cận.
Nếu chỉ như thế này thì cũng thôi đi, nhưng tỷ phu cùng tỷ tỷ tình thâm trong hậu viện chưa từng có thêm một người thê thiếp nào, tỷ tỷ lại sinh được 2 người con trai, vợ chồng hài hòa, quyến luyến tình thâm.
Nhưng mà bản thân mình đến giờ vẫn còn chưa có con nối dõi, cưới sau mấy năm vẫn không có được con, sau cùng chạy chữa mãi mới hoài thai thìlại sinh hạ được 1 nữ nhi, lúc này tính tình của trượng phu cũng đã thay đổi, bắt đầu nạp thê thiếp, tiểu thiếp nhập môn 2 tháng liền bụng lớn như cái trống, không những thế lại là thai nam thật sự làm người ta tức điên. Sau đó hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ lại hoài thai, nhưng cũng lại là nữ nhi, chính là người vừa lên tiếng, Vương Nhược San, đến bây giờ bà cũng đã chết tâm, chỉ đau lòng về sau gia sản của gia đình lại đều về hết mẹ con của tiểu thiếp.
Tỷ muội dù cho tình cảm có tốt đến đâu cũng sẽ có chút háo thắng, trong đó dung mạo của bản thân lại xuất chúng hơn tỷ tỷ một bậc. Nhưng mà đến việc sinh con nối dòng lại không bằng tỷ tỷ.
Đều giống nhau từng là những thiếu nữ như hoa như ngọc, nhưng giờ đây chính mình đã biến thành một đóa hoa héo tàn, bên trong mất mát khônggì có thể nói. Sau lại nghe nói tỷ tỷ cũng không phải mọi chuyện đều thuận, chỉ nghe nói đủ loại tin đồn không hay về đại công tử Ngọc nhi, làm cho lòng bà ta tìm lại được chút thăng bằng, loại con ngỗ nghịch cả gan làm loạn như hắn kiếp trước phải thất đức lắm mới sinh ra được đứa con ngỗ nghịch như vậy.
Đứa cháu có nhũ danh “Ngọc lang” này, ngoại trừ cái mặt trắng nên có danh là “Ngọc” ra, những thứ khác đều không hề xứng, chính là một cục đá cứng đầu cứng cổ! Năm tuổi liền dẫn một đám hài tử học theo tích hành quân tác chiến “Hỏa thiêu Xích Bích”, thừa dịp bóng đêm đốt sạch một con thuyền hàng chứa đầy hương liệu của tỷ phu. Số tiền bồi thường trong đó cao đến dọa người thì không nói, hương khí nồng nặc do bị lửa đốt cháy phải mất hơn ba ngày mới tan đi. Từ đó về sau, quê nhà có thêm một danh xưng thanh nhã “Hương châu”.
(Đọc thêm về trận xích bích ở đây để biết độ tàn há của bác Thái phó)Còn nhớ rất rõ khi đó, tỷ phu tức giận đến mức cầm cây côn to như cánh tay chạy đi tìm tên nghịch tử kia, kết quả, tiểu nam hài khi đó mới 5 tuổi, lại tung tăng chạy thẳng vào thanh lâu làm cho vài gã sai vặt đi theo sau sợ chết khiếp. Chờ khi bọn hắn xông vào gõ từng cánh cửa để tìm thì mới phát hiện đằng sau cánh cửa tiểu thiếu gia đang đùa giỡn với vài vị tỷ tỷ xinh đẹp quần áo mỏng manh say tới bất tỉnh nhân sự, sau đó hắn bị lão cha túm cổ lôi trở về nhà, quỳ trước từ đường đánh cho một trận.
Đấy chỉ là những hoạt động đơn giản khi hắn mới năm tuổi thôi đó, chờ khi hắn lớn dần, không ngừng gây ra hết chuyện lớn này đến chuyện to đùng khác, làm cho tỷ tỷ của bà không lúc nào không lo lắng. Dung mạo tuy được bảo dưỡng kỹ càng nhưng ước chừng cũng làm cho tỷ ấy già đi cả 10 tuổi. Đợi càng về sau, vốn tưởng rằng hắn lớn lên thì sẽ tĩnh tâm, sau đó còn nghiêm túc tham gia thi khoa đỗ thành tân khoa trạng nguyên của Đại Ngụy.
Liễu di lại đúng là người thiệt tình yêu thương, quý trọng người đọc sách. Lại bởi vì gia tỷ, mắt thấy nghịch tử của tỷ tỷ lại là rồng trong loài người, lập tức nhanh chân, sớm cùng tỷ tỷ định việc hôn nhân, muốn đem tiểu nữ nhi của mình gả vào Vệ gia.
Vị Vệ gia trưởng tử kia tuy ngỗ nghịch nhưng thực ra lại rất hiếu thuận với mẫu thân, cũng bởi là quyết định của mẫu thân nên hắn cũng không phản đối, với hắn thì sao cũng được. Nhưng sau đó, khi hắn buộc tất cả người nhà di cư hết ra hải ngoại thì Liễu di mới phát hiện, tiểu Diêm Vương lúc 5 tuổi kia làm gì có chút thay đổi nào? rõ ràng cấp bậc tăng lên không biết bao nhiêu lần! Đốt thuyền thì có là gì, hắn đốt cả triều Đại Ngụy, lên nắm quyền hành đem hoàng cung náo đến long trời lở đất thì mới thật gọi là bản lĩnh.
Náo loạn kinh thành, phiên Vương nổi loạn, chỉ sợ là sẽ liên lụy đến tính mạng của tất cả người trong gia tộc, Vệ gia tộc không những phải vụng trộm đổi họ không nói, nhưng ngay cả bà mặc dù khác họ cũng sợ bị liên lụy tạo thành mầm họa.
Bà không những bị phu quân đuổi ra khỏi nhà mà còn đưa tới một phong hưu thư, cũng là tỷ phu áy náy liền đem bà lên thuyền cùng đi lánh nạn, cứ như thế mà không chính thức nhận hưu thư. May mắn con gái lớn xuất giá, mình cũng chỉ có thể mang theo tiểu nữ nhi tạm thời cùng tỷ tỷ đi tị nạn nơi hải ngoại,bản thân bà ta khi lựa chọn phu quân đã sai người, tuyệt đối cũng không thể liên lụy nữ nhi, nên đã thương lượng muốn cùng đại trưởng tử của Vệ gia giải trừ hôn ước, tránh việc nữ nhi sau này trở thành quả phụ của phản tặc.
Tỷ tỷ trước nay tâm tính thiện lượng, lại thấy vì nhi tử nhà mình mà muội muội bị đuổi ra khỏi nhà lại càng sinh lòng áy náy. Tự mình quyết định, liền mở miệng khiển trách nhi tử hoang đường vô lối, trong phủ thê thiếp thành đàn, liền hủy hôn ước giữa biểu huynh biểu muội.
Nhưng mà không nghĩ tới tiểu nữ nhi đối với đại biểu ca tuấn lãng lại một lòng nhớ mãi không quên, bởi vì mẫu thân tự chủ trương không thèm thương lượng qua với nàng ta về việc hủy hôn ước mà nàng đã náo loạn khóc lóc không ngớt. Sau đó, Vệ Lãnh Hầu lại có lần đi ra hải ngoại thăm phụ mẫu không biết thế nào, lại diễn ra cảnh hôn môi trong vườn, quần áo xốc xếch, bị mọi người bắt gian tại trận.
Lúc đó hắn cũng đã là Thái phó trong cung, quyền khuynh thiên hạ chỉ đứng sau vua, lại biến thành một con kim quy vàng. Lúc đó bà ta lại khóc lóc đòi tỷ tỷ làm chủ, muốn hắn cưới San nhi, để giữ lại thanh danh cho nàng ta. Nhưng lại không nghĩ tới, từ trước đến nay luôn nghe theo lời mẫu thân, Vệ Lãnh Hầu chỉ nhếch môi cười: “Chỉ có hôn thôi mà đã muốn ta cưới vào cửa, thì ta đây chẳng phải ngày ngày làm tân lang?” nói xong cũng chẳng thèm nhìn đến vị biểu muội đang khóc nức nở, nghênh ngang rời đi.
Nghe thử đi, sẽ hiểu cái gì là vô sỉ, là khốn kiếp? Nữ nhi mình thì nhận hết gièm pha, làm sao có thể gả cho người khác? Vì thế lúc đó tỷ tỷ lại quyết liệt làm chủ lần nữa tự ra mặt quyết định chuyện hôn nhân, chỉ nhận thức San nhi làm con dâu lớn Vệ gia. hiện tại tính ra cũng đã 1 năm rưỡi khônggặp vị hiền tế này, lập tức 2 mẹ con Liễu phụ liền nở nụ cười, liền gọi một tiếng hiền tế, một bộ dạng tình thân.
Vệ Vân Chí biết tính nết của đại ca nhà mình, vì việc này, ca ca dĩ nhiên đã hơn một năm không quay lại thăm gặp mặt phụ mẫu, mỗi lần thuyền cập bờ cũng đều là mình đi gặp, nói tình hình của cha nương cho hắn. Lần này Vân Chí hắn quyết định mở cửa tiệm trên đất liền, 2 mẹ con Liễu phụ liền theo đuôi không dứt, làm hắn cũng rất đau đầu, càng không nghĩ tới đại ca thế nhưng cũng góp vui, lại dẫn hồng nhan theo đến chúc mừng… khôngphải là làm mọi người cùng khó xử sao?
Nghĩ vậy, Vệ Vân Chí nhỏ giọng nói: “một lát nữa cha mẹ cũng đến đây, ca ca có muốn gặp hay là đi trước một bước?”
Vệ Lãnh Hầu nhíu mày, nhìn lướt qua Trứng gà bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu cha mẹ đã trở lại, ta mà không gặp, chẳng phải là bất hiếu sao?”
nói xong liền hỏi nơi nghỉ chân của cha mẹ, là tại trạch viện thành Bình Dương. Cũng không chờ cha mẹ qua đây, liền dẫn theo Niếp Thanh Lân đi bái kiến cha mẹ.
Nhược San thấy lần gặp mặt lần này cùng đại biểu ca, vẫn chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, tâm liền trầm xuống, may mắn mẫu thân một bên an ủi: “Lần này dì dượng của con cố ý về đại lục không phải là vì định ngày thành thân sao? Hãy nhẫn nại, tự nhiên sẽ có người lớn thay con làm chủ.”
Nhược San nghe thấy mẫu thân nói như vậy mới từ từ thu hồi nước mắt.
Bởi vì cục diện chính trị ổn định, Vệ lão gia liền không muốn sống cuộc sống ở hải ngoại nữa, sớm đã lên kế hoạch trở về đất liền. Cho nên sớm đã sai tiểu nhi tử tại thành cổ Bình Dương mua một trạch viện, thuê người tu sửa bên trong trang viện từ bậc thềm cho đến, lầu canh, bên trong đình đài mọi thứ chu toàn, mang đậm cảm giác phong nhã cổ xưa tinh xảo xa hoa, bốn phía trạch viện là vạn mẫu ruộng tốt, thuê hàng trăm tá điền làm việc.
Dân chúng xung quanh thấy bỗng nhiên không biết từ đâu mọc lên một trạch viện giàu có xa hoa, chỉ biết căn cơ gia chủ khá giàu có, nên cũng khôngcó ai dám tới quấy nhiễu.
Bên này Niếp Thanh Lân vừa lên xe ngựa, liền cúi đầu hướng Thái phó nói: “Hoàng tỷ còn đang ở Bộ quán chờ Bản cung về, Thái phó nếu muốn gặp người thân thì để Bản cung trở về trước, như vậy cũng thuận tiện hơn cho Thái phó.”
