Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 26

Mấy ngày nay tương đối nhàn nhã, một số ít thuộc hạ tự an bài vô cùng thỏa đáng, Lâm Phong không cần quan tâm. Hiện thời, nàng vô sự ở bên cạnh Bắc Thần Thiên, một thân dạ phục đeo mạng che mặt, ngoại nhân nhìn không ra nàng là nam hay nữ, chỉ biết Bắc Thần Thiên lại có thêm một tên thuộc hạ tâm phúc, muốn điều tra gì cũng tra không ra, chỉ biết hắn gọi là “Ám” .

Hai tháng này phân loại đã thành công, từ từ mở rộng Bắc Thần, Bắc Thần Thiên biết bản lãnh và kiến thức của nàng càng ngày càng nhiều, ánh mắt phiêu phiêu nhìn nàng cũng ngày càng tăng lên, Lâm Phong đoán không được ánh mắt hẹp dài kia nhìn nàng đang suy nghĩ những gì, nên không thể làm gì khác hơn là giả câm vờ điếc.

Ngày gần đây, hai chữ Lâm Phong này đã lan truyền bên ngoài, bề ngoài sai người hoạt động có tính chất từ thiện, lấy danh nghĩa của nàng tiếp tế cho người nghèo, lấy hình ảnh băng thanh ngọc khiết, giai nhân thiện tâm muốn phát quang Bắc Thần Quốc.

Ngầm lấy thân phận “Ám”, nàng vừa hiến kế giúp Bắc Thần Thiên, sai người đem những tiểu tử chơi bời lêu lổng không có việc làm tụ tập lại, đào núi đắp đê, vừa đả thông đường núi phía nam Bắc Thần, vừa mở rộng lãnh thổ thủy vực ở phía tây. Mặc dù ích lợi không phải nhất thời là thấy được, nhưng cũng là một cách lâu dài, tả hữu đại thần của Bắc Thần Thiên đối với vị “Ám” mà Bắc Thần Thiên tự mình mời đến đã thêm phần kính nể “cao nhân” này.

Ngày hôm đó Nam Cung Xuy Tuyết đột nhiên tiến vào thư phòng của Bắc Thần Thiên: ” Tam hoàng tử Tập Lan vừa mất, Tập Lan nguyện quy thuận Bắc Thần ta và xưng thần.”

Bắc Thần Thiên lộ vẻ vui mừng, một tay đập bàn: “Tốt! Tập Lan đầu hàng, phối hợp với Hồng Diệp Cốc, ngày sau nếu có tấn công Thiên Thành cơ hội chiến thắng cũng nắm chắc hơn.” Lâm Phong biết, thời gian gần đây Bắc Thần đều dụng binh đối với Tập Lan, nhưng Bắc Thần Thiên không ở tiền tuyến, ai có thể đối phó được Dịch Bắc Phi?

Nàng ở bên cạnh lạnh nhạt nhắc nhở: “Cẩn thận có lừa gạt.”

Bắc Thần Thiên lông mày vừa động, nở nụ cười mê hoặc, lắc đầu nói: “Nàng không hiểu, vận nước đại sự sao lại có lừa gạt? Hiệp nghị giữa các nước không phải dễ dàng mà đạt thành, nếu có đạt thành, lại không thể dễ dàng bội ước, nếu không thì khắp thiên hạ đều có thể tấn công, Tập Lan là một nước nhỏ, cũng không phải là không ai muốn thâu tóm, bọn họ không thể có chuyện giả vờ thần phục đối với chúng ta.”

Liếc qua liếc lại cái khuôn mặt “họa thủy” kia, Lâm Phong đứng thẳng một chút, còn có loại chuyện như vậy?

Những cổ nhân này, chuyện chiến trường cùng chuyện quốc gia đại sự thật là phức tạp, cũng không phải là lòng người để mà suy đoán, về mặt cai quản đất nước Bắc Thần Thiên khá là lợi hại, nàng không muốn tự làm mất mặt mình.

Nhưng Lâm Phong cảm giác, chuyện này có cái gì đó không đúng, hẳn là không đơn giản như vậy, nhưng chỗ nào không đúng nàng lại không nói ra được.

Yên lặng theo dõi diễn biến ra sao vậy, dù sao bản lãnh Bắc Thần Thiên nàng cũng hiểu rõ ràng, nếu như nam nhân tên Bắc Thần Thiên dễ dàng bị lừa như vậy, hắn đã sớm bị treo đầu đường uống gió Tây Bắc rồi a~~. (táo: ý Lâm Phong bảo là Bắc Thần Thiên bị chết đói??!!)

