Giấc Mộng Mùa Hè

Chương 3

Thi đại học ban tự nhiên không cùng một trường thi với ban xã hội, đến nỗi Khâu Quỳ không kịp nói một câu “Cố gắng thi đại học” với Đoạn Thư Ngật, thi đại học cứ như vậy hạ màn kết thúc.

Lúc gặp lại Đoạn Thư Ngật, là vào ngày thi đại xong về trường ước tính điểm.

Mọi người mượn cớ chụp tốt nghiệp sôi nổi tụ tập trên thao trường muốn chụp ảnh chung với người mình muốn chụp cùng.

Vẫn chưa chụp đến lớp của Khâu Quỳ, Khâu Quỳ bèn ghé vào cửa sổ nhìn về phía thao trường.

Trên thao trường là lớp (Mười một) ban tự nhiên đang chụp tốt nghiệp.

Khâu Quỳ nhìn về phía Đoạn Thư Ngật bị nhóm người vây quanh, trong lòng là cảm giác không nói ra được.

Ánh nắng chiếu lên người anh, tia sáng màu vàng nhún nhảy trên tóc anh, cả người anh đều bị ánh sáng bao phủ.

Trong lúc nhất thời, Khâu Quỳ không biết phải hình dung bức tranh này như thế nào.

Cô không biết nên nói là Đoạn Thư Ngật đứng trong ánh sáng hay là bản thân anh đã là ánh sáng.

Mãi cho đến cuối ngày hôm ấy, Khâu Quỳ cũng không dũng cảm lấy một lần, tiến lên tìm Đoạn Thư Ngật xin một bức ảnh chung.

Cô chỉ là xa xa chụp một tấm bóng lưng của anh.

Anh ngược sáng, đứng trên chuyến xe cuối của thanh xuân Khâu Quỳ.

Tháng tám, vào cuối mùa hè đó.

Khâu Quỳ nhận được thư thông báo trúng tuyển đến từ đại học Thâm Quyến, nhưng nguyện vọng 1 của Đoạn Thư Ngật lại không điền đại học Thâm Quyến.

Đó là sau này Khâu Quỳ nghe được từ Chúc Nguyệt, ước tính điểm Đoạn Thư Ngật thi đại học cao hơn rất nhiều so với điểm chuẩn trúng tuyển của đại học Thâm Quyến năm trước.

Giáo viên đề xuất anh đến Đại học Đồng Tế tốt hơn so với Đại học Thâm Quyến.

May mắn là, điểm thi đại học của Đoạn Thư Ngật còn cao hơn điểm chuẩn của Đại học Đồng Tế hai mươi điểm.

1476 km, là khoảng cách Thâm Quyến đến Thượng Hải.

Mùa hè năm đó cứ như thế vội vàng kết thúc, thậm chí Khâu Quỳ còn chưa kịp tiếc nuối, đã bị thời gian đẩy về phía tuổi mười tám của mình.

Cô biết mùa hè cuối cùng cũng sẽ kết thúc, cô và Đoạn Thư Ngật đều tiến đến cuộc sống của mình.

Khâu Quỳ nghĩ, vậy thì chúc Đoạn Thư Ngật.

Tiền đồ như gấm.

Trong bốn năm đại học, Khâu Quỳ gặp được một nhóm bạn cùng phòng rất tốt đến từ khắp mọi miền đất nước.

Nhưng chỉ có một người bạn cùng phòng là đến từ Thượng Hải.

Cô thường xuyên nghe người bạn cùng phòng này nói về chuyện liên quan đến Thượng Hải, có lúc là thời tiết, có lúc là quà vặt đặc sản Thượng Hải.

Khâu Quỳ không thường xuyên nhớ đến Đoạn Thư Ngật, chỉ là thỉnh thoảng thời điểm nghe được những mẩu chuyện vụn vặt này, vẫn là trong lúc lơ đãng nhớ đến quãng thời gian cấp Ba của bản thân.

Quãng thời gian thầm mến một người, như thế.

Ở đại học, Khâu Quỳ học chuyên ngành tiếng Anh.

Là một chuyên ngành tám gậy tre không đánh tới với chuyên ngành máy tính của Đoạn Thư Ngật.

Chuyên ngành này Khâu Quỳ cũng rất thích, chỉ là lúc thi tiếng anh cấp sáu năm hai đại học, lúc cô nghe được câu ấy trong tai nghe, “when I fall in love with you”, vẫn sẽ ngơ ngẩn vài giây.

Trong bốn năm đại học của Khâu Quỳ, cũng dần dần yêu đương hai lần.

Mối tình đầu tiên, là cùng chuyên ngành với cô.

Chỉ vì giọng của nam sinh ấy tám phần giống với Đoạn Thư Ngật.

Mối tình này kết thúc lúc nam sinh kia bị cảm.

Mối tình thứ hai, là cùng một nam sinh khoa máy tính.

