Rất lâu sau, vẻ mặt Hoắc Nhiên suy sụp, ép ra hai chữ khỏi khóe miệng: “Đừng mơ.”
“Cho dù nàng chết, cũng phải chôn trong Hoàng lăng.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ từng câu: “Huynh trưởng… Đủ rồi, những nỗi nhục mà huynh phải chịu đó, tỷ tỷ đã sớm trả sạch rồi, thứ huynh không thể buông bỏ chỉ là vì nàng không yêu huynh, trước giờ chưa từng yêu huynh.”
Hắn nhắm lại hai mắt, bóp cổ ta nổi cơn điên, kêu ta ngậm miệng.
Nhưng cuối cùng, hắn nhìn gương mặt dần dần mất đi huyết sắc của trưởng tỷ, thất thần hồi lâu, hốc mắt hắn ửng đỏ, vươn tay chậm rãi lau giọt nước mắt chưa khô cho trưởng tỷ, sau đó giống như đưa ra một quyết định khó khăn, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Đi đi, đều đi đi.”
“Ta đã đồng ý với nàng, không thương tổn bất cứ người nào của Thẩm gia, các ngươi đi đi.”
15
Khoảnh khắc xe ngựa lái rời khỏi Hoàng cung, ta xốc màn kiệu lên, thấy Hoắc Nhiên ôm tiểu Thái Tử đứng thẳng trên tường thành.
Trưởng tỷ quay đầu qua chỗ khác, ho hai tiếng, cũng không muốn nhìn thêm nhiều.
Chúng ta trở về nhà cũ Thôi phủ, ở đây có người mà nàng yêu nhất.
Trưởng tỷ ra đi vào một buổi sáng sớm sương mù.
Tựa trên bia mộ của Thôi Thập An, giống như mấy ngày nay, lặng lẽ kể lại nỗi nhớ nhung của mình.
Ta đứng dậy gọi nàng vào ăn cơm, không có tiếng trả lời, ta không khỏi rơi lệ lã chã.
Một người một bia, dựa sát vào nhau.
Ta nhớ tới lúc Thôi Thập An chưa qua đời, trưởng tỷ ham mê ăn thêm một chút đồ ngọt cũng bị huynh ấy lải nhải một hồi lâu, bây giờ trưởng tỷ mang dáng vẻ này đi gặp huynh ấy, chắc chắn huynh ấy sẽ rất đau lòng.
Ta hợp táng bọn họ, trong phòng có kinh Phật trưởng tỷ tự tay chép những ngày qua, ta không biết là vì tiểu chất tử Thôi Nguyện, hay vì tiểu công chúa Trường Lạc.