Thình lình nghe thấy Bắc Thần Thiên chậm rãi nói: “Phong, gần đây vô sự, quốc sự của Bắc Thần cũng xử lý khá ổn thỏa, không bằng theo ta đi ngắm cảnh hồ bơi giải sầu, được không?” Lâm Phong suy nghĩ một chút, cũng cười nói: “Có gì không thể?”

Nói ra, thời gian nàng tới Ân Tang đại lục cũng dài như vậy, nhưng không có thời gian để đi chơi, lập tức cùng Nam Cung Xuy Tuyết, ba người họ đổi thường phục nam nhân, gọi chiếc xe ngựa, đi tới ngoại hồ phía tây Phàn Thành, thưởng thuyền trên hồ, có một phong vị khác.

Gió nhẹ phất phơ lướt qua mặt, Lâm Phong một mình đứng ở mũi thuyền, bình lặng nhìn mặt nước thật lâu không nói, tựa hồ lại nghĩ tới cuộc sống hắc đạo giang hồ trước kia ở Hồng Kông, tâm tình cũng rất thoải mái. Khi đó nàng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn như bây giờ, ở hiện đại không quá suy lợi hại, cũng không nghi ngờ phòng bị lòng người như bây giờ, so sánh ra cuộc sống ở hiện đại vẫn dễ dàng hơn.Tuy đều là cuộc sống luôn phải hoài nghi, đúng là không phải chuyện tình gì vui vẻ, đáng giá, song hết thảy những người bên cạnh lại không thể không khiến nàng hoài nghi.

Ở một bên thuyền, lúc này Bắc Thần Thiên mặc một thân thường phục, tóc dài màu đen tùy ý buộc ở sau ót, nhìn thoáng qua, bộ dáng tuấn mỹ, đôi mắt mỉm cười, sợi tóc bay toán loạn, quả thực có thể làm cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng! Hiện tại hắn có mặt nào giống đế vương? Căn bản là một kiểu phú gia công tử xinh đẹp tựa thần tiên.

Hắn lười biếng dạo bước đến mũi thuyền, ngưng mắt nhìn tuyệt sắc giai nhân trước mắt đang tản ra cỗ khí cao ngạo cô độc, khẩu khí vô tình ôn nhu dị thường: “Làm sao, nhớ nhà?”

Bỗng nhiên nghe được thanh âm kì lạ, ngực Lâm Phong bỗng dưng run lên, sinh ra mấy phần cảm giác nói không ra lời, nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhàn nhạt lắc đầu: “Ta tại sao lại nhớ nhà, người nhà cũng không để ý ta, nếu không ta như nào lại tới đây?”

“Quả thật, nhìn dáng vẻ của nàng không giống như đang nhớ nhà.” Bắc Thần Thiên tựa vào một cây mộc lan, cơ trí mà giảo hoạt cười: “Như vậy, là đang nhớ người?”

Khẽ trầm mặc một lát, Lâm Phong lúc này đột nhiên cảm thấy, xem ra khuôn mặt họa quốc ương dân của hắn thoạt nhìn hết sức mát nhãn, mắt nàng khẽ liếc nhìn hắn, khẩu khí trở nên bất thiện: “Không phải chuyện của ngươi, bớt can thiệp đi thì tốt hơn.”

“Nàng hiện là trợ thủ đắc lực của ta, nếu xảy ra điều gì không hay với nàng, ta cũng tổn thất không nhỏ.” Lý do của hắn rất đầy đủ, mặc dù là ngụy biện nhưng vẻ mặt Bắc Thần Thiên vẫn là bộ dáng lo lắng mười phần.

Sau một trận trầm mặc làm người ta hít thở không thông, lãnh ý trong hồ nước dường như muốn xâm nhập cả con thuyền nhỏ, giữa hai người tuy ít có tranh đấu hay là đấu khẩu miệng lưỡi lợi hại, nhưng bọn họ tựa như đã tranh đấu không ít thời gian rồi, bất luận là người nào cũng không giành thắng lợi cũng như chưa từng thất bại. Bọn họ đều là những người thông minh, cho nên đều hiểu, đấu tới đấu lui vốn không có ý nghĩa gì, nhưng thật lòng đối đãi, đối với người như Lâm Phong mà nói, thật là có chút khó khăn.

Chung quanh tiếng gió kêu không biết bao lâu, Lâm Phong đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Thần Thiên, ngươi từng tin tưởng ai chưa?”

“Tin, đương nhiên tin.” Nam nhân nói tùy ý nhưng lại toát vẻ kiên định.

Hơi sững sờ, Lâm Phong kinh ngạc nhìn hắn, nàng biết khẩu khí của hắn lúc này không phải là nói dối, nhưng… Nhìn không ra, thật nhìn không ra, người như Bắc Thần Thiên lại có thể tin tưởng người khác?

Đột nhiên, ánh mắt chợt như ngôi sao lóe sáng nhìn thẳng vào nàng, tựa như muốn đem cả người khóa lại, Bắc Thần Thiên nở nụ cười nhẹ nhàng mà có phần cuồng ngạo, tiếng nói như nam châm hút sâu lòng người, nhu hòa khó tin: “Thật ra có tin tưởng hay không nàng hẳn rõ ràng; hạng người gì nên tin, hạng người gì không thể tin; tình huống nào nên tin, tình huống nào phải hoài nghi; cũng là người trong đầu biết rõ mình cần gì, nếu có lý do tin hắn, nàng nên tin, nếu là vô lý, kẻ ngu mới đi tin tưởng người khác, nàng không ngốc hơn ta, hẳn phán đoán ra tình huống nào nên tin tưởng người khác, tình huống nào không nên?”

“Nếu ngươi nói đến phương diện tình cảm thì bất luận tín nhiệm thế nào, ta chưa từng tin ai. Đang ở cạnh đế vương, ta sẽ không mang tánh mạng mình ra mà nói giỡn, ngươi cũng nói tánh mạng là của Bắc Thần, nói rất đúng, cho nên ta chỉ lựa chọn tin tưởng là có thể tín nhiệm.” Bàn tay rộng rãi ấm áp không biết từ lúc nào đã đặt lên vai Lâm Phong, thần sắc Bắc Thần Thiên chân tình đến nỗi làm cho người ta nghĩ là ảo giác, song suy ngẫm lời hắn nói lại cứng rắn không phải là không có chú ý.

“Ngươi… cùng ta nói những thứ này làm gì?” Theo như lời Bắc Thần Thiên nói, suy nghĩ một chút, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trong óc có nhiều chỗ rõ ràng rồi, sau đó lộ ra một nụ cười thực tâm khó gặp.

“Nàng cùng ta rất giống nhau. Giống nhau, đều tự tin đến tự phụ, không tin tưởng bất luận kẻ nào, cùng thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn tàn nhẫn mục đích tư lợi, cho nên thời điểm ta gặp nàng mới cảm thấy kinh ngạc, thời điểm thấy được bản lãnh của nàng đã hi vọng nàng trợ giúp ta, nàng có từng nghe qua câu nói…” Nói được một nửa, Bắc Thần Thiên đột nhiên mỉm cười ngừng lại, lúc này vẻ mặt hắn không phải là của Chiến thần trên chiến trường, cũng không phải là thái tử điện hạ ngày thường mười phần uy nghiêm, mà giống như một hài tử mới phát hiện ra bảo bối.

Lâm Phong nhìn thần sắc hắn rất xấu xa, liền trợn mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cười lớn:

“Vật họp theo loài, người đi theo bầy.”

Tám chữ ngắn ngủn có thể khái quát lên tất cả.

Bởi vì cùng là một loại người, cho nên mới có cảm giác tỉnh táo tương tích, bởi vì người như bọn họ quá ít, có thể sát cánh cùng nhau càng ít hơn, cho nên trong thời loạn thế này, mới không có ý niệm đối địch trong đầu.

Hai người cũng không nghĩ tới, vốn chỉ là nói chuyện giải sầu một lúc, thế nhưng khoảng cách giữa họ đã tiến lại gần hơn, tình cảm giữa người với người, quả nhiên là một loại tình cảm kỳ lạ.

Trong lòng như được mở ra, Lâm Phong nghe Bắc Thần Thiên nói bỗng thức tỉnh, hắn nói những thứ này, đơn giản là muốn nàng tạm thời tín nhiệm hắn, bởi vì hắn căn bản không có bất kỳ lý do nào yếu hại nàng, thẳng thắn mà nói, trong đó có ẩn toan tính gì Lâm Phong tự nhiên minh bạch. Những ngày qua Bắc Thần Thiên cũng không phái bất kì kẻ nào đi hạn chế hoặc dò thăm hành động của Lâm Phong đã nói lên thành ý đầy đủ.

“Chỉ cần ngươi không làm ta thất vọng, ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Thanh âm của nàng không lớn, nhưng đủ để cho người bên cạnh nghe thấy, người đó nghe được câu trả lời chắc chắn, nụ cười trên khuôn mặt tuấn lãng càng thêm vài phần khắc sâu.

Thuyền nhỏ chậm rãi phiêu du trên nước, cơn gió ấm áp không ngừng thổi nhẹ, Nam Cung Xuy Tuyết đứng ở đầu thuyền bên kia, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười thoải mái, quay đầu nhìn lại, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Điện hạ đang cười! Từ khi nào vậy, trên mặt điện hạ dù muốn cũng không thấy nụ cười thật lòng xuất hiện, nếu có chẳng qua là nụ cười tâm cơ cùng thâm trầm, trước chiến thắng, cũng không nhìn thấy ngài cười sảng khoái như thế. Thanh âm này xem ra, bất luận có phải là thật tâm hay không, cũng tuyệt đối là thoải mái.

Nam Cung Xuy Tuyết mặc dù trầm mặc ít nói nhưng cũng là người thông minh, hắn chưa bao giờ trêu chọc Lâm Phong, cho dù gặp mặt cũng chỉ nói vài lời đôi câu, bởi hắn biết Lâm Phong rất nguy hiểm, giống như điện hạ đều nguy hiểm!

Hai người nguy hiểm gặp nhau sẽ phát sinh cái gì? Hai người nguy hiểm như thế nếu thật tâm hợp tác, ý vị như thế nào. Trước kia Lâm Phong bất quá là giúp ngài một chút, cũng không chân chính nhiệt tâm làm gì, nếu như nàng thật tâm, có lẽ… Bắc Thần trở thành Ân Tang vương giả cũng nói không chừng.

Lúc này, cũng có không ít người đến đây xem hồ, đột nhiên tiếng nước chảy ầm ầm, chiếc thuyền bên cạnh thuyền đang đi không biết tại sao lại bị lật, mấy thị nữ và một tiểu thư cùng rơi xuống nước, mọi người trên bờ sợ hãi kêu lên.

“Tiểu thư! Tiểu thư!! Tiểu thư rơi xuống nước rồi, cứu! Cứu mạng với!”

Trong hồ một thiếu nữ đang liều mạng quẫy đạp trong nước, âm thanh kêu cứu, đã bị nuốt bởi mấy ngụm nước hồ. Thị nữ bên cạnh cũng không có ai biết bơi, tự vệ còn không kịp nào có thời gian đi cứu người!

Bắc Thần Thiên cùng Lâm Phong mới vừa thưởng thuyền, hăng hái của hai người đột nhiên bị nhiễu loạn, lông mày đồng thời nhảy lên đảo mắt nhìn nữ tử trong nước kia. Mỹ lệ! Thật sự mỹ lệ động lòng người! Xinh đẹp tới kinh tâm động phách! Chẳng qua là màu da nàng kia không bình thường, vừa nhìn cũng biết thân ở khuê phòng.

Lúc này Lâm Phong thật có chút ít bội phục Bắc Thần Thiên, phải biết rằng tình huống như thế là thích hợp nhất để làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu là nam nhân thông thường đã sớm bất chấp tất cả nhảy xuống cứu người rồi, Bắc Thần Thiên lại có bộ dạng thờ ơ mặt không đổi sắc, không khỏi làm nàng thấy hứng thú mười phần:

“Làm sao? Lo lắng đó là thích khách?”

“Thế thì không, lấy thân thủ của ta, nàng cho là cần phải sợ thích khách sao?” Người bên cạnh cuồng ngạo cười một tiếng, vẻ mặt kia thật sự làm Lâm Phong muốn đập bẹp đi: “Bất quá, người vừa rớt xuống hồ nước này ta không quen, không có quan hệ gì, lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Huống chi lúc này không phải là mùa đông, một lát nữa tự nhiên sẽ có người tới cứu, không chết được.”

Tin đồn rằng Bắc Thần Thiên không vì ham mê sắc đẹp mà dao động, quả thật là đúng!

Lâm Phong không vì nửa câu nói sau của hắn thiếu chút nữa đã vỗ tay tán thưởng, bất ngờ cảm giác hai người thậm chí có sự ăn ý, thật ra trong lòng nàng cũng nghĩ, nếu như Bắc Thần Thiên biết, có lẽ họ như là tri kỷ.

Người cầm lái đã không chịu nổi nữa, mặc dù không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng thầm trách tội hai nam nhân này một chút cũng không có tâm địa trợ giúp người khác liền quay mắt nhìn sang. Bắc Thần Thiên và Lâm Phong chậm rãi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, Lâm Phong còn nói:

“Nhìn kỹ rồi nói.”

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có một số việc đề phòng một chút vẫn hơn.
Bình Luận (0)
Comment