Mặc dù cùng một chuyên ngành với Đoạn Thư Ngật, nhưng cả người không có một điểm nào giống với Đoạn Thư Ngật.

Lúc ấy, Khâu Quỳ cảm thấy chính mình cần phải dứt bỏ Đoạn Thư Ngật.

Nhưng cô cũng không hẹn hò với nam sinh máy tính ấy thật lâu, chưa hết một học kỳ, Khâu Quỳ đã nói chia tay.

Lý do là cô đã không hề hoàn toàn nhập tâm trong mối quan hệ này.

Chuyện liên quan đến Đoạn Thư Ngật, cũng chỉ là khi về nhà ăn Tết, Khâu Quỳ thỉnh thoảng nghe Chúc Nguyệt nhắc qua mấy lần.

Dù cho lên đại học anh vẫn là Đoạn Thư Ngật hào quang vạn trượng năm đó.

Muốn tài hoa có tài hoa, muốn tướng mạo có tướng mạo.

Chỉ là lúc nhắc đến Đoạn Thư Ngật, thế nào Khâu Quỳ cũng sẽ bị mang về mùa hè năm đó.

Năm tư đại học, nhà họ Khâu xảy ra một biến cố lớn.

Ba Khâu trên trường tan ca về nhà, bị một chiếc xe gắn máy tông xuống đường.

Vì là ban đêm mùa đông, trời tối sớm, con đường vốn đã vắng vẻ lại thêm không có người qua đường phát hiện kịp thời.

Lúc có người tốt bụng đưa ba Khâu đến bệnh viện, đã bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất.

Ba Khâu ở bệnh viện chưa chống đỡ được hai người, đã rời khỏi nhân thế.

Khâu Quỳ xin vài ngày nghỉ ở công ty thực tập, chạy về Thành Đô, gặp ba Khâu lần cuối.

Trong vòng một đêm, Khâu Quỳ cảm giác chính mình trưởng thành hơn chút.

Cũng vì ba Khâu đột nhiên qua đời, Khâu Quỳ thay đổi ý nghĩ từ trước giờ là ở lại Thâm Quyến sau khi tốt nghiệp của mình.

Cho dù hiện tại cô đang thực tập ở một công ty tiếng tăm lẫy lừng ở Thâm Quyến.

Mặc dù mẹ Khâu đau khổ tang chồng, nhưng bà vẫn khuyên Khâu Quỳ, “Tiếp tục phát triển ở thành phố lớn hơn Thành Đô.”

Trong đầu Khâu Quỳ cũng là rối bời, cô chỉ nói suy nghĩ thêm chút.

Nhưng sau khi Khâu Quỳ trở lại Thâm Quyến, lại ở thành phố này, gặp được Đoạn Thư Ngật.

Bạn học năm đó đều đúng lúc năm tư đại học, thi nghiên cứu sinh cũng kết thúc, không thi nghiên cứu sinh cũng đều đã tìm được công ty thực tập.

Thế nên bạn học cũ hét lớn, dứt khoát gọi các bạn học đại học ở Thâm Quyến về cùng một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm trong đêm giao thừa.

Ngày Khâu Quỳ về Thâm Quyến, đúng lúc là đêm giao thừa.

Bữa tiệc bắt đầu được một lúc, Khâu Quỳ mới vội vàng đến nơi.

Trong khoảnh khắc mở cửa, cô lập tức ngẩn người tại chỗ.

Bởi vì trên bàn xuất hiện một người ngoài dự đoán của cô — Đoạn Thư Ngật.

Đoạn Thư Ngật hiển nhiên không nhận ra cô, chỉ xem cô là bạn học bình thường, thấy Khâu Quỳ nhìn chằm chằm anh, anh cũng lễ phép mà khách sáo cười với Khâu Quỳ.

Thời gian mấy năm không gặp, thiếu niên giờ đã thành một người đàn ông.

Anh cũng không thay đổi quá nhiều so với năm ấy, trong trí nhớ của Khâu Quỳ không chênh lệch bao nhiêu.

Mặc dù Khâu Quỳ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc hai giây lập tức thu hồi tầm mắt của mình.

“Khâu Quỳ, mau vào, chỗ này.”

Bạn cùng bàn năm đó của cô cũng thi đến Thâm Quyến, lúc này đã giữ một chỗ trên bàn cho cô.

Mà chỗ ấy vừa khéo là bên cạnh Đoạn Thư Ngật.

Lúc Khâu Quỳ đi về phía Đoạn Thư Ngật, vô thức sửa sang lại quần áo cả ngày gió bụi mệt mỏi của mình một chút.

Trong bữa tiệc, nghe các bạn học cũ trêu đùa, Khâu Quỳ chắp vá lung tung mới biết được tại sao Đoạn Thư Ngật lại xuất hiện ở Thâm Quyến.

Gần tới tốt nghiệp, mọi người đều đang lo lắng về chuyện phát triển của mỗi người.

Đoạn Thư Ngật cũng không khác bọn họ, anh vẫn như bốn năm trước, lựa chọn ở Thâm Quyến, lập nghiệp ở thành phố mình thích nhất.

