Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu

Chương 13

Xuân Hạ bị lợi ích và dục vọng làm cho mờ mắt, nàng ta nghĩ rằng nha hoàn có thể đè bẹp phu nhân, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảng cách giữa bọn ta và phu nhân không phải đơn thần là sự sủng ái của Hầu gia, mà là bản thân và xuất thân.

Phu nhân từ nhỏ đã học qua cầm kỳ thi họa, quản lý việc nhà, tiếp đãi khách khứa, còn nàng ta thì biết thứ gì? Làm sao Hầu gia có thể để cho nàng ta lên làm phu nhân?

Hơn nữa, mẫu gia của phu nhân cũng không kém cạnh gì so với Hầu gia, Hầu gia có thể dễ dàng phế đi phu nhân được hay sao?

Vì vậy, cuộc quyết đầu này ngay từ đầu đã định ra thắng thua, chuyện sủng thiếp diệt thê có thể thường thấy trong thoại bản, nhưng trong thực tế thì không có nhiều, Hầu gia chỉ là một kẻ quần là áo lụa háo sắc, không phải là người không có đầu óc.

Mà trong những ngày này, phu nhân đã tìm ra pháp sư đã lừa bịp hôm đó, và cũng đã bắt được người đã truyền bá tin đồn về Xuân Hạ, cộng thêm bà tử vừa bị bắt, cùng với bốn phụ nhân trong nhà này...

Đặc biệt là mấy phụ nhân mang thai, đủ để Hầu gia biết rằng Xuân Hạ muốn vàng thau lẫn lộn, thậm chí Hầu gia còn sẽ nghi ngờ đứa trẻ này không chắc chắn là của ông ta, vì Hầu gia nhiều năm qua con nối dòng mỏng manh, tại sao lại có thể mang thai ngay lần đầu với Xuân Hạ?

Khi con người có nghi ngờ, thì sự việc sẽ phát triển không thể kiểm soát được.

Ta cầm khế ước bán thân rời đi, nhưng không đi ngay lập tức, ta đã đợi ở bên ngoài Hầu phủ hai ngày.

Trong hai ngày này, ta biết rằng Tứ di nương của Hầu gia đã c.h.ế.t vì khó sinh, nhưng đã sinh ra một tiểu thư, phu nhân ôm đến bên người nuôi dưỡng, mất đi một di nương, trong phủ không có gì thay đổi, rất nhanh lại trở về giống như trước.

Hầu gia lại bắt đầu dạo chơi khắp nơi, lưu luyến ở chốn tần lâu sở quán.

Ta mang theo tiền để xóa bỏ thân phận nô tịch, trở về nhà.

Có tiền hỗ trợ, cuộc sống gia đình cũng dễ thở hơn nhiều, triều đình cũng đến cứu giúp nạn thiên tai, dân chúng đã nhìn thấy hy vọng.

Sau nửa năm trở về nhà, ta nghe nói Hầu gia mắc bệnh hoa liễu, dân chúng đều lấy làm cười nhạo, nhưng ta lại cảm thấy đó là chuyện sớm muộn.

Một năm sau, Hầu gia bệnh chết, ta đặc biệt đi nghe ngóng, nghe nói phu nhân cũng bị truyền bệnh hoa liễu, bệnh tình nghiêm trọng, mẫu gia của phu nhân vì danh dự mà đã cắt đứt quan hệ với bà ta.

Hầu phủ không còn ai chống đỡ, nha hoàn gã sai vặt bà tử chạy đi gần hết, Hầu phủ rộng lớn có phần tiêu điều, ảm đạm.

Ta đứng trước cổng Hầu phủ, chỉ cảm thấy thương hải tang điền, con người của cuộc đời này thật quá mệt mỏi, tại sao còn phải đấu tranh mãi? Cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

"Tỷ tỷ, đã đến lúc về nhà rồi, phụ mẫu còn đang đợi hạt giống của chúng ta đấy!"

Từ xa vọng lại tiếng nói trong trẻo của muội muội.

Ta quay lại mỉm cười với muội muội: "Được... chúng ta về nhà!"

Bình Luận (0)
Comment