Mắt phượng của hắn hơi liếc qua: “Con dâu xấu cũng có lúc phải gặp cha mẹ chồng, công chúa bình thường hào phóng, sảng khoái, sao bây giờ lại lưỡng lự.”
Vĩnh An công chúa nghe vậy sửng sốt: “Như vậy đi gặp là đạo lý gì?” không phải nàng cố ý mang tư thái của công chúa ra, mà là thật sự có chỗ khó nói. Nếu là mang thân phận công chúa đi bái kiến, thì phu phụ Vệ gia lại phải bái kiến mình mới đúng. Nếu giống như lúc trước sử dụng thân phận Vệ tam phu nhân thiếp thất, vậy mình lại chính là chẳng khác nào thị nữ, thân phận lại quá thấp hèn! Mà… Nếu như là danh phận đại thiếu phu nhân của Vệ gia, thì Vệ Lãnh Hầu hắn có từng mang sính lễ, bái thiếp đến cho mình hay chưa?
Dù là thế nào cũng không được thuận tiện, vì sao Thái phó lại làm ra vẻ như mình đương nhiên phải cùng hắn đi gặp cha mẹ hắn? Đáng tiếc, những lí lẽ này khi chuyển đến trên người Thái phó đại nhân cũng đều không phải là vấn đề!
Niếp Thanh Lân nàng sinh long hoạt hổ đứng đó, là nữ tử đầu tiên mà nội tâm hắn nhận định, giống như nếu không danh chính ngôn thuận cưới nàng vào cửa thì dù có cả giang sơn cũng không thấy thú vị. Lần này hồi kinh, hắn sẽ đăng cơ, đến lúc đó hắn sẽ chính thức cử hành đại hôn đón vị Hoàng hậu xinh đẹp này. Lần này cùng cha mẹ gặp mặt ở Cổ thành, tuy rằng không phải là an bài sẵn, nhưng cũng đúng lúc xảo hợp. Thuận tiện để cha mẹ gặp mặt nữ tử hắn chọn, tránh cho cả ngày cứ mong hắn sẽ phải cưới vị biểu muội không ra gì kia.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Niếp Thanh Lân ỉu xìu, nhăn nhó, như thực tâm không muốn gặp phụ mẫu của mình. Chẳng lẽ trong lòng nàng khôngmuốn gả cho hắn?
Vệ Hầu hắn cả đời từ nhỏ tới lớn, có cái gì hắn muốn mà không được đâu? Ai ngờ đâu sống cuộc sống hoang đường phóng đãng đến gần ba mươi tuổi đầu, lại đụng trúng một viên ngọc cứng đầu hơn cả mình. Tuy rằng đã đem thân thể mềm mại kia nhấm nháp vài lần, nhưng trái tim của nàng còn chưa hẳn hướng về hắn. Mỗi lần nghĩ đến chuyện người cao ngạo như mình lại phải cưỡng bức ép cưới mới ôm được giai nhân về, trong lòng lại dâng lên buồn bực lẫn tức giận, nhắm mắt hồi lâu mới dần dần tiêu tan.
Lúc này nhất thời không nhịn được, tia hung tàn lộ ra trong mắt: “Vậy công chúa cứ mãi không chịu đi gặp cha mẹ của bản Hầu là đạo lí gì? Chứ không phải nàng cảm thấy thân thế của cha mẹ bản Hầu là thương nhân, thân phận thấp kém, làm nhục vinh quang của hoàng gia?”
Niếp Thanh Lân từ trước đến nay luôn không nguyện ý cùng Thái phó tranh chấp, nhất là những tranh cãi gắt gao như thế này, càng nói, chỉ càng làm tổn thương nhau mà thôi, nên chỉ khẽ cười nói: “Thái phó nghĩ nhiều rồi, phụ mẫu của Định quốc hầu dĩ nhiên là thân phận tôn quý, nhưng bản thân Bản cung không cha không mẹ, loại hoàng gia rách nát này đúng ra không nên chạm đến Vệ phủ sang quý thì đúng hơn.”
Lời nói khoan thai, chậm rãi, nếu như không nghe rõ ý trong lời nói, thì thật giống như nàng đang mềm mại khen tặng bình thường!
Thái phó đại nhân bị một câu nói này của giai nhân làm cho tâm tình phát cáu, cố tình con nhóc kia đã ngang tàng lại còn ngang ngược, tiếp tục nói: “Về sau Thái phó cứ tự quyết định là được, không cần để ý tới ý nghĩ của Bản cung, trong ‘Nữ Giới’ đã nói: Nam làm chủ nữ chỉ nghe. Cho nên Thái phó nói cái gì cũng là đúng, muốn thế nào thì nó là thế đó. không cần phải hỏi qua ý của Bản cung, Thái phó cũng đã lớn tuổi rồi, đừng giận dỗi vì chuyện không đâu sẽ không tốt cho thân thể…”
Lúc này xe ngựa vào tới cổng trạch viện, chỉ nghe thấy trong xe ngựa có tiếng ầm ầm răng rắc bên trong, tức thì các thị vệ lập tức xuất đao, tưởng là có thích khách tập kích. Nhìn kĩ lại, đỉnh xe ngựa đã bị người bên trong tung chưởng đánh nứt một đường, đưa mắt nhìn nhau không biết có nên thỉnh nhị vị đại nhân xuống xe hay không…
Khuôn mặt tuấn tú của lạnh như băng, mắt phượng uy nghiêm đang trừng mắt nhìn Niếp Thanh Lân vẫn đang thản nhiên ngồi chỗ cũ, khuôn mặt nhỏvẫn giữ vẻ bình thản, làn da trắng trơn mịn, mắt to linh động, lại luyến tiếc không nỡ động… Nếu như có thể... Trong trận cung biến lúc trước nên mộtchưởng đánh chết con nhóc ngang ngạnh này... thì bây giờ đâu phiền não như thế này...
một màn trong xe làm cho người ta hít thở không thông, trầm mặc một lúc Thái phó rốt cục nói: “Quay đầu ngựa lại, trở về biệt quán!”
Bởi vì biết đại ca muốn tới, sáng sớm Vệ Vân Chí đã phái tiểu nhị của cửa tiệm đi khoái mã tới trạch viện báo tin cho phụ mẫu mình.
Vệ lão gia tuy nhắc tới trưởng tử ngỗ nghịch này là tức giận tới mức vểnh hết râu lên. Nhưng một thời gian dài không gặp, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng cũng là nhớ thương con.
“Hừ, còn biết đường trở về, ai muốn gặp nó chứ?” Miệng nói như vậy, nhưng vẫn mở tủ quần áo, xoay tới xoay lui lựa chọn, đợi đổi xong, thì đi ra ngồi chính giữa đại sảnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đợi con vào bái kiến.
Nhưng đợi hồi lâu, vẫn không thấy người đâu, chỉ nhìn thấy vị quản gia cũ của gia đình chạy hồng hộc vào báo: “Lão gia… Đại thiếu gia, ngài ấy… xe ngựa cũng không xuống, liền quay đầu ngựa đi rồi.”
Vệ lão gia vừa nghe, liền giận dữ cầm cốc trà ném thẳng, “Bốp” một tiếng chén bị đập nát vang lên!
“Tên nghịch tử bất hiếu! Nó tưởng nó là Đại Vũ tiên thánh phải không? Giờ ngay cả nhà cũng không thèm về có đúng không? Nếu nó không muốn về thì đừng bao giờ về nữa! Vệ gia ta xem như chưa từng có đứa con như nó.” Vệ phu nhân cũng bất đắc dĩ, cảm thấy mình có lỗi với lão gia, không nghĩ mình lại sinh ra tên hỗn thế ma vương ngang ngược như thế này, nên dịu dàng vuốt lưng an ủi ông.
Qua một nén nhang sau, liền nghe được quản gia kia lại mang vẻ mặt vui mừng vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lão gia, đại thiếu gia đã cưỡi ngựa trở về.”