Thế nên vẫn chưa tốt nghiệp, anh đã cùng mấy đồng bọn hợp tác cùng đến Thâm Quyến.

Bên ngoài Khâu Quỳ điềm nhiên như không có chuyện gì, trong lòng lại hơi hồi hộp.

Năm đó vì Đoạn Thư Ngật, tất cả nguyện vọng cô đều điền là đại học ở Thâm Quyến.

Thế nhưng hôm nay, cô mới vừa có suy nghĩ tốt nghiệp xong về Thành Đô, Đoạn Thư Ngật sẽ tới Thâm Quyến.

Cả bữa ăn, Khâu Quỳ cũng không nói một câu với Đoạn Thư Ngật.

Trái lại là Đoạn Thư Ngật nhớ cô gái không ngừng gắp gà xào xả ớt bên cạnh mình.

Sau khi ăn xong, mọi người thu xếp một người có thể thì đưa một người về.

Khâu Quỳ không ngờ người đứng bên cạnh mình Đoạn Thư Ngật sẽ chủ động hỏi cô, “Cậu ở khu nào?”

Khâu Quỳ căng thẳng, trở nên có chút nói lắp, “Khu Phúc… Phúc Điền.”

Đoạn Thư Ngật đứng dưới ánh đèn đường, hé miệng cười.

Anh nói: “Mình cũng ở khu Phúc Điền, chúng ta vẫn rất tiện đường.”

Chờ sau khi Khâu Quỳ kịp phản ứng, cô đã ngồi lên ghế phụ của xe Đoạn Thư Ngật.

Trong xe mở lò sưởi, một lớp sương mù thật mỏng trên cửa sổ xe. Khâu Quỳ ngồi trong xe, không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.

Vẫn là Đoạn Thư Ngật mở lời trước, “Cậu là ban xã hội sao? Hình như ở Trung học số Hai mình chưa gặp cậu bao giờ.”

Khâu Quỳ cúi đầu khẩy một góc vỏ điện thoại.

Quả nhiên, anh không nhớ.

Giọng cô rầu rĩ, “Ừ, mình là lớp một.”

Đoạn Thư Ngật dùng giọng điệu tán gẫu hỏi Khâu Quỳ, “Nghe bọn họ gọi cậu là Khâu Quỳ?”

“Ừ, Quỳ trong hoa hướng dương [1].”

[1] quỳ hoa: hoa hướng dương.

“Mình tên Đoạn Thư Ngật, Thư của thoải mái, Ngật của sừng sững [2].”

[2] thư phục: thoải mái / ngật lập: sừng sững

Khâu Quỳ ngước mắt nhìn Đoạn Thư Ngật, thấp giọng nói: “Mình biết.”

Đoạn Thư Ngật không nghe rõ, hỏi một câu, “Gì cơ?”

Khâu Quỳ lắc đầu, “Không có gì.”

“Cậu học chuyên ngành nào ở đại học Thâm Quyến?”

“Sao cậu biết mình ở đại học Thâm Quyến?” Khâu Quỳ hỏi lại anh.

Đoạn Thư Ngật cười cười, “Đột nhiên nhớ tới, năm đó chủ nhiệm nói với mình, khóa chúng ta chỉ có một người học đại học Thâm Quyến, tên là Khâu Quỳ.”

Khâu Quỳ không ngờ anh có thể nhớ điều này, có lẽ vì Thâm Quyến là một giấc mộng của anh.

“Chuyên ngành tiếng Anh.”

“Rất tốt.” Đoạn Thư Ngật nói.

Giọng anh nhàn nhạt, trong lòng Khâu Quỳ lại nặng nề.

Tiệm cơm cách chỗ ở Khâu Quỳ không xa.

Vì nguyên nhân thực tập, ngay từ đầu năm 4 đại học Khâu Quỳ đã cùng bạn cùng phòng chuyển ra ngoài thuê.

Đoạn Thư Ngật dừng xe ở cổng khu cư xá, Khâu Quỳ nói cảm ơn với anh thì xuống xe.

Vừa xuống xe, Khâu Quỳ liền bị cảm giác lạnh lẽo ập đến, cô siết chặt áo khoác đi về phía cổng cư xá.

Cũng giống như lớp Mười hai, cô vẫn không có dũng khí tìm Đoạn Thư Ngật xin anh một cái phương thức liên lạc.

Ngay lúc Khâu Quỳ cho rằng cô và Đoạn Thư Ngật sẽ không còn có gặp nhau nữa, phía sau đã truyền đến giọng nói của Đoạn Thư Ngật.

Cô quay đầu lại nhìn sang, Đoạn Thư Ngật hạ cửa xe xuống, tựa lên cửa sổ xe.

Giọng nói của anh dịu dàng êm tai y hệt năm đó.

Đoạn Thư Ngật hỏi cô: “Khâu Quỳ, add Wechat được không?”

